Kiều Nương Y Kinh

Quyển 3 - Chương 42: Không đi



Mặt trời ngả về phía tây thì Chu Lục Lang và Tần công tử buông bát đũa, nhìn một bên bàn chất đống các loại đồ ăn.

"Quả nhiên thú vị." Chu Lục Lang nói.

"Lại có vài phần danh sĩ phong lưu tự tại." Tần công tử cười nói.

"Chính là tên này nghe không ổn." Chu Lục Lang nói, "Thần Tiên qua đường? Đây là tên gì, rất buồn cười."

Gã sai vặt hầu hạ ở bên nở nụ cười.

"Công tử, người ta nói đây là một món ăn Thần Tiên qua đường lưu lại." Hắn nói, "Chưởng quầy chưa kịp hỏi tên, cho nên liền coi đấy là tên."

Chu Lục Lang cười ha ha.

"Kẻ phố phường dối trá." Hắn nói, đứng dậy.

Tần công tử cũng được gã sai vặt nâng dậy đi ra.

Ngoài đại sảnh tiếng người ồn ào, đều là ngồi quanh một nồi nước, mùi thịt hơi nước hôi hổi, ngoài cửa, có xe ngựa thỉnh thoảng lại đây.

"Hết chỗ rồi, hết chỗ rồi." Tiểu nhị ngoài cửa không ngừng hô, khuyên can người mới vào cửa, "Ngày mai xin tới sớm, ngày mai xin tới sớm."

Trước cửa thay bảng hiệu mới, viết chữ to "Thần Tiên cư".

"Ngay cả tên cũng thay đổi, Chẳng qua vì một dạng đồ ăn mới mẻ, lại sửa biển tên bậc cha chú lưu lại." Chu Lục Lang nói, lắc đầu cười, nhận roi ngựa. Phi thân lên ngựa.

"Lòng người không đủ, cũng chẳng thể trách hắn." Tần công tử cười nói, ngẩng đầu nhìn biển tên, như có suy nghĩ gì, quay đầu nhìn Chu Lục Lang đã giục ngựa đi trước." Lục Lang, mỹ vị như thế, nói vậy muội muội của ngươi cũng thích, nếu ta mời muội muội của ngươi tới đây ăn, nàng tất nhiên vui mừng đi?"

Chu Lục Lang quay đầu nhìn hắn, mang theo vài phần nghiền ngẫm.

"Ngươi sẽ không vừa ý nàng chứ?" Hắn hỏi.

Chu Lục Lang về đến nhà đã đến giờ lên đèn, hắn lập tức đi vào chỗ Trình Kiều Nương ở.

"Công tử."

Vú già ngoài cửa có chút bất an thi lễ.

Từ này Trình Tiểu thư vào cửa, mọi người trong già đều lo lắng.

Ngày vào cửa làm cho phu nhân đông lạnh nửa ngày, Lục công tử lại náo loạn chịu đòn nhận tội, khó khăn đến tối. Còn nói gã sai vặt đã bị mất, suốt gà bay chó chạy náo loạn ba ngày. . . .

Mẹ ơi, khi nào thì mới có thể yên bình a.

Công tử lại tới nơi này rồi a, lần này đến không biết muốn ồn ào cái gì. . .

May mà Chu Lục Lang cũng không vào cửa, chính là đứng ở sân. Nhìn chính phòng.

Trong phòng đèn đuốc ấm áp. Chiếu lên vách hai bóng người ngồi đối diện , dường như đang chơi cờ, lại dường như đang nói cười.

"Ngươi không cần qua bên kia nhìn, nàng tất nhiên đã quay về nhà ngươi."

"Ta làm thế nào biết? Bởi vì ta muốn biết, cho nên liền biết, ngươi, là không muốn biết, cho nên mới không biết, thực sự không phải là ngươi không thể biết được."

"Lục Lang, đối với muội muội này của ngươi. Phải sơ (không thân thiết), không thân, thoải mái, như thế nàng mới có thể nhìn ngươi, nghe ngươi nói chuyện, nếu không khó giải quyết, ngươi chớ nến tiếp tục đùa giỡn."

Thanh âm Tần công tử vang lên ở bên tai.

Chu Lục Lang rất nhanh rảnh tay, xoay người bước đi.

Nhóm vú già thở phào, phân công nhau trực đêm, những người khác liền cũng tản đi rồi.

Không bao lâu, lại một bóng dáng xuất hiện ở viện cửa, chẳng qua né tránh, dường như sợ bị người khác nhìn thấy.

Tiểu thư, người muốn ăn cái này sao? Ăn không ngon sao?

Tiểu thư, ngươi xem ta viết như vậy có đúng không?

Bán Cần nhìn hai cái bóng in trên cửa, dường như lại thấy từng cảnh tượng, nghe được từng đối thoại.

Nàng lại được gặp tiểu thư rồi, chính là, người bên người kia, không còn là nàng.

Bán Cần cắn khăn tay, chặn tiếng khóc, tầm mắt mơ hồ, tay vịn lạnh như băng lên tường, luyến tiếc dời một chút.

"Ai ở đây?"

Bên trong cánh cửa vú già phát hiện, lớn tiếng quát.

Bán Cần thương hoảng sợ xoay người, lảo đảo chạy vào trong bóng đêm.

Vú già mang đèn ra cửa nhìn nhìn, không một bóng người, chỉ có gió đêm đông gào thét mà.

Không thể nào, người tới sinh sự còn không tính, hay là thứ không sạch sẽ gì đó cũng tới gây sự rồi?

Nàng không khỏi rùng mình, không ngớt lời phi phi, vội đi vào đóng cửa lại.

Ánh mặt trời lên cao, Chu phu nhân đã ngồi ở phòng khách ngồi một khắc, rốt cục thấy Trình Kiều Nương từ trong phòng đi ra.

"Kiều Kiều, nhà giàu đại phu gia phu nhân tự mình tới cửa mời rồi, ngươi đi nhìn một cái, Tiểu tiểu thư nhà nàng ta rốt cuộc bị bệnh gì." Chu phu nhân vội nói.

Trình Kiều Nương liếc nhìn nàng một cái, ngồi xuống.

"Ta làm sao biết." Nàng nói.

Không chào, không hỏi, Chẳng qua cũng coi như xong, cũng không biết nàng có biết hay không.

Chu phu nhân ngồi thẳng người.

"Cho nên, mời ngươi đi xem." Nàng hòa ái nói.

"Không đi." Trình Kiều Nương nói, nhận nước tỳ nữ đưa.

"Vì sao không đi?" Chu phu nhân vội la lên.

"Ta, vì sao phải đi?" Trình Kiều Nương hỏi.

"Ngươi đi để xem bệnh a, ngươi là thần y a." Chu phu nhân nói.

"Ta, không phải thần y, có một số bệnh, ta sẽ xem, có một số, sẽ không." Trình Kiều Nương lắc đầu nói, chậm rãi uống nước.

Đây là kiểu nói gì!

"Kiều Kiều nhi." Chu phu nhân ngồi nhích từng chút, đưa tay đỡ đầu vai Trình Kiều Nương, "Chớ giận dỗi."

Trình Kiều Nương buông chén nước.

"Sai rồi." Nàng nhìn Chu phu nhân, nói, "Giận dỗi, không phải ta, là các ngươi."

Chu phu nhân còn muốn nói gì nữa, Trình Kiều Nương đứng dậy.

"Phu nhân, tiểu thư nhà ta hôm nay muốn đi đổi thuốc cho Trần lão thái gia, làm phiền người cho người chuẩn bị xe." Tỳ nữ nói, một mặt cầm tay Trình Kiều Nương.

Ta đi chuẩn bị xe?

Chu phu nhân nhìn nha đầu kia, có chút chán nản.

Người là thế nào của ta a!

Ngươi là người nào a!

Nhưng lại không thể, chẳng lẽ không chuẩn bị xe? Không cho nàng đi chẩn bệnh cho Trần lão thái gia?

Ta không cho nàng đi chẩn bệnh cho Trần lão thái gia? Ta cũng không phải ngốc tử!

"Thế nào?" ở bên trong Chu lão gia đi thong thả, chờ có chút không kiên nhẫn, nhìn Chu phu nhân tiến vào, vội hỏi, "Ngô phu nhân còn đang chờ, nói nàng mau chuẩn bị đi theo đi."

Sắc mặt Chu phu nhân khó coi.

"Còn mau cái gì, có thể làm cho nàng đi thì phải cám ơn trời đất rồi." Nàng nói.

"Sao?" Chu lão gia nhíu mày sửng sốt.

"Nàng không đi." Chu phu nhân tức giận nói.

"Không đi?" Chu lão gia càng kinh ngạc, tưởng mình nghe lầm rồi, "Vì sao không đi?"

"Người ta nói không đi, ta làm sao biết." Chu phu nhân nói, một bụng ủy khuất, "Chẳng lẽ chúng ta trói nàng lại mang đi?"

Đây là xem bệnh, cũng không phải ngồi tù, buộc phải đi.

"Tiện tỳ này." Chu lão gia hiểu rõ rồi, cắn răng cả giận.

"Ta đã dùng lý do nàng đi trẩn bệnh lại cho Trần lão thái gia giải thích với Ngô phu nhân, này, hôm nay coi như xong, ngày mai làm sao bây giờ? Hết Ngô phu nhân, phu nhân khác tới thì làm sao?" Chu phu nhân nói, ngồi xuống chỉ cảm thấy thái dương đau nhức.

Chu lão gia cũng bực mình, ngồi xuống không nói chuyện.

Đúng vậy, đây là xem bệnh, không phải chuyện khác, hô mắng uy hiếp, cho dù là đi, người ta có thể xem cũng nói không xem được, bọn họ cũng không có biện pháp a.

"Lúc trước, còn nói mời nàng về nhà, là chuyện cực kỳ tốt, cái gọi là chuyện tốt là thế này sao? Thấy Trần gia đã xem chúng ta không vừa mắt, cùng với bệnh Trần lão thái gia tốt lên, nàng càng nổi danh, đến lúc đó người tìm tới cửa tới càng nhiều, đến đây tìm chúng ta, tìm chúng ta chính là chuyện Chu gia, tiện tỳ này một lần hai lần không nhìn tới, đến cuối cùng người ta đều đổ lên đầu Chu gia chúng ta!" Chu phu nhân đưa tay ấn đầu nói.

"Vậy làm sao bây giờ? Đuổi đi?" Chu lão gia tức giận nói.

"Đuổi đi, Chu gia chúng ta thành cái dạng gì?" Chu phu nhân nói.

Thành cái gì? Trong ngoài không phải người!

Sao lại thành như vậy rồi?

Chu lão gia dài mặt.

"Hiện tại Tiểu Tiện tỳ này chính là trừng phạt không được mắng không được, chỉ có thể dỗ, dỗ nàng vui vẻ, mới có thể cho ta sử dụng." Hắn nói.

"Ngốc nhi này thế nhưng thành tiểu tổ tông rồi." Chu phu nhân tựa trên bàn, ấn đầu tức giận nói, "Đây gọi là chuyện gì chứ!"

Chuyện này không tốt như họ tưởng tượng a.

Sao lại như thế này đây?

Rốt cuộc không đúng chỗ nào rồi?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.