- Là như vầy, Chu đại ca làm Đô Ngu Hầu, nhưng một số lão huynh đệ y mang theo từ Hưng Hóa quân lại không cách nào an trí, cho nên muốn hỏi thử Lục huynh đệ có thể nhường cho vài chức quan Dực Vệ, để thu xếp cho ổn thỏa. Vương Bình có chút ngượng ngùng nói.
Tiểu Phức ngẩn ra, dịu dàng nói: - Lão huynh đệ theo lời Vương đại nhân, tại sao không có cách nào khác để an trí?
- Những lão huynh đệ này là doanh binh vượt quá biên chế, hiện giờ Doanh tướng đã đổi thành Ngưu đô úy, y sẽ không thể giữ lại bọn họ. Về sau Ngưu đại nhân tất nhiên sẽ dùng người mà mình tin cẩn đảm nhiệm Đội trưởng Đội phó và Hỏa trưởng cầm binh, tuy nhiên đó là một loại quy tắc ngầm trong quân, cũng không thể trách Ngưu đô úy. Vương Bình không hề che đậy thẳng thắn giải thích.
Chu Vũ nghe xong, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn thoáng qua, Ngưu đô úy cũng đang cổ quái nhìn Vương Bình, nhưng không có phản ứng tức giận và xấu hổ, Vạn Bân thì nhíu mày.
Vương Bình ngẩn ra, hỏi: - Người là Công chúa mà cũng e ngại Lục huynh đệ à?
Tiểu Phức ngẩn ra, dịu dàng nói: - Vương đại nhân, Phò mã là phu lang của bổn cung, chúng ta nên tôn trọng nhau, giữa đôi bên không tồn tại hai chữ e ngại.
Vương Bình gật đầu, nói: - Công chúa tốt như vậy, là phúc khí của Lục huynh đệ.
Thấy bốn vị quan tướng ra khỏi sành rồi, Tiểu Phức mới khẽ thở dài, Thanh Văn ở bên khẽ cười nói: - Vị Vương đại nhân kia quả là người dám nói.
Tiểu Phức mỉm cười, dịu dàng nói: - Cái dám nói của gã đã hóa giải được rất nhiều vấn đề khó khăn, đi thẳng về thẳng ngược lại làm cho người ta dễ dàng tiếp nhận, kỳ thực, gã rõ ràng là phát ngôn thay cho Chu Vũ.
- Bệ hạ có thể giao cho Chu đại nhân quyền cao cũng thật làm cho người ta ngoài ý muốn, theo lý mà nói, quyền quản lý về tài vật hẳn là nên giao cho vị Vạn đại nhân kia. Thanh Văn ôn nhu nói.
- Phó thác của Bệ hạ chính là nhằm phân quyền theo thế chân vạc. Tài quyền giao cho Chu đại nhân, một là có thể kềm chế Chủ Soái chuyên quyền, hai là vì Chu đại nhân là chiến hữu của Phò mã, chúng ta cấp quân nhu cho Chu đại nhân, về lâu dài, chúng ta cũng không tiện có lời oán hận. Tiểu Phức ôn nhu nói, Thanh Văn gật gật đầu.
Hạ đại nhân im lặng, một lát sau, Đường Hoàng đột nhiên hỏi: - Việc của La Sĩ Thành điều tra thế nào rồi?
- Hồi Bệ hạ, vẫn chưa tìm được manh mối nào hữu dũng, y làm việc vô cùng cẩn thận, chính là làm chuyện gì cũng đều có liên quan đến trọng quần. Hạ đại nhân cung kính trả lời.
- Trẫm cũng biết y là người cẩn thận, nếu y không có bối cảnh là Tiêu thị, thân lại là quan văn, Trẫm sớm đã không thể dung y. Chẳng qua y ở kinh thành cũng lâu quá rồi, nếu Mạnh Thạch đã đi Nhiêu Châu, Trẫm cũng nên tìm cho y một chỗ. Đường Hoàng thản nhiên nói.
- La Sĩ Thành là Trưởng Sử phủ Thân Vương, nếu phóng ra ngoài cũng rất khó bố trí ổn thỏa. Hơn nữa thả y ra ngoài sẽ có lo ngại xây dựng thế lực. Hạ đại nhân nhẹ giọng nêu ra chút khiếm khuyết.