Tân Vận Nhi nghe xong cũng không có phản ứng vui vẻ gì, trong ánh mắt vẫn chứa sự lo lắng. Một người con gái nếu như có được sự yêu mến của mẹ chồng mà bị phu quân hắt hủi thì còn có được bao nhiêu hạnh phúc nữa, nàng ta thà rằng hoán đổi hai cái cho nhau.
- Chủ mẫu! Người không cần lo lắng đâu! Trước đó, công tử cảm thấy chủ mẫu hơi ác độc, nhưng nô tỳ đã giải thích và công tử đã không giận chủ mẫu nữa rồi. Tiểu Vân ở bên cạnh Tân Vận Nhi, tức thời nói.
- Tiểu Vân, em nói sao? Em đã giải thích thế nào? Lời nói của Tiểu Vân khiến Tân Vận Nhi và Tân di nương sửng sốt. Tân Vận Nhi lập tức dịu dàng hỏi.
Nhìn ánh mắt chờ mong của Tân Vận Nhi, Tiểu Vân có chút kiêu ngạo nói mình đã giải thích rất hùng hồn giúp chủ nhân mình. Tân Vận Nhi nghe xong, má lúm đồng tiền đẹp nhẹ nhàng, lập tức dịu dàng cảm kích nói: - Tiểu Vân, cảm ơn em!
Tiểu Vân khiêm tốn nói: - Nô tỳ bênh vực chủ mẫu là điều nên làm ạ!
Tân Vận Nhi vui mừng trong lòng, Tân di nương ở bên cạnh cười hiền hòa nói: - Tiểu Vân! Lần này thật sự ngươi đã làm một chuyện rất tốt. Ân tình này Tân di sẽ ghi nhớ trong lòng, đợi hai năm nữa Tân di sẽ tìm cho ngươi người đàn ông giàu có.
Mặt Tiểu Vân biến đổi, cúi đầu chần chờ một chút mới nhỏ giọng nói: - Tân phu nhân! Nô tì chỉ muốn hầu hạ chủ mẫu cả đời.
Tân di nương ngẩn ra, đôi mắt đẹp nhìn Tiểu Vân một cách khác thường, cười hiền nói: - Vậy thì càng tốt, sau này Vận Nhi chính thức vào Lục gia thì ngươi và Đông Thanh đều là tỳ nữ thượng phòng, lúc đó Vận Nhi sẽ làm chủ, ban cho các ngươi danh phận thị thiếp.
Tiểu Vân cúi đầu xuống, người khẽ run lên, chợt giơ một tay kéo Đông Thanh đang ngu ngơ không hiểu. Hai người cùng quỳ sụp xuống, Tiểu Vân cung kính nói: - Tỷ muội nô tỳ tạ ơn Tân phu nhân! Chúng nô tỳ sẽ mãi mãi trung thành với Vận Nhi chủ mẫu!
Tân Vận Nhi vội giơ tay đỡ hai người dậy, dịu dàng nói: - Sau này ta sẽ coi các em như muội muội, không cần đa lễ quỳ lạy nữa.
Tiểu Vân vui mừng gật đầu, nhỏ giọng nói: - Nô tỳ phải đi trông coi cửa hiệu rồi! Nói xong lôi Đông Thanh không hiểu gì trở lại hiệu thuốc.
Tân di nương lắc đầu, mỉm cười nói: - Tuổi nhỏ mà lanh lợi gớm! Cô bé Tiểu Vân này rất nhanh nhẹn, gặp chuyện thì tùy cơ ứng biến, dám nghĩ dám làm, còn Đông Thanh thì giản dị, lương thiện, biết tự trọng nhưng tính tự ti quá lớn. Tiểu Vân muốn làm thiếp thất của Lục Thất nhưng Đông Thanh đến nghĩ cũng không dám nghĩ.
Tân Vận Nhi cười hiền hòa, nói: - Vận Nhi cũng rất thích hai tỷ muội này, bọn họ một người thì hoạt bát thông minh, một người thì điềm đạm. Có được họ theo Vận Nhi quả là may mắn của Vận Nhi rồi, sau này cháu sẽ tác thành cho tỷ muội họ.
Tân di nương mỉm cười nói: - Vận Nhi, bây giờ không buồn sầu nữa chứ?
Gò má Tân Vận Nhi ửng đỏ, nàng thẹn thùng gật đầu, tâm trạng của Tân di nương cũng tốt lên. Bà chợt nhớ đến một chuyện, nghiêm mặt nói: - Vận Nhi! Cháu nhất định phải nhớ kỹ một chuyện, sau này không được nói với bất cứ ai trong Chu phủ, người mà cháu đính hôn là Huyện Úy hộ quân. Bởi vì chức Huyện Úy hộ quân này của Lục Thất rất có thể sẽ không được lâu dài, hiện giờ để người của Chu phủ biết thì chỉ có hại chứ không có lợi gì, chuyện này cháu phải khiêm tốn giữ miệng đấy.
Tân Vận Nhi gật đầu nói: - Vận Nhi sẽ không nói đâu! Chuyện này mẫu thân của Lục Thất cũng căn dặn Vận Nhi rồi!
Tân di nương lại dịu dàng nói: - Còn nữa, trong lời nói của Tiểu Vân cũng có ám hiệu đó. Sau này, cháu vào Lục gia thì đừng có cư xử kích động quá với Ninh Nhi. Cháu có thể sai khiến dạy bảo cô ta vừa phải để cô ta thấy rõ mình là tỳ thiếp, còn cháu là chủ mẫu. Nếu cô ta ỷ vào mình được sủng ái mà không tôn trọng thì cháu có thể trách mắng chứ không cần đánh.
Tân Vận Nhi dịu dàng nói: - Cô cô cứ yên tâm! Người con gái tên Ninh Nhi kia là người rất dịu dàng, Vận Nhi tin rằng sau này mình có thể chung sống hòa thuận với cô ấy.
Tân di nương nghe xong muốn nói lại thôi. Bà ta vốn muốn khuyên Tân Vận Nhi không nên sơ suất nhưng lại nghĩ đến gia phong của Lục gia không giống Chu phủ. Cách dùng uy phong để lấn áp của mình chưa chắc đã thích hợp với Lục gia, nếu làm không tốt khéo còn làm Lục gia phản cảm, như vậy sẽ đẩy Tân Vận Nhi lâm vào thế cô lập.
Hai cô cháu chuyển chủ đề nói được một lúc. Lúc Tân di nương vừa muốn về Chu phủ thì chợt nghe thấy tiếng vó ngựa vọng lại bên tai, bà không khỏi quay lại nhìn, chỉ thấy Lục Thất cưỡi ngựa quay lại.
Lục Thất đã tới hiệu thuốc, hắn xuống ngựa trong ánh mắt kinh ngạc của hai người phụ nữ. Trước tiên hắn gật đầu ra ý chào hỏi với Tân di nương, sau đó nghiêm mặt nói với Tân Vận Nhi: - Vận Nhi! Trên đường từ Vọng Giang Bảo đến huyện thành có rất nhiều thổ phỉ. Sau này ta không đến đón nàng thì không được phép đi một mình đến thỉnh an mẫu thân, nhất định phải nhớ kỹ.
Tân Vận Nhi ngây người ra, gật đầu. Lục Thất đột nhiên quay lại nói những lời này khiến nàng cảm thấy như trong mơ vậy. Lục Thất vừa cười quay người lên ngựa thì Tân Vận Nhi chợt lấy lại tinh thần, mặt đỏ ửng. Nàng ngẩng đầu lên ngượng ngùng nhìn Lục Thất ở trên lưng ngựa.
Lục Thất trên lưng ngựa nhìn nàng ta cười, nhẹ nhàng nói: - Ta quay về còn có chuyện khác, đợi làm xong việc công, ta và Tiểu Vân sẽ đi huyện Tam Nguyên bán thuốc, lúc đó nàng cũng đi cùng đi!
Đôi mắt đẹp của Tân Vận Nhi sáng lên, nàng thẹn thùng gật đầu nói: - Thiếp nhớ rồi!
Tân di nương chợt mỉm cười nói: - Tiểu Thất! Là Lục phu nhân bảo cậu quay lại sao?
Ánh mắt của Lục Thất liền chuyển đến Tân di nương. Hắn nhẹ giọng đáp: - Tân di! Lục Thất đã không còn là đứa trẻ nữa, con biết mình nên gánh vác những chuyện gì. Mẫu thân con không biết con quay lại làm gì.
Tân di nương vui mừng gật đầu. Nếu như Lục Thất quay lại là do theo lệnh của Lục mẫu thì lúc này Tân di nương và Tân Vận Nhi giống như “ngậm quả đắng” rồi, nhưng Lục Thất chủ động quay lại, thì đó là hai quả ngọt.
- Sao? Cậu không trách Vận Nhi hung ác nữa rồi? Tân di nương cười hỏi.
Lục Thất nhìn Tân Vận Nhi với má lúm đồng tiền xấu hổ thì trong lòng bất giác dấy lên một sự vui mừng ấm áp, được người khác yêu thích là một hạnh phúc nên trân trọng.
Hắn ôn tồn nói: - Tân di! Không phải là con trách Vận Nhi, mà là có chút lo lắng. Con e sau này Vận Nhi sẽ không hiểu đạo lý.
- Chàng yên tâm! Thiếp sẽ không như vậy đâu! Tân Vận Nhi lập tức dịu dàng bộc lộ thái độ, đôi mắt sáng và trong suốt nhìn Lục Thất.
Lục Thất nhìn Tân Vận Nhi nhẹ nhàng gật đầu. Hắn trở về lần này là đã vượt qua đấu tranh tư tưởng, cuối cùng hắn cũng nghĩ thông suốt. Tân Vận Nhi đã là vị hôn thê của mình, hắn không nên lạnh lùng với nàng ấy. Lúc từ biệt, sự lo lắng không vui của Tân Vận Nhi khiến hắn cảm nhận được Tân Vận Nhi thật lòng yêu hắn. Trái tim hắn đã bị sự lo lắng, sự yếu mềm của Tân Vận Nhi cảm hóa và quyết định quay lại hòa giải với nàng ấy. Hắn dùng sự tôn trọng để đổi lấy sự dịu dàng và khoan dung của Tân Vận Nhi. Trên thực tế, hắn đã nhìn thấy mình quay lại là hoàn toàn chính xác.
- Tân di, Vận Nhi! Lục Thất phải đi rồi! Nói xong, Lục Thất nhìn lâu Tân Vận Nhi một lát rồi thúc ngựa chạy đi.
Chỉ đến khi không nhìn thấy bóng hình của Lục Thất nữa, Tân Vận Nhi mới xấu hổ vui mừng nhào vào người Tân di nương, hai mắt đưỡm lệ.
Tân di nương giơ tay vỗ nàng nhẹ một cái, lắc đầu cười nói: - Cháu đó! Đúng là nha đầu ngốc đã đánh mất trái tim mình rồi!
Tâm trạng Lục Thất vui mừng đi ra ngoài. Sau khi tụ họp cùng với xe ngựa dừng ở ngoài phủ thì hắn quay lại nhà cũ ở huyện thành. Cả nhà năm người đã tề tụ trong đại viện, Ninh Nhi nhẹ nhàng đỡ tỳ thiếp mới mua về đi chầm chậm từng bước, nhìn thấy mông bị đánh mấy chục thước bị sưng tấy lên.
Vào nhà cũ của Lục gia, người tỳ thiếp đó nhìn một lượt căn nhà trước mặt, căn nhà cũ nát cho người ta cảm giác của một gia đình sa cơ thất thế. Ở đây thua kém hơn nhiều so với căn nhà của Lư gia ở Vọng Giang Bảo. Nhà nghèo như này lại có thể bỏ ra ba trăm lạng bạc để mua nàng ta về làm tỳ thiếp, trong lòng người tỳ thiếp mới này có chút khó hiểu.
Lục Thất trả tiền xe rồi bước vào, vừa vào cửa hắn đã nhìn thấy Ninh Nhi đỡ người tỳ thiếp mới mua nhìn về phía hắn. Mặt đối mặt, trái tim Lục Thất như muốn nhảy ra ngoài, con ngươi như ngưng lại. Từ ngi thức ở hiệu thuốc đến khi lên xe xuống xe về thành, người tỳ thiếp đó chỉ cúi đầu. Lục Thất cũng luôn giữ nguyên tắc, đó không phải là người phụ nữ của mình nên không được nhìn bừa và cũng cố ý trốn tránh.
Bây giờ quay về lại nhìn chính diện khiến Lục Thất thấy rõ, người tỳ thiếp này là người con gái xinh đẹp tuyệt trần. Nàng ấy với gương mặt trái xoan, lông mày như vẽ, mũi cao môi đỏ, gương mặt hơi tái nhợt giống như ngọc không tỳ vết. Đặc biệt là đôi mắt đẹp nhuốm đầy sự đau buồn khiến người ta có cảm giác u buồn theo.
Lục Thất vì sắc đẹp đó mà ngưng nhìn nàng ta mấy giây, rất nhanh hắn tỉnh ngộ chuyển hướng nhìn ra nơi khác, cất bước đi với vẻ mặt đờ đẫn. Trong lòng hắn bất giác so sánh những người phụ nữ hắn đã từng nhìn thấy, và kết quả so sánh là người tỳ thiếp mới đó là đẹp nhất. Ninh Nhi và Tân Vận Nhi dịu dàng xinh đẹp tuyệt trần cũng vẫn thua kém một chút.
- Đại huynh lần này đúng là có diễm phúc rồi. Trong lòng Lục Thất chúc phúc cho huynh trưởng, không có chút đố kỵ nào.
- Chủ nhân! Xin đừng bỏ rơi nô tỳ, được không? Một tiếng kêu thê lương vọng đến tai Lục Thất. Trong khi Lục Thất bước đi, người tỳ thiếp mới đó xoay người quỳ sấp xuống, giơ tay ôm lấy chân trái hắn.
Lục Thất kinh ngạc dừng lại, hắn cúi đầu ngạc nhiên nhìn về phía tỳ thiếp ôm chân mình, mắt thấy khuôn mặt với tiếng kêu thê lương. Việc xảy ra quá đột ngột, Lục mẫu và Chu Nguyệt Nhi bỗng dừng bước quay đầu lại, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn cảnh tượng người tỳ thiếp đó ôm chân Lục Thất.