Kiều Phi Bị Tráo Đổi

Chương 148: Quá khứ của Hứa Quân Dao



Hứa Quân Dao quay đầu thấy bên cạnh xuất hiện một người xa lạ, người nọ mặc hồng y cả người tỏa ra một năng lượng yêu mị. “Ngươi là ai?” Người này xuất hiện quá kỳ lạ, Hứa Quân Dao cảnh giác lùi vài bước, vô tình có một đứa trẻ con chạy tới, Hứa Quân Dao giật mình nhưng không né kịp. Ngoài ý muốn là đứa trẻ đó không va vào nàng mà lại xuyên qua người nàng.

Hứa Quân Dao còn tưởng mình đã trở lại hiện đại rồi, cảnh sắc quen thuộc này nàng ngỡ mình đã quên. Nhưng khi vừa nhìn lại tất cả ký ức đều ùa về trong phút chốc, căn nhà nhỏ có đôi vợ chồng già cùng một đứa trẻ.

“Bà ơi! con bắt được gà rồi!” Bé gái túm được chân gà, hướng bà nội của mình gọi. Còn chưa kịp vui vẻ con gà trong tay giãy giụa thoát ra.

“Quân Dao cẩn thận một chút!”

“Nào để ông giúp con, ông cháu ta bắt gà tối nay hầm cho bà ăn nhé!”

Sân nhà tuy nhỏ nhưng tràn đầy niềm vui, Hứa Quân Dao nhớ ngày nhỏ ba mẹ cô ly hôn, sau đấy mẹ bỏ đi Hứa Quân Dao cũng không gặp mẹ từ ngày đó. Đến khuôn mặt của mẹ ra sao cô cũng chẳng nhớ nữa, ba cô vì bận làm ăn không thể chăm sóc cô nên mới gửi cô về quê cho ông bà chăm. Bà ngoại chân không tiện đi lại nhưng mỗi lần cô đi học về điều thấy bà đứng ở đầu ngõ chờ cô.

Mãi cho tới khi Hứa Quân Dao lớn, đến kỳ thi đại học, ông bà nội sợ cô lo lắng liên tục an ủi cô.

“Không đỗ đại học cũng không sao, con đừng quá áp lực!”

“Con nhất định sẽ đỗ đại học, ba con nói rồi chỉ cần con đỗ đại học sẽ tặng con một căn hộ! Đến lúc đó chúng ta cũng nhau lên thành phố sống!”

“Được!” Ông bà vui vẻ đáp ứng cô.

Khung cảnh chuyển tới ngày cô thi đại học, ông bà được ba cô đón lên thành phố. Ngoài trời nắng đẹp nhưng nhiệt độ của nó lại không đẹp chút nào. Vậy mà dưới con nó nóng đó, ông bà nội vẫn đứng chờ cô ở cổng. Thấy cô ra không giống những gia đình khác hỏi con cái có làm được bài không, có thi tốt không, ông bà cô hỏi cô có mệt không.

“Quân Dao nhà ta vất vả rồi, mau mau về nhà! Về nhà bà làm hoành thánh cho con ăn nhé!”

Về nhà bà làm hoành thánh cho con ăn nhé!”

Hứa Quân Dao thuận lợi đỗ đại học, ông bà cũng chuyển lên thành phố ở cùng với cô. Sau đó Hứa Quân Dao hòa vào nhịp sống sinh viên, thời gian vui chơi và học tập gần như làm cô không có thời gian ở cùng ông bà nhiều như trước. Hứa Quân Dao đứng ở đó nhìn thấy hai hình ảnh đối lập, một bên là cô đang vui chơi cùng bạn bè, một bên là ông bà nội đang chờ cô về ăn cơm. Hứa Quân Dao ôm mặt khóc, hóa ra cô đã bỏ qua nhiều khoảnh khắc bên người thân tới vậy, hóa ra cô lại trở thành giống ba bận rộn mà không để ý tới người nhà.

Hồng y nữ tử bên cạnh tay khẽ động, hình ảnh lại thay đổi. Trước mắt cô là phòng thí nghiệm, khung cảnh phòng thí nghiệm phát nổ, mọi người bàng hoàng gọi người trợ giúp. Tiếng còi xe cứu thương, xe cứu hoả vang vọng. Lẫn trong tiếng ồn ào đó cô nghe thấy tiếng của ba mình, người cha trong mắt cô ông là người chỉ biết có công việc, lúc đó lại gào thét xin mọi người cứu con gái mình. Ông vùng vẫy trong sự tuyệt vọng, van cầu mọi người thả ông ra để ông vào cứu con gái mình.

“Con tôi…con gái tôi còn ở trong đó…ai cứu con tôi…xin cậu bỏ tôi ra…tôi còn phải cứu con gái tôi!” Ông vừa khóc vừa cầu xin. Hứa Quân Dao chết lặng, cô đưa tay muốn ôm lấy cha mình nhưng lại không thể chạm vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.