Kiều Nương Xuân Khuê

Chương 57: Mới Xuất Một Lô Son Phấn



Editor: Trà Xanh

Hai ngày sau, trong viện Triệu gia vô cùng náo nhiệt. Các vị lão thái thái và phụ nhân ở hai con phố gần đó mà Triệu lão thái thái quen biết lần lượt tới Triệu gia, hỏi thăm chuyện của Đan Dung và Thu Nguyệt.

Triệu lão thái thái đã thống nhất với Đan Dung và Thu Nguyệt, chỉ nói nhị nữ bị bán cho gia đình giàu có làm nha hoàn. Hà nhị gia ở phủ thành nhận được tin tức nên tìm được các nàng, giúp họ chuộc thân. Còn những chi tiết khác, dù người khác hỏi thăm thế nào, người Triệu gia sẽ không đề cập tới, trừ phi người tinh mắt đoán được có ẩn khuất, cũng sẽ không hỏi thêm.

Chưa xác định được ai là Triệu Hương Vân, nhưng các láng giềng đều hâm mộ Triệu lão thái thái tốt số.

Nếu trong nhị nữ có Hương Vân, đó là được đoàn tụ với thân nhân. Nếu không có Hương Vân, Triệu lão thái thái tự nhiên có thêm hai đại mỹ nhân, cho dù không giữ lại làm nha hoàn trong nhà, có thể bán hoặc gả ai đó, với nhan sắc của nhị nữ có thể kiếm cả đống bạc. Tiểu lão thái thái sống với đại tôn tử cũng được hưởng ké!

Khi láng giềng không tới xem náo nhiệt nữa, Triệu gia cuối cùng được yên tĩnh.

Qua ba ngày sống chung, Đan Dung và Thu Nguyệt về cơ bản đã hiểu hoàn cảnh Triệu gia, A Kiều cũng quan sát được tính tình đại khái của hai vị cô nương. Đan Dung được nuông chiều nên coi mình là Triệu gia cô nương, sai Thúy Nương và Quách Hưng không ngượng miệng, đối với nàng thì khách khí, đối với Triệu lão thái thái và quan gia lại thân thiết. Tuy nhiên quan gia đi sớm về trễ, Đan Dung không có cơ hội ở bên cạnh quan gia.

Thu Nguyệt không gần gũi lắm. Không bám Triệu lão thái thái cũng không nịnh bợ quan gia, chủ động giúp Thúy Nương làm việc, cũng vào phòng nàng hỗ trợ thêu thùa may vá.

Trong tâm A Kiều thích Thu Nguyệt hơn. Đan Dung thường dò hỏi cuộc sống của nàng và quan gia, Thu Nguyệt không lắm miệng như vậy.

Nhưng A Kiều không phàn nàn với quan gia, lỡ như người mình không thích lại là Hương Vân cô nương thì sao?

Quan gia trở về hỏi các nàng ở nhà chung đụng thế nào, A Kiều đều cố gắng trả lời mà không có bất cứ thành kiến gì.

Sáng nay, sau khi A Kiều trang điểm xong, nàng đi vào viện giúp Quách Hưng và Thúy Nương sửa soạn đồ thêu và phấn mặt để hôm nay đi bán.

“Thúy Nương, sao sắc mặt em khó coi vậy, có phải bệnh rồi không?” A Kiều thấy Thúy Nương hơi khác.

Thúy Nương ôm bụng: “Không sao, chỉ đau bụng thôi. Chắc tối hôm qua không đắp chăn, chút đi ra ngoài phơi nắng là được.”

Thu Nguyệt đi ngang qua, nghe vậy nói: “Vậy ngươi ở nhà nghỉ ngơi, ta giúp ngươi ra quán.”

Thúy Nương vội vàng xua tay nói không cần.

Triệu lão thái thái ở trong phòng nghe tiếng nói chuyện, dò hỏi có chuyện gì mới biết Thu Nguyệt muốn đi bán hàng. Triệu lão thái thái lập tức đi ra, kéo tay Thu Nguyệt nói: “Ngươi đi xem náo nhiệt làm gì, Thúy Nương là nha hoàn, ngươi có thể là cháu gái của ta, ở nhà với ta hưởng phúc.”

Triệu lão thái thái thích Đan Dung hơn, bởi vì Đan Dung miệng lưỡi nịnh bà vui vẻ, nhưng Thu Nguyệt cũng có khả năng là cháu gái của bà. Triệu lão thái thái làm sao để cháu gái mình xuất đầu lộ diện được?

Triệu lão thái thái kéo Thu Nguyệt đi vào.

A Kiều dặn Quách Hưng: “Nếu Thúy Nương vẫn không đỡ hơn, ngươi để nàng trở về nghỉ ngơi, đừng ráng.”

Quách Hưng biết, nhấc đòn gánh, đi ra ngoài cùng với Thúy Nương.

Một lát sau, Đan Dung kéo cánh tay Triệu lão thái thái ra tây phòng, muốn đi ngoài mua đồ với Triệu lão thái thái. Đan Dung vốn là đệ nhất danh kỹ trong một thanh lâu ở thành phố Lạc Dương, các khách hàng muốn qua đêm với nàng phải đưa bạc cho tú bà, cũng lén thưởng bạc và trang sức cho Đan Dung nên Đan Dung để dành được rất nhiều vốn. Hà Triệu Phong chủ động chuộc thân cho nàng, không tốn một đồng nào của Đan Dung. Đan Dung đem vốn riêng đến Triệu gia, giấu kỹ ngân phiếu, chỉ đưa Triệu lão thái thái xem mười mấy lượng bạc.

Lần này là Đan Dung đề nghị đi ra ngoài mua trang sức cho Triệu lão thái thái, Triệu lão thái thái đương nhiên vô cùng vui mừng.

Sau khi hai người xuất phát, Thu Nguyệt tới đông phòng phụ A Kiều làm hoa lụa.

Thu Nguyệt không dò xét chuyện riêng của A Kiều, A Kiều cũng không hỏi quá khứ của nàng, chỉ nhẹ nhàng chỉ điểm Thu Nguyệt: “Lão thái thái thích nghe nói ngọt, ngươi cũng nên học Đan Dung. Ngươi cũng có thể là tiểu thư Triệu gia, đừng quá khách khí trước mặt lão thái thái và quan gia.”

Thu Nguyệt cười khổ: “Lỡ như không phải thì sao. Bây giờ kêu tổ mẫu, ca ca, sau này tra rõ thân phận lại mất hết mặt mũi.”

A Kiều thở dài, dạy Thu Nguyệt cách làm hoa lụa.

Mới làm được năm đóa, đột nhiên có tiếng động ở cửa lớn. A Kiều nhìn ra cửa sổ thấy Thúy Nương cầm một cây quạt tròn che sau mông, hoảng sợ chạy vào phòng của nàng.

A Kiều vội vã ra ngoài, Thu Nguyệt cũng đi theo.

Triệu gia xây hai gian phòng nhỏ phía sau, Thúy Nương ở phòng bên hông. Tiểu nha đầu chạy vào không đóng cửa, A Kiều đẩy cửa vào thấy Thúy Nương đang nằm trên giường gỗ khóc nức nở.

A Kiều vội hỏi: “Thúy Nương, có chuyện gì vậy em? Bị người ta khi dễ phải không?”

Thúy Nương che váy quay đầu lại, nước mắt lưng tròng: “Tiểu nương tử, ta bị chảy máu, có phải sắp chết hay không?”

A Kiều giật mình.

Thu Nguyệt bật cười, nhìn Thúy Nương nói: “Nha đầu ngốc, không ai nói cho ngươi biết rằng nữ hài tử tới khoảng mười hai, mười ba tuổi sẽ có nguyệt sự hả?”

Thúy Nương ngơ ngác nhìn hai người.

A Kiều nhớ lại cuộc sống trước đây của Thúy Nương. Khi còn bé đã theo ca ca rời quê hương đi ăn xin, khi tới Triệu gia, Triệu lão thái thái đã mãn kinh, bà tự tay giặt đồ lót nên Thúy Nương không biết gì hết.

Biết mình không mắc bệnh nan y, Thúy Nương nín khóc, chỉ ôm bụng rên đau.

A Kiều cười nói: “Em ngoan ngoãn nằm nghỉ, ta nấu nước đường gừng cho em.”

Thúy Nương rên rỉ: “Uống nước đường sẽ hết đau phải không?”

A Kiều nói: “Cũng đỡ ít nhiều.” Thúy Nương nghe lời nằm xuống.

A Kiều và Thu Nguyệt đi ra ngoài. Nàng vô bếp, nhờ Thu Nguyệt làm một dây lưng nguyệt sự để Thúy Nương dùng gấp. Chút nữa nàng sẽ làm nhiều hơn.

Thu Nguyệt nhanh chóng làm một dây nguyệt sự cho Thúy Nương, sau đó đi vào bếp, thương lượng với A Kiều: “Tiểu nương tử, Thúy Nương đã về nhà, để ta thay nàng đi bán.”

A Kiều kinh ngạc: “Không được, lão thái thái nói…”

Trong mắt Thu Nguyệt hiện lên một loại cảm xúc khó hiểu, nhưng nàng rất kiên quyết: “Nếu lần này ta bán không được, tiểu nương tử bắt ta đi thì ta cũng không đi. Ngài đồng ý cho ta ra ngoài nhé, lão thái thái trách móc thì một mình ta gánh.”

Nàng gần như cầu xin, sao A Kiều nhẫn tâm từ chối được?

Thu Nguyệt vui mừng khôn xiết. Nàng hỏi rõ đường đến đó rồi xuất phát.

Sau khi A Kiều nấu nước đường gừng xong, nàng vừa chăm Thúy Nương vừa lo lắng tình hình trong lều.

Bên bờ sông, Quách Hưng đi không được, lại lo lắng muội muội bị chảy máu nên lòng nóng như lửa đốt. Đến khi Thu Nguyệt tới trước mặt hắn, Quách Hưng mới đột nhiên nhận ra, đây là Thu Nguyệt cô nương mà?

“Cô nương, ngươi, sao ngươi tới đây?”

Thu Nguyệt và Đan Dung đều vô cùng xinh đẹp. Đan Dung có nét quyến rũ, người qua đường không thể làm lơ nàng. Ngũ quan của Thu Nguyệt hơi kém Đan Dung một chút, nhưng nàng có làn da trắng như tuyết, khuôn mặt như hoa sen trắng chẳng chút tì vết. Nam tử bình thường nhìn thấy hai mỹ nhân như vậy đều động lòng và bất an.

Lần đầu tiên Quách Hưng thấy tiểu nương tử trong nhà cũng hồi hộp, tim đập nhanh hơn, sau đó quen dần. Tính tình tiểu nương tử hiền lành, không xét nét nên Quách Hưng mới có thể bình tĩnh thản nhiên. Nhưng Thu Nguyệt và Đan Dung đến Triệu gia không bao lâu, Quách Hưng gặp các nàng vẫn còn rụt rè, à không, mỗi lần hắn nói chuyện với Thu Nguyệt đều nói lắp.

Thu Nguyệt nở nụ cười dịu dàng: “Thúy Nương không khỏe, ta tới thay nàng.”

Nhắc tới muội muội, Quách Hưng hết căng thẳng, do dự hỏi: “Chỉ không khỏe thôi hả? Nàng có nhờ tiểu nương tử giúp thỉnh lang trung hay không?”

Muội muội ngốc có ca ca cũng ngốc. Thu Nguyệt vừa kiểm tra đồ trên quầy hàng vừa nhẹ giọng trả lời: “Đừng lo, Thúy Nương đã trưởng thành, có nguyệt sự.”

Quách Hưng không hiểu nguyệt sự là cái gì, nhưng giọng điệu bình thản của Thu Nguyệt khiến hắn nhận ra rằng muội muội như vậy là bình thường.

Quách Hưng rốt cuộc nhớ lại thân phận của Thu Nguyệt, đang định khuyên Thu Nguyệt mau quay về, một du thuyền từ từ trôi qua sông. Thời tiết giữa hè nóng nực, bá tánh nhà nghèo có thời gian rỗi rãnh cũng ở trong nhà tránh nắng, nhưng cũng có các công tử và tiểu thư nhà giàu thích ngồi thuyền du ngoạn trên sông.

Người chèo thuyền đang đứng ở mũi thuyền. Cửa sổ mở rộng nên có thể loáng thoáng thấy có hai vị công tử trẻ tuổi và ba bốn cô nương mặc váy áo sặc sỡ bên trong, không phải đường huynh muội một nhà, mà là bạn bè quen biết.

Quách Hưng đang định khuyên Thu Nguyệt, đôi mắt đẹp của Thu Nguyệt quét qua mui thuyền, đột nhiên cầm một thanh quạt xếp mở ra, vừa nhẹ nhàng phe phẩy vừa gọi vào trong mui thuyền: “Quạt xếp mới làm, công tử muốn đến xem không?”

Nàng không hét to để thu hút khách, chỉ như thuận miệng nói chuyện phiếm với du khách đi ngang qua, giọng nói trong trẻo như chim oanh tước, còn ngọt ngào hơn tiếng đàn tiếng sáo vào ngày nắng nóng.

Quách Hưng đứng gần Thu Nguyệt, nửa người đều muốn tỉnh lại.

Sao Thu Nguyệt đổi giọng nói chuyện được? Nàng ở Triệu gia, không, vừa nãy nàng nói với hắn không phải giọng điệu như vậy, cũng hay, nhưng không hay đến nỗi khiến người ta muốn nghe tiếp.

Quách Hưng ngơ ngác nhìn Thu Nguyệt.

Đôi mắt Thu Nguyệt chứa nét cười, nhìn công tử mặc đồ sang trọng đang nhìn nàng từ trong thuyền.

Du thuyền vẫn lênh đênh, trôi đến bến tàu gần nhất rồi từ từ dừng lại.

Cô nương trên thuyền vẫn ngồi yên, hai công tử thiếu niên hơi mập sóng vai đi tới trước quầy hàng, miệng bảo Thu Nguyệt giới thiệu quạt xếp ở đây có gì khác biệt, nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm Thu Nguyệt.

Quách Hưng thầm lo lắng, cảm thấy hai người không phải người tốt.

Thu Nguyệt đối đáp hào phóng, không ngại bọn họ nhìn, nhưng cũng không làm những hành động khiến người ta động tay động chân. Bán được hai thanh quạt xếp, Thu Nguyệt còn nhìn du thuyền, trêu hai người: “Công tử chỉ mua quạt xếp cho mình mà không mua ít đồ lặt vặt cho cô nương mình hâm mộ, không sợ các nàng khó chịu à?”

Một vị công tử cười nói: “Ngươi nói bậy, đó là muội muội nhà ta.”

Thu Nguyệt cười chớp mắt: “Muội muội cũng muốn được cưng chiều. Muội muội còn thân hơn người trong lòng.”

Công tử kia lắc đầu, bất đắc dĩ chịu thua: “Được rồi, ta sẽ nghe lời ngươi. Ngươi có thứ gì tốt ở đây?”

Thu Nguyệt giới thiệu phấn mặt trước rồi lại giới thiệu hoa lụa.

Hai vị công tử cũng có tiền. Đại ca mua hai bộ tổng cộng mười hai hộp phấn mặt khác mùi, nhị ca mua hai bộ và mười bốn đóa hoa lụa khác kiểu. Theo lời Thu Nguyệt, lỡ như các cô nương thích cùng kiểu, nên cần chuẩn bị hai phần, tránh cãi vã.

Tiền trao cháo múc, hai vị công tử trở về, trên du thuyền truyền đến vài lời khen, sau đó nhanh chóng tiếp tục lên đường.

Thu Nguyệt quay lại, giao số bạc vụn trong tay cho Quách Hưng, cười rạng rỡ: “Ngươi đếm có đủ không?”

Quách Hưng nhìn mấy miếng bạc vụn trong lòng bàn tay trắng mềm của nàng, rồi nhìn phong thái rạng rỡ trên mặt, vừa thích vừa khâm phục. Hắn lau bàn tay to lên quần áo mới giơ ra nhận bạc, mở miệng khen: “Cô nương giỏi quá. Huynh muội chúng ta không thể so với cô nương, bán một đơn hàng nhiều như vậy. Tiểu nương tử nhất định rất vui!”

Thu Nguyệt không lộ rõ nét vui mừng trên mặt như Quách Hưng, công việc buôn bán đã hoàn thành, tâm trạng lo lắng mấy ngày qua rốt cuộc cũng có thể đặt xuống.

Nàng không phải Triệu Hương Vân, nhưng nàng có thể kiếm tiền cho Triệu gia, chắc sẽ không bị đuổi đi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.