Kiều Nương Xuân Khuê

Chương 3: Không Cưới



A Kiều tốn rất nhiều sức mới có thể giặt sạch vỏ chăn của Cậu Mợ.

Nàng đặt vỏ chăn đã giặt sạch sang một bên, đang định lấy vỏ chăn của biểu ca Chu Khi Dụ ra, phía trước đột nhiên vang lên tiếng la: “A, áo choàng của ta!”

A Kiều nghe thanh âm này có vẻ quen tai, ngẩng đầu lên liền thấy một trường bào màu tím trôi xuống từ đầu trên. Nước sông bên này chảy xiết, chớp mắt có thể mang quần áo trôi xa, A Kiều không kịp nghĩ nhiều, một tay chống thềm đá, một tay cầm chày giặt quần áo khèo trên mặt nước, vất vả đụng được một đoạn vạt áo, cố hết sức cuối cùng vớt được áo tím lên.

Lúc này, một tiểu nha đầu mặc bộ đồ màu xanh lục từ bến tàu phía trước vội vàng hấp tấp chạy tới, thấy A Kiều vớt được áo choàng, tiểu nha đầu nín khóc, mỉm cười, lau nước mắt rồi cảm ơn A Kiều: “Đa tạ tỷ tỷ giúp đỡ, nếu ta làm mất áo choàng của quan gia nhà ta, lão thái thái sẽ đánh ta.”

Áo choàng của quan gia?

A Kiều động tâm, nhìn trường bào màu tím ướt nhẹp trên tay, lại nghĩ đến âm thanh van xin của tiểu nha đầu truyền tới từ nhà sát vách nhà Cậu, A Kiều bỗng minh bạch, tiểu nha đầu này là nha hoàn Thúy Nương trong nhà quan gia Triệu Yến Bình. Triệu lão thái thái kia hình như rất khó tính, thường xuyên đánh chửi Thúy Nương.

Đang chìm trong suy nghĩ, Thúy Nương đã đi xuống bậc thang tới trước mặt nàng, tuổi Thúy Nương khoảng chừng mười một, mười hai, thấp hơn A Kiều một cái đầu.

A Kiều đứng lên, đưa áo choàng ướt cho nàng.

Thúy Nương lúc này mới thấy rõ khuôn mặt nàng, mặt tựa cánh hoa, môi anh đào, lông mày lá liễu, cặp mắt đa tình, đẹp tựa tiên nữ hạ phàm. Thúy Nương ngắm ngây người, quên mất không nhận áo choàng.

Nhìn Thúy Nương ngây ngốc, A Kiều cười cười, đưa áo choàng cho Thúy Nương, nàng tiếp tục ngồi xổm xuống.

Thúy Nương hồi phục tinh thần, đem áo choàng vắt trên tay, nàng cong lưng nhìn sườn mặt tỷ tỷ mỹ nhân nói: “Tỷ tỷ thật tốt, tỷ không biết lão thái thái nhà chúng ta dữ tợn cỡ nào đâu, nếu ta không vớt được áo choàng, buổi trưa và buổi tối hôm nay đừng hòng được ăn cơm.”

A Kiều từng nghe Mợ và biểu muội tán gẫu tình huống của Triệu gia.

Triệu quan gia, Triệu lão thái thái đều xuất thân trong thôn, vốn dĩ trong nhà không có tiền, sau khi dọn vào huyện thành, Triệu quan gia tuy là bộ đầu nhưng rất chính trực thanh liêm, không thu nhận hối lộ hay tác oai tác quái, không cướp đoạt của dân, mỗi tháng chỉ lãnh tiền lương, gắng gượng để người một nhà đủ ăn đủ mặc.

Nếu Thúy Nương thật sự làm mất quan bào của Triệu quan gia, Triệu lão thái thái đau lòng, dĩ nhiên muốn trừng phạt Thúy Nương.

“Bên này nước lớn, sau này cẩn thận chút.” A Kiều nhắc Thúy Nương.

Thúy Nương gật đầu, thấy bên này chỉ có mình A Kiều, Thúy Nương thử hỏi: “Tỷ tỷ, ta giặt đồ một mình không có bạn, có thể lại đây cùng giặt với tỷ không?”

A Kiều rời khỏi Hoa Nguyệt Lâu lâu như vậy, đây là lần đầu có người chủ động muốn làm bạn với nàng.

Nàng rất ít ra ngoài, Thúy Nương lại làm việc cả ngày trong nhà Triệu gia nên Thúy Nương mới không biết nàng là ai.

“Thanh danh của ta không tốt, nếu người ta thấy chúng ta ngồi gần sẽ liên lụy em.” A Kiều cúi đầu, đem vỏ chăn của biểu ca nhúng vào nước rồi bôi bồ kết lên.

Thúy Nương không hiểu, tò mò gạn hỏi: “Sao thanh danh của tỷ lại không tốt?”

A Kiều cười khổ, cũng không ngẩng đầu, chỉ nói: “Ta chính là cháu gái của Chu tú tài.”

Thúy Nương trước đây chưa gặp A Kiều, nhưng đã nghe chuyện của nàng, phát hiện vị tỷ tỷ mỹ nhân trước mắt này chính là cháu gái của Chu tú tài mà mọi người sôi nổi tám chuyện, Thúy Nương theo quán tính lùi về sau vài bước.

“Cẩn thận bậc thang!” A Kiều lanh tay lẹ mắt kéo nàng lại.

Thúy Nương vừa nhận ra, chỉ cần nửa bước nữa là té vào nước, nàng sợ tới mức lại chạy về.

Qua loa như vậy, chả trách hay bị Triệu lão thái thái mắng.

A Kiều nhìn nàng cười cười: “Mau trở về đi.”

Thúy Nương nhìn nàng đầy rối rắm, cầm áo choàng đi, nhưng không bao lâu sau nàng bưng thau giặt đồ quay lại, ngồi xổm cạnh A Kiều tựa như thân quen.

A Kiều nhìn nàng nghi hoặc.

Thúy Nương cười hắc hắc: “Tỷ tỷ là người tốt, ta ngồi giặt với tỷ.”

Tiểu nha hoàn có làn da hơi ngăm nhưng hàm răng như tuyết trắng, đôi mắt đen nhánh sáng ngời, đơn thuần đáng yêu, ánh mắt nhìn A Kiều ngập tràn ý muốn thân cận. A Kiều rất muốn có tỷ muội làm bạn, nhưng Thúy Nương còn nhỏ chưa hiểu chuyện, A Kiều không thể hại nàng.

“Em đi mau, nếu lão thái thái biết em đến gần ta, bà sẽ mắng em.” A Kiều nhẹ giọng khuyên nhủ.

Thúy Nương lắc đầu, vừa gõ áo choàng vừa giải thích: “Không đâu, lão thái thái có nói chuyện của tỷ, bà nói mạng tỷ xui xẻo, có người Mợ lòng dạ hiểm độc, bà thường mắng Mợ của tỷ, chứng tỏ bà đau lòng cho tỷ, không hề chê tỷ đâu.”

A Kiều nghĩ tới Mợ, hình như Mợ và Triệu lão thái thái từng có xung đột, cũng hay nói này nọ Triệu lão thái thái, nói vậy Triệu lão thái thái chẳng qua dùng nàng làm ngụy trang để mắng Mợ một trận, không phải bà đau lòng cho nàng, tựa như những phụ nhân ở bờ sông, chỉ trích Mợ sau lưng nhưng cũng thật sự ghét bỏ nàng.

“Cần nói ta cũng nói rồi, em cứ muốn ở lại đây, chốc nữa bị ăn mắng thì đừng trách ta.” A Kiều cảnh cáo Thúy Nương.

Thúy Nương tin, Triệu lão thái thái sẽ không mắng nàng nên nói chuyện phiếm với A Kiều vô cùng thân thiện.

“Tỷ tỷ, sao lúc trước tỷ lại dọn đến nhà Cậu tỷ?”

“Cha mẹ ta qua đời vì bệnh, gởi ta cho Cậu chăm sóc.”

“Vậy à, tội tỷ quá. Nhưng tỷ lớn lên thật xinh đẹp, người cũng có phúc khí, vào chỗ kia còn có thể được cứu ra, tuy Mợ có lòng dạ hiểm độc nhưng Cậu rất thương tỷ. Không giống huynh muội chúng ta, trong nhà không có cha mẹ, ca ca dẫn ta chạy nạn đến nơi này, đói đến độ sắp chết, may mắn được quan gia cứu, thu nhận chúng ta. Quan gia mặt lạnh tâm thiện, Triệu lão thái thái thì hung dữ, bắt quan gia kêu huynh muội chúng ta ký khế ước bán mình, mỗi ngày sai ta hầu hạ bà. Kỳ thật quan gia cứu huynh muội chúng ta, chúng ta cam chịu làm nô cho ngài ấy nhưng lão thái thái rất khó hầu, ta nấu ăn qua loa nhiều một chút bà đều mắng…”

Thúy Nương tựa như tìm được nơi trút giận, bao nhiêu lời nói bất mãn Triệu lão thái thái không ngừng tuôn ra.

Giặt xong vỏ chăn, A Kiều cũng thăm dò được tính tình Triệu lão thái thái, không thể nói xấu tính, chẳng qua bà quá keo kiệt tiết kiệm, sợ lãng phí, Thúy Nương bị mắng nhiều vì làm hư đồ, lãng phí khói dầu củi lửa, chỉ là những việc lông gà vỏ tỏi.

Vỏ chăn của biểu ca rất khó giặt, cần dùng tay vò mạnh, A Kiều vò đến nỗi hai cổ tay đều đỏ ửng.

Thúy Nương nhìn thấy, vẻ mặt ghét bỏ: “Vỏ chăn ai dơ quá vậy, lão thái thái chúng ta tuy hay càm ràm nhưng thích sạch sẽ, còn có quan gia nữa, mặc dù bên ngoài bao vội bao mệt, mỗi ngày về nhà đều ở trong sân rửa tay rửa mặt, lau người rồi mới bước vào cửa, tỷ xem nè, đây là vỏ chăn của quan gia, xài lâu cũng không dơ gì mấy.”

Thúy Nương kéo một góc vỏ chăn của Triệu Yến Bình cho A Kiều xem.

A Kiều không nhìn, chuyện này không thích hợp.

Thúy Nương tưởng nàng vội vàng giặt đồ nên không thấy, liền tiếp tục giặt vỏ chăn.

Thúy Nương tuy nhỏ người nhưng giặt xiêm y của Triệu gia rất nhanh, mới đó đã giặt xong.

“Tỷ tỷ, ta đi trước nha, lão thái thái phải may áo choàng cho quan gia, kêu ta về sớm giúp một tay.”

“Ừ, mau về đi.”

—-

Thúy Nương ôm chậu ra về, khi rời bến sông thì thấy Chu Song Song đi với người khác phía trước, trong thùng là vỏ chăn có màu sắc tươi sáng, vừa thấy là biết đồ dùng của cô nương.

Thúy Nương có chút sửng sốt, nàng giỏi việc giặt quần áo và nấu cơm, biết quần áo của cô nương thông thường sạch sẽ hơn nam nhân, giặt dễ hơn.

Về lại Triệu gia, lão thái thái đã đi chợ mua vải về, đang định cắt.

Thúy Nương phụ Triệu lão thái thái cầm vải, Triệu lão thái thái cầm kéo cắt, Thúy Nương nhỏ giọng thì thầm: “Lão thái thái, nương tử của Chu tú tài thật gian, cố ý đưa vỏ chăn sạch sẽ cho nữ nhi giặt, lại để A Kiều tỷ tỷ giặt đồ của hai vợ chồng và con trai bà. Lão thái thái không biết đâu, vỏ chăn của nhi tử tú tài đen thui như than, người đọc sách gì kỳ, ca ca của ta còn sạch hơn hắn.”

Triệu lão thái thái đột ngột liếc nàng: “A Kiều tỷ tỷ? Nàng giặt đồ chung chỗ với ngươi? Còn than thở oán giận Mợ nàng với ngươi?”

Thúy Nương lập tức lắc đầu: “Không có, khi ta giặt đồ bị rớt áo choàng, A Kiều tỷ tỷ ở đầu dưới nên lượm được giúp ta…”

Thúy Nương vốn lắm lời, vui vẻ kể rõ ngọn nguồn, chỉ bỏ đoạn nàng oán giận Triệu lão thái thái.

Triệu lão thái thái hừ một tiếng, lại giảng đạo: “Kim thị xấu tâm, may là họ Chu trị được nàng, nếu không nàng ta có thể bán cháu gái lần nữa.”

Thúy Nương thở dài: “Tội nghiệp A Kiều tỷ tỷ, người đẹp như tiên mà có người Mợ như vậy, bị hủy hoại cả đời.”

Triệu lão thái thái vốn tò mò dung mạo của cháu gái tú tài từ lâu, những láng giềng khác có thể lấy cớ tới nhà Chu gia chơi để nhìn lén A Kiều, Triệu lão thái thái bởi ngày xưa từng xung đột với Kim thị, hai nhà không còn lui tới, bởi vậy dù A Kiều trở về một năm rồi nhưng Triệu lão thái thái vẫn chưa gặp, chỉ nghe bên ngoài truyền miệng A Kiều vô cùng xinh đẹp.

“Thật sự đẹp như vậy sao?” Triệu lão thái thái nhìn chằm chằm Thúy Nương hỏi.

Thúy Nương gật đầu như giã tỏi, hồi tưởng dung nhan tuyệt mỹ của A Kiều, ánh mắt lộ ra tia mị sắc, dùng tất cả vốn từ mà nàng có để khen A Kiều một chặp, cuối cùng tổng kết: “A Kiều đẹp như vậy, ca ca ta quá xấu trai, nếu không ta kêu ca ca đi cầu hôn, cưới nàng về làm tẩu tử của ta.”

Triệu lão thái thái chọt trán nàng: “Tiểu nha đầu biết cái gì, nàng đã uống canh tuyệt tự, không thể sinh hài tử, kêu ca ca ngươi cưới nàng để Quách gia tuyệt hậu sao?”

Thúy Nương đảo mắt, chu miệng: “Đáng tiếc ta là nữ, nếu không ta sẽ cưới A Kiều tỷ tỷ, nàng đẹp như vậy, ta không quan tâm nàng có thể sinh hay không, chỉ cần mỗi ngày được nhìn thấy nàng là ta thỏa mãn rồi.”

Triệu lão thái thái cho rằng nàng chỉ là tiểu hài tử nên hồ ngôn loạn ngữ(*).

Nhắc tới sinh hài tử, Triệu lão thái thái liền nhớ tới chuyện phiền lòng trong nhà.

Tôn tử của bà đã 24 tuổi còn chưa chịu thành thân, nghe nói án tử của Hoa Nguyệt Lâu năm trước, nhiều bộ khoái vào bắt người trong lâu lợi dụng cơ hội ngủ với những danh kỹ mỹ nhân mà ngày thường các lão gia nhà giàu phải vung tiền như rác mới ngủ được một lần. Tôn tử nhà bà chỉ một lòng phá án, không hề chiếm tiện nghi, còn không cho bọn bộ khoái làm vậy, xong việc bị mọi người nghi ngờ không biết hắn có bệnh kín gì không, nếu không trên đời này làm gì có nhiều Liễu Hạ Huệ(**) thả một đám mỹ nhân lộng lẫy mà không hề chạm vào?

Triệu lão thái thái không tin thân thể của tôn tử có vấn đề. Khi tôn tử hai, ba tuổi rất mập mạp, ôm đi ra ngoài chơi đùa với bọn nhỏ trong thôn, một đám đều mặc quần thủng đáy, tuy rằng nhỏ tuổi cũng có thể nhìn ra thiên phú dị bẩm của tôn tử, tuyệt đối phi thường.

Nhưng nhiều năm như vậy, mỗi lần có người cầu hôn, bất kể nhà gái giàu hay nghèo, đẹp hay xấu, tôn tử cũng không đồng ý, rốt cuộc mâu thuẫn điều gì?

Triệu lão thái thái lâm vào trầm tư.

Hai ngày trôi qua, bà mối lại tới Triệu gia cầu hôn.

Nhà gái đã từng mang ơn Triệu Yến Bình, cha mẹ gia đình kia cảm kích Triệu Yến Bình, biết được hắn chưa thành thân liền muốn đem nữ nhi gả cho Triệu Yến Bình.

Bà mối cũng là chỗ quen biết với Triệu gia, thấy Triệu lão thái thái, bà mối thành thật nói chuyện, rằng gia đình này tuy không quá giàu có nhưng cô nương trắng nõn sạch sẽ lại có chút tư sắc, tính tình cần mẫn, phù hợp làm cháu dâu của Triệu gia.

Triệu lão thái thái động tâm, tôn tử vừa về nhà liền ân cần giới thiệu.

Triệu Yến Bình ngồi nghe vô cảm, ngồi bên cạnh Triệu lão thái thái không chút sứt mẻ, tâm không đặt nơi này, rũ mắt suy nghĩ gì đó.

Triệu lão thái thái nhìn bộ dạng ngồi chết của hắn, càng nói càng bực, ôm ngực trông đáng thương: “Con nhìn con đi, nhiều năm độc thân như vậy rốt cuộc suy nghĩ cái gì, người khác ở tuổi ta đều được ôm chắt, ta ở đây còn nhọc lòng hôn sự của con! Con xem đầu tóc ta này, ngày càng bạc, có thể sống được bao năm nữa, con muốn ta chết không nhắm mắt sao?”

Gương mặt giếng cổ của Triệu Yến Bình rốt cuộc nổi một tia gợn sóng, hắn nhìn Triệu lão thái thái.

Triệu lão thái thái tràn đầy hy vọng, cuối cùng tôn tử cũng đồng ý sao?

Triệu Yến Bình muốn nói gì đó lại thôi, vẫn là hai chữ: “Không cưới.”

(*) Hồ ngôn loạn ngữ: lời nói bậy bạ

(**) Liễu Hạ Huệ: chỉ những người chính nhân quân tử


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.