Kiều Nương Xuân Khuê

Chương 77: Nhân Thế Vô Thường



Editor: Trà Xanh

Triệu gia nhất thời rối loạn.

Cửa thành đã đóng, quan binh canh cổng để cho xe ngựa Thẩm gia vào thành là đã tạo điều kiện cho Triệu Yến Bình, không thể mở cổng thành hai lần trong cùng một đêm.

Lúc này tìm khách điếm cũng không được, Triệu Yến Bình đành phải để lí chính và xa phu chen chúc trong một phòng với Quách Hưng, lí chính ngủ trên giường, Quách Hưng và xa phu ngủ dưới đất, sáng mai hai người lại về Thẩm Gia Câu. Triệu Yến Bình vội vã đi trấn an mẫu thân và muội muội, bảo A Kiều coi chừng sân, A Kiều nghe xa phu nói mẹ con Liễu thị và lí chính chưa ăn cơm tối nên sai Thúy Nương và Thu Nguyệt mau vào bếp kiếm gì đó để ăn.

Cuối cùng cũng sắp xếp cho khách xong, A Kiều xoay người bước tới phòng trên, mới vừa vào nhà chính đã nghe tiếng khóc ấm ức của Thẩm Anh từ tây phòng, cùng với tiếng Triệu lão thái thái chửi rủa cả nhà Thẩm Văn Bưu.

A Kiều dừng chân, đôi mắt cũng xốn xang.

Nàng cứ tưởng rằng Thẩm Anh là tiểu thư nhà giàu hẳn có cuộc sống rất tốt, không ngờ cuối cùng lại thế này, phụ thân ruột đành làm trái lương tâm hưu thê và bỏ nữ để bảo vệ nàng và thái thái.

A Kiều ngồi ở nhà chính, nàng đi vào cũng không có ích gì, tốt hơn nên đợi ở đây chờ quan gia sắp xếp.

“Đại ca, ta và nương ra ngoài rồi, cha ta thì sao bây giờ, cái nhà kia là con sói mắt trắng, trước kia thường xuyên chọc tức cha, hiện giờ cha hoàn toàn trở mặt với bọn họ, chỉ sợ bọn họ sẽ nói nhiều lời khó nghe, cha đã lớn tuổi, bị tức giận ảnh hưởng đến sức khỏe thì phải làm sao?”

Thẩm Anh dựa vào ngực huynh trưởng, nôn nóng và đau lòng.

Thẩm Anh muốn tách ra khỏi gia đình Thẩm Văn Bưu từ lâu, điều luyến tiếc duy nhất là cha mẹ, nàng xuất giá có lẽ không sao, nhưng rời đi như vậy, Thẩm Văn Bưu hận nàng không chịu giao công thức làm phấn bao nhiêu sẽ hận cha đã bảo vệ nàng bấy nhiêu.

Liễu thị đã ngừng khóc trên đường, hiện giờ nhìn nữ nhi và nhi tử ở bên nhau, đôi tay Thẩm Văn Bưu có dài cỡ nào cũng không vươn đến đây bắt nạt được, Liễu thị hơi yên tâm, nói với nhi tử: “Yến Bình, Thẩm Văn Bưu muốn lấy đồ của muội muội con, Tiểu Anh cần phải rời khỏi Thẩm gia, con là ca ca của nàng, sau này mọi chuyện nhờ con làm chủ cho Tiểu Anh. Thẩm bá bá đã lớn tuổi, không thể thiếu người chăm sóc, sáng mai ta và lí chính sẽ quay về cùng với mọi người, hưu thư coi như không có.”

Thời điểm bà nghèo đến nỗi không nuôi nổi hài tử, Thẩm viên ngoại cho bà sính lễ phong phú để lại cho con cái, đối đãi với bà cẩn thận tỉ mỉ, mãi đến khi bà hoàn toàn hiểu rõ tính cách của ông và không còn mâu thuẫn trong lòng mới viên phòng với bà, chưa bao giờ có hành vi ép buộc. Năm đó Thẩm viên ngoại không chê bà nghèo, hiện tại bà cũng không ghét Thẩm viên ngoại già, mặc kệ mọi người trong thôn bàn tán thế nào, bà hoàn toàn tình nguyện.

Triệu Yến Bình lạnh mặt: “Hưu chính là hưu, người và Tiểu Anh không được phép trở về.”

Triệu Yến Bình biết ơn lão gia tử đã đối xử với mẫu thân và muội muội như vậy, nhưng Thẩm gia là ổ sói, Thẩm viên ngoại không yên tâm cả nhà sói mắt trắng, chấp nhận dùng thủ đoạn này để đuổi mẫu thân và muội muội, nếu Triệu Yến Bình không bảo vệ hai mẹ con thì có lỗi với mẫu thân và muội muội, cũng phụ lòng nỗi khổ tâm của Thẩm viên ngoại.

“Ta ở đây cũng không yên tâm, chẳng thà trở về chịu khổ với Thẩm bá.” Liễu thị bình tĩnh giải thích.

Triệu Yến Bình cau mày, Thẩm Anh đột nhiên ngẩng đầu, lau mắt: “Đại ca không cần khuyên nữa, sáng mai ta và nương sẽ quay về, chúng ta đưa cha đến huyện thành, một nhà ba người mua một tòa nhà để ở, dù sao cái gia đình kia cũng không hiếu thảo với cha, coi như là phân gia, cha ở với ta.”

Triệu lão thái thái thở dài: “Ngươi giận thì nói vậy, có lão tử nào không ở với nhi tử lại đến ở với nữ nhi, cho dù ngươi và cha ngươi bằng lòng, Thẩm Văn Bưu cũng không buông tha, nếu không nước miếng của người trong thôn cũng có thể dìm chết cả nhà bọn họ, sẽ mắng bọn họ ép buộc cha ruột ra khỏi nhà. Theo ta thấy, nếu ngươi thật lòng thương cha, để cho nương của ngươi về lại Thẩm gia chăm sóc ông, dù gì thì nương của ngươi cũng là mẹ kế của họ, còn có cha ngươi che chở, không bị khổ sở bao nhiêu.”

Triệu lão thái thái nhìn con dâu nói.

Liễu thị gật đầu, đang định nói thêm, Triệu Yến Bình nén giận nói: “Ta đã nói, không ai được trở về, chuyện khác đều có thể thương lượng, chuyện này thì không.”

Hắn là nam nhân duy nhất trong phòng, từ trước đến nay nói một không nói hai, đột nhiên nổi giận, Triệu lão thái thái không dám hé răng, huống chi Liễu thị xa nhi tử đã lâu. Tuy rằng năm đó tái giá vì tình thế bắt buộc, nhưng không thể luôn chăm lo cho nhi tử, còn mất một nữ nhi, Liễu thị cảm thấy áy náy đối với hai đứa con này rất nhiều.

“Ngủ đi, sáng mai ta quay về với Tiểu Anh một chuyến, dọn tất cả đồ đạc còn để lại ở Thẩm gia, cửa hàng son phấn sẽ bàn giao, nương đừng lo lắng, ta sẽ cố gắng khuyên Thẩm bá dọn đến huyện thành ở cùng nương và muội, chỉ cần Thẩm bá gật đầu, không ai ngăn cản được.” Triệu Yến Bình nói rõ từng chuyện, thân hình hắn cao lớn, ánh mắt kiên nghị, nhìn như trụ cột gánh vác gia đình.

Nghe hắn nói vậy, Liễu thị và Thẩm Anh trút bỏ được nỗi lo.

Triệu lão thái thái không có gì để nói, tôn tử không cần bà quản, Liễu thị hiện giờ cũng không phải là con dâu của bà, bà không có tư cách nhúng tay.

Trong tây phòng vẫn còn giữ tấm ván giường lúc trước làm cho Thu Nguyệt và Đan Dung, Triệu Yến Bình nhờ lão thái thái lấy chăn cho mẫu thân và muội muội, hắn đi ra ngoài.

A Kiều nhìn hắn với vẻ quan tâm.

Triệu Yến Bình thấp giọng nói: “Không sao, về phòng ngủ đi.”

A Kiều nghe xong, biết hắn đã có kế hoạch, chỉ vào bếp nói: “Ta bảo Thúy Nương nấu mì, có cần đưa cho thái thái và cô nương không?”

Triệu Yến Bình: “Ừ, ta phải nói chuyện với lí chính.”

Tại Thẩm gia, Thẩm Gia Câu.

Liễu thị và Thẩm Anh đã rời đi, hai vị trưởng lão giải thích này nọ với nhóm người đang vây quanh xem náo nhiệt, khuyên họ về nhà ăn cơm. Các thôn dân chỉ trỏ cả gia đình Thẩm Văn Bưu, đương nhiên cũng có vài người cho rằng Thẩm viên ngoại quá hồ đồ, bị vợ kế xinh đẹp mê hoặc quá độ, đối với nữ nhi của vợ kế còn tốt hơn nhi tử ruột của vợ đầu, cảm thán có mẹ kế thì có cha dượng gì đó. Trong mắt của đa số thôn dân, tài sản nên để lại cho nhi tử, Thẩm viên ngoại không công bằng mới khiến cả nhà Thẩm Văn Bưu bất mãn.

Tức phụ Thẩm Văn Bưu ra hiệu ba con dâu than thở oan ức với các thôn dân.

Thẩm viên ngoại chống gậy đứng ở cửa, nhìn xe ngựa rời đi xa tựa như không nghe thấy những lời đó.

Ông thích Liễu thị từ lúc Liễu thị vẫn còn là tiểu cô nương mười bốn mười lăm tuổi, ông để ý Liễu thị sau khi vợ mất, đồng thời cũng nhận ra tình cảm giữa Liễu thị và cha của Triệu Yến Bình. Hai người trẻ tuổi, nam tuấn tú nữ xinh đẹp, Thẩm viên ngoại không muốn chen chân vào, chỉ đứng xa xa nhìn bọn họ thành thân rồi sinh con.

Sau đó Liễu thị trở thành góa phụ, cuộc sống của Triệu gia khó khăn, ông không đành lòng nhìn Liễu thị phụ Triệu lão thái thái làm việc nặng, rốt cuộc nhờ bà mối đi dò hỏi ý nàng. Vào cái đêm Liễu thị đồng ý gả cho ông, khi đó ông đã có con dâu, vậy mà ông kích động thức trắng đêm không ngủ, tựa như đột nhiên quay về những năm tháng trẻ tuổi.

Thoáng một cái chớp mắt, ông đã già, nàng cũng đã rời đi.

Mọi người trong thôn xì xào ông bất công, âm thanh truyền đến tai, Thẩm viên ngoại chỉ cảm thấy buồn cười.

Chẳng lẽ ông không tốt với nhi tử hay sao, phần lớn tài sản trong nhà đều để lại cho nhi tử và các tôn tử, một cửa hàng son phấn nho nhỏ do một tay Tiểu Anh kinh doanh, rõ ràng do con cháu có lòng tham không đáy, vì sao chính họ không tự ngẫm, vì sao mọi người trong thôn không nhận ra? Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, ông thương nữ nhi của mình, căn bản không đến mức bất công, sai ở chỗ nào?

“Lão gia, đi vào thôi, đến giờ cơm tối rồi.” Quản sự đỡ ông, hắn đã đi theo lão gia nhiều năm, biết rõ tình cảm của lão gia đối với Liễu thị.

Thẩm viên ngoại gật đầu, chống gậy đi từng bước vào nhà.

“Lão gia, tiểu thư đi rồi, chúng ta phải làm sao?” Hai nha hoàn của Thẩm Anh đứng trong viện, luống cuống hỏi.

Thẩm viên ngoại thất thần: “Tiểu thư đi gấp, chưa kịp thu dọn hành lý, các ngươi thu dọn trước đi, chờ nàng sắp xếp xong mọi chuyện ở huyện thành, các ngươi đến đó hầu hạ.”

Nói xong, Thẩm viên ngoại trở về phòng mình.

Trong đông sương phòng, tức phụ của Thẩm Văn Bưu nghe công công nói xong, chớp mắt, nói với trượng phu đang giận dỗi trong phòng: “Nghe thấy chưa, cha bảo Như Ý và Bảo Bình thu dọn hành lý cho Tiểu Anh, còn muốn đưa đồ cho Tiểu Anh!”

Thẩm Văn Bưu bực bội: “Đưa thì đưa, cùng lắm là xiêm y giày vớ, ta giữ lại cũng vô dụng.”

Tức phụ của hắn chọt mạnh vào vai hắn: “Ai nói chỉ có giày vớ xiêm y? Những món đồ trang sức thì sao? Còn kho tiền của nàng nữa? Cửa hàng son phấn làm ăn tốt như vậy, nói là tiền lời đều bỏ vào quỹ công, ai biết được nàng có giấu giếm riêng hay không, ai biết được cha có lén nhét bạc cho nàng hay không? Nàng đã cầm công thức đi rồi, còn lấy hai tờ ngân phiếu trị giá hơn 500 lượng của nhà chúng ta, cha còn muốn đưa cho nàng thêm bao nhiêu nữa?”

Thẩm Văn Bưu nghe vậy liền đứng dậy, bảo tức phụ đi qua viện kêu ba con dâu đến đây, cùng đi lục soát phòng Thẩm Anh, nếu như phát hiện trang sức, châu báu, ngân lượng hay khế đất thì thu hết, chỉ để lại xiêm y giày vớ cho nàng.

Bốn người mẹ chồng và nàng dâu nghênh ngang đến lục soát phòng Thẩm Anh.

Hai nha hoàn Như Ý và Bảo Bình của Thẩm Anh đang dọn dẹp phòng, đại nãi nãi đột nhiên dẫn theo ba vị thiếu nãi nãi lao vào, lục lọi lung tung giống kẻ cướp, hai nha đầu trung thành không chịu được, vừa ngăn cản vừa la to “lão gia”, la hai tiếng đã bị đại nhi tử và con thứ hai của Thẩm Văn Bưu lần lượt bịt miệng.

Thẩm viên ngoại đã nghe thấy, vội vã dẫn quản sự chạy tới, nhìn thấy sự hỗn loạn, Thẩm viên ngoại tức giận đến mức không thể đứng yên, trừng mắt mắng Thẩm Văn Bưu: “Đó là muội muội của ngươi, muội muội ruột của ngươi, ngươi…”

“Nếu thật sự là muội muội của con thì phải đồng lòng!” Thẩm Văn Bưu rống to, hắn vô cùng uất ức, chỉ ra ngoài cửa sổ quát: “Từ lúc Liễu thị vào cửa, trong mắt người đâu còn đứa con trai này, nương của con càng bị người hoàn toàn quên sạch, may mắn Liễu thị không sinh được nhi tử, nếu có nhi tử, chắc người đem toàn bộ cái nhà này cho bọn họ!”

Thẩm viên ngoại ôm ngực, vừa ho khan vừa dựa vào quản sự phản bác: “Trời đất chứng giám, ta quên ngươi từ khi nào, Liễu thị không tranh không giành, còn về phần Tiểu Anh, ta cho nàng cái gì ngoại trừ cửa hàng?”

“Cha cần gì nói những lời hay ho, người xem trang sức của Tiểu Anh này, từng thứ một đều là thứ tốt.” Tức phụ của Thẩm Văn Bưu túm trang sức của Thẩm Anh ném đến trước mặt Thẩm viên ngoại.

Nhìn những món đồ yêu thích của nữ nhi bị người ta chà đạp, Thẩm viên ngoại càng ho dữ dội hơn: “Ngươi, Tiểu Anh là cô nương, ta, ta mua trang sức cho nàng thì sao nào…”

Chưa dứt lời, đột nhiên Thẩm viên ngoại nói không ra, ôm ngực ho thật mạnh.

Quản sự lo lắng đến độ muốn khóc, hắn đỡ lão gia tử và thúc giục cả nhà Thẩm Văn Bưu mau đi thỉnh thầy thuốc trên trấn.

Phu thê Thẩm Văn Bưu đang nổi nóng, cho rằng lão gia tử đóng kịch, hai vợ chồng không nhúc nhích, ba cặp phu thê trẻ cũng không có hành động gì.

Nha hoàn Như Ý đột nhiên thoát khỏi sự kiềm chế của đại nhi tử của Thẩm Văn Bưu, khóc lóc chạy ra tiền viện, kêu gã sai vặt gác cổng nhanh đi thỉnh y.

Đáng tiếc, Thẩm viên ngoại không chờ được thầy thuốc đến.

Ánh mắt đau buồn quét qua con cháu trước mặt, chỉ duy nhất không có người ông muốn gặp nhất, Thẩm viên ngoại cười khổ một tiếng, ra đi trong tiếc nuối.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.