Kiều Nương Xuân Khuê

Chương 40: Quan Gia Bắt A Kiều Ăn Cơm



Thẩm Anh không hoàn toàn gạt Triệu lão thái thái, làm ăn buôn bán phải tính rõ ràng, cho dù là thân thích, nàng cũng không muốn lỗ vốn. Cửa hàng kinh doanh của nàng buôn bán rất ổn định, làm thêm một thùng thuốc màu bán không được sẽ thâm hụt tiền, cho nên nếu A Kiều muốn nhập hàng, ít nhất cũng phải mua một trăm hộp.

Điều duy nhất mà Thẩm Anh lừa Triệu lão thái thái là nàng nói thu nhập hơi ít, có vẻ buôn bán phấn mặt không được tốt lắm, thật ra phấn mặt của nàng tốt như vậy, hàng ngon giá rẻ, bá tánh huyện thành có tiền, nếu A Kiều mở cửa hàng bán phấn mặt, lúc đầu có khả năng hơi khó khăn, nhưng sẽ có lãi theo thời gian.

Thẩm Anh muốn tới huyện thành mở cửa hàng từ lâu, nhưng Thẩm viên ngoại không đồng ý, lão ca Thẩm Văn Bưu cùng cha khác mẹ cũng kiên quyết phản đối, lực cản trong nhà quá lớn nên Thẩm Anh từ bỏ.

Triệu lão thái thái chính thức rút lui, Thẩm Anh cùng A Kiều viết hợp đồng giao hàng, liệt kê tất cả công việc được đề cập trước đó, sau đó Thẩm Anh còn bổ sung vài thứ, ví dụ như nếu A Kiều bán không hết không thể bán cho người khác với giá thấp, ví dụ như nếu Thẩm Anh cung cấp hàng cho A Kiều, trong thời hạn hiệu lực của hợp đồng, Thẩm Anh không thể cung cấp hàng cho tiệm khác trong huyện Võ An, khi hết hạn hợp đồng, A Kiều cũng có quyền ưu tiên tiếp tục lấy hàng từ Thẩm Anh.

Thẩm Anh không đọc điều này, A Kiều biết chữ, nhìn rõ ràng.

Thẩm Anh chớp mắt với A Kiều, phòng ngừa Triệu lão thái thái thấy A Kiều bán phấn mặt kiếm được tiền lại muốn hớt tay trên, ký hợp đồng xong, tương lai Thẩm Anh có lý do từ chối Triệu lão thái thái.

Triệu lão thái thái không biết chữ, nghe hai tiểu cô nương thảo luận chi tiết, thấy A Kiều nghiêm túc, quyết tâm buôn bán phấn mặt, Triệu lão thái thái cảm giác như đang đứng giữa sông, đã muốn đi về phía trước, lại muốn lui về sau, trong lòng rất khó chịu.

Thôi, để cho A Kiều bán nửa năm xem thử, nửa năm sau nếu A Kiều kiếm lời, bà sẽ ký với Thẩm Anh.

Quyết định xong, Triệu lão thái thái đi ra viện nhìn khoai lang đỏ và đậu phộng Thẩm gia đưa tới.

Thẩm Anh nhân cơ hội dạy A Kiều rất nhiều mẹo nhỏ khi bán phấn mặt, và những điểm cần lưu ý khi bảo tồn phấn mặt.

A Kiều cúi đầu thán phục: “Anh cô nương thông minh quá, nếu ngài là công tử, việc kinh doanh nhất định càng phát triển.”

Thẩm Anh thở dài: “Chẳng còn cách nào, cha ta quá cố chấp, cảm thấy ta là cô nương không nên cả ngày ở bên ngoài, đại ca lại sợ ta lỗ vốn tổn hại tiền Thẩm gia, mỗi lần ta nhắc tới chuyện mở thêm cửa hàng, hắn trừng mắt phản đối, ba đứa cháu trai cũng nhìn ta không vừa mắt, ta không muốn cha mẹ khó xử, nên thôi.”

A Kiều thế mới biết nhìn hoàn cảnh tốt như Thẩm Anh cũng có nhiều phiền não.

Nàng an ủi Thẩm Anh: “Ngài bây giờ còn nhỏ, hai năm nữa gả chồng, muốn mở cửa hàng thì nhà mẹ đẻ và ca ca cũng không quản được ngài.”

Thẩm Anh chống cằm: “Nhà mẹ đẻ không quan tâm, chỉ sợ nhà chồng không muốn, nhưng ta không sợ, ta đã nói với cha, nếu gả phải để ta duy trì việc buôn bán, người nào muốn cản ta, ta không gả hắn.”

A Kiều cẩn thận ngắm Thẩm Anh, phát hiện ngoại hình Thẩm Anh rất giống thái thái Liễu thị, mặt trứng ngỗng cặp mắt đào hoa, xứng danh mỹ nhân, xinh đẹp lại thông minh, nếu ai có thể cưới được Thẩm Anh thật có phúc.

A Kiều lại nghĩ đến muội muội khác của quan gia, Hương Vân cô nương, có giống thái thái không? Nếu không giống, theo dáng vẻ của nhà họ Triệu, quan gia tuấn tú như vậy, Hương Vân cô nương nhất định cũng là mỹ nhân.

A Kiều thật lòng hy vọng khi Hương Vân cô nương bị bán trên đường gặp được quý nhân, biến nguy thành an, cuộc sống bình an thuận lợi, sớm ngày đoàn tụ một nhà với quan gia.

Sau khi dùng cơm trưa ở Triệu gia, Thẩm Anh lên đường về Thẩm Gia Câu, sản xuất phấn mặt cần thời gian, Thẩm Anh hẹn ngày 20 tháng 10 sẽ giao A Kiều đợt hàng đầu tiên, chính là một trăm hộp phấn mặt.

A Kiều vừa may vá lặt vặt vừa chờ, đến ngày 18 tháng 10, A Kiều đã làm xong bảy loại hoa lụa khác nhau tổng cộng 49 đóa, 24 túi thơm hình cung hoàng đạo, 8 quạt tròn có hình mỹ nữ, và 10 khăn thêu hoa cỏ.

A Kiều làm tỉ mỉ lại nhàn nhã, mỗi ngày tuân thủ nghiêm khắc, làm buổi sáng và buổi chiều tổng cộng hai canh giờ. Làm nhiều như vậy tổng cộng hết 24 ngày, nếu bán hết hàng trong cùng thời gian, A Kiều tính thử, một tháng nàng có thể kiếm được khoảng một hai lượng bạc, trừ phần trả Quách Hưng và Triệu lão thái thái, cũng còn dư một lượng, một năm có thể kiếm được mười lượng!

Đây là chưa tính phần phấn mặt bán được, A Kiều nằm mơ cũng cười.

Trưa ngày 20, Thẩm Anh đúng hẹn đưa tới một trăm hộp phấn mặt, tổng cộng có sáu mùi hương, mỗi loại được để riêng trong hộp. Thẩm Anh còn tặng A Kiều một giá trưng bày phấn mặt, một hộp đựng tiền có khóa, và một cái cân nhỏ để cân bạc vụn.

“Chúc tiểu tẩu ngày mai khai trương phát tài, buôn may bán đắt!”

Thẩm Anh lấy trà thay rượu nâng chén chúc A Kiều.

A Kiều cười chạm cốc với nàng và Triệu lão thái thái .

Buổi chiều Quách Hưng dẫn Thúy Nương ra lều dọn dẹp sạch sẽ, sáng sớm hôm sau, Quách Hưng gánh đợt hàng đầu tiên đi bán.

Ngày đó thời tiết sáng sủa, mùa đông Giang Nam không lạnh lắm, bá tánh ra cửa đi lại rất nhiều.

Ngày đầu tiên cửa hàng nhỏ khai trương, A Kiều rất muốn ra đường coi thử, nhưng nàng là thiếp, không thể tùy tiện ra cửa.

Nàng không tiện, nhưng Triệu lão thái thái thì không sao, Quách Hưng mới xuất phát được hai khắc đồng hồ, Triệu lão thái thái xách cái rổ nhỏ, giả vờ đi dạo phố.

Lều của A Kiều ở phía bắc cầu Bình An, đối diện xéo phía nam có cửa hàng bán hương liệu, Triệu lão thái thái cầm rổ ở bên trong chọn tới chọn lui, thực tế lén quan sát quầy hàng của Quách Hưng ở đối diện.

Quách Hưng tuy lanh lợi nhưng đây là lần đầu tiên buôn bán, ngay từ đầu hắn chủ động chào hỏi các tiểu cô nương đi ngang qua, cười tủm tỉm mời các nàng lại mua đồ, kết quả tiểu cô nương cho rằng hắn háo sắc, du côn nên tránh ra. Nhóm phụ nhân tuổi lớn chút thật ra không sợ thiếu niên lang như Quách Hưng, nhưng các nàng ngại mua mấy thứ xa hoa đắt tiền, chỉ nhìn qua loa rồi rời đi.

Quách Hưng thấy chủ động mời chào khách trên đường không hiệu quả, dứt khoát ngồi trên ghế, chờ người ta tới hỏi.

“Hoa lụa này rất độc đáo, bán thế nào?”

Cuối cùng có cặp mẹ con ngừng lại, Quách Hưng vội giới thiệu: “Nhị vị có ánh mắt tốt, hoa lụa này là thời trang thịnh hành nhất phủ thành, dùng lụa tốt, một đóa chỉ năm văn tiền.”

Tiểu cô nương động tâm, nhìn đóa hoa hồng lụa không chớp mắt, phụ nhân lại nhíu mày chán ghét nói: “Hoa lụa tương tự bán ở Ngọc Lâu năm văn, thứ này nhìn là biết trong nhà tùy tiện làm, dựa vào cái gì cũng bán năm văn?”

Không chờ Quách Hưng nói thêm, phụ nhân kéo nữ nhi đi mất.

Quách Hưng rũ vai, vừa ngẩng đầu nhìn thấy Triệu lão thái thái ở đối diện lặng lẽ trừng mắt hắn, dáng vẻ mắng hắn vô dụng.

Quách Hưng thật sự khó nói.

Trận chiến mở màn thất bại, Quách Hưng đứng bên ngoài cả ngày, từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn, không bán được hộp phấn mặt nào, chỉ bán một cái túi thơm, là một nữ đồng ba bốn tuổi nhìn thích, nhất quyết đòi cha mua cho nàng, người cha cũng có tiền mới mua túi thơm có hình con dê nhỏ cho nữ nhi.

Khi hoàng hôn buông xuống, Quách Hưng dọn hàng quay về, Triệu Yến Bình cũng trở về cùng lúc.

Triệu lão thái thái đến bờ sông quan sát vài lần, đoán buôn bán không được, biết Quách Hưng cả ngày chỉ bán một cái túi thơm, Triệu lão thái thái xệ mặt thật dài, tuy rằng tiền vốn của A Kiều, nhưng bạc kia ban đầu lấy từ trong tay bà. A Kiều không đau lòng, nhưng Triệu lão thái thái đau lòng!

“Nếu biết ngươi đi phủ thành có dã tâm, tự nghĩ muốn làm ăn buôn bán, ta sẽ không cho ngươi đi theo quan gia.”

Nhận định tiền bị thâm hut, Triệu lão thái thái răn dạy A Kiều không chút lưu tình.

Buôn bán không tốt, giấc mơ phát tài của A Kiều đủ thất vọng đủ chịu đả kích, Triệu lão thái thái còn nói như vậy, A Kiều không thể giả bộ mình không ủy khuất, cúi đầu chạy vào đông phòng.

Tiểu nương tử khóc đáng thương như vậy, Quách Hưng nhận sai với Triệu lão thái thái: “Ngài đừng trách tiểu nương tử, tiểu nương tử tay nghề tốt như vậy, do ta ăn nói vụng về, không bán được nhiều.”

Triệu lão thái thái đang nổi nóng, mắng luôn Quách Hưng một trận.

Quách Hưng mặt xám xịt đi về phòng phía ngược lại, vành mắt cũng đỏ lên.

Thúy Nương không dám hé răng, lẳng lặng dọn cơm tối lên bàn, cẩn thận bưng phần hai anh em đi tìm ca ca.

Triệu Yến Bình khuyên lão thái thái: “Vạn sự khởi đầu nan, nếu làm ăn buôn bán dễ kiếm tiền, tất cả mọi người đều làm, chúng ta mới bắt đầu, ngài đừng gấp.”

Triệu lão thái thái nhìn tôn tử nói: “Ta không cần nóng nảy sao? Con cực khổ dành dụm mười mấy lượng bạc, nạp một người thiếp xài hết trơn, con không để ý nhưng ta đau lòng cho con.”

Lão thái thái mới uống hết thuốc phòng ngừa trúng gió chưa được bao lâu, Triệu Yến Bình không dám nói quá nặng, lúc này lão thái thái nói cái gì cũng ủng hộ, không chọc lão thái thái nổi giận.

“Ăn cơm đi, cùng lắm thì bán xong đợt hàng này sẽ không bán nữa.” Triệu Yến Bình bưng chén nói.

Triệu lão thái thái hừ: “Sợ hàng hóa bị hư, mất bốn năm lượng bạc!”

Lão thái thái không nghe khuyên, Triệu Yến Bình dứt khoát không thuyết phục, cúi đầu ăn.

Đêm nay ăn cháo, buổi trưa còn dư mấy cái bánh nướng, Triệu lão thái thái không ăn, uống hơn nửa chén cháo rồi đi vào phòng.

Triệu Yến Bình ăn nhanh, lúc gần xong thì kêu Thúy Nương ra dọn bàn.

Khi Thúy Nương đang dọn, Triệu Yến Bình cầm chén không múc đầy cháo, lấy cái bánh để trên chén, đem vào đông phòng.

A Kiều ngồi ở mép giường đang khóc thút tha thút thít, gương mặt ướt đẫm nước mắt.

Nhìn thấy quan gia, A Kiều quay lưng, dùng khăn lau nước mắt.

“Lại đây ăn cơm, còn ấm.” Triệu Yến Bình đặt chén đũa trên bàn sách gần cửa sổ, nói với nàng.

A Kiều cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Kêu Thúy Nương dọn đi, ta ăn không vô.”

Vừa nói vừa rơi nước mắt.

Triệu Yến Bình đi tới ngồi đối diện nàng, thấy hai mắt nàng sưng lên, hắn nói nhỏ: “Ta tưởng chỉ có lão thái thái sợ lỗ, không ngờ nàng còn sợ lỗ hơn lão thái thái, bà chỉ mắng ngoài miệng, nàng đã khóc thành như vậy.”

A Kiều không nói, hắn càng nói nàng càng ngăn không được, đơn giản cầm khăn che mặt, nước mắt lưng tròng nhìn qua: “Ta không phải sợ lỗ tiền, ta chỉ thắc mắc, phấn mặt là loại tốt, đồ ta làm cũng không tệ, sao bán không được?”

Triệu Yến Bình hỏi ngược lại: “Năm ngoái lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, ta không truy đuổi nàng cũng không đánh nàng, vì sao khi nàng nhìn ta lại cho rằng ta giống những bộ khoái làm loạn đó?”

A Kiều ngẩn người, vì sao ư? Bởi vì những bộ khoái khác khi dễ kỹ nữ Hoa Nguyệt Lâu, nên nàng cho rằng hắn cũng giống bọn họ.

Triệu Yến Bình tiếp tục nói: “Cái lều kia nhìn không khác gì các tiệm nhỏ khác, người qua đường thấy lều sẽ vào coi thử, nghĩ rằng bên trong bán đồ rẻ, sau khi hỏi giá phát hiện đồ mắc tiền, tự nhiên sẽ cảm thấy không đáng giá nên quay đầu rời đi. Nhưng đồ của nàng chất lượng tốt, sớm muộn gì sẽ có người mua, người ta dùng thấy thích sẽ đến nữa, thậm chí giới thiệu người quen tới. Buôn bán phải bắt đầu từng chút từ nhỏ làm lên, là do các ngươi quá sốt ruột.”

Mỗi lần hắn hạ giọng đều có vẻ ôn hòa hơn ngày thường, nói một hơi nhiều như vậy, âm điệu trầm ấm kia làm A Kiều nảy sinh một tia hy vọng.

“Quan gia tin ta có thể kiếm tiền?” A Kiều nhìn hắn bằng ánh mắt ướt đẫm.

Triệu Yến Bình nói: “Ta chỉ biết đồ của nàng tốt, kiếm tiền được hay không còn phụ thuộc nhiều phương diện khác, ta không dám bảo đảm nhất định kiếm được tiền.”

A Kiều mới lóe chút hy vọng lại ỉu xìu, mặt rũ xuống, tâm sự nặng nề.

Triệu Yến Bình đột nhiên nắm tay nàng, kéo nàng đứng dậy.

A Kiều giật mình nhìn hắn.

Triệu Yến Bình trầm mặt nói: “Ăn cơm trước.”

Quan gia lại biến thành quan gia mặt lạnh, A Kiều sợ hãi, lập tức ngoan ngoãn ăn cơm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.