Kiều Phi Bị Tráo Đổi

Chương 31: 31: Giang Thi Hàm!




Hoa phi nghe nàng đáp có hơi bất ngờ nhìn nữ tử ngồi bên phải hoàng hậu mặc y phục màu xanh lam bên ngoài sa y mỏng trắng hoa văn hoa thược dược bằng chỉ bạc, mái tóc đen nhánh tùy ý quấn lên, cắm hai cây trâm cài minh châu rủ xuống, tôn lên gương mặt trắng nõn của nàng.

So với những phu nhân, phi tử ăn mặc lộng lẫy trang trọng ở đây nàng trông có vẻ tuỳ tiện nhưng khí chất nàng tỏa ra cho người ta biết cao quý không nằm ở y phục.

Ban đầu Hoa phi còn chút không cam lòng vì phải ngồi sau Thần vương phi nhưng Hoa phi biết nàng sẽ không nhường chỗ cho mình, kể cả có nhường Hoa phi cũng ngồi không yên.
Rất khó tin được nàng 2 tháng trước khi xuất giá là xấu nữ nổi danh kinh thành, cũng rất khó tin trong khoảng thời gian ngắn như vậy nàng lại được nam nhân không để ai vào mắt kia sủng ái.

So với nữ nhân kia nàng rốt cuộc hơn ở điểm nào, Hoa phi trước khi vào cung đã được chứng kiến một đoạn chuyện xưa, nữ tử khuynh quốc khuynh thành say đắm Thần vương vì hắn không tiếc bỏ mặt mũi nhưng lại bị hắn cự tuyệt không thương tiếc.

Vị Thần vương phi trước mắt này đẹp thì đẹp thật, khí chất cũng không tồi nhưng so với nữ nhân kia vẫn hơi kém hơn một chút.
Hoa phi nghĩ tới cùng nữ nhân kia vào cung một ngày so với mình cố gắng cẩn thận mới lên được vị trí này nhận sủng ái như thế nhưng nàng ta thì luôn bày cái mặt không nhiễm bụi trần lạnh nhạt với hoàng đế mà vẫn được hoàng đế nhớ mãi không quên.

Đúng là nhớ tới ai thì người đó tới, Hoa phi nghe thông báo mặt liền xám xịt…
“ Nhàn phi nương nương tới!” Nữ tử bạch y bước chân chậm rãi, váy bất động, cái eo thẳng tắp, từng bước một đi được lại ổn lại đoan trang.

Trong lòng Hứa Quân Dao chỉ hiện lên hai chữ “tiên nhân” nữ nhân này quả thực rất đẹp, nét đẹp của nàng thanh khí thoát tục, ánh mắt trong suốt thoạt nhìn như không có gì đọng lại được trong mắt nàng ta vậy, nàng ta cho Hứa Quân Dao cảm giác có chút giống Đường Thanh Nguyên nhưng lại u ám hơn vị Đường công tử kia một chút.
“ Thần thiếp tham kiến hoàng hậu nương nương, thần thiếp tới trễ mong hoàng hậu nương nương tránh tội.” Giọng nói Nhàn phi như chim anh vũ vậy nghe thôi cũng rung động lòng người.
“ Trách tội gì chứ, Nhàn phi muội muội ít khi có nhã hứng như vậy, mau ngồi đi.” Hoàng Hậu nương nương rộng lượng nói, tuy có gửi thiệp cho Nhàn phi nhưng lại không nghĩ nàng sẽ tới trước giờ Giang Thi Hàm nàng không quan tâm gì hết ngay cả hoàng thượng nàng ta cũng không cho sắc mặt tốt.
Giang gia thế lực tốt ngay cả hoàng hậu là nàng cũng phải cho Nhàn phi ít mặt mũi.


Hoàng hậu cười mỉm Nhàn phi chưa từng tham gia mấy tiệc như này hôm nay Thần vương phi tới, Nhàn phi liền tham gia thú vị.

Quả nhiên thiệp mời lần này Hoàng hậu gửi đúng rồi, có khi còn có chuyện vui để xem.
“ Tạ nương nương, là thần thiếp thấy hôm nay tiết trời không tệ muốn ra ngoài dạo chơi một chút vẫn là mượn tiệc của nương nương.” Nhàn phi hôm nay lại không hề tiết kiệm lời mà quy củ đáp.
“ Thần vương phi đây là Nhàn phi muội vẫn chưa gặp qua, Nhàn phi đây là Thần vương phi!” Hoàng hậu đem tâm trạng xem kịch vui đem hai người giới thiệu cho nhau.
Hứa Quân Dao nhìn Nhàn phi nhàn nhạt chào một tiếng: “ Quân Dao ra mắt Nhàn phi!” Nàng cũng không hề có ý đứng lên hành lễ.
“ Không giám, bái kiến Thần vương phi!” Giang Thi Hàm nhân cơ hội này đánh giá Thần vương phi được sủng ái trong lời đồn.
Nàng ăn vận đơn giản nhưng lại không thể lu mờ đi sự cao quý của mình, khí chất cùng nhan sắc của nàng cũng khiến Giang Thi Hàm giật mình hoàn toàn không thua kém mình.

Giang Thi Hàm bắt gặp ánh mắt của nàng quét qua liền thu lại ánh mắt của mình.

Hứa Quân Dao hơi nhíu mày tiên tử xinh đẹp này hình như không thích nàng.
“ Thất vương phi tới!” Thời Tịnh Kỳ chính là tới trong không khí quỷ dị đó.
“ Tham kiến mẫu hậu con dâu tới trễ mong mẫu hậu trách phạt!” Thời Tịnh Kỳ quỳ xuống hành lễ với Hoàng hậu.
Hoàng hậu thấy Thời Tịnh Kỳ tới liền cười hiền từ nói: “ Miễn lễ, bổn cũng nghe nói Quý phi có bệnh ngươi tới thăm trước cũng là bình thường, chữ hiếu lên đầu ngươi chậm trễ cũng là bình thường!” Thời Tịnh Kỳ quay qua hành lễ với nàng, nàng chỉ gật đầu một cái nói miễn lễ.

Thời Tịnh Kỳ hành lễ hết một lượt rồi mới ngồi xuống.

Nàng ta cắn răng nhìn về phía Hứa Quân Dao nàng phải ngồi thấp hơn Hứa Quân Dao mấy bậc Thời Tịnh Kỳ trên mặt thì bình tĩnh nhưng móng tay đã cắm chặt vào lòng bàn tay đến rớm máu rồi.
Từ sau lần gặp ở Thời phủ tới giờ mới gặp lại, Hứa Quân Dao hơi hiếu kỳ đứa cháu dâu này của nàng hình như nhìn kỳ lạ hơn trước, không lẽ không hạnh phúc hả? Mà hình như cũng không liên quan tới nàng.

Tụ họp hôm nay là mấy vị phu nhân cùng nương nương na ná nhau, Hoàng hậu dẫn đầu đem mọi người tới Ngự hoa viên đi dạo một vòng, dù đã cuối hạ nhưng trong ngự hoa viên vẫn trăm hoa đua thắm khoe hồng không thua gì mùa xuân.

Nhưng Hứa Quân Dao chẳng thích thú gì nàng nhìn thấy màu đỏ lại nghĩ tới cảnh hoa được tưới bằng máu liền rùng mình.

Nhàn phi đi ngay sau nàng cũng thấy những hành động của nàng trong lòng thầm khinh thường không nhìn nữa.
“ Nhàn phi tỷ tỷ, tỷ xem Thần vương phi quả nhiên là tuổi trẻ xinh đẹp, hoa ở đây còn không thể sánh bằng đâu.

Đúng là cô dâu nhỏ mới cưới kiều diễm biết bao không giống chúng ta vào cung vài năm cứ tưởng không khác biệt là bao nhưng gặp rồi mới thấy khác xa không bằng.

Chẳng trách lại được Thần vương sủng ái như vậy.”
Tuy Nhàn phi không trả lời nhưng Hoa phi sau 5 năm mới nhìn thấy nàng ta biến sắc dù chỉ trong chốc lát nhưng cũng khiến cho nàng vui vẻ.

Giang Thi Hàm ơi Giang Thi Hàm ta xem ngươi còn giữ được bộ mặt đó bao lâu, tâm tư ngươi tưởng không ai biết chắc còn bày bộ mặt không nhiễm bụi trần ta khinh.

Một nữ nhân như ngươi chỉ có hoàng đế háo sắc kia mới thích nổi thôi, như Thần vương ngươi nằm mơ đi.

5 năm trước Mạc Ảnh Quân có về kinh thành một lần đương nhiên Hoa phi cũng có cơ hội gặp qua không thể không nói nàng lúc đó cũng từng mơ mộng nhưng sau đó liền biết hắn sẽ không để các nàng vào mắt.
Dạo được một lát Hoàng Hậu liền dẫn mọi người vào đình nghỉ mát, uống trà trò chuyện.


“ Thần vương phi, đây là trà Long Tỉnh được cống nạp năm ngoái, một năm không có bao nhiêu đâu hôm nay là muội tới nên bản cung mới đem ra chiêu đã mau thử xem!” Hoàng Hậu cười hướng nàng nói.
“ Vậy thì Quân Dao có phúc rồi!” Hứa Quân Dao nâng ly trà nên liền cảm nhận được Vũ Nương kín đáo vỗ nhẹ vào lưng nàng một cái, Hứa Quân Dao trong lòng thở dài tám phần trà này lại có gia vị không màu không mùi gì rồi.

Nhưng nàng vẫn uống một ngụm…
“ Nương nương người như thế là thiên vị, thần thiếp không chịu đâu!” Hoa phi giả vờ nũng nịu một chút cũng nâng ly trà nên uống một ngụm.
Hoàng hậu cười cười hướng Hoa phi giả bộ trách móc: “ Muội chính là kẻ tham ăn, nếu thích một lát sẽ để Lan cô cô mang cho muội một ít!” Hứa Quân Dao nhân lúc mọi người không để ý nâng khăn lên giả vờ lau miệng nhân tiện đem ngụm trà vừa nãy nhổ vào khăn.
Rồi như có chuyện gì hết giả vờ nhâm nhi còn rất nể mặt khen: “ Không hổ là trà Long tỉnh hôm nay phải tạ ơn nương nương vì Quân Dao bỏ ra trà quý rồi!”
“ Muội thích là được rồi, không cần câu lệ đều là tỷ muội một nhà!” Tỷ muội một nhà nghe thật châm chọc.

Nhàn phi thấy không có gì vui nữa liền cáo lui, Hoàng hậu nhìn bóng nàng rời đi không khỏi hơi tiếc nuối cứ tưởng sẽ có kịch hay để xem.
Không làm Hoàng hậu thất vọng ngay giây phút Nhàn phi bước ra đình mát một hình dáng nàng ta vương vấn mãi không quên đã xuất hiện.

Hắn vẫn như trong trí nhớ chỉ là thêm ít sương gió đ ĩnh đạc hơn nhiều, hắn mặc cẩm bào màu đen trên đầu vẫn đội kim quan là hắn từ tiền triều tới đây sao.

Miệng Giang Thi Hàm mấp máy như muốn nói gì đó nhưng lại không ra tiếng.
Một tiểu cung nữ vào trước bẩm báo: “ Khởi bẩm nương nương, Thần vương tới.”
Trái lại với Giang Thi Hàm chết chân ở kia thì hắn lướt qua nàng mặt không biểu cảm gì, bước thẳng vào đình mát.

Ánh mắt Mạc Ảnh Quân lướt qua thấy nàng vẫn bình an liền nhẹ nhõm.

Thấy hắn bước vào Hứa Quân Dao hơi bất ngờ không nghĩ hắn tới nhanh như vậy, hai người bắt gặp ánh mắt của nhau nàng định cười nhưng lại thấy hình như hắn tức giận thì phải nhưng hắn giận cái gì nhỉ.

Ánh mắt của Hoàng hậu mà Hoa phi đều liếc qua Nhàn phi một cái thấy bóng nàng hơi lảo đảo rời đi.

Hoàng hậu rất nhanh quay đầu nhìn Hứa Quân Dao cười nói: “ Xem kìa mới qua bao lâu mà Thần vương đã tới chỗ Bản cung đòi người rồi.

Quả nhiên là vợ chồng mới cưới ân ái tới chói mắt rồi.”
Mạc Ảnh Quân cười nhạt liếc mắt nhìn xung quanh rồi hơi cúi đầu với Hoàng hậu nói: “ Làm phiền nhã hứng của Hoàng hậu nương nương rồi.”
“ Vương gia tới đón vương phi sao?” Hoàng hậu gật đầu cười nói.
“ Trong phủ còn một ít việc, bản vương hạ triều nghe nói vương phi đang ở đây liền qua còn việc cần ta cùng nàng xử lý quấy rầy nhã hứng của Hoàng hậu nương nương, còn mong không trách tội.”
Mạc Ảnh Quân cười gật đầu nhìn nàng nói.
“ Miễn đi bản cung cũng không giữ người nữa, tránh cho chia cắt uyên ương.

Thần vương dẫn vương phi đi đi!” Hoàng hậu phất tay còn không quên trêu ghẹo hai người.
Mạc Ảnh Quân vươn tay ra nàng nắm lấy tay hắn hai người tay trong tay rời đi.

Mấy vị ở lại có rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ nhìn theo hai người, cuộc đời có ai lại không mong có một nam tử như hắn đối tốt với mình chứ.

Các nàng bây giờ trong lòng lại mong chờ tới ngày Mạc Ảnh Quân nạp thiếp, để nàng cũng trải qua cuộc sống giống họ.

Cùng là nữ nhân dựa vào đâu nàng hạnh phúc hơn chứ.
Thời Tịnh Kỳ cũng đứng dậy cáo lui, nàng không nhịn được ánh mắt châm chọc của mấy người ở đây.

Nam nhân nhu tình như nước đáng ra là phu quân của Thời Tịnh Kỳ nàng nhưng bây giờ nghĩ lại tình cảnh của Thất vương với mình trong lòng nàng không khỏi căm hận tại sao Thời Quân Dao luôn may mắn hơn nàng ta.

Tại sao luôn bất công với nàng như vậy..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.