Kiêu Phong

Quyển 4 - Chương 151: Lời quân thần



Lục Thất tới huyện Vô Tích Thường Châu, ở lại nha huyện Vô Tích 2 giờ, tìm hiểu về đời sống của người dân huyện Vô Tích. Kỳ thực chủ yếu là muốn tìm hiểu một chút về các quan huyện, để sự thống trị của Tấn Vương được đi sâu vào lòng người. Các quan huyện gặp Tấn Vương, về mặt tâm lý đã có người có quyền lực cao nhất là Tấn Vương, mà không phải là các đại quan triều đình.

Rời khỏi huyện Vô Tích, Lục Thất lại đi tới huyện Nghi Hưng gặp Ngư Hoa Hiên. Ngư Hoa Hiên hiện đang ở trong quân doanh bên bờ Thái Hồ. Nhưng chỗ ở của Ngư Hoa Hiên lại là một trạch viện, còn quân doanh xung quanh cũng đều được xây phòng ở đơn giản, đóng ba mươi nghìn đại quân.

Lục Thất không để Ngư Hoa Hiên tập trung nghênh tiếp phô trương, hắn dẫn 100 hộ vệ trực tiếp tiến vào quân doanh, tới nơi ở “soái phủ” của Ngư Hoa Hiên. Mặc dù Ngư Hoa Hiên không ra ngoài cửa quân doanh nghênh tiếp, nhưng lại cùng tướng sỹ Soái phủ và con gái đứng trước nhà chờ đón.

Sau khi xe dừng lại, Lục Thất mặc cẩm bào xuống xe, Ngư Hoa Hiên lại mặc kim giáp, bước tới hành quân lễ cung kính nói:
- Thần cung nghênh Chủ thượng.

- Ngư tướng quân miễn lễ, chúng ta đi vào thôi.
Lục Thất ôn tồn đáp lại.

- Chủ thượng mời.
Ngư Hoa Hiên cung kính mời.

Lục Thất gật đầu bước về phía trước, vừa đi vừa gật đầu ra hiệu với các tướng sỹ soái phủ đó. Ánh mắt hán lại nhìn một vị quan tướng rất quen, không ngờ là một quan tướng Ngư Thị phục kích hắn ở Hồ Châu. Vị quan tướng đó cúi đầu cung kính.

Lục Thất bước tới gần trước mặt Ngư Tú Hoa. Ngư Tú Hoa hành nữ lễ cung kính nói:
- Nô tỳ cung nghênh Chủ thượng.

- Cùng đi vào thôi.
Lục Thất ôn tồn nói.

Ngư Tú Hoa gật đầu cùng Lục Thất bước vào cửa nhà, nhưng nàng rất câu nệ lùi lại phía sau một bước.

Trước khi bước vào nhà, khi đi tới cửa sảnh, Lục Thất quay người nói:
- Lui hết ra đi, ta và Ngư tướng quân nói chuyện.

Tướng sỹ Soái phủ im lặng cung kính hành quân lễ, sau đó rời khỏi đó, Ngư Tú Hoa cũng đi. Lục Thất liền đưa tay ra kéo áo nàng ta lại, sau đó quay người bước vào phòng khách. Ngư Hoa Hiên và con gái theo sau bước vào phòng.

Lục Thất ngồi ở vị trí chính, sau khi Ngư Hoa Hiên hành lễ ngồi ở vị trí khách. Ngư Tú Hoa im lặng đứng hầu bên phải Lục Thất. Lục Thất quay đầu sang nhìn nàng, ôn tồn nói:
- Hương Lan đều trở về Tô Châu rồi, nàng có muốn về không?

- Nô tỳ cũng đang muốn trở về.
Ngư Tú Hoa thận trọng đáp.

Lục Thất gật đầu, lại quay sang nhìn Ngư Hoa Hiên, bình thản nói:
- Ngư tướng quấn, bên phía huyện Kim Đàn có gì thay đổi không?

- Bên phía huyện Kim Đàn có sự thay đổi, theo tin thám báo, sau khi Vương Văn Hòa nắm quyền quân, bắt đầu chỉnh quân nghiêm túc, mà Anh Vương của Đường quốc cũng vô cùng ủng hộ Vương Văn Hòa chỉnh đốn quân. Cho nên, chiến lực quân Đường của huyện Kim Đàn đã mạnh hơn trước.
Ngư Hoa Hiên nghiêm nghị đáp.

Lục Thất gật đầu, nói:
- Vương Văn Hòa cầm quân có thể nhanh chóng tụ hợp được lòng quân Đông Ngô. Trước đây ta đã từng có ảnh hưởng tới quân Đông Ngô, nhưng vẫn không uy vọng bằng Vương Văn Hòa.

- Vương Văn Hòa thống soái Hưng Hóa quân tác chiến nhiều năm, đương nhiên là danh tiếng đi sâu vào lòng người. Nhưng Đường Chủ cầu an, gần đây có lẽ không phát động đột kích.
Ngư Hoa Hiên nói.

- Đường Chủ tạm thời là dụ dỗ Tấn quốc đấy. Tâm tư của ông ta tất là muốn giải quyết Hấp Châu trước. Nhưng, sở trường của Vương Văn Hòa nắm bắt thời cơ chiến đấu, cứ xem như không có sự đồng ý của Đường Chủ, Vương Văn Hòa cũng có thể tập kích biên giới nào của Tấn quốc?
Lục Thất bình thản nói.

Ngư Hoa Hiên gật đầu, nói:
- Xuất binh tập kích bí mật đã thành công thượng bẩm, thất bại có thể giấu diếm.

- Chính là thành công rồi, Vương Văn Hòa cũng có thể giấu đi, bởi vì trong quân Anh Vương, Anh Vương vẫn ủng hộ Vương Văn Hòa chỉnh đốn quân. Điều đó cho thấy vô cùng tín phục Vương Văn Hòa rồi. Cho nên, cứ xem như Vương Văn Hòa đã tiến chiếm được Thường Châu, Anh Vương cũng có khả năng giúp hắn ta giấu đi không báo.
Lục Thất bình thản nói.

- Ý của Chủ thượng là?
Ngư Hoa Hiên nhìn Lục Thất nói.

- Quan sát kỹ quân lực của huyện Kim Đàn, phải nghiêm phòng Vương Văn Hòa chơi doanh trại không. Cũng đồng thời nghiêm phòng Vương Văn Hòa dùng kế đánh tráo quân. Quân lực mạnh nhất của huyện Kim Đàn chính là quân Đông Ngô. Nếu Vương Văn Hòa muốn có kết hoạch tập kích gì, tất nhiên phải dùng quân Đông Ngô rồi. Một khi thấy quân Đông Ngô có gì thay đổi, có thể xuất binh Thường Châu tiến đánh huyện Kim Đàn. Nhưng cũng phải đề phòng sách lược dụ địch của Vương Văn Hòa, hoặc Vương Văn Hòa cũng sẽ dùng chiêu gậy ông đập lưng ông.
Lục Thất chỉ đạo cụ thể.

Ngư Hoa Hiên nghiêm nghị gật đầu, Lục Thất lại nói tiếp:
- Điểm yếu hiện giờ của Vương Văn Hòa chính là binh lực không đủ. Hắn ta không thể nhận được sự tăng binh của Đường Chủ, nhưng Lâm Nhân Triệu đã từng giấu binh ở Tây Bộ làm bậy, cho nên nếu Vương Văn Hòa binh lực không đủ, có lẽ sẽ tìm kiếm sự ủng hộ của Lâm Nhân Triệu. Cho nên, không thể không phòng.

Ngư Hoa Hiên sửng sốt gật đầu, nói:
- Thần lại không nghĩ tới Lâm Nhân Triệu có thể chi viện quân lực Vương Văn Hòa. Nhưng thủ đoạn trị quân của Đường Chủ, Lâm Nhân Triệu có lẽ không thể tự ý điều quân chi viện Vương Văn Hòa được.

- Lâm Nhân Triệu thì không thể tự ý điều quân, nhưng cơ bản là Anh Vương. Nếu Anh Vương chạy tới Kinh Khẩu điều quân, cùng với Lâm Nhân Triệu một xướng một họa thì có thể điều động được quân lực của Kinh Khẩu, bí mật sử dụng Vương Văn Hòa.
Lục Thất bình thản đáp.

Ngư Hoa Hiên ngưng trọng gật đầu, nói:
- Thần sẽ bố trí lại quân lực. Quân lực không nên phân tán phòng ngự, tránh bị quân Đường tập kích tiêu diệt.

- Vương Văn Hòa có khả năng nhất là tập kích, có lẽ là quân Ngụy Việt Hàng Châu. Một khi tập kích đại bại quân Ngụy Việt Hàng Châu thì có thể giống như mũi tên nhọn cắm vào thắt lưng Tấn quốc. Gọi là một mũi tên mà đau toàn thân. Quân lực Tấn quốc một khi xuất hiện đại bại sẽ dễ bị kích động, dễ khiến cho nhiều quan tướng thống quân nổi lòng làm phản.
Lục Thất bình thản nói.

Ngư Hoa Hiên gật đầu, nói:
- Cho nên Chủ thượng cấp thiết thành lập quân Võ Bình và quân Ba Lăng.

Lục Thất gật đầu, nói:
- Là ý đó, chỉ là quân Tấn quốc khắp nơi thiếu vũ khí, ta cũng không thể nhất bên trọng nhất bên khinh được, giao vũ khí cho nhiều quân lực, hoặc là chỉ điều tướng sỹ có vũ khí tới quân Võ Bình.

Ngư Hoa Hiên nói:
- Chủ thượng không thể làm như vậy. Tướng soái mỗi quân đều vô cùng xem trọng vũ khí có được, không ai muốn làm quân lực lưu dân.

Lục Thất cảm thán gật đầu, trước đây hắn đã từng thống lĩnh quân diệt phỉ, nhưng không phải là quân lưu dân, thống lĩnh quân lực như vậy thì da mặt phải dày mới được. Hắn chính là da mặt không đủ dày, cho nên đã bỏ bạc nuôi quân và cường quân.

- Chủ thượng, chuyện đại nghịch bất đạo của Ngư Thị Hàng Châu, thần khó thoát được tội này.
Ngư Hoa Hiên bỗng đứng dậy quỳ trước mặt Lục Thất, khấu đầu thỉnh tội. Ngư Tú Hoa cũng liền bước tới, quỳ xuống sau cha.

- Ngư tướng quân, ta không phải là người hồ đồ. Dẫn quân đi phục kích ta chỉ có Ngư Lão Tứ. Ta biết tám phần không phải là Ngư Thị Hàng Châu làm chủ. Nếu gia chủ Ngư Thị giết ta, hắn ta có thể làm được gì? Hắn ta có thể làm Hoàng thượng sao? Ngược lại, hắn ta sẽ mất đi quyền uy của gia chủ, bởi vì xem như tạo phản thành công, cuối cùng hắn ta nhiều lắm cũng chính là một địa vị thân vương. Còn nếu làm không tốt, sẽ bị cách huynh đệ đố kỵ hại chết.

Lục Thất dừng lại một chút, liền nói:
- Về phần Ngư tướng quân ngươi, từ khi chúng ta quen nhau tới nay, có thể nói là hợp nhau càng thêm sức mạnh, ngươi giúp ta có được Tô Châu, xây dựng Tấn quốc, công lớn của ngươi ở trong lòng ta đứng sau Dương Côn, không phân trên dưới với đại ca Chu Vũ của ta.

- Có lẽ người cũng cho rằng công cao lấn chủ, lo lắng ta sẽ nghi kỵ ngươi, đúng vậy, ta là nghi kỵ với ngươi, cho nên ngay từ khi bắt đầu ta đã có ý hạn chế quyền lực của ngươi. Nhưng ngày dài mới hiểu lòng người, hành vi của ngươi đã khiến ta rất cảm động, cho nên ta để ngươi ứng phó với Vương Văn Hòa là bởi vì ta tín nhiệm ngươi.

- Ngư tướng quân, ngươi không cần phải nghĩ quá nhiều. Giữa ta và ngươi có lẽ đều rất hiểu tình hình của Tấn quốc. Cứ xem như ta chết rồi, ngươi cũng rất khó mà duy trì được quân lực quá nhiều. Nếu Tấn quốc sụp đổ, Trương Hồng Ba và rất nhiều quân soái, ngươi lại sẽ có thể khống chế quân lực hơn ngươi. Điều đó cũng chúng là sự ngu xuẩn đó của đệ ngươi, cho rằng giết được ta thì có thể khiến cho Ngư Thị quật khởi.

- Thần có tội.
Ngư Hoa Hiên nuốt nghẹn nói.

- Được rồi, đứng lên đi. Nếu ta nghi kỵ ngươi, căn bản sẽ không thể tới, sớm đã điều Trương Hồng Ba trở về Thường Châu rồi.
Lục Thất đứng dậy đỡ Ngư Hoa Hiên nói.

- Thần tạ Chủ thượng khoan dung.
Ngư Hoa Hiên cung kính nói.

- Sự khoan dung của ta cũng có mức độ. Thân là Tấn Vương, ta không chấp nhận sự tồn tại nguy hiểm nghiêm trọng. Ngư tướng quân, ngươi đối với ta mà nói không có nhiều nguy cơ lớn.
Lục Thất bình thản nói.

- Chủ thượng yên tâm, thần sẽ luôn tự kiềm chế. Thần thực sự hiểu hiện trạng của Tấn quốc, căn bản chính là không thể loạn trong được. Một khi có loạn trong, họa ngoài sẽ theo đó mà tới, cuối cùng tại phản đều sẽ tự tìm tới cái chết.
Ngư Hoa Hiên cung kính phụ họa.

Lục Thất gật đầu, bình thản nói:
- Ta đã cho Trương Hồng Ba mở phủ làm Đông Hải Quận Vương rồi. Ngươi là Nam Bình Quận Vương, ngay bây giờ cũng mở phủ là Quận Vương, ba nghìn huân vệ trước tiên cấp cho ngươi.

- Thần tạ Chủ thượng ban phong.
Ngư Hoa Hiên quỳ xuống đất tạ ơn.

Lục Thất khom người đỡ hắn ta lên, mỉm cười nói:
- Ngư tướng quân đi thông báo tướng soái cấp cao của huyện Nghi Hưng cùng tới uống rượu chút.

- Vâng! Thần cáo lui.
Ngư Hoa Hiên cung kính hành quân lễ, sau đó rời khỏi phòng khách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.