Kiều Nương Y Kinh

Quyển 3 - Chương 28: Du lịch



Trình Kiều Nương đến nhà mấy ngày nay, ăn một mình, chỉ lui tới viện Trần lão thái gia cùng với ở lại viện mình, ngoại trừ ngày đến, người trong nhà ngay cả thấy cũng không thấy được, càng miễn bàn cùng xuất hiện.

Nếu nói cùng xuất hiện nhiều trừ Trần lão thái gia và vợ chồng Trần Thiệu, chính là bé gái Đan Nương rồi.

Nhìn qua Trình Kiều Nương, bọn nữ tử có chút không hiểu.

Làm nữ tử Trần gia, tuy rằng kém vương công quý tộc, nhưng cũng không phải nhà người bình thường, cử chỉ cư xử đều đã được học tốt, huống hồ đều là người có thể ra ngoài giao du dự tiệc, ít khi sẽ ngượng ngùng, loại cảm giác hạn chế này thật đúng là lần đầu.

"Tỷ tỷ, các ngươi muốn đi đâu?" Đan Nương hỏi, chạy tới vài bước.

"Chúng ta muốn đi đến chùa Thả Đình ngắm mai." Một nữ tử nói, mắt làm như lơ đãng nhìn Trình Kiều Nương.

"Hoa mai mở sao?" Đan Nương kinh ngạc hỏi.

"Phải, năm nay mai vàng chùa Thả Đình nở sớm." Nữ tử nói.

Đan Nương cao hứng vỗ tay.

"Ta cũng muốn đi, ta cũng muốn đi." Nàng reo lên, nghĩ đến cái gì lại chạy về bên Trình Kiều Nương, "Trình tỷ tỷ, ngươi cũng cùng đi đi."

Nghe nàng mở miệng mời, bọn nữ tử Trần gia bên này không hiểu sao khẩn trương.

Trình Kiều Nương không nói gì.

"Trình Tiểu thư, nếu không bận gì, không bằng cùng đi đi." một nữ tử Trần gia đứng ra, nói.

Để cho một cái bé gái mời, người ta biết trả lời thế nào.

Trình Kiều Nương nhìn nàng.

"Được." Nàng gật gật đầu đáp.

Đan Nương cao hứng nhảy nhót.

Lúc này Giang Nam đã có mưa, mang theo vài phần âm hàn.

Trình Lục Nương chạy vào phòng, liếc mắt thấy một nhóm nữ quản sự nói chuyện với Trình đại phu nhân.

"Mẫu thân." Nàng kêu. Ở trước mặt tôi tớ, quy củ thi lễ.

Trình đại phu nhân gần đây thật cao hứng, ngoắc gọi nữ nhân lại đây ngồi.

"Bị mấy người kia gây sức ép khiến cho tổn thương nguyên khí, bằng không lợi tức cửa hàng càng nhiều." Nữ quản sự nói. Vừa thu hồi sổ sách.

"Không hiểu kiếm tiền, chính là mất tiền." Trình đại phu nhân nói, "Bọn hắn đi rồi sao?"

"Tuy rằng bọn hắn buông tay mặc kệ rồi, nhưng người lại vẫn không chịu đi." Vú già nói.

"Vậy thì giữ đi, nhà chúng ta cũng không để ý vài suất cơm của bọn hắn." Trình đại phu nhân nói, mỉm cười, "Để cho bọn họ nhìn xem, cửa hàng này ở trong tay ta, càng làm càng tốt ra sao. Để cho đồ cưới của cô cô bọn họ càng ngày càng nhiều, Trình gia chúng ta không phải cố ý đánh mất đồ cưới của nàng."

"Nhưng sổ sách thi chi của điền trang, Nhị phu nhân muốn đi nhìn." Một vú già thấp giọng nói.

Sắc mặt Trình đại phu nhân ngày càng trầm.

Tuy rằng tất cả không muốn, đúng hạn Trình Nhị lão gia vẫn phải đi nhậm chức, Trình nhị phu nhân lấy cớ muốn ở gần nhà, không mang theo nhi đồng đi theo nhậm chức, màlại nhà, nói là toàn tâm toàn ý phụng dưỡng mẹ chồng, dạy nữ nhi.

Người Chu gia tới có lẽ là bởi vì không quen lối sống, mềm nắn rắn buông. Thấy Trình gia vẫn không buông, cũng không còn hưng trí, thế nhưng không hề tranh đoạt đồ cưới, nhưng người cũng không chịu đi, nói phải tận mắt thấy, tránh cho đồ cưới của cô cô bị mất đi.

Trên dưới Trình gia vô cùng vui sướng, lo lắng con đường làm quan của Trình Nhị lão gia không thuận lợi hơi tan một chút.

"Vậy thì cho nàng xem đi." Trình đại phu nhân nói, "Sắp đén cuối năm rồi, mấy ngày trước lão thái thái nhắc mang xiêm y chống lạnh cho Nhị lão gia. Đã làm nhiều ngày rồi. Các ngươi nhóm phân ra vài người cùng Mai Hương hầu hạ bên cạnh lão thái thái đi tặng một chuyến."

Mai Hương bên cạnh Lão thái thái? Nhóm vú già liếc nhau, trao đổi mộtánh mắt ngươi biết ta biết.

"Mai Hương giỏi may vá, lại cẩn thận, qua bên kia xem Nhị lão gia ổn định chưa, bằng không lão thái thái không yên tâm." Trình đại phu nhân nói.

Nhóm vú già cúi đầu vâng một tiếng. Nhìn Trình Lục Nương ngồi ở một bên sớm đã không kiên nhẫn, thu thập mọi thứ cáo từ lui ra.

"Mẫu thân, con muốn ăn mười món lót dạ của Huyền Diệu Quan đã có rồi?" Trình Lục Nương vội hỏi.

Dường như lúc này Trình đại phu nhân mới nhớ tới, gọi vú già tới hỏi.

"Nói, bởi vì tháng chạp nhiều người, đều là đã được đặt trước, cho nên. . ." Vú già cúi đầu nói.

"Cho nên không còn của nhà chúng ta có phải hay không?" Trình Lục Nương tiếp theo câu chuyện hỏi, ngồi thẳng người, quay đầu nắm lấy cánh tay Trình đại phu nhân, "Mẫu thân, người thấy không, bọn họ cố ý, mặc kệ chúng ta nói sớm bao nhiêu, chính là không để cho chúng ta!"

Trình đại phu nhân cũng có chút kinh ngạc.

"Thật vậy không?" Nàng hỏi.

"Không, phu nhân, thật sự là cung không đủ cầu, trên thị trường lót dạ Huyền Diệu Quan đã lên đến mười lượng bạc một hộp rồi." Vú già cúi đầu nói.

"Quý như vậy?" Trình đại phu nhân kinh ngạc, Huyền Diệu Quan này biến thành như vậy từ lúc nào rồi?

Lúc này nàng mới hốt hoảng cảm thấy, dường như lần gặp quan chủ Huyền Diệu Quan kia đã thật lâu rồi, thậm chí đều không nhớ rõ bộ dáng rồi.

"Vẫn không tới lấy tiền phụng dưỡng sao?" Nàng hỏi.

Chẳng lẽ đến trong nhà cũng không gặp nàng sao?

"Không được cho nàng." Trình Lục Nương dựng thẳng mi quát.

"Phu nhân, Huyền Diệu Quan, ngoại trừ lần đầu tiên, sau đó, không tới lấy tiền phụng dưỡng." Vú già cúi đầu nói.

Mười lượng bạc một hộp lót dạ, bao nhiêu người muốn đoạt lấy, ai còn để ý chút tiền dầu đèn ấy a.

Trình đại phu nhân trầm ngâm, Trình Lục Nương cắn môi dưới.

Thì ra là thế, đã không ở dưới mái hiên, ai nguyện cúi đầu!

"Không ngại." Trình đại phu nhân lại mỉm cười, "Vậy thì đi mua, không phải là dùng nhiều tiền thôi sao."

Trình Lục Nương đột nhiên ngồi xuống.

"Đã chậm, giờ không mua được!" Nàng khó chịu muốn khóc, "Lấy không được lót dạ đi ngắm mai, ta sẽ bị các nàng cười! Khó khăn lắm ngốc tử kia mới đi rồi, không ai lấy chuyện này ra giễu cợt chúng ta, sao chúng ta vẫn không thể ra khỏi cửa chứ!"

"Con của ta." Trình đại phu nhân vội đau lòng ôm nữ nhi làm yên lòng, "Lời này nói buồn cười, ngươi vốn tài mạo song toàn, hạng nhất hạng nhì trong thành Giang Châu, mọi người đều tha thiết mong chờ ngươi đi cùng các nàng, sao có thể coi khinh ngươi, Lục Nương, từ trước đến nay bị người giễu cợt chỉ vì chuyện ngốc tử, chẳng lẽ có cái lót dạ ngon, mọi người liền coi chỗ của ngươi thành Thần Tiên sao?"

Trình Lục Nương nhịn không được nở nụ cười, nhưng lại buồn bực.

"Ngươi xem, ngươi cũng biết có phải hay không? Cho nên, được người cực kỳ hâm mộ cũng bởi vì chính ngươi, cũng không phải vật gì có thể làm thay được, yên tâm, yên tâm." Trình đại phu nhân cười nói, giúp nữ nhi lau nước mắt, "Lục Nương nhà chúng ta chính là tốt nhất, ai không thích, không phải không thích ngươi, mà là ghen tị ngươi quá tốt."

Lúc này Trình Lục Nương mới hết buồn bực, nín khóc mỉm cười.

"Mẫu thân, con muốn dùng bộ chuỗi ngọc Tử Kim." Nàng mang theo vài phần làm nũng ôm cánh tay Trình đại phu nhân nói.

"Được." Trình đại phu nhân cười gật đầu, sủng nịch vỗ đầu vai nữ nhi.

Bên trong mẹ con này hoà thuận vui vẻ.

Nghe nói nhóm nữ nhi mời Trình Kiều Nương đi thưởng mai, là cha mẹ, Vợ chồng Trần Thiệu có chút khẩn trương.

Trong lúc nhất thời có vài nữ nhân lần đầu có thể xuất môn giao du tâm tình.

Chuẩn bị cái gì, mang cái gì, ai đi theo, nóng lạnh thế nào, nói sai gì hay không, bị người khác coi thường hay không, thế nhưng không biết đồng ý hay là không đồng ý, cuối cùng đi nói cho Trần lão thái gia.

"Không biết trong lòng nàng nghĩ gì?" Trần phu nhân hỏi.

Trần lão thái gia cười ha ha.

"Nghĩ cái gì? các ngươi suy nghĩ nhiều quá." Hắn cười nói, "Tuổi nàng là tuổi dậy thì, phải vui vẻ."

Vợ chồng Trần Thiệu lại giật mình, lại bật cười, đúng vậy, bọn họ đều đã quên, cô gái này kỳ thật mới mười bốn mười lăm tuổi mà thôi, đều không phải là lão già.

"Đi thêm vài người, để nhóm huynh đệ đi theo." Trần Thiệu nói.

Trình Kiều Nương thay đổi xiêm y phi rồi áo choàng cùng tỳ nữ đi ra, thấy bọn nữ tử Trần gia đang đợilại thêm hai người.

"Đây là Thập Nương, đây là Thập Nhị Nương, đây là Thập Bát Nương. . ."

Đan Nương nhiệt tình giới thiệu từng người, bọn nữ tử hoặc mang theo vài phần câu nệ, hoặc ra vẻ hờ hững đều chào hỏi Trình Kiều Nương.

Giới thiệu xóng, kế tiếp sẽ nói chuyện với nhau rồi.

"Tiểu thư làm áo giữ nhiệt thật tốt." Thập Nương lớn tuổi nhất mở miệng nói.

Mở miệng bàn luận xiêm y trang sức là khéo và cũng là thích hợp nhất.

“Ừ.” Trình Kiều Nương gật đầu.

"Hôm nay không tính là rất lạnh, mang theo áo giữ nhiệt hơn mang lò sưởi tay nhiều." Nữ tử kia cũng nói.

Bọn nữ tử sôi nổi bàn luận, đón ý nói hùa, không khí trở nên vui mừng thoải mái, mọi người cất bước đi, tới cổng trong, thấy ngoại trừ bốn xe ngựa, còn có sáu bảy người cưỡi ngựa đợi.

"Sao nhiều người như vậy?" nhóm nữ nhân Trần gia hoảng sợ.

Lập tức các công tử mặc áo choàng hoặc khí khái anh hùng hoặc tuấn tú đều quay đầu.

"Phụ thân cho ta đi cùng các ngươi." Bọn họ ầm ĩ nói.

Trong nhà chị em xuất môn du ngoạn, các huynh đệ đi cùng là bình thường chẳng qua, chẳng qua, cũng không cần phải đi nhiều như vậy chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.