Kiều Nương Xuân Khuê

Chương 30: Cái Đồ Ma Cà Bông Giết Thê Tử Của Mình, Còn Dám Vừa Ăn Cướp Vừa La Làng!?



Bộ đầu của phủ thành tên là Bào Thanh Sơn, ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, dáng người cường tráng cùng chiều cao với Triệu Yến Bình, vẻ mặt chính khí.

Bào Thanh Sơn am hiểu việc bắt trộm, chỉ cần Tri phủ đại nhân phán ai có tội, cho dù tội nhân kia trốn dưới lòng đất, Bào Thanh Sơn cũng có thể đào ba thước đất moi người ra, nhưng như Hàn tri phủ tiếc nuối, Bào Thanh Sơn thiếu chút nhạy bén trong việc phá án . Sáng nay khi Hàn tri phủ và chư vị tri huyện thảo luận án tử, Bào Thanh Sơn cũng ở đây tỏ vẻ bội phục Triệu Yến Bình, cho nên Hàn tri phủ an bài Triệu Yến Bình đi cùng hắn tới Phạm gia, Bào Thanh Sơn cũng không có gì bất mãn, ngược lại ở trên đường tóm tắt vụ án một lần nữa cho Triệu Yến Bình.

Hai người đi phía trước, bọn bộ khoái áp giải nguyên cáo Phạm Thành, phát tiểu Lỗ Lục của hắn cùng với bị cáo Hà Triệu Phong đi phía sau.

Phạm Thành, Lỗ Lục đều mặc bố y, Hà Triệu Phong là thiếu gia nhà giàu, ngày thường áo mũ chỉnh tề phong lưu phóng khoáng, hôm nay đang trong giấc mộng bị hai người Phạm Thành và Lỗ Lục bắt trói bằng dây thừng lôi tới nha môn, trên người Hà Triệu Phong chỉ mặc trung y lụa trắng , tóc dài rối bù, bị các bá tánh xem náo nhiệt đầu đường chỉ trỏ.

Hà Triệu Phong hoàn toàn không quan tâm những bá tánh đó. Khi Bào Thanh Sơn trình bày án tử của hắn, Hà Triệu Phong kiên nhẫn lắng nghe, chờ Bào Thanh Sơn nói xong, Hà Triệu Phong mới biện hộ cho mình: “Bào bộ đầu, ngươi nên hiểu rõ ta là người thế nào, Hà Triệu Phong ta muốn nữ nhân gì chẳng được, cần chi ép buộc Mạnh thị? Không dám dấu diếm, ta với Mạnh thị đã ở với nhau, mỗi đêm Phạm Thành không về ngủ, nàng sẽ dán một con bướm cắt bằng giấy trên cửa sổ, ta nhận được ám hiệu thì đến gặp nàng để lén…”

“Ngươi câm miệng! Tức phụ của ta thích cắt giấy thì liên quan gì đến ngươi, ngươi bôi nhọ nàng quyến rũ ngươi, ngươi khi dễ nàng đã chết nên không thể phản bác ngươi có phải hay không! Ngươi là đồ súc sinh!” Nguyên cáo Phạm Thành đỏ mắt chửi ầm lên, giọng hắn to nên các bá tánh nghe xong thì liên tưởng đến thanh danh Hà Triệu Phong, không khỏi mắng theo.

Hà Triệu Phong cau mày, phản bác trật tự rõ ràng: “Ta là kẻ ngốc sao, nếu ta thật sự giết nàng, vì sao không chuồn đi sau khi ra tay, còn nằm đó chờ ngươi trở về bắt ta?”

Bào Thanh Sơn quay đầu nhìn hắn, cảm thấy lời này có đạo lý.

Phạm Thành vừa mắng vừa khóc: “Ngươi còn có mặt mũi nói vậy, ta là người bán rượu, trong phòng dĩ nhiên có rượu, khi ta trở về phát hiện trên bàn đặt một vò rượu đã vơi hơn nửa, nhất định là ngươi có ý định chuốc say tức phụ của ta, không chuốc say được nên ra tay giết người!”

Phát tiểu Lỗ Lục của Phạm Thành tức giận nói: “Đúng vậy, họ Hà ngươi không cần xảo trá, ta rất quen thuộc rượu nhà Phạm Thành, cả người ngươi đầy mùi rượu nhà hắn, ngươi dám nói ngươi không uống?”

Hà Triệu Phong: “Đó là Mạnh thị chủ động bưng cho ta…”

Phạm Thành đột nhiên thoát khỏi bộ khoái đang áp giải hắn, chạy tới muốn đánh Hà Triệu Phong: “Ngươi còn vu oan cho nàng! Nếu nàng dan díu với ngươi, vì sao chết trong tay ngươi?”

Phạm Thành dĩ nhiên không đánh Hà Triệu Phong được, hắn bị nhóm bộ khoái tách ra.

Bào Thanh Sơn nghe muốn đau đầu, kêu bọn bộ khoái chặn miệng ba người, bọn họ đều biết tình huống cơ bản, không cần nghe ba người ồn ào, đợi chút tới Phạm gia sẽ có chứng cứ.

Đến Phạm gia.

Trong nhà xảy ra án mạng, khi Phạm Thành phát hiện Mạnh thị chết đã kêu rên khóc lớn khiến cho hàng xóm chạy tới, Phạm Thành và Lỗ Lục lôi Hà Triệu Phong đi nha môn nên khóa cửa trước, rồi nhờ hàng xóm nhìn chằm chằm trong nhà, tránh cho Hà gia phái người tới phá hỏng chứng cứ.

Trước khi Bào Thanh Sơn và Triệu Yến Bình vào cửa, bọn họ cố ý dò xét láng giềng canh giữ cửa trước và cửa sau, rất nhiều người trăm miệng một lời bảo đảm không có người đi vào.

Triệu Yến Bình nói khẽ với Bào Thanh Sơn vài câu.

Bào Thanh Sơn chia việc: “Ngỗ tác đi vào với chúng ta, những người khác chờ ở đây.”

Sắp xếp xong, Bào Thanh Sơn dẫn đầu đi vào Phạm gia, Triệu Yến Bình đi sau hắn, yên lặng quan sát tình huống trong viện.

Tới nội thất, Bào Thanh Sơn đẩy cửa ra, thấy một nữ tử nằm trên giường, đắp chăn, nhắm mắt như đang ngủ, dung nhan xinh đẹp nhưng sắc mặt xám trắng. Trên mặt đất lộn xộn, từng có dấu vết tranh đấu, hẳn là được tạo thành khi Phạm Thành và Lỗ Lục trói chặt Hà Triệu Phong, trên bàn đặt một vò rượu, một chén rượu nhỏ, trên mặt đất còn một chén khác, hai chén rượu đều làm bằng sứ men xanh rất tinh xảo.

Ngỗ tác đi kiểm tra tình huống Mạnh thị.

Bào Thanh Sơn dạo một vòng trong phòng, phát hiện dưới giường chứa ít nhất mười mấy vò rượu, hắn tùy tay lấy một vò, mở nắp ngửi, mùi rượu xông lên mũi, hắn đi đến bàn ngửi vò rượu đã uống kia, cùng một mùi!

Thấy Triệu Yến Bình vẫn luôn đứng bất động một chỗ, Bào Thanh Sơn xách vò rượu đi tới để Triệu Yến Bình ngửi: “Đúng là rượu ngon, Hà Triệu Phong tham rượu uống say, quên mất mình đã giết người, cũng quên chạy trốn, nói như thế còn nghe được.”

Triệu Yến Bình không có ý kiến, ngửi thử hai vò rượu, mùi rượu cũng không khác biệt.

Đợi một khắc đồng hồ, ngỗ tác đắp chăn cho Mạnh thị, đi tới nói với hai người: “Tối hôm qua Mạnh thị có dấu hiệu giao hợp, thủ đoạn tương đối thô lỗ, bị trầy da. Nàng chết do ngộp thở, trên miệng và mũi đều dính sợi chỉ của gối, hẳn là phạm nhân dùng gối bịt chết. Lông mu tìm thấy nơi chỗ kín của nàng không giống như của nàng ấy, chắc do phạm nhân lưu lại.”

Bào Thanh Sơn chán ghét, không nhìn nhiều, hét to kêu bộ khoái áp giải Phạm Thành và Hà Triệu Phong đến tây phòng, lột quần để ngỗ tác so sánh tóc.

Ngỗ tác vừa định đi, Triệu Yến Bình đột nhiên nói: “Thỉnh ngài kiểm tra thử rượu này có thuốc mê không.”

Điều này nói thì dễ, ngỗ tác lấy ngón tay chấm vào rượu, nếm thử rồi xác nhận không có.

Triệu Yến Bình hỏi lại: “Nếu kiểm tra nước tiểu hiện tại của Hà Triệu Phong có thể xác định được tối hôm qua hắn dùng thuốc mê không?”

Bào Thanh Sơn kinh ngạc: “Triệu huynh nghi ngờ Hà Triệu Phong bị người ta hãm hại?”

Vẻ mặt Triệu Yến Bình nghiêm túc: “Cảm thấy án này có chút kỳ quặc.”

Ngỗ tác lắc đầu: “Thuốc mê không phải độc, trừ phi trong miệng còn lưu lại bột thuốc, nếu chỉ dựa vào nước tiểu không thể xác định được Hà nhị gia ngủ say như vậy là do say rượu hay do dùng thuốc mê.”

Bào Thanh Sơn nói thầm: “Thuốc mê ở đâu ra, người hắn đầy mùi rượu, khẳng định là uống rượu say, cái bình này lại không có thuốc.”

Triệu Yến Bình vẫn nhờ ngỗ tác kiểm tra miệng Hà Triệu Phong.

Ngỗ tác đi tây phòng làm việc, Triệu Yến Bình đi một vòng quanh phòng rồi tới mép giường.

Bào Thanh Sơn duỗi tay nhấc tấm vải che người Mạnh thị lên.

Trên người Mạnh thị không mặc quần áo, thân hình trẻ trung trắng như tuyết làm cổ họng Bào Thanh Sơn nhộn nhạo.

Trước kia Triệu Yến Bình từng thấy nữ thi, trên mặt không khác gì lúc bình thường, chỉ coi Mạnh thị là một nạn nhân, thấy màu da trên bả vai và trên cổ cân xứng, không có dấu vết bị đối xử thô bạo. Triệu Yến Bình nâng tay Mạnh thị lên thì phát hiện móng tay dính chút da thịt, nhìn lại gương mặt Mạnh thị, sắc mặt nàng xám trắng, trên môi dính son phấn nhưng loang lổ không đều.

Triệu Yến Bình đột nhiên xoay người đi tây phòng.

Ngỗ tác ngồi xổm trước mặt Hà Triệu Phong, cẩn thận so sánh tóc.

Hà Triệu Phong chưa từng bị nhục nhã như vậy, nhìn thấy Triệu Yến Bình, Hà Triệu Phong nghiêm mặt nói: “Ngươi cũng là bộ đầu à? Ta không trông cậy vào gã Bào Thanh Sơn ngu xuẩn kia, nếu ngươi có thể trả lại trong sạch cho ta, ta bảo đảm sẽ tặng số tiền lớn.”

Phạm Thành nghe vậy, quay qua cửa sổ kêu to: “Mọi người nghe đi, Hà Triệu Phong muốn dùng bạc hối lộ Triệu bộ đầu!”

Hà Triệu Phong tức giận muốn lệch mũi!

Triệu Yến Bình cầm miếng vải nhét miệng Phạm Thành, sau đó lạnh mặt nói với Hà Triệu Phong: “Cởi quần áo ra.”

Hà Triệu Phong trừng mắt: “Cởi quần còn chưa đủ sao, muốn cởi toàn bộ làm gì?”

“Kêu ngươi cởi thì cứ cởi, lắm mồm!” Bào Thanh Sơn nắm cánh tay Hà Triệu Phong, kéo trung y Hà Triệu Phong ba lần là tuột ra, lộ ra da thịt non mịn của công tử nhà giàu, khi mặc xiêm y thấy dáng người không tệ, kết quả trên người chẳng có chút cơ bắp, trên bụng lại có ngấn thịt.

Bào Thanh Sơn khinh thường bĩu môi.

Hà Triệu Phong trừng mắt Triệu Yến Bình đầy hung tợn.

Triệu Yến Bình đi xung quanh hắn một vòng, phát hiện trên ngực, phía sau lưng, eo bụng thậm chí trên mông Hà Triệu Phong đều có vết đỏ đậm nhạt khác nhau, có thể nhìn rõ là dấu son môi, sau lưng còn có vết móng tay cào rất nhỏ, không giống vết thương lưu lại vì kịch liệt giãy giụa để phản kháng.

“Những vết này vì sao có?” Tuy rằng đã có suy đoán, Triệu Yến Bình vẫn chỉ vào ngực Hà Triệu Phong hỏi.

Hà Triệu Phong cúi đầu nhìn, đôi mắt đột nhiên sáng lên, không hề phẫn nộ nhìn Triệu Yến Bình, ngược lại tràn ngập khâm phục: “Ngươi thật giỏi! Cái này đều do Mạnh thị lưu lại, nàng thích hôn ta nhất, nếu ta cưỡng ép nàng, sao nàng lại hôn ta nhiều chỗ như vậy?”

Triệu Yến Bình chưa hề chạm vào nữ nhân, Bào Thanh Sơn từng đi thanh lâu, nghe Hà Triệu Phong nói thì lập tức nghĩ tới hình ảnh nào đó.

Đến lúc này, Bào Thanh Sơn lần đầu ý thức được, Hà Triệu Phong có khả năng bị oan.

Hắn và Triệu Yến Bình cùng nhìn về phía Phạm Thành.

Trong mắt Phạm Thành xẹt qua tia khẩn trương, nhưng mau chóng phát ra tiếng ú ớ như có chuyện muốn nói.

Bào Thanh Sơn kéo miếng vải trong miệng hắn ra.

Phạm Thành hét lớn: “Mạnh thị không có đam mê với thân hình người khác, nhất định là hắn cưỡng ép Mạnh thị, khi Mạnh thị giãy giụa thì cọ quẹt lên người hắn!”

Bào Thanh Sơn phỉ nhổ: “Đụng phía trước còn có khả năng, ngươi giải thích mấy chỗ sau eo thế nào?”

Lúc này, ngỗ tác đứng lên nhíu mày nói: “Tóc trên người và tay Mạnh thị đúng là của Hà nhị gia.”

Sau đó ngỗ tác bắt Hà Triệu Phong há miệng, cũng không thấy có thuốc mê lưu lại trong miệng hắn.

Phạm Thành càng tự tin, khẳng định Hà Triệu Phong giết Mạnh thị.

Bào Thanh Sơn kéo Triệu Yến Bình ra khỏi tây phòng, thấp giọng nói: “Ta có chút tin tưởng Hà Triệu Phong, người này tuy phong lưu nhưng không cưỡng ép nữ tử nhà ai, toàn là những nam nhân khốn nạn tìm hắn đánh nhau. Vấn đề là, Hà Triệu Phong khẳng định có ngủ với Mạnh thị, làm cách nào chứng minh hắn không giết người?”

Triệu Yến Bình tạm thời không có manh mối, hắn và Bào Thanh Sơn đi vào viện, sai người áp giải phát tiểu Lỗ Lục của Phạm Thành lại đây, bắt đầu thẩm vấn: “Tối hôm qua Phạm Thành uống say rồi ở lại nhà của ngươi?”

Cùng lúc đối mặt với hai bộ đầu cường tráng đeo đao, Lỗ Lục không dám giấu giếm: “Đúng rồi, chúng ta uống rất nhiều rượu, cùng ngủ một chỗ.”

Triệu Yến Bình: “Buổi tối hắn có rời đi hay không?”

Lỗ Lục ráng nhớ nhưng chẳng nhớ được gì: “Hắn và ta cùng nằm xuống, buổi sáng tỉnh lại thấy hắn đang ngáy bên cạnh ta, hắn đi khi nào?”

Triệu Yến Bình lại hỏi: “Sáng nay ngươi đưa hắn trở về, các ngươi cùng nhau vào đông phòng?”

Lỗ Lục đang định gật đầu, đột nhiên lại lắc đầu: “Không phải, hai chúng ta mới vừa vào sân, hắn đột nhiên ói lên người ta, ta vào bếp tìm giẻ lau, đang lau thì nghe tiếng hắn la lên trong đông phòng, ta lập tức chạy nhanh tới, phát hiện tẩu tử…”

Triệu Yến Bình nghe vậy, lại đi đến đông phòng lần nữa.

Bào Thanh Sơn theo vào, thấy Triệu Yến Bình gỡ giá giường ra, ngồi xổm chỗ đó lắc từng vò rượu.

Bào Thanh Sơn kỳ quái hỏi: “Ngươi đang làm gì?”

Triệu Yến Bình giải thích: “Nếu người không phải do Hà Triệu Phong giết, hắn lén lút tới gặp Mạnh thị khẳng định sẽ không để bản thân uống say như chết, có người giết Mạnh thị vào thời điểm hắn thần không biết quỷ không hay chứng tỏ sau khi Hà Triệu Phong tới Phạm gia, trong lúc vô ý uống trúng thuốc mê.”

Bào Thanh Sơn nhìn vò rượu trên bàn: “Nhưng ngỗ tác nói, trong đó không có… Từ từ, ngươi nghi ngờ Phạm Thành đi vào trước để đổi rượu trên bàn?”

Triệu Yến Bình xách một vò rượu đứng lên, đưa cho Bào Thanh Sơn.

Bào Thanh Sơn nhận lấy, tức khắc phát hiện sự kỳ quặc, vò rượu này đặt ở tít bên trong, hẳn là chưa ai uống nhưng rượu bên trong lại không nhiều lắm, chỉ cỡ như vò trên bàn.

Bào Thanh Sơn kêu ngỗ tác lại, ngỗ tác nếm rượu, xác nhận vò rượu này bị trộn thuốc mê.

Bào Thanh Sơn xách vò rượu đi tìm Phạm Thành, Phạm Thành vừa thấy vò rượu, trên mặt rốt cuộc lộ ra hoảng loạn rõ ràng, chân cũng bắt đầu run rẩy.

Bào Thanh Sơn đạp một phát, nổi giận mắng: “Ngươi đồ khốn nạn giết tức phụ của mình còn dám vừa ăn cướp vừa la làng?”

Phạm Thành bị hắn đạp ngã xuống đất, run rẩy một chặp, đột nhiên quay đầu lại, mắt đỏ tươi trừng Hà Triệu Phong.

Hà Triệu Phong mím môi, rốt cuộc không nói gì nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.