Kiều Nương Y Kinh

Quyển 2 - Chương 56: Nghe đồn



Không lấy chồng?

Nữ tử không lấy chồng, còn có thế dùng sao?

Chu lão gia trừng mắt.

Chu gia Bọn hắn mới không cần người vô dụng.

Chu Phu nhân cười đưa ly rượu cho hắn.

"Nàng như vậy, có thể tìm người tốt nào." Nàng nói, "Tang mẫu khắc gia, lại ngu dại nhiều năm, giờ đây chẳng qua là không biết làm sao có tiên dược có thể trị bệnh, nhưng vẫn khác với người thường, như thế nhà tốt nào có thể để ý."

Nàng nhấn mạnh ở hai chữ nhà tốt, Chu lão gia đã hiểu được.

Cái gọi là nhà tốt, đương nhiên là hữu dụng với Chu gia.

Chu lão gia uống rượu không nói chuyện.

"Như vậy còn không bằng lưu ở nhà, có ta và chàng, nuôi dưỡng nàng, lúc chàng và ta không còn nữa, bọn nhỏ cũng coi nàng là cô phụng dưỡng, không phải tốt hơn so với việc đi đến nhà khác bị khinh bỉ sao?" Chu phu nhân mỉm cười nói, "Với lại, nàng còn có đồ cưới, sống chẳng phải là càng tự tại?"

Chu lão gia giật mình, liên tục gật đầu.

"Đúng, đúng, đúng là nên như thế." Hắn nói, "Cũng là nàng suy nghĩ chu đáo, không hổ là mợ."

"Ta chỉ bình tĩnh mà xem xét thôi." Chu Phu nhân cười nói.

"Nào, phu nhân vất vả, vi phu rót rượu cho nàng." Chu lão gia cười nói, nhận bầu rượu, quả nhiên rót rượu cho Chu phu nhân.

Chu Phu nhâ cười bưng lên, trong đêm đông, vợ chồng già cũng hoà thuận vui vẻ.

Mặt trời lên cao, Chu phu nhân đã thay xiêm y, chậm rãi ngồi dùng trà.

"Mẫu thân, dù sao ta cũng không muốn ngồi một xe với nàng." Một nữ tử nói, mang theo vài phần mất hứng, "Nhìn bộ dáng của nàng khiến cho người khác không thoải mái."

"Vậy thì đừng đi." Chu phu nhân nói.

"Không được, tiểu thư Kiều gia là một tay pha trà ngon. Khó khăn lắm mới có thể đi gặp một lần, ta mới không cần đâu." Nữ tử nói, vừa lôi kéo tay áo mẫu thân, "Mẫu thân. Mang thêm một chiếc xe thôi, để cho mình nàng ngồi, càng có vẻ chúng ta coi trọng nàng."

Đang nói chuyện, ngoài cửa có tiếng bước chân, Chu phu nhân trừng mắt nhìn nàng một cái, ý bảo nàng ngồi xuống, mình cũng vội hiện lên nụ cười hòa ái.

Vú già vào cửa.

"Phu nhân, Trình Tiểu thư, nàng nói, không đi." Nàng quỳ ngồi xuống thi lễ. Run giọng nói.

Nụ cười trên mặt Chu phu nhân biến mất.

Nhìn xem. Nhìn xem. nàng đã biết! đã biết!

Chu phu nhân lại một lần nữa ngồi vào bên trong phòng khách cháu ngoại, chính là để mời nàng ra cửa cùng mình.

Chỉ cần hiện lên ý nghĩ này, Chu phu nhân đã muốn đứng dậy phất tay áo mà đi.

Làm mợ làm được đến mức này. Thiên hạ hẳn chỉ có một mình nàng?

Nhưng nàng vẫn không thể không cắn răng ngồi xuống.

"Sao không đi? Mọi chuyện đã thu xếp ổn thoa, sao có thể nói không giữ lời?" Nàng nói, nhìn nữ tử trước mặt.

Nữ tử trước mặt đang chậm rãi ăn cơm.

Một nữ tử, luôn sớm chiều không giờ giấc, còn ra thể thống gì!

"Ta khi nào thì, nói phải ra khỏi cửa?" Trình Kiều Nương ngẩng đầu, hỏi.

"Không phải chính mồm ngươi nói, chẩn bệnh cho người ta sao?" Chu phu nhân cắn răng nói, nụ cười trên mặt có chút cứng lại, nếu không phải vài thập niên được dạy thành người lịch lãm, nàng thực không khống chế nổi tính tình.

Khóe miệng Trình Kiều Nương nhếch lên, cúi đầu tiếp tục ăn.

"Phu nhân, tiểu thư nhà ta nói là có thể chẩn bệnh, không phải ra ngoài." Tỳ nữ ở bên nói.

"Phu nhân và tiểu thư nói chuyện, ngươi chen miệng làm cái gì." Vú già phía sau Chu phu nhân lập tức nói.

"Vị ma ma này mẹ nóng vội, phu nhân cũng đừng lo lắng, cũng không phải là tiểu tỳ không biết quy củ." Tỳ nữ mỉm cười nói, "Tiểu thư nhà ta ăn nói chậm chạp, không thể nhiều lời, cho nên, ta làm tỳ nữ không thể không thay tiểu thư nói chuyện."

Như thế?

Trình Kiều Nương này đích thực rất ít nói chuyện, hóa ra là, không thể nói chuyện.

Cho nên nói nào có ngốc tử thật sự giống người bình thường, không phải là quái hay sao.

Vú già có chút không biết nói sao, Chu phu nhân thở hắt ra.

"Ngươi không ra khỏi cửa, sao chẩn bệnh?" Nàng nhẹ nhàng nói.

"Phu nhân không biết, tiểu thư nhà ta chữa bệnh có hai quy củ." Tỳ nữ cười nói.

Từ đầu đến cuối Trình Kiều Nương đều cúi đầu ăn cơm, Chu phu nhân không thể không nhìn về phía tỳ nữ này.

"Thứ nhất chính là không đến nhà chẩn bệnh." Tỳ nữ nói, "Chỉ đợi khám bệnh."

Đây là cái quy củ gì!

"Trần đại nhân . . . ." Chu phu nhân nhịn không được nói.

Tỳ nữ mỉm cười, ngắt lời của nàng.

"Đương nhiên, gia thế Trần đại nhân như vậy, cái khác đừng bàn đến."Nàng nói.

Gia thế Trần đại nhân như vậy?

Chu phu nhân ngạc nhiên.

Lời này nàng phải nói sao? Sao có thể nói?

Nói gia thế các ngươi kém hơn so với Trần đại nhân, cho nên không đủ tư cách mời sao?

Nàng điên rồi hay là không muốn sống ở Kinh Thành!

"Kiều Kiều, ngươi chớ hồ nháo, quy củ này còn không phải tự ngươi định ra?" Nàng hít sâu một hơi, nói.

Trình Kiều Nương lắc đầu.

"Nếu định rồi, sẽ không thể thay đổi, sao nói không giữ lời?" Nàng nói.

Chu phu nhân lại bị nghẹn một hơi.

"Với lại, phá hỏng quy củ, ta liền không xem được." Trình Kiều Nương nói.

Phá hỏng quy củ liền không xem được? Đây là uy hiếp sao?

Không theo quy củ của nàng, sẽ không xem sao?

Chu phu nhân nhìn nữ tử trước mắt vẫn hờ hững ăn cơm như trước, cắn răng đứng dậy đi rồi.

Ăn cơm chiều xong, là lúc con cái Chu gia vấn an cha mẹ, Chu Lục Lang tới có chút chậm, vào đến cửa, trong phòng chỉ có một tỷ tỷ đang ngồi.

Không khí trong phòng có chút nặng nề.

"Ngươi cũng thật là, không đi thì không đi, liền theo quy củ àm đến thôi, có cái gì đáng tức giận?" Chu lão gia nói.

Lúc này Chu Lục Lang này mới nhìn đến đôi mắt ửng đỏ của Chu phu nhân.

"Mẫu thân, chuyện gì?" Hắn vội vàng hỏi.

"Không có chuyện gì." Chu phu nhân gượng cười, trấn an đứa con.

"Còn có thể có chuyện gì, đều là do đứa ngốc từ Giang Châu kia." Tỷ tỷ ở bên mở miệng, mang theo vài phần tức giận, "Mạnh miệng nói mình có thể chữa bệnh, lại trở mặt không làm, làm cho mẫu thân thành người ác, hôm nay ở bên ngoài, mẫu thân chịu biết bao chế giễu!"

"Thất Nương câm mồm." Chu phu nhân nói, "Ngươi đi nghỉ tạm đi."

"Để con nói, là phụ thân mẫu thân rất cưng chiều nàng rồi!" Chu Thất Nương nói, đứng dậy cáo lui, lại nhìn Chu Lục Lang, phất tay áo, "Còn có ngươi!"

Chu Thất Nương đi rồi, Chu Lục Lang còn ngồi không nhúc nhích. Nhìn mẫu thân thở dài, mang theo vài phần mệt mỏi.

"Nàng." Hắn há mồm muốn nói, Chu lão gia cũng vừa mới há mồm, Chu Lục Lang liền dừng lại.

"Nàng nói chuyện này cũng không phải cố ý nháo loạn." Chu lão gia nói. Vừa vuốt râu, "Ta đã nhiều ngày xã giao, ngầm trộm nghe nói, nàng có thể trị bệnh, dựa vào là một  tiên dược thần tiên lưu lại."

"Phụ thân." Chu Lục Lang nhịn không được nói.

Lời nói vô căn cứ như thế sao có thể tin! Còn dùng để an ủi mẫu thân, cũng quá giả dối rồi.

"Hay là không phải thần tiên, hẳn là cái đạo sĩ tha phương hoặc là người tu tiên linh tinh gì đó." Chu lão gia ha ha cười nói, trên mặt còn mang vài phần hơi rượu.

Cùng thê tử đi ra ngoài xã giao không giống phụ nhân châm chọc nhau, các nam nhân biết nhìn lâu dài, sẽ không so đo chuyện nhất thời. Cho nên. Mấy ngày nay hắn ở bên ngoài rất là thư thái. Thứ nhất đặt được quan hệ với nhân vật như Trần đại nhân, thứ hai trong nhà còn nuôi một cao nhân có thể khởi tử hồi sinh .

"Ngốc. . . Kiều Nương này có thể khỏi bệnh, hơn phân nửa là công lao cao nhân này. Chỉ tiếc, rốt cuộc là ngu dại nhiều năm, nơi này vẫn không tốt." Chu lão gia đưa tay chỉ chỉ đầu, cười nói, "Cho nên, nàng nhớ không rõ, cũng nói không rõ."

Chu phu nhân và Chu Lục Lang nghe có chút ngơ ngơ ngẩn ngẩn.

"Việc này, chàng nghe từ nơi nào?" Chu phu nhân hỏi.

Nữ chính của lời đàm tiếu ở ngay tại nhà các nàng, sao các nàng không biết việc này.

"Có thể từ nơi này." Chu lão gia nói, "Nhà Trần đại nhân."

Bởi vì bệnh phụ thân Trần Thiệu thể chuyển biến tốt đẹp. Địa vị củng cố, ăn tết năm nay trước cửa Trần gia xe ngựa rộn ràng nhốn nháo.

Trong nhà chờ sát cổng ở đầy người, náo nhiệt giống như quán rượu tiệm trà, tuy rằng nhà tiếp đón của Trần gia đãi khách chỉ có nước trà, hơn nữa dựa theo thói quen của Trần Thiệu chủ yếu cũng sẽ không gặp, nhưng cũng không thể ngăn cản người khác chen vai sát cánh mà tới thăm.

Bọn hắn thật ra cũng không phải vì gặp Trần Thiệu, chẳng qua là tục lệ quan trường, người tới, tâm ý tới mới là chính.

Trong nhà chờ sát cổng, quan chức hầu hết là quen biết, cười chào hỏi nhau xong, nhàn hạ vô sự, ngồi xuống uống trà nói chuyện tào lao.

". . . . Trình tiểu thư gặp được cao nhân, nghe nói là thần y Biển Thước. . . ."

". . . Không phải, nàng ở đạo quán, gặp được Lý chân nhân. . . ."

Trong khi ồn ào cười nói, ngẫu nhiên truyền ra lời nói như vậy, cũng không biết thế nào mà mỗi một ngày người khác càng thảo luận càng hăng, hết nói đến bệnh của Trần lão thái gia lại chuyển đến vị tiểu thư Giang Châu chữa khỏi người bệnh này.

Thậm chí nói hứng khởi, tranh luận không ngớt, có người còn giữ chặt người sai vặt hỏi.

"Ngươi nói tiểu thư Giang Châu gặp được chính là vị thần tiên nào?"

Làm cho nhóm sai vặt thêm trà rót nước dở khóc dở cười.

"Đừng vội nói bậy, làm gì có loại sự tình này." Bọn họ đành phải nói, nhưng hoàn toàn không thể ngăn cản những lời này đồn ra.

Bên trong Trần phòng khách lão thái gia, Trần Thiệu cũng có chút dở khóc dở cười.

"Phụ thân, những lời này là sao." Hắn nói.

Trần lão thái gia để cuốn sách trong tay xuống.

"Không phải ngươi nói sao?" Vẻ mặt hắn còn thật sự khó hiểu hỏi.

"Phụ thân!" Trần Thiệu cười khổ nói, "Ta nói là một cao nhân, chưa nói là thần tiên gì."

"Người có thể trị được bệnh ngu dại, có năng lực khởi tử hồi sinh thuật, chẳng phải là giống thần tiên." Trần lão thái gia cười nói.

Trần Thiệu bất đắc dĩ, biết phụ thân cố ý hạch hắn.

"Phụ thân, người truyền lời này ra . . . ." Hắn nói.

"Không phải ta truyền ra đi." Trần lão thái gia vội xua tay nói, "Ta chẳng qua là nói chuyện phiếm cùng lão bộc, ai biết ai truyền ra, ta ở trong nhà dưỡng bệnh, cũng không phải là ta nói ra."

Trần Thiệu bật cười.

Nếu không người bày mưu đặt kế, người nào dám đi nói.

"Khổng Tử viết không nói đến quái, lực, loạn, thần, ta không biết không nói không hỏi." Trần lão thái gia xua tay, mang theo vài phần nghiêm túc, "Ta chỉ biết Trình Tiểu thư là ân nhân cứu mạng của ta."

Đệ tử nho giáo không nói chuyện phiếm, nhưng thiên hạ nhiều người không phải đệ tử nho giáo như vậy, hơn nữa loại chuyện thần hồ quỷ quái này, có thể nghĩ, ngày tết này, tất nhiên là Trình Tiểu thư đã nỏi tiếng khắp Kinh Thành rồi.

"Phụ thân, như vậy, với Trình Tiểu thư, có được không?" Hắn chần chờ một chút hỏi.

"Trình Tiểu thư gặp tiên, sẽ sống dễ chịu, người khác gặp tiên thật là tốt." Trần lão thái gia làm như không thèm để ý cười nói, "Thiên hạ này gặp được vận may có nhiều người, chính là, vận may như thế này sao dễ dàng nhặt được như vậy."

Chính như Chu lão gia nói vậy, tuy rằng nhiều người ghen tỵ, nhưng vẫn phải lui tới cửa Chu gia đấy thôi.

Trước cửa Chu gia xe ngựa càng nhiều, đường chính vốn rộng rãi giờ cũng náo loạn.

Chẳng qua không ai vì thế mà tức giận, nhóm sai vặt mang theo vài phần vui mừng vài phần đắc ý nho nhỏ chạy tới chạy lui chỉ huy xe ngựa đỗ, đối với láng giềng vây xem thì ngẫu nhiên còn mang theo vài phần bất đắc dĩ lau mồ hôi, nói ăn tết thật sự là mệt linh tinh, rõ ràng ám chỉ chút khoe khoang.

Trong phòng khách Chu phu nhân tiếp đón cũng ngồi đầy người, tiếng cười nói cách cửa phòng còn vang dội, đề tài hều hết đều quay chung quanh Trình Kiều Nương.

". . . Mới trước đây bị ngu dại?"

". . Đúng vậy đúng vậy, vốn trước đây ta và Qua Nương (tên của mẹ KN, qua là cái mác) thân nhau, thành thân này vài năm về nhà thăm bố mẹ, nàng đều đặc biệt đến chỗ ta ngồi một chút." Một phu nhân khẽ thở dài.

Đứa con Chu gia đều dùng binh khí đặt tên, bọn nữ tử cũng không ngoại lệ, mẫu thân của Trình Kiều Nương, ở trong tộc đứng hàng thứ năm, mọi người hoặc xưng hô Ngũ Nương, hoặc xưng hô Qua Nương.

". . Sau lại sinh đứa nhỏ này, về đây cũng không gặp ta nữa, sau này cũng không còn cơ hội rồi." Phu nhân này nói tiếp, mang theo vài phần buồn bã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.