"Đại phu, này, sao lại tốt rồi?" Trình Đại lão gia vội hỏi.
"Ngươi người này, chẳng lẽ không xong mới tốt?" Liêu đại phu liếc hắn một cái nói.
Nói cái gì! đại phu này sao có thể so sánh như vậy chứ!
Trình Đại lão gia nhíu mày.
"Đại phu, hôm qua Tứ Lang còn bất tỉnh nhân sự, thật là bệnh nặng, chẳng lẽ là sai rồi?" Trình Nhị lão gia vội hỏi.
"Sai, đúng vậy, chính là đã trị khỏi." Liêu đại phu nói.
Hai vị lão gia Trình gia nhìn nhau.
"Sao trị?" Bọn họ cùng kêu lên hỏi.
Liêu đại phu nhìn thấy bọn hắn ý vị thâm trường cười.
"Dọa tốt lắm." Hắn nói, "Thật sự là hay lắm!"
Bên trong, bởi vì chứng kiến đứa con tỉnh lại mà hết một nửa bệnh Trình đại phu nhân nghe xong lời trượng phu nói cũng có chút hồ đồ.
Đại phu đang còn ở đây, Trình Đại lão gia nhớ tới tình trạng phu nhân nhà mình mới vội vàng tiến vào cho nàng uống thuốc an thần trước.
"Dọa tốt lắm?" Nàng hỏi, "Đây gọi là sao?"
"Liêu đại phu nói, ưu tư hao tổn tinh thần, tâm trạng buồn bực, khí huyết ngưng trệ, đúng là bệnh tương tư." Trình Đại lão gia nói.
Sắc mặt Trình đại phu nhân rất là khó coi.
Lúc trước các đại phu đều nói đúng như thế.
Nhưng bệnh gì không bệnh, bệnh tương tư này thật sự là dọa người.
"Không phải nói tâm bệnh cần dùng tâm thuốc giải, Tứ Lang không có ý trung nhân, sao có thể nói là bệnh tương tư?" Trình đại phu nhân tranh luận.
"Liêu đại phu nói, tương tư không nhất định là tương tư người, vật, chim hoa côn trùng thậm chí sơn thủy phong cảnh, đều có thể dẫn tới tương tư." Trình Đại lão gia nói, mấy câu đó nói ra mới cảm thấy được vị Liêu đại phu này xem như một vị thần y rồi.
Trình đại phu nhân thở phào, có chút cao hứng.
Chỉ cần đứa con không phải phạm vào loại tương tư người nào đó là được.
"Tuy nhiên con của chúng ta đây là tương tư một người." Trình Đại lão gia nói.
Mặt Trình đại phu nhân một lần nữa trầm xuống.
"Vốn là uống thuốc lưu thông khí huyết, rồi tiếp theo đột nhiên kinh sợ, hồn phi phách động, giảm tích tụ, khí huyết lưu thông nên tốt lên rồi!"
Mà trong phòng khách, Liêu đại phu mặt mang ý cười, một mặt lại vỗ tay, "Hay, Thật hay."
Trình Nhị lão gia ngồi tiếp ông nghe như lọt vào trong sương mù, tuy nhiên cũng không có biện pháp nào, nói cách nghề như cách núi (Nguyên văn là " Đạo bất đồng bất tương vi mưu " nhưng tớ để thế cho dễ hiểu), hắn không phải đại phu, đương nhiên nghe không hiểu lời nói của họ.
"Hóa ra là đúng thuốc, là đơn thuốc đại phu nào kê, nhanh thưởng." Trình Nhị lão gia sai hạ nhân.
Hạ nhân theo tiếng vâng vội đi ra ngoài hỏi.
"Thuốc thang rất tốt, chỉ là có một người cũng nên thưởng, chính là nha đầu nghĩ đến việc dùng mặt nạ quỷ dọa công tử nhà các ngươi." Liêu đại phu nói, "Nếu chỉ dùng thuốc thang, sẽ không hiệu quả gì, chỉ hơn một cách này, liền cực tốt rồi!"
Nói tới đây, hắn lại vỗ tay cười to.
"Hay, hay a." Hắn hô, "Sao ta không nghĩ tới, tương tư mà khí huyết ngưng tụ, kinh sợ lại khiến khí huyết lưu thông, Kỳ diệu a Kỳ diệu."
Trình Nhị lão gia có thể khẳng định, Liêu đại phu này quả nhiên là thần, thần cằn nhằn!
Tự mình nhìn thấy Trình Tứ Lang chậm rãi ăn vài ngụm canh gà nhân sâm, Trình đại phu nhân mới yên tâm lui xuống.
"Làm cho mẫu thân lo lắng rồi." Trình Tứ Lang suy yếu nói.
Tuy rằng người còn suy yếu, nhưng đã có chút tinh thần rồi.
Trình đại phu nhân lấy tay khăn xoa xoa nước mắt, nhìn thấy vú già giúp đỡ hắn nằm xuống nghỉ ngơi, mới đi tới.
Nàng muốn hỏi chính xác một chút việc có người làm cho Tứ Lang mắc bệnh tương là chuyện gì xảy ra, nhưng cũng biết giờ đây không phải thời điểm hỏi, vậy thì giải quyết chuyện khác trước đi.
Bên trong gian nhà chính Đại phòng, Xuân Lan đã quỳ nửa ngày rồi.
"Nói đi." Trình đại phu nhân ngồi xuống, thản nhiên nói.
"Phu nhân, nô tì, nô tì cảm thấy Tứ công tử đụng phải khách, cho nên đã đi tới ao sen cúng bái, Tứ công tử lại không hề khởi sắc, sau lại nô tì đã nghĩ các bà ở nông thôn có nói, quỷ sợ ác nhân, cho nên đã nghĩ dọa quỷ. . ." Xuân Lan run giọng nghẹn ngào nói, "Nô tì có tội."
Nàng nói xong dập đầu.
Nha đầu bà tử bên cạnh đều lộ ra vẻ mặt phức tạp, thật tiếc là vận may qua rồi, lời vị kia đại phu đã truyền ra, nói lần này Tứ công tử có thể khỏi bệnh, tất cả đều là công nha đầu kia dọa Tứ công tử.
Lại nói tiếp coi như là công thần cứu mạng Tứ công tử, ngày sau có thể không đơn giản là một nha đầu như vậy.
"Ngươi không có tội." Trình đại phu nhân nói, thở hắt ra, "Ngươi có công."
Xuân Lan quỳ trên mặt đất ô ô khóc, bên trong tiếng khóc khó nén vui sướng.
"Nhưng công lao này không thể để một mình ngươi chiếm." Trình đại phu nhân nhìn nàng, thản nhiên nói.
Thân mình Xuân Lan hơi hơi cứng đờ, tim nhảy loạn xạ.
"Phu nhân. ." Nàng thưa dạ ngẩng đầu, "Nô tì không dám kể công, nô tì là có tội."
"Vậy thì lập công chuộc tội, nói đi, là ai nói cho ngươi phương pháp này?" Trình đại phu nhân nói.
Lời vừa nói ra, người trong phòng đều ngây ngẩn cả người, sắc mặt Xuân Lan lại trắng bệch.
"Phu nhân?" Nàng run giọng hỏi.
"Xuân Lan, kỳ thật Tứ Lang có thể khỏi bệnh hay không, chính ngươi cũng không để trong lòng phải không?" Trình đại phu nhân chậm rãi nói, nhìn Xuân Lan, "Ta nghĩ, nếu Tứ Lang thật sự có chuyển xấu, ngươi sẽ nói là mặt nạ không cẩn thận rơi xuống dọa tới Tứ Lang, có phải hay không?"
"Ngươi đừng khóc nữa, vào đi." Trình đại phu nhân chợt gọi.
Nha đầu Thu Quỳ đứng hầu ở ngoài phòng lập tức theo tiếng gọi tiến vào quỳ xuống.
"Nếu là ngươi lúc ấy dọa tới Tứ công tử, ngươi sẽ làm cái gì?" Trình đại phu nhân hỏi.
"Nô tì có tội, nô tì làm kinh hách công tử ." Thu Quỳ lập tức nói, vẻ mặt kinh hoàng âm thanh hoảng hốt, tựa như nàng thật sự phạm phải sai lầm này.
"Xuân Lan, thời điểm phát sinh việc này, ngươi đã làm sao?" Trình đại phu nhân hỏi.
Xuân Lan sắc mặt xám trắng, vú già nha đầu chung quanh cũng phản ứng, nhìn về phía Xuân Lan đang quỳ.
"Lão gia nói, lúc ấy ngươi chính là quỳ khóc, cũng không nói mình không cẩn thận sai lầm, thậm chí ngay cả một câu biện giải tại sao mặt nạ lại xuất hiện trước mặt Tứ Lang cũng chưa nói qua." Trình đại phu nhân nói, cười cười, "Tiểu nha đầu, đó là bởi vì, ngươi từ từ chờ xem kết quả thế nào mới quyết định nói sao đúng không?"
Xuân Lan cắn môi dưới khóc cúi đầu không dám nhìn Trình đại phu nhân.
"Nói, là ai nói cho ngươi làm như vậy!" Trình đại phu nhân chợt quát to.
Tiếng quát đột nhiên cất cao gầm lên, làm cho mọi người giật nảy mình.
Xuân Lan nức nở một tiếng phủ phục trên mặt đất.
Khi cửa viện Trình Kiều Nương bị người ồn ào mở thì vẻ mặt Bán Cần kinh hỉ.
"Tiểu thư, người lại nói đúng!" Nàng nói, "Lão gia phu nhân quả nhiên không dễ bị lừa!"