Sa mạc về đêm rất lạnh, những khi không có gió, sự tĩnh mịch bao trùm lên khiến cho lòng người khó có thể kiên định, khi có gió, bão cát thổi vào mặt cắt rát da thịt, gió to thì làm người ta sởn tóc gáy, phảng phất như phải đối mặt với nguy cơ tử vong.
Trên người Lục Thất phủ một lớp da sói, cầm trong tay đại cung, bên trái thắt lưng treo một chiếc sừng trâu hiệu lệnh, bên dưới lớp da sói lộ ra áo giáp minh quang, dưới ánh trăng lấp lánh sáng choang. Lúc này gió nhẹ phất qua, ánh trăng tựa dòng suối bạc trút xuống màn đêm sa mạc.
Yên tĩnh, các tướng sĩ đều đã tiến vào mộng đẹp, Lục Thất không có ý định đi ngủ, cũng không như trước đây tọa tức. Không biết vì sao trong lòng hắn bất an, có lẽ là không gặp được Liêu quân, khiến cho tâm lý hắn cảm giác như không nắm được thế chủ động, trở nên vô cùng lo lắng.
Lục Thất hướng về phía bắc đứng lặng im quan sát thật lâu, nơi tầm mắt quét qua không phát hiện ra điều gì dị thường. Hắn cất bước trở về doanh địa, lặng lẽ lay tỉnh một cận vệ, bảo gã đi đến mỏm cát xem chừng, bản thân hắn thì đi đến hướng bắc.
Giẫm lên cây tùng bị vùi lấp dưới cát bụi, Lục Thất đơn độc dưới ánh trăng đi về hướng bắc. Hắn vừa đi vừa kéo da sói, cố gắng che khuất những chỗ minh quang giáp lóe sáng. Hắn giống như đang tản bộ, từng bước một chậm rãi đi, hắn không dám lệch khỏi quỹ đạo, trong sa mạc mà bị lệch hướng, sẽ rất khó tìm về doanh địa.
Một thời sau, Lục Thất đã đi ra ước chừng hai mươi dặm. Hắn nhìn về phương bắc lắc đầu, rốt cuộc không dám đi tiếp nữa. Hắn dừng lại quan sát trong chốc lát, cuối cùng chạy tới một cồn cát thật cao ở một bên, tính toán trèo lên quan sát từ trên cao một chút rồi trở về.
Chờ hắn một mạch trèo lên đỉnh cồn cát, vừa liếc mắt nhìn xuống liền mạnh mẽ nhào lên mặt cát nằm sấp, tiếp đó ngẩng đầu nhìn về phía bắc. Trên sa mạc ở phương bắc không ngờ lại có một rừng doanh trướng, tuy nhiên khu vực doanh trướng kia cách cồn cát nơi Lục Thất cũng phải chừng năm sáu dặm. Câu danh ngôn nhìn núi làm ngựa chết (*) cũng áp dụng trên sa mạc.
(*): thấy núi gần nhưng giục ngựa chạy đến chết vẫn chưa tới; thấy vậy nhưng vẫn còn xa lắm.
Lục Thất dựa vào nhãn lực hơn ngựa, sơ lược ước đoán quân lực của doanh địa kia, phỏng chừng có tới hai ba vạn, hơn nữa bên trong doanh địa thấp thoáng thấy ngựa và lạc đà thành đàn, đây hẳn là một chi kỵ quân, chỉ là không cách nào phân biệt có phải là Liêu quân hay không. Nhưng bất kể có là Liêu quân hay không, nếu đã tiếp cận Cư Diên Hải, thì chính là kẻ địch của Hà Tây.
Lục Thất phỏng đoán xong, lập tức nằm rạp trên cát bò vòng về sườn phía nam cồn cát, đứng dậy rồi chạy băng băng trốn về. Lúc đi tới thì cần một thời, khi chạy về đến doanh địa, nửa thời cũng không tới.
Các tướng sĩ ngủ say bị Lục Thất gọi dậy, nghe thấy phát hiện doanh địa Liêu quân, mỗi người lập tức tinh thần phấn chấn chỉnh quân. Lục Thất phái người theo hướng ngang đi thông báo cho các đội quân khác, lại phân phó các tướng sĩ chuẩn bị hỏa tiễn và dầu hỏa. Chuyến tiến vào sa mạc tác chiến này, có thể nói Lục Thất đã chuẩn bị rất đầy đủ.
Sau khi chỉnh quân, Lục Thất suất lĩnh năm trăm tướng sĩ gấp rút chạy trước về phương bắc. Hắn phải đúng lúc thực hiện hỏa công, nhiều người ngược lại không dễ tiếp cận doanh trại quân đội của kẻ địch. Vì duy trì thể lực của ngựa, hơn phân nửa lộ trình đều là dẫn ngựa tiến tới, cũng có ý chờ đợi những đội quân khác.
Đã tới cồn cát cao nơi phát hiện doanh trại quân địch, Lục Thất phân phó năm trăm quân chia thành năm bộ phận, hắn đích thân lĩnh một bộ phận từ chính diện tiến công dụ địch. Địa vực nơi đóng quân của địch trống trải, rất khó giấu được lính gác, chỉ có thể áp dụng cấp tiến bất ngờ tập kích thực hiện hỏa công, nói cách khác năm trăm tướng sĩ này của Lục Thất là đội cảm tử tiên phong.
- Đại tướng quân, chờ một chút.
Tiếng hô vang lên sau lưng Lục Thất, Lục Thất quay đầu lại thì thấy là tướng sĩ dẫn đường.
- Chuyện gì?
Lục Thất ghìm ngựa hỏi.
- Đại tướng quân ngài xem.
Tướng sĩ dẫn đường chỉ tay về phương tây. Lục Thất quay đầu nhìn lại, trông thấy bầu trời phương tây phủ một mảng mây bụi mù.
- Chẳng lẽ phía tây có bão cát?
Lục Thất hỏi.
- Đúng vậy. Đại tướng quân, thuộc hạ đề nghị đi đến phía tây thực hiện hỏa công.
Tướng sĩ dẫn đường vội nói.
Lục Thất hiểu được gật đầu, lập tức truyền lệnh cải biến chiến thuật, tất cả tướng sĩ đều chuyển hướng trở về phía tây phát động tiến công. Các tướng sĩ lĩnh mệnh đổi phương hướng đi, nhưng quay về hướng tây cũng tiêu hao mất một thời, tuy nhiên gặp được hai chi phân quân hội hợp.
Một ngàn rưỡi tướng sĩ tập kết ở ngoài năm dặm phía tây doanh trại quân địch, xếp thành một hàng đều tự chuẩn bị lò lửa. Đó là một loại lò sưởi ấm tay đặc chế, cũng có thể cắm trên mũi tên bắn ra ngoài, dùng để đốt cháy dầu hỏa dẫn lửa.
Ở trước ngựa mỗi tướng sĩ đều treo hai túi da nhỏ chứa dầu hỏa. Lò sưởi tay và túi da đựng dầu hỏa buộc chung với nhau, chỉ cần bắn ra, khi rơi xuống túi da vỡ ra, tiếp đó bị than lửa bên trong lò sưởi dẫn cháy. Cho dù lúc rơi xuống chưa bị vỡ, cũng sẽ bị lò sưởi tay đốt cháy, đương nhiên khả năng dẫn cháy chỉ có năm sáu thành.
Khoảng cách năm dặm, lại thuận gió, một ngàn năm trăm kỵ binh cưỡi ngựa đạp cát, cuốn lên cát bụi tung bay về phía đông. Cát kìm hãm tốc độ của ngựa, nhưng lại che giấu tiếng vó ngựa phi nhanh. Giờ dần là thời điểm quân đội trong doanh ngủ say nhất, lính gác co rúc trong hố cát đang trộm ngủ bị đánh thức.
Lục Thất từ cự ly năm dặm suất quân tập kích bất ngờ, tốc độ rất nhanh, nhưng so ra kém tốc độ kéo đến của gió lốc. Gió lốc ở phía tây vừa nói liền đến, cơn bão trước hết nuốt chửng cát bụi tuấn mã dấy lên, tiện đà thổi đẩy người ngựa kỵ binh.
Lính gác trong doanh địch nghe được âm thanh chấn động đều bò ra quan sát, chỉ thấy giữa cát bụi đầy trời kỵ binh trùng trùng điên cuồng ập tới. Tiếng sừng trâu lệnh trầm đục vang lên, bỗng từng nhánh mũi tên mang theo dầu hỏa bay tán loạn vào trong doanh trại, có mũi rơi ở lều trại, có mũi dừng ở đất cát, nhưng có gần nửa đều là rơi lả tả về phía bầy ngựa.
Ánh lửa nhanh chóng bùng lên trong doanh trại, đàn chiến mã kinh sợ lồng lộn, những con ngựa bị tên dầu hỏa bắn trúng như điên hí cuồng chạy loạn. Gió trợ thế lửa, rất nhiều lều trại cũng đang bùng cháy ngọn lửa ngút trời, tiếp đó bão cát che trời phủ đất ập tới.
Tiếng sừng trâu hiệu lệnh tiến công trầm đục trào dâng vang vọng trong bão cát, trong doanh trại đại loạn. Tướng sĩ từ trong giấc ngủ bò dậy, nhưng khi ra đến bên ngoài thì đối mặt với cơn lũ hỗn loạn. Tựa hồ có mấy vạn quân địch giết tới đây, bão cát khiến cho người trong doanh trại không thấy rõ được tình hình, vì thế đã xảy ra cảnh vỡ doanh. Rất nhiều tướng sĩ trong doanh theo bản năng theo hướng gió chạy về hướng đông, còn bầy ngựa bị chấn kinh tự nhiên cũng thuận gió mà chạy.
Khi một ngàn năm trăm quân mượn bão cát đạp địch doanh, bốn ngàn năm trăm kỵ binh khác cũng lần lượt tới, đồng loạt gia nhập vào cơn lũ truy sát. Quân địch cuồn cuộn không ngừng theo gió cát xuất hiện khiến cho bọn địch bị vỡ doanh càng khó tổ chức phản kích hữu hiệu, mà càng lúc càng nhiều người chạy trối chết.
- Giết!
Tiếng gầm thét, tiếng khóc gào văng vẳng bên tai không dứt, sáu ngàn kỵ binh tàn khốc đuổi giết kẻ địch bị mất ngựa. Đám quân địch bị đuổi theo chém giết đổ ngã trên mặt đất, cũng có kẻ ra sức đánh trả, nhưng ngăn không được kỵ binh trùng trùng giẫm đạp.
Trời đã sáng, bão cát cũng đã đi qua chiến trường, chiến trường kéo dài hơn mười dặm chất chồng đầy thây Liêu quân bị cát bụi nửa chôn vùi, đàn chiến mã và lạc đà vô chủ rải rác trên chiến trường. Hà Tây quân thu được thắng lợi cũng một thân cát bụi, mệt mỏi vây quanh hơn hai ngàn tù binh Liêu quân.
Một trận chiến này, hai vạn kỵ quân Liêu quốc ban đầu gần như toàn quân bị diệt, mà hai vạn kỵ quân này thực sự không phải một mình đột kích Cư Diên Hải, mà là đang chờ đợi quân lực đến tiếp sau. Ba vạn kỵ binh theo sau còn cách chiến trường khoảng bốn trăm dặm, ước chừng ba ngày đường là có thể hội hợp.
Năm vạn kỵ quân Liêu quốc vì sao phải chia làm hai bộ phận, là bởi thống lĩnh quân là hai người. Tuy nhiên năm vạn kỵ quân là cùng nhau xuất phát, sở dĩ ba vạn kỵ binh Liêu quốc bị lạc hậu, là vì quân nhu không đến đúng hạn.
Còn hai vạn kỵ binh Liêu quân tuy rằng đi nhanh, nhưng đã ra quyết sách chờ đợi, chọn nơi đóng quân cũng suy tính đến phạm vi kẻ địch có thể xâm nhập. Lại không ngờ rằng, kẻ địch sẽ vượt qua phạm vi ước đoán mà xâm nhập vào sâu hơn, hơn nữa còn được trời giúp mượn lực của bão cát.
Lục Thất thẩm vấn tù binh, biết được Liêu quân còn có ba vạn kỵ binh đang tiếp cận, hắn lập tức hạ lệnh cấp tốc thu dọn chiến trường. Hai thời sau, năm ngàn kỵ binh áp giải hơn một vạn chiến mã và tù binh, quân dụng, bước trên con đường thắng lợi trở về. Một trận chiến này, kỵ binh Hà Tây cũng hao tổn hơn một ngàn, Liêu quân tuy rằng tan tác, nhưng cũng liều mạng phản kích.
Lục Thất trên đường trở về, gặp được chi quân đội thứ hai, hắn dặn dò nhóm tướng soái của phân quân một phen, lại tiếp tục trở về. Tướng sĩ nhóm quân thứ hai mang theo tâm tình kính nể, cũng xâm nhập vào sa mạc chặn đánh, tuy nhiên căn bản không thấy được bóng dáng Liêu quân.
Hóa ra Thống Soái ba vạn kỵ binh Liêu quân đến sau sau khi nghe mấy trăm quân vỡ doanh trốn về thuật lại tình hình, không ngờ lựa chọn lui binh. Liêu quốc đương nhiên cũng biết tình huống quân lực Hà Tây, đã bị diệt mất hai vạn kỵ binh, ba vạn kỵ binh còn lại dù có tới được Cư Diên Hải, cũng là ở hoàn cảnh xấu. Huống chi kỵ binh Hà Tây là chủ động ở trong sa mạc chặn đánh quân đội mệt mỏi của Liêu quốc. Liêu quân không có khả năng mang quá nhiều nước, không có nước cấp dưỡng, ở trong sa mạc nhiều thêm một ngày chính là muốn chết.