Bán Cần vội vàng vội xoay người chạy vào bên trong.
"Tiểu thư, tiểu thư, em hỏi qua rồi, biểu công tử ăn trưa xong quá ngọ (qua 12h trưa) đã đi." Nàng cao hứng nói.
Trình Kiều Nương không cần nghỉ trưa, bởi vì thơi gian ngủ trong ngày của nàng đã rất nhiều.
Giờ này nàng đang đọc một quyển sách.
Thừa dịp Trình gia cùng người Chu gia náo loạn sau đó mới ngồi xuống ăn cơm, nàng nói Bán Cần lấy giúp nàng quyển sách.
Bởi vì cụ thể cũng không biết phải đọc cái gì, vú già nghe được yêu cầu nói gã sai vặt bẩm báo lão gia, sau đó theo lão gia đến thư phòng đem một quyển dày nhất lại đây.
Như vậy đủ để chơi một đoạn ngày rồi.
Ngốc tử lấy sách trừ khi chơi, chắc không phải là dùng để xem đi ha.
Đại Chu thịnh vượng lục, ngón tay Trình Kiều Nương vuốt ve bìa sách, yên lặng đọc tên sách, Bán Cần đang nói cái gì nàng cũng không để ý, trong lòng nàng thật cao hứng, chẳng qua không biểu hiện được.
"Tiểu thư, chờ biểu công tử tỉnh sẽ gặp đến xem tiểu thư." Bán Cần ngồi chồm hỗm ở trước mặt nàng, tay vịn ở trên bàn, chặn sách, nói.
Trình Kiều Nương ừ một tiếng, gật gật đầu với nàng.
"Tốt." Nàng nói.
"Tiểu thư." Bán Cần chợt ngồi trở lại, quỳ thẳng người, vẻ mặt kích động lại bất an, "Người gặp biểu công tử, sẽ nói cái gì?"
Trình Kiều Nương ừ một tiếng, một lúc lâu sau không nói chuyện.
"Chắc là tiểu thư có vô cùng nhiều điều muốn nói nên nói không nên lời đi, đừng nóng vội." Bán Cần cười nói, "Từ từ nói, biểu công tử nhất định sẽ kiên nhẫn nghe người nói."
Trình Kiều Nương lại ừ một tiếng, thật ra, không gì có thể nói, lại không quen hắn.
Nàng cúi đầu muốn xem quyển sách này.
"Có biểu công tử, các nàng về sau sẽ không dám khi dễ tiểu thư rồi." Bán Cần còn nói thêm, mang theo vài phần vui mừng kích động, "Sớm biết thư vậy, chúng ta đi nhà ngoại Lão phu nhân trước, sau đó hãy trở về."
Trình Kiều Nương ngẩng đầu.
"Ngươi đã nói, có một người tên là Hàn Nguyên Triều." Nàng chợt nói.
Bán Cần bị ngắt lời sửng sốt.
Hàn Nguyên Triều?
Trình Kiều Nương cầm lấy vở Bán Cần ghi chép việc hằng ngày, mở ra chỉ vàomột hàng trong đó.
Hôm nay, Đồng Giang, Hàn công tử Nguyên Triều gặp chuyện bất bình tương trợ.
Bán Cần vâng một tiếng nhớ tới.
"Ta nhớ không rõ, là xảy ra chuyện gì rồi." Trình Kiều Nương hỏi.
Bán Cần liền đem sự tình nói lại một lần, chẳng qua so sánh với vở ghi, lần này nàng nói đơn giản rất hơn một ít.
"Tiểu thư, Lục công tử còn nhỏ hơn một Hàn công tử một ít." Nàng lại bổ sung.
"Bán Cần, Hàn công tử nói, nhấc tay chi lao (thuận tay giúp đỡ), mỗi người đều có thể, không coi là ân tình." Trình Kiều Nương nói, cũng không từ lời của nàng nói đến Chu Lục Lang.
Bán Cần nhìn nàng, gật gật đầu.
"Đúng, đúng, tiểu thư nhớ ra rồi , tiểu thư đã nói rồi, trên đời này chuyện nhấc tay chi lao rất nhiều, nhưng không phải việc của mình có mấy người tự nguyện, cho nên mới muốn em nhớ kỹ, miễn cho quên vịHàn công tử này tương trợ." Nàng cười hì hì nói.
Trình Kiều Nương nhìn nàng.
"Ừ, Bán Cần, cơ duyên gặp được người như Hàn công tử cũng không nhiều." Nàng nói.
Bán Cần nghi hoặc khó hiểu, việc này, có liên quan gì a.
Tiểu thư đầu óc chậm, chắc lại nghĩ đến khác, hoặc bởi vì cảm động Chu Lục Lang tương trợ, cho nên mới nghĩ đếnHàn Nguyên Triều.
Nhất định là, đầu óc tiểu thư nhớ đến quá khứ, nhất thời không nghĩ đến hiện tại rồi.
"Đúng vậy, cho nên biểu công tử có thể tới, thật sự là quá tốt." Nàng cười nói, chống tay đứng dậy, "Tiểu thư, em đi kiểm tra trà đãi khách."
Bán Cần nói đi liền chạy ra ngoài.
Trình Kiều Nương nhìn thấy nàng lại lộn trở lại, đi hài đang đặt ở dưới hành lang vào, sau đó lại loẹt xoẹt vào phòng bếp.
Trình Kiều Nương nhếch miệng, tính là mỉm cười, cúi đầu mở sách ra.
Đợi cho qua buổi trưa, trà Bán Cần pha nguội rồi lạnh, Chu Lục Lang vẫn không tới.
"Còn chưa tỉnh sao?" Bán Cần nói, "Có phải uống nhiều rượu hay không?"
Không ai trả lời nàng, khi thời điểm người khác nghỉ trưa xong, tới thời điểm Trình Kiều Nương nghỉ trưa.
Nàng đang nằm ngủ trên giường, cách cửa sổ bằng không xa, gió thỉnh thoảng nhẹ nhàng làm giấy vang sột soạt.
"Ta đi xem Lục công tử, ngươi xem chừng tiểu thư giùm ta." Nàng thấp giọng gọi nha đầu mới tới nói.
Khuôn mặt Nha đầu bình thường, là người mà nhìn thấy cũng không có ấn tượng, ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, nghe vậy sửng sốt lại có chút sợ hãi.
"A, a, này, ta đây nên làm sao?" Nàng run giọng bật thốt lên hỏi.
Chính là chưa từng chiếu cố ngốc tử. . .
Ngốc tử tỉnh lại nếu khóc nháo làm sao bây giờ? Có thể hay không đánh người? Phải đút nước sao? Ăn cái gì lót dạ? Một mình nàng có thể thay quần hay không?
Bán Cần có chút căm tức trừng nha đầu.
"Ta đi một chút sẽ trở lại, ngươi ở hành lang, không cần đi vào, tiểu thư tỉnh lại nếu không thấy ta nàng sẽ nằm bất động, cái gì ngươi cũng đều không cần làm." Nàng thấp giọng nói.
Nha đầu nhẹ nhàng thở ra.
"Tỷ tỷ đi nhanh về nhanh a." Nàng vẫn khẩn trương dặn một câu.
Bán Cần cất bước đi ra ngoài.
Nàng hỏi vài người mới biết được chỗ Chu Lục Lang nghỉ tạm, chạy tới sau, lại cũng không nhìn thấy.
"Thiếu gia đã đi gặp Trình Nhị lão gia." gã sai vặt ngoài cửa nói.
Đi gặpphụ thân tiểu thư trước cũng đúng, Bán Cần cao hứng nghĩ, xoay người đi đến bên Nhị lão gia, nàng cũng không quay về sân, định chờ bên ngoài, chờ thiếu gia ra đến mình liền có thể dẫn hắn đi gặp tiểu thư.
Nấn ná hồi lâu, lại không thấy Chu Lục Lang đi ra, Bán Cần chờ có chút lo lắng, vội đến hỏi gã sai vặt ở cửa Nhị lão gia, mới biết được vốn là đi cùngg Nhị lão gia đến viện Đại lão gia.
Bán Cần tức giận dậm chân, xoay người lại chạy sang bên Đại lão gia.
Nàng bên này tức giận, nha đầu ở lại trong sân cũng là lo lắng.
"Ma ma, người nói có vào xem hay không?" Nàng có chút hoảng hốt lôi kéo vú già hỏi.
Hai người ngồi chồm hỗm ở hành lang nửa ngày rồi, nghe bên trong lặng yên không một tiếng động, im lặng khiến kẻ khác có chút sợ hãi.
"Nha đầu kia nói không cần, chúng ta đừng đi vào." Vú già cũng nói.
"Sao vẫn chưa trở lại a." Nha đầu ngóng ngoài cửa, "Nói cái gì nói lâu như vậy, không nói giờ,đến ngày mai lại nói sau cũng không muộn."
Bán Cần mới đến trước cửa Đại lão gia, bên trong gã sai vặt đã đi ra.
"Cái gì? Lục công tử phải đi rồi?" Bán Cần chấn động, "Hôm nay mới đến, sao lại đi ngay?"
Trình Đại lão gia cùng Trình Nhị lão gia được nghe lời ấy trên mặt cũng không thoải mái.
"Trời sắp tối, hiền chất còn có thể đi đâu?" Trình Đại lão gia nói.
"Không ngại, đêm đen ít người đi mới nhanh." Chu Lục Lang cười nói, mang theo vẻ ngông cuồng của thiếu niên.
Trong lòng Trình Nhị lão gia khinh bỉ vài phần.
"Lần này hiền chất vội vàng mà tới vội vàng mà đi, chỉ vì đáp lời, thật sự là vất vả rồi." Trình Đại lão gia nói, cũng không cố gắng giữ lại.
"Vâng, ngoại trừ đáp lời cùng xem biểu muội có bình an hay không, còn có một chuyện." Chu Lục Lang nhớ tới cái gì giật mình nói.
Đến rồi!
Trong lòng Trình Đại lão gia cùng Trình Nhị lão gia rùng mình, đông náo tây loạn, giờ cuối cùng đã nói mục đích thực sự rồi.