Kiều Nương Xuân Khuê

Chương 28: Quan Gia Dẫn A Kiều Đi Mua Phấn Son



Mặt trời đỏ đang lặn phía tây, A Kiều đoán quan gia sắp về tới nên nàng thu dọn rổ kim chỉ, sợ mấy nha hoàn trong viện kia cười nàng ngóng phu sốt ruột, A Kiều không kiểng chân chờ đợi trong viện mà đóng cửa lại ngồi trên ghế bên cửa sổ chờ. Cửa sổ bị nàng mở một khe hở nhỏ, A Kiều chống má, nhìn bóng đầu tường chậm rãi kéo dài.

Nha hoàn váy hồng muốn ra phía trước nhìn xem lão gia các nàng đã trở lại chưa, rõ ràng không muốn hầu hạ vị lão gia hơn bốn mươi tuổi kia, nhưng với thân phận nha hoàn chỉ dám thầm oán trách, ở trước mặt lão gia không dám có chút sơ sót.

A Kiều nghĩ, so với nha hoàn váy hồng, mệnh nàng tốt hơn, người như quan gia, sau này tìm được Hương Vân cô nương cùng lắm cưới một thê tử chính thất…

Quan gia từng hứa sẽ chăm sóc nàng, nhưng nếu thê tử tương lai của quan gia không bao dung nàng, quan gia sẽ làm sao?

A Kiều hy vọng tâm tình háo hức của quan gia sẽ mau chóng qua đi.

Nam nhân sau khi cưới vợ đều thay đổi, vì thê tử không màng lão nương cũng có, huống chi nàng chỉ là một tiểu thiếp?

Lấy ví dụ từ Cậu, nàng và Cậu có huyết thống quan hệ, Cậu cũng thật sự chăm lo cho nàng, nhưng cháu gái có thương cũng không bằng thê tử sống với nhau cả đời, sao bằng thê tử sinh hai đứa nhỏ cho ông. Cậu là thế, tương lai quan gia lâm vào hoàn cảnh tương tự, một bên là tiểu thiếp đã nhìn chán, một bên là kiều thê nối dõi tông đường Triệu gia, quan gia sẽ lựa chọn thế nào?

Chỉ là suy nghĩ, tâm tình đột nhiên trùng xuống. Thiếp là thiếp, chung quy không phải là thê, dù tạm thời chiếm được tâm nam nhân, tương lai xuống sắc, tình cảm phai nhạt, phu quân càng trọng thê tử, lương thiếp cũng có thể tùy ý đuổi ra khỏi nhà, giống như nha hoàn váy hồng và nha hoàn váy xanh, mệnh không nằm trong tay mình, chỉ giống như lục bình trôi nổi.

Ánh mắt chợt ảm đạm, A Kiều cúi đầu rờ đai lưng nàng mới thêu cho quan gia, nếu đai lưng này có thể biến thành pháp bảo tiên gia, quan gia sẽ bị nàng quấn chặt, nữ tử nào cũng thấy chướng mắt, bất luận Triệu lão thái thái mắng thế nào, quan gia đều không muốn cưới vợ, được vậy tốt biết bao.

A Kiều cắn môi, suy nghĩ này thật ích kỷ, nàng sao có thể nhẫn tâm nhìn quan gia không có hài tử?

Thôi, nàng vẫn nên cầu Bồ Tát phù hộ quan gia sẽ cưới một vị thê tử có thể bao dung nàng.

“A Kiều A Kiều, mau ra đây, Triệu bộ đầu nhà ngươi tới đón ngươi về!”

Trong viện đột nhiên truyền đến thanh âm của nha hoàn váy hồng tươi cười rộn ràng, thổi tan đám sương mù trong lòng A Kiều!

Đặt đai lưng vào rổ kim chỉ, rồi ôm rổ kim chỉ vào lòng, A Kiều bước nhanh ra cửa, mở cửa thì thấy nha hoàn váy xanh cũng từ trong phòng đi ra, cùng nha hoàn váy hồng nhìn nàng cười khanh khách.

Nhớ lại câu chuyện mình bịa ra, A Kiều cực kỳ chột dạ.

“A Kiều dọn dẹp nhanh vậy, có phải đã sớm ngóng trông Triệu bộ đầu hay không?” nha hoàn váy hồng trêu nàng.

A Kiều nói không lại nàng, chỉ rũ mặt e thẹn đi ra ngoài.

Nha hoàn váy hồng kéo tay nha hoàn váy xanh, đi theo sau A Kiều cách vài bước, miệng thì thầm: “Triệu bộ đầu đã về, các lão gia chắc cũng đã trở lại, chúng ta đi xem.”

A Kiều chẳng tin nổi, các nàng muốn đi xem quan gia của nàng.

Ra cửa, A Kiều liếc mắt là thấy quan gia một thân áo tím, dáng người cao to, khuôn mặt ngăm đen bởi do bôn ba phá án hàng năm, có vẻ kiên nghị trầm ổn, bên hông đeo bội đao uy phong lẫm liệt.

“Nhìn nè, dáng dấp thật anh tuấn.”

Phía sau vang lên giọng tán thưởng nho nhỏ của nha hoàn váy hồng, A Kiều sợ bị quan gia nghe thấy, vội nhanh chân chạy chậm đến bên quan gia, túm tay áo hắn đi về phía đông.

“A Kiều đi nhanh như vậy làm gì, trời chưa tối mà!”

Nha hoàn váy hồng cười đùa tí tởn.

A Kiều không quay đầu lại, khuôn mặt nhỏ chẳng khác gì vạt nắng chiều cuối chân trời.

Triệu Yến Bình đầu óc nhiều khôn khéo đã đoán được vài phần.

Loại lời nói vui đùa này chẳng là gì, nhìn thấy A Kiều kết bạn mới, hôm nay trôi qua chắc không tẻ nhạt, Triệu Yến Bình ngược lại vui mừng.

“Nàng ở cùng các nàng ấy cũng không tệ.”

Tới phía đông, thấy nàng thả tay, Triệu Yến Bình mới nói.

A Kiều liếc hắn một cái, giải thích: “Lúc ăn cơm gặp nhau, sau đó cùng thêu thùa may vá, hàn huyên vài câu, người mặc váy hồng tên A Trúc, người mặc váy xanh tên Hồng Hà, ta cũng nói cho các nàng tên của ta, có sao không?”

Triệu Yến Bình nói: “Có gì không được, đừng nói quá nhiều chuyện riêng tư thì không sao, đặc biệt đừng đề cập đại nhân chúng ta.”

A Kiều lập tức nói: “Quan gia yên tâm, ta biết chừng mực.” Ngay cả mấy câu nói về quan gia đều là nàng bịa chuyện.

Vào phòng, Triệu Yến Bình để A Kiều nghỉ ngơi, hắn đến phòng bếp lấy cơm chiều cho hai người.

Hắn đi hai khắc đồng hồ, khi trở về với một cái khay trong tay, trên khay đặt một đĩa đựng bốn cái bánh bao, hai chén đồ ăn một mặn một chay.

“Thức ăn ở quan dịch không tệ, bữa trưa của chúng ta cũng không khác lắm.” A Kiều cười nói, đi qua lau bàn.

Triệu Yến Bình: “Ừ, đêm nay ăn ở quan dịch, ăn xong lại ra ngoài đi dạo.”

Trong phòng chỉ có một cái ghế, Triệu Yến Bình chuyển bàn nhỏ đến trước giường, hắn ngồi trên giường, để A Kiều ngồi ghế, hai người mặt đối mặt ăn.

“Đại nhân không có gì dặn dò sao?” A Kiều hỏi thăm.

Triệu Yến Bình cắn miếng bánh bao nói: “Bọn họ đi tửu lầu ăn tiệc, không có chuyện gì cả.”

A Kiều yên tâm.

Hai người ăn cơm đơn giản, Triệu Yến Bình đi trả khay, khi trở về xách một thùng nước, rửa mặt, hắn muốn thay quan phục bộ đầu trên người.

A Kiều thuần thục xoay chỗ khác, nhẹ giọng nhắc nhở hắn: “Ta thêu một cái đai lưng cho quan gia, quan gia xem thử, để trên giường đó.”

Triệu Yến Bình đã nhìn thấy, lúc này đi qua cầm đai lưng màu đen thêu chìm hình hổ báo lên coi, vừa đeo vừa thấp giọng nói: “Nữ công của nàng rất tốt.”

A Kiều cười: “Nếu quan gia thích, ta may thêm vài bộ xiêm y cho quan gia, dù sao ngày thường cũng nhàn rỗi.”

Triệu Yến Bình nghĩ tới đôi mắt hạnh trong veo của nàng, nói: “Một năm may hai bộ đồ mới là được rồi, may nhiều lãng phí, nếu nàng rãnh rỗi thì lấy vải đại nhân tặng may mấy bộ đồ mới cho mình.”

A Kiều nắm chặt tay nói: “Quan gia không mặc xiêm y tơ lụa, ta mặc vải tốt như vậy không thích hợp, cứ để dành, chờ tương lai quan gia tìm được Hương Vân cô nương, cưới vợ, ta may đồ mới cho các nàng.”

Triệu Yến Bình nhíu mày, xoay người nhìn nàng: “Của nàng là của nàng, tính xa như vậy làm gì? Dù ta tìm được muội muội, cưới chính thất, cũng sẽ không lấy đồ của nàng.”

A Kiều nào ngờ mình có ý tốt lại nghe giọng điệu hung dữ vậy của hắn, ủy khuất vành mắt hoen đỏ, lại không dám thể hiện ra ngoài, cúi đầu buồn bã.

Đây là biểu hiện vô cùng ủy khuất.

Triệu Yến Bình nhăn mày càng sâu, trầm mặc một lát, hắn đi thẳng ra cửa: “Đi thôi.”

A Kiều lúc này mới nhìn hắn u oán, đi theo hắn.

Ra khỏi quan dịch, hai người đi một trước một sau, không ai mở lời.

Đến ngõ nhỏ đã tới hôm qua, canh giờ cũng không khác biệt lắm, trên đường vẫn tấp nập đông người như cũ, A Kiều hoảng hốt nhưng không dám nắm tay áo quan gia. Triệu Yến Bình đi hai bước rồi liếc mắt đánh giá nàng, phát hiện A Kiều xém chút bị một lão hán đi ngang qua đụng vào, Triệu Yến Bình xoay người, nắm cổ tay A Kiều kéo nàng lại gần.

A Kiều ngửa đầu nhìn hắn.

Gò má Triệu Yến Bình lạnh lùng, chỉ dịch bàn tay to xuống dưới, đổi thành nắm tay nàng.

Lòng bàn tay kia ấm áp, một động tác nhỏ mang theo trầm mặc ôn nhu, A Kiều đã quên giọng điệu hung dữ của hắn ở quan dịch, đã quên phiền não sau này bị kẹp giữa quan gia và thái thái chính thất, trong mắt trong lòng chỉ có người nam nhân săn sóc nắm tay nàng lúc này, ít nhất tại giây phút này, quan gia hoàn hoàn là của nàng.

“Có gì muốn mua không?” Mấy cửa hàng phía trước đều bán đồ dành cho nữ tử, có cửa hàng mở ra bán tơ lụa, phấn mặt, đồ trang sức, người khác bày sạp nhỏ bên đường, hấp dẫn bá tánh qua lại. Triệu Yến Bình thu hồi tầm mắt, hỏi cô nương bên cạnh.

Hôm nay A Kiều có chút dạn dĩ, không biết là do Triệu lão thái thái không ở bên cạnh nhìn nàng, hay là bị hai nha hoàn mới kết bạn làm nàng lớn mật.

Mắt hạnh nhìn quan gia chờ mong, A Kiều thử hỏi thăm dò: “Ta muốn mua gì, quan gia mua liền cho ta sao?”

Triệu Yến Bình đã mở lời, đương nhiên là nguyện ý mua vài thứ lặt vặt dỗ nàng vui, chỉ cường điệu nói: “Ta chỉ đem theo hai lượng bạc, đừng mua quá mắc.”

Sau khi trong nhà dư dả, lão thái thái luôn đưa hắn dằn túi năm lượng bạc để tiện sử dụng, tháng này mua thuốc cho lão thái thái hết ba lượng, Triệu Yến Bình chỉ còn hai lượng.

A Kiều không kén chọn, quan gia có tâm, dù mua cho nàng món đồ chỉ hai đồng, A Kiều cũng thấy mát lòng.

Nàng đi dọc những tiệm nhỏ bên đường ngắm nhìn.

Triệu Yến Bình thả tay nàng, nhưng luôn đứng ở sau nàng không rời tấc nào, ánh đèn sáng như ban ngày nhưng nhu hòa hơn ánh mặt trời, nàng khom lưng chọn tới lựa lui, da thịt trắng mịn như ngọc, hàng lông mi thật dài, mắt hạnh tỏa sáng rực rỡ, không cần trang điểm đã là mỹ nhân tuyệt sắc.

“Phấn mặt này thơm quá, quan gia ngửi thử nè.”

A Kiều chọn một hộp nàng thích, nàng thật hào hứng, giơ lên một hộp phấn mặt nho nhỏ kêu hắn ngửi.

Triệu Yến Bình cố gắng không nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng, ngửi hộp phấn cho có lệ, một mùi hoa quế nồng đậm đập vào mặt hắn.

Triệu Yến Bình không thích mùi nồng như vậy, nhưng A Kiều thích, hắn gật đầu: “Đúng là rất thơm.”

A Kiều thu hộp phấn lại, nghĩ nghĩ, nếu còn ở nhà Mợ, A Kiều chắc chắn sẽ không dùng phấn mặt khoa trương như vậy, nhưng Triệu lão thái thái ước gì nàng dùng thủ đoạn cả người quyến rũ quan gia, nàng càng thơm, Triệu lão thái thái càng mừng.

“Hộp này bao nhiêu?” A Kiều nhìn phụ nhân trung niên bán hàng.

Phụ nhân nhìn Triệu Yến Bình, cười tủm tỉm: “Ánh mắt tiểu nương tử thật chuẩn, đây là sản phẩm mới tiệm chúng ta mới nghiên cứu chế tạo năm nay, bán khá chạy, quan gia tiểu thư đều thích, hơn nữa giá cả phải chăng, một hộp chỉ cần năm đồng.”

A Kiều khiếp sợ hít vào một hơi.

Nàng ở Hoa Nguyệt Lâu một thời gian dài, chưa từng tự mua đồ, không rành giá cả đồ bên ngoài, nhưng mỗi lần biểu muội Chu Song Song mua son phấn đều khoe với nàng, nàng nhớ biểu muội mua hộp phấn đắt nhất cũng chỉ một đồng, giữ như bảo bối, chỉ khi ra ngoài làm khách mới dùng, đồ phủ thành sao mắc đến thế?

“Có thể bớt chút được không?” A Kiều thật sự thích hộp này.

Phụ nhân cười nói: “Tiểu nương tử hoa nhường nguyệt thẹn nên dùng phấn tốt, tiệm chúng ta cũng có loại rẻ, nhưng dùng lâu sẽ hư da, thật sự không bằng loại này.”

Dù tốt A Kiều cũng tiếc tiền, phấn xài thu đông thì phí, một hộp nhỏ như vậy chỉ có thể dùng nửa tháng, nàng cung cấp sao nổi?

“Thôi, ta đi…”

A Kiều chưa nói xong, một bàn tay to đột nhiên vói qua mặt nàng, đưa một khối bạc vụn cho phụ nhân.

Phụ nhân vừa vui vẻ nhận bạc, vừa hâm mộ A Kiều: “Tiểu nương tử còn ngại mắc, nhìn là biết tướng công thương ngươi, ngươi xài phấn tốt của chúng ta, trang điểm xinh đẹp cho tướng công nhà ngươi xem, đó là phu thê ân ái, gắn bó keo sơn!”

A Kiều nghe nói đến nỗi không dám nhìn quan gia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.