Kiều Phi Bị Tráo Đổi

Chương 96: 96: Đánh Lạc Hướng!




Sắp xếp hết chuyện lớn nhỏ trong phủ, ngày hôm sau Hứa Quân Dao đổ bệnh hôn mê bất tỉnh.

Trên dưới Thần Vương phủ mất một ngày để ổn định tình hình, họ đã có kinh nghiệm từ trước những lần Mạc Ảnh Quân đi đánh trận nhưng lần này không giống… Tai mắt ở khắp nơi đều đang chờ bắt lấy điểm yếu của Thần Vương phủ, và có không ít thế lực đang muốn lấy mạng của Vương phi nhà họ.

Cơ hội tốt như thế, Mạc Ảnh Quân không có trong phủ, bọn họ sẽ bỏ qua sao?
……….
Mạc Ảnh Quân sau nhiều ngày hành quân không ngừng nghỉ đã tới biên giới Đông Đô, giáp ranh Hung nô.

Thiên Chức gần đó, Từ Tu Kiệt cùng Thời Vân Triệt cũng đã đóng quân xong xuôi.

Thiên Chức bị tàn phá đến mức khiến lòng người căm phẫn, Mạc Ảnh Quân để chúng tướng sĩ nghỉ một ngày, cho sứ giả đến thăm dò tình hình quân địch.
Ngày thứ hai Mạc Ảnh Quân vẫn không hề thấy địch có động tĩnh gì.

Mạc Ảnh Quân không muốn bị động, ngay lập tức điều động nhánh quân Từ Tu Kiệt cùng Thời Vân Triệt công đánh chiếm lại Thiên Chức, lần đánh này thành công dễ dàng hơn tưởng tượng.

Quân lính Nam Chiếu đóng trong thành không nhiều.

Trong lúc quân sĩ đang vui mừng vì chiến thắng, Mạc Ảnh Quân ở bên này nhận được tin bỗng chốc thu phát hiện ra vấn đề không đúng….
Từ Tu Kiệt với Thời Vân Triệt được gọi tới doanh trại tập chung ngay sau đó.

“ Hai người có lẽ cũng đã nhận ra vấn đề lần này rồi chứ?”
“ Chiến thắng lần này quá dễ dàng, cho là Nam Chiếu ít quân lính nhưng cũng không thể nào để ít người như vậy trấn giữ một tòa thành.

Hơn nữa lại là tòa thành vất vả lắm mới có được!”
Mạc Ảnh Quân rất thưởng thức Từ Tu Kiệt, qua vài ngày hành quân cùng nhau, hắn vô tình phát hiện Từ Tu Kiệt có tố chất của một tướng lĩnh.

Không chỉ rất nhanh nắm bắt vấn đề còn có thể giải quyết nó, mà không khiến người ở trên cảm thấy bị vượt quyền hay người dưới cảm thấy bất công.

Từ gia đều là người xuất chúng đến lứa Từ Tu Kiệt lại ẩn mình, ít người biết đến.

Lần này Từ lão thái gia để Từ Tu Kiệt ra mặt chắc hẳn có ý đồ riêng, Từ Tu Kiệt phải là người cẩn trọng, có năng lực thì Từ lão thái gia mới yên tâm để hắn ta(Từ Tu Kiệt) đi chuyến này.
Một lần nữa Từ Tu Kiệt cho Mạc Ảnh Quân thấy hắn ta có năng lực nắm bắt tình hình nhanh chóng, còn chỉ ra tất cả điểm nghi vấn như thế.
Thời Vân Triệt kinh nghiệm ra trận thực tế chưa có nên hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề này, bây giờ nghe hai người nói mới để ý, Nam Chiếu chỉ để lại rất ít người, canh giữ ở những điểm quan trọng.

Nhìn như có vẻ là rất quan trọng, nhất định giữ Thiên Chức nhưng thật ra chỉ là cái vỏ.

Mạc Phong Thành nghe cũng ngẩn người, hiển nhiên Mạc Phong Thành cũng không nghĩ tới điểm này, Mạc Phong Thành nghĩ đơn giản là do sĩ khí quân họ tốt với lại quân của Mạc Hi mạnh thôi.
“Báo!” Trong lúc căng thẳng bên ngoài vang tới tiếng quân lính báo tin.
“ Vào đi!”

“ Hồi bẩm hai vị Vương gia, hai vị phó soái! Sứ giả đã trở về!”
“ Cho hắn vào đi!”
Sứ giả vào hành lễ một lượt rồi nhanh chóng nói.

“ Hồi Vương gia thần đã cố tính thăm dò một lượt, Hung nô không hề có ý lui quân mà còn đang chuẩn bị chị viện thêm quân sĩ, Vương tử Hung nô có nói, muốn chúng ta giao ra ba thành trì để đổi lại con mắt bị Thần vương làm tổn thương nhiều năm trước!” Nói là sứ giả nhưng thật gia là ảnh vệ được Thần vương phủ đào tạo nhiều năm.
Sau khi Mạc Phong Thành ra bên ngoài, ảnh vệ đã bẩm báo thêm về những gì hắn phát hiện được.

Chốt canh giữ trong doanh trại của Hung nô không hề được canh giữ cẩn thận như mọi người vẫn nghĩ, tất cả chỉ như bỏ bọc bên ngoài.

Bên ngoài nhìn có vẻ rất đông binh sĩ nhưng trên thực tế vào trong lại không có bao nhiêu người.

Chủ soái lần này chỉ thấy có một người ra mặt, là Vương tử Hung nô, hai cánh tay đắc lực của hắn ta cũng không thấy xuất hiện.
“ Cấp Báo!”
“ Vào đi!”
“ Hồi bẩm Vương gia, quân Hung nô và Nam Chiếu tụ lại thành một bất ngờ dịch quân, hiện giờ chỉ còn cách cửa thành 20 dặm!”
“ Không đúng!”
“ Đại biểu ca có chuyện gì vậy?” Thời Vân Triệt vừa định chạy ra tập trung dẫn quân đối đầu với địch thì bỗng nhiên nghe thấy Từ Tu Kiệt đang đứng cạnh bản đồ kêu lên một tiếng.

Mạc Ảnh Quân cũng nhìn qua…

“ Bọn họ không hề muốn chiếm Đông Đô nhỏ bé, họ chỉ đang đánh lạc hướng chúng ta…….”
………….
Hoàng đế không biết vì nguyên cớ gì lấy danh nghĩa Thái hậu cho người tới phủ triệu kiến Hứa Quân Dao, khó xử ở chỗ đã ngày thứ năm rồi Hứa Quân Dao vẫn chưa tỉnh lại.

La thần y nói nàng thân thể mệt mỏi, lại thêm lo lắng thành tâm bệnh vậy nên mới như vậy.

Vũ Nương cũng Vệ tổng quản tìm mọi cách giữ chân công công truyền chỉ.

Bất đắc dĩ họ chỉ đành nói Hứa Quân Dao đã trở về nhà mẹ đẻ.
“ Vậy thì lão nô có thể mượn một chỗ ngồi, chờ Thần vương phi trở về không? Thái hậu lo lắng cho thân thể của Thần Vương phi, sợ người thương tâm quá độ, nên muốn gặp một lần mới an tâm!”
Vũ Nương và Vệ tổng quản còn gì để nói chứ, nếu tới tối Hứa Quân Dao vẫn không xuất hiện thì chắc chắn sẽ bị nghi ngờ.

Mạc Ảnh Quân không có trong phủ, nếu chuyện Hứa Quân Dao mang thai hôn mê bất tỉnh lộ ra ngoài, thì Thần vương phủ sẽ không có gì che chắn.
Đang lúc giằng co Thiết tử đi vào sảnh, chắp tay với mọi người nói: “ Vệ tổng quản, Vũ cô nương Vương phi đã chuyển lời hôm nay sẽ ở lại Thượng thư phủ, Thượng thư phu nhân trong người mệt mỏi, Vương phi muốn ở lại tận đạo hiếu, khi ổn định sẽ trở về!”
Công công không đạt được ý muốn đành đứng dậy chắp tay ra về.

Vệ tổng quản thở phào nhẹ nhõm, coi như là thoát được một kiếp nhưng về lâu về dài… ” Vũ cô nương, ngươi trở về xem tình hình Vương phi thế nào để chúng ta còn tính kế lâu dài.”
Trở về Sương Viên Vũ Nương mừng rỡ khi nhìn thấy thân ảnh nhỏ nhắn của nàng, Hứa Quân Dao một canh giờ trước đã tỉnh chỉ là thân thể vẫn còn yếu nên không thể ra mặt, hơn nữa bụng của nàng cũng không thể nào tiếp tục che giấu.

Đã qua mùa hè không thể dùng áo choàng để che đi nữa.
“ Ta đã để Miên Miên cùng mấy thị nữ bí mật đi cửa sau tới Thượng thư phủ, ngày mai sẽ như là ta trở về cho đỡ bị nghi ngờ.


Bắt đầu từ ngày mai tuyên cáo với bên ngoài, Thần Vương phủ mở từ đường, ăn chay niệm Phật ba tháng cầu bình an cho Vương gia cùng chúng binh sĩ chiến trường nơi xa.

Ba tháng này Thần Vương phủ đóng cửa từ chối tiếp khách.”
Mặc dù biết cách này chắc chắn khiến nhiều người nghi ngờ nhưng Hứa Quân Dao làm gì còn lựa chọn nào khác, nàng chỉ có thể giấu được bao lâu hay tới đó.

Bằng mọi giá nàng phải bảo vệ được con của mình, bảo vệ minh chứng đẹp đẽ nhất cho tình yêu của nàng và hắn.
Quả nhiên sau khi tin tức được truyền ra làm không ít tin đồn nổi nên, có người khen cách làm này, có người lại nói Thần Vương phủ cố tình tạo thành thế.

Có một số lại ngầm cho rằng Thần Vương phi đang tránh sóng gió.

Riêng Thời Tịnh Kỳ lại có suy nghĩ khác, vì nàng ta biết Hứa Quân Dao đang cố che giấu việc đã mang trong mình huyết mạch hoàng thất.

Thời Tịnh Kỳ không cam lòng, nàng ta khó khăn lắm mới có thai lại vì Hứa Quân Dao mà mất đi, Hứa Quân Dao đừng hòng hạnh phúc bình an mà sinh ra đứa trẻ kia.
“ Ngươi nói, Thời Tịnh Kỳ đã biết ta mang thai!”
Dung Nhất cúi đầu cung kính nói: “ Lão Phu nhân Tào thị, hôm trước đã tới Thất Vương phủ, họ có lẽ đã nhìn ra việc người mang thai!”
Hứa Quân Dao bình tĩnh nhìn ra ngoài, từ khi Mạc Ảnh Quân không còn trong phủ, mọi người đều có thể nhận ra nữ chủ nhân của bọn họ thay đổi, nàng không còn ôn hòa như trước, mà trở nên mạnh mẽ quyết đoán hơn, khí thế hoàn toàn không thua kém Mạc Ảnh Quân.

“ Phủ thị lang đã loạn thành một đoàn như thế mà bà ta vẫn còn tâm trí nhớ thương ta, quả nhiên là một tổ mẫu tốt.

Dung Nhất, Thời Tịnh Kỳ bên đó có động tĩnh gì không?”
“ Thất Vương phi không có hành động gì đặc biệt nhưng thị nữ bên cạnh nàng thì lại bí mật gặp gỡ ai đó, người nọ võ công cao cường thuộc hạ không thể đứng quá gần sợ sẽ bị phát hiện, nên không thể nghe rõ họ đã nói những gì.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.