Kiều Nương Xuân Khuê

Chương 33: Sáng Nay Làm Sao Lại Dậy Trễ?



A Kiều chỉ cần Triệu lão thái thái không nghi ngờ là đủ rồi, chẳng đáng xấu hổ bao nhiêu, dù sao cũng là chuyện bịa.

Sợ Triệu lão thái thái dò hỏi tới cùng, A Kiều vờ thẹn thùng, chạy vào trong phòng.

Triệu Yến Bình cất tay nải từ bên trong bước ra, lúc A Kiều vén rèm xém chút nữa đụng vào ngực hắn, nếu lúc khác A Kiều chắc chắn đã xin lỗi, giờ này đang vội trốn lão thái thái, A Kiều quay đầu đi vào phía rèm bên kia.

Triệu Yến Bình cảm thấy nàng có gì đó không đúng.

Thúy Nương bưng chậu rửa mặt tới, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn: “Quan gia, tiểu nương tử nói ngài ở phủ thành phá án tử lập công lớn, ngài kể cho ta nghe một chút được không?”

“Nghe cái gì mà nghe, lo dọn cơm tối nhanh lên!” Triệu lão thái thái quở trách Thúy Nương, chờ Thúy Nương đi, bà giục tôn tử kể chuyện.

Triệu Yến Bình bưng chậu rửa mặt đi ra hậu viện: “Ngày mai để A Kiều kể cho mọi người nghe.”

Triệu lão thái thái bĩu môi, đứa tôn tử thúi này, mấy ngày không gặp cũng không biết gần gũi với bà, vẫn lạnh lùng như băng.

Sắc trời đã tối, sau khi ăn xong A Kiều kể Triệu lão thái thái và Thúy Nương nghe án tử của phủ thành, mọi người phải ngủ, mở cửa hàng là chuyện đại sự, A Kiều chuẩn bị ngày mai thương lượng với lão thái thái .

Tại Chu gia, Kim thị rửa chén đũa xong từ phòng bếp bước ra, thấy nữ nhi Chu Song Song dựa vào tường ngoài phòng bếp đứng thất thần, ngửa mặt nhìn bầu trời, một chân nhẹ nhàng đá mặt đất.

“Song Song sao chưa đi ngủ?” Kim thị ngạc nhiên hỏi.

Chu Song Song quét mắt thượng phòng, kéo mẫu thân đến sương phòng của nàng, hai mẹ con đóng cửa lại thì thầm.

“Nương, trước kia con cảm thấy Triệu quan gia vừa lạnh lùng lại hung dữ, trong nhà không có tiền, biểu tỷ đi Triệu gia làm thiếp không trông cậy được thứ gì, cuộc sống khẳng định không được như ý. Nhưng người nhìn xem, Triệu quan gia đi phủ thành làm việc cũng dẫn nàng theo, con còn chưa đi phủ thành lần nào, Triệu quan gia sủng nàng như vậy vì hắn có bản lĩnh, lỡ như tương lai Triệu quan gia thật sự thăng quan phát tài, biểu tỷ chẳng phải sẽ tốt hơn con sao?”

Chu Song Song cắn môi, thật sự không cam lòng.

Biểu tỷ đẹp hơn nàng, điểm này Chu Song Song không cách nào lừa mình dối người, may mắn thanh danh biểu tỷ quá tệ, Chu Song Song tin tưởng nàng sẽ lấy chồng tốt hơn biểu tỷ. Nhưng bà mối tới nhà mấy lần, toàn giới thiệu người nàng chướng mắt, biểu tỷ sát vách lại vượt qua mặt nàng, Chu Song Song nhìn thấy, cảm giác rất khó chịu.

Kim thị cũng có chút ghen ghét A Kiều có thể theo Triệu quan gia đi phủ thành, nhưng Kim thị nghĩ đến tương lai, an ủi nữ nhi: “Sẽ không, thiếp chính là thiếp, nàng có nhan sắc, Triệu quan gia không cưới vợ, chắc chắn sủng nàng một thời gian, nhưng Song Song đừng quên, Triệu quan gia sớm muộn gì sẽ cưới vợ, đến lúc đó có chính thất nào lại bao dung một mỹ thiếp? Nàng lại không có hài tử để phòng thân, coi như tương lai Triệu quan gia thăng chức nhanh, có chính thất chèn ép, nàng đừng mong hưởng phúc, nói không chừng qua mấy năm đã bị chính thất nghĩ cách đối phó rồi.”

Kim thị không tin A Kiều có thể sống tốt đến già.

Chu Song Song nghe mẫu thân phân tích xong, trong lòng dễ chịu một chút, đảo mắt rầu rĩ hôn sự của mình: “Sang năm con mười sáu, nếu không gả được, biểu tỷ sẽ cười con, người không biết ngày đó nàng rủa con thế nào đâu, cha bất công, không tin lời con, coi nàng như bảo bối.”

Kim thị cắn răng nói: “Đừng động vào cha con, hắn đọc sách đến choáng váng, không phân rõ tốt xấu. Song Song đừng nóng, dạo này ca ca con chăm chỉ đọc sách, hắn cố gắng như vậy, sang năm thi viện nhất định có thể trúng tú tài, chờ ca ca con thi đậu, việc hôn nhân của con không cần lo lắng.”

Nghĩ đến ca ca chăm chỉ suốt ngày, Chu Song Song có tia hy vọng.

“Đi ngủ sớm chút đi, nương về phòng.” Kim thị rờ đầu nữ nhi, ra cửa, vừa ra khỏi mái hiên, bà kinh ngạc phát hiện bầu trời phía xa hiện lên một tia chớp, âm u cả ngày, rốt cuộc trời cũng mưa.

Về đến nhà, Triệu Yến Bình lại treo rèm ngăn giường lên, ở phủ thành ba đêm, hắn chưa ngủ ngon đêm nào. Đêm nay thật sự muốn ngủ yên lấy lại tinh thần.

A Kiều không biết nàng ôm quan gia ngủ ba đêm, nếu quan gia thích treo rèm ngăn, vậy treo đi.

Giường ở quan dịch phủ thành nhỏ, rốt cuộc có thể ngủ giường lớn, A Kiều cũng cảm thấy thoải mái, đắp chăn, mau chóng chìm vào giấc ngủ.

Triệu Yến Bình đợi một lát, phát hiện đêm nay lão thái thái không chạy tới nghe lén, Triệu Yến Bình có chút kinh ngạc, chẳng lẽ tổ mẫu đã tin tưởng hắn không có loại đam mê này?

Không tới cũng tốt, Triệu Yến Bình nhắm mắt lại, chẳng bao lâu sau thì ngủ.

Nửa đêm tiếng sấm sét ầm ầm, Triệu Yến Bình tỉnh dậy, đang chuẩn bị ngủ lại, phía rèm ngăn bên kia đột nhiên truyền đến một tiếng cầu xin yếu ớt: “Mợ, Mợ…”

Triệu Yến Bình nghiêng đầu vào trong.

Nàng đang khóc, thanh âm nghe không rõ ràng, loáng thoáng nhưng phân biệt được các chữ “Mợ”, “Không cần”, “Đi”.

Đang gặp ác mộng sao?

Triệu Yến Bình yên lặng lắng nghe, đến khi tiếng khóc nàng trở nên rõ ràng và kìm nén, hẳn nàng đã tỉnh.

“A Kiều?” Triệu Yến Bình hỏi nhỏ.

A Kiều vừa tỉnh khỏi giấc mộng, nghe giọng quan gia, A Kiều hoảng sợ lau nước mắt, nhắm mắt lại giả vờ ngủ.

Triệu Yến Bình nhìn rèm ngăn: “Ta biết nàng tỉnh.”

Bên ngoài thêm một tiếng sấm sét, A Kiều co rúm bả vai lại, nhịn không được lại khóc lên, nức nở nói: “Quan gia, ta có tật xấu, mỗi lần sấm sét, ban ngày không sao, buổi tối ta luôn gặp ác mộng, mơ thấy khi còn nhỏ Mợ đưa ta tới Hoa Nguyệt Lâu, vất ta ở đó một mình rồi đi.”

Khi đó A Kiều thật sự rất sợ, nàng mới tám tuổi, đột nhiên bị đưa tới một nơi xa lạ, tú bà và những đại hán đó không giống người tốt, vào buổi tối, có người khóc nháo bị đánh bằng roi, tuy A Kiều nghe lời không bị đánh, nhưng trong mộng nàng luôn bị đánh, đáng sợ hơn là bị đánh thật sự.

Triệu Yến Bình nhíu mày, suy đoán nói: “Nàng bị bán vào ngày trời mưa à?”

A Kiều “ừ” một tiếng.

Triệu Yến Bình đột nhiên rất khó chịu, ngực giống như bị tảng đá đè ép. A Kiều tám tuổi bị bán sợ thành như vậy, năm đó muội muội mới 6 tuổi, khi bị Trương Quải Tử mang đi, muội muội hoảng sợ biết bao, mấy năm nay chịu đau khổ thế nào, có bị Trương Quải Tử bán vào thanh lâu không…

Không dám nghĩ thêm, càng nghĩ càng khó chịu, thế nhưng không nghĩ, chẳng qua là lừa mình dối người mà thôi.

“Không sao, mọi việc qua rồi.” Triệu Yến Bình khẽ an ủi nàng, cũng tự an ủi mình. Hắn phá nhiều án tử, bắt nhiều kẻ gian ác, coi như lập công đức, ông trời nếu có mắt, chắc chắn sẽ phù hộ muội muội bình an không có việc gì.

A Kiều không biết quan gia suy nghĩ điều gì, trong đêm mưa giông sấm sét này, nàng muốn tìm một tia an ủi.

“Quan gia, ta có thể nắm tay ngài ngủ được không?” Cách rèm ngăn, A Kiều nước mắt lưng tròng hỏi.

Triệu Yến Bình trầm mặc một chút rồi nói: “Có thể.”

Nói xong, Triệu Yến Bình duỗi tay trái qua.

A Kiều nín khóc mỉm cười, lập tức giơ tay phải đặt vào lòng bàn tay dày rộng của hắn.

Triệu Yến Bình giật giật ngón tay, sau đó, hắn cong ngón tay, nhẹ nhàng nắm bàn tay nhỏ lạnh ngắt kia.

Lòng bàn tay quan gia ấm quá, tâm A Kiều cũng ấm dần, đêm nay không gặp ác mộng nữa.

—-

Sáng sớm hôm sau vẫn còn mưa, ngoài cửa sổ âm u, nhìn sắc trời không đoán được canh giờ.

Triệu Yến Bình định rời giường, bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân rất nhỏ, cuối cùng tiếng bước chân kia ngừng trước cửa.

Triệu Yến Bình thở dài bất đắc dĩ, thật không biết lão thái thái nghĩ cái gì trong đầu.

Triệu lão thái thái có nghĩ gì đâu, bà cảm thấy sáng nay tôn tử thức dậy muộn hơn, Triệu lão thái thái liền đến trước cửa nghe thử bên trong có tiếng nói chuyện hay không, nếu tôn tử bởi vì đi đường mỏi mệt ngủ nướng, bà đến nhắc tôn tử mau thức dậy, đừng đến nha môn trễ việc.

Triệu Yến Bình hiểu lầm, nhẹ giọng đánh thức A Kiều.

A Kiều ngái ngủ trả lời.

Triệu Yến Bình dựa vào rèm ngăn nói: “Lão thái thái tới nữa, nàng giả vờ hừ hai tiếng, sau đó giục ta mau đứng dậy.”

A Kiều lập tức tỉnh, nuốt nước miếng, A Kiều phối hợp diễn: “Quan gia, quan gia đừng nháo, không dậy là muộn đó!”

Thanh âm kia nũng nịu mang theo vẻ lười biếng nồng đậm, mặt già của Triệu lão thái thái nóng bừng, vội vàng tránh ra.

Triệu Yến Bình nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng rời giường thay quần áo.

Chờ hắn mặc xong, A Kiều cũng đứng dậy, đôi mắt khô khốc khó chịu, A Kiều đến trước gương nhìn, quả nhiên sưng lên.

“Tối hôm qua, tối hôm qua để quan gia chê cười rồi.” A Kiều xoa mắt, ngượng ngùng nói, người lớn rồi còn khóc vì gặp ác mộng.

Triệu Yến Bình nhìn đôi mắt hơi sưng của nàng, trong lòng cảm động: “Nếu lão thái thái hỏi, chỉ nói là bị ta khi dễ nên khóc.”

Cái gì?

A Kiều kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy bóng dáng quan gia, người đã ra ngoài rửa mặt.

A Kiều đứng tại chỗ, suy nghĩ hồi lâu mới hiểu được quan gia “khi dễ” là ý gì, trở về có điểm này không tốt, lão thái thái nhìn chằm chằm thật chặt, phải nghĩ biện pháp che lấp.

A Kiều đỏ mặt đi ra ngoài.

Triệu lão thái thái đã rửa mặt xong từ lâu, ngồi chờ ở bàn ăn, tôn tử ra thì nhìn tôn tử, A Kiều bước ra, Triệu lão thái thái đúng là nhìn không lầm, liên hệ đến ngữ điệu trên giường vừa mới nghe được, mặt A Kiều hơi đỏ, mắt hơi sưng liền có một tầng ý nghĩa khác.

Tôn tử hung dữ khi dễ người ta khóc sao?

Triệu lão thái thái nhìn về phía hậu viện, đến giờ phút này, bà thật sự tin tưởng tôn tử không có quan hệ gì với tiểu bạch kiểm tri huyện và các ca nhi tuấn tú khác, đều do bà mối đoán mò châm ngòi, khiến bà nạp một người thiếp vào!

Lúc cần A Kiều, Triệu lão thái thái ước gì A Kiều biến thành hồ ly tinh, mê hoặc tôn tử thần hồn điên đảo. Hiện tại không cần A Kiều quyến rũ tôn tử, Triệu lão thái thái lại bắt đầu lo lắng tôn tử trúng thuốc mê của A Kiều, tương lai cưới chính thê, tôn tử vẫn cứ tham luyến sắc đẹp A Kiều, bỏ bê tức phụ đứng đắn.

Vậy phải làm sao bây giờ?

Triệu lão thái thái ngồi rầu rĩ, bộ não không ngừng xoay chuyển.

Thừa dịp A Kiều vào cửa chưa lâu nên tống cổ A Kiều đi?

Người đi rồi, sính lễ cũng mất, mười lượng bạc giống như mất trắng, chi bằng giữ A Kiều để nàng tiếp tục hầu hạ tôn tử, dù sao hai năm nữa tôn tử mới đi kinh thành làm quan, có A Kiều ở đây, tôn tử đỡ phải kìm nén khó chịu, rốt cuộc đã nhiều tuổi rồi, kìm nén lâu lỡ xảy ra chuyện, mất nhiều hơn được. Chờ hai năm sau, trước khi vào kinh, bà sẽ nghĩ cách kêu tôn tử thả A Kiều.

Trời mưa, Triệu Yến Bình múc nước bưng đến đông phòng, kêu A Kiều vào cùng nhau rửa.

A Kiều vừa định vào, Triệu lão thái thái đột nhiên gọi nàng, không vui nói: “Để quan gia rửa trước, ngươi đợi chút rồi mới vào.”

Sáng sớm đã dụ dỗ tôn tử ngủ nướng, hiện tại lại đi vào, hai người ở chung một chỗ, còn ra thể thống gì?

A Kiều nhìn ánh mắt lão thái thái đoán được một chút.

A Kiều có chút ủy khuất, rõ ràng là quan gia kêu nàng diễn kịch, lão thái thái lại hiểu lầm là nàng dụ dỗ quan gia.

A Kiều xem như rõ ràng, lão thái thái chỉ muốn nàng thông đồng với quan gia buổi tối, nếu làm chậm trễ việc làm ban ngày của quan gia, lão thái thái sẽ bực mình.

Qua một lát, Triệu Yến Bình đi ra.

A Kiều đưa lưng về phía Triệu lão thái thái, u oán nhìn hắn.

Triệu Yến Bình không hiểu.

Triệu lão thái thái đột nhiên vẫy hắn, chờ Triệu Yến Bình tới ngồi, Triệu lão thái thái nghiêm túc nói: “Sáng nay sao dậy trễ? Tuy nói là còn tân hôn, nhưng cũng nên tiết chế, đừng học hôn quân trong kịch, trầm mê sắc đẹp rồi làm hỏng chính sự.”

Triệu Yến Bình rũ mắt, rốt cuộc biết vì sao A Kiều trừng hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.