Tuyết Nga đi rồi, lại ngồi hơn một giờ nữa, mới có thái giám đến mời Lục Thất nhập tiệc, tiệc của hoàng tộc cử hành ở Thăng Bình Lâu, chủ trì đương nhiên là Đại Chu thái hậu, số người tham dự lên đến con số hàng trăm, nữ nhân chiếm đa số, trên cơ bản là bổn tông và ngoại thích hoàng tộc.
Lục Thất vừa vào Thăng Bình Lâu, liền bị thái giám dẫn đến gặp hai vị công chúa, nhìn thấy nhau, Lục Thất bái kiến hai vị công chúa, Vũ Vi rộng rãi cho Lục Thất miễn lễ, Hương Hà ngượng ngùng đứng cạnh tỷ tỷ, Lục Thất sau khi thẳng lưng, rất nhanh phát hiện trên cổ tay Vũ Vi, có vòng ngọc hắn tặng, trên búi tóc của Hương Hà cũng cài trâm ngọc hắn đưa.
Phía sau hai vị công chúa đều có một vị cung nhân, cung nhân của Vũ Vi đương nhiên là Tuyết Nga, cung nhân của Hương Hà là một thiếu nữ xinh đẹp mười ba mười bốn tuổi, đôi mắt mở to tò mò nhìn Lục Thất, cũng không sợ lạ, Tuyết Nga thì đoan trang đứng đó, mắt đẹp cụp xuống không dám nhìn thẳng Lục Thất.
Hai vị công chúa dẫn theo Lục Thất, bắt đầu chúc tết thân nhân trưởng bối, đầu tiên là gặp trưởng công chúa Thọ An, chính là phu nhân của Trương Vĩnh Đức, một vị nữ nhân xinh đẹp ung dung hơn bốn mươi tuổi, Trương Vĩnh Đức là muội phu của Chu hoàng đế.
Lục Thất cung kính bái kiến trưởng công chúa Thọ An, trưởng công chúa Thọ An hình như không thích Lục Thất, chỉ hờ hững đáp lại miễn lễ, sau đó lại nhìn Lục Thất, lãnh đạm nói một câu:
- Ngươi quá tham lam, chưa hẳn là phúc.
Lục Thất ngạc nhiên, hắn đến chúc tết là lễ nghĩa bắt buộc, vị trưởng công chúa này trong tình huống xung quanh có rất nhiều người, lại hồi kính bằng từ ngữ không cát lợi, rõ ràng là thành kiến rất sâu, có thể lý giải là rất ghét hắn.
- Cô mẫu đại nhân, vãn bối lại cảm thấy lòng tham có phúc, tập tục ở quê hương vãn bối, chính là con rể tính là một nửa con trai, vãn bối tham lam cưới hai vị công chúa điện hạ, có thêm phúc khí của hai vị công chúa điện hạ trên người vãn bối, vãn bối tự cảm thấy cùng hoàng đế bệ hạ thân thiết hơn nhiều, cái gọi là hổ dữ không ăn thịt con, vãn bối sau này giao lại binh quyền, có phúc khí của hai vị công chúa phù hộ, có lẽ có thể bình an cả đời.
Lục Thất thái độ cung kính phản bác nói.
Trưởng công chúa Thọ An sắc mặt lập tức âm trầm, lời Lục Thất nói sắc bén đâm thẳng bản tâm, bên ngoài là biện giải tại sao mình tham lam cưới hai vị công chúa, bên trong là châm chọc, so với Trương Vĩnh Đức, hắn có hai vị công chúa che chở, càng dễ bình an một đời.
Lục Thất cung kính một lễ, xoay người tự mình rời đi, hai vị công chúa vội vàng từ lễ đi theo, người nghe xung quanh cũng vội vàng vờ như không nghe thấy, một lúc sau, có một thái giám chạy đến, mời trưởng công chúa Thọ An đến bên cạnh thái hậu.
Tiếp theo Lục Thất bái kiến rất nhiều người, đều được đối xử hữu hảo, không có xuất hiện tình huống bới móc, trưởng công chúa Thọ An ở Thăng Bình Lâu này, địa vị chí cao gần như có thể ngang hàng với hoàng hậu, quyền uy ẩn hình thậm chí còn cao hơn hoàng hậu, Lục Thất dám bạo gan đáp trả lại Thọ An công chúa, những người khác căn bản không dám làm gì hắn.
Lạy xong các trưởng bối, Kỷ Vương dẫn theo các đệ đệ muội muội đến chúc tết Lục Thất, Chu hoàng đế có rất nhiều con cái, con trai tại thế có hai người đã trưởng thành, chính là thái tử và Tào Vương, Kỷ Vương chưa tính trưởng thành, dưới Kỷ Vương có ba đệ đệ, bốn muội muội, Hương Hà công chúa trên thực tế nhỏ hơn Kỷ Vương hai tháng, nhưng con gái mười lăm đã tính trưởng thành, thậm chí mười ba mười bốn đã có thể thành thân, mười sáu mười bảy là độ tuổi xuất giá bình thường, nếu qua hai mươi vẫn chưa có được gả, sẽ bị người khác nói ra nói vào.
Lục Thất mỉm cười tiếp nhận lời chúc tết từ nội đệ nội muội, sau đó nói sang năm mới, có thể đến phủ hắn làm khách nhận quà, các đệ đệ muội muội đâu biết hắn là nghịch thần gì đó, đều cảm thấy Lục Thất vị tỷ phu này vô cùng tốt, vui vẻ cảm tạ sau đó rời đi, chỉ có Kỷ Vương là lưu lại một lát.
- Thiên Phong, ngươi không nên chọc giận Thọ An công chúa.
Kỷ Vương oán trách Lục Thất.
- Ta cũng không muốn chọc giận cô mẫu, là cô mẫu muốn ta khó xử.
Lục Thất bình thản trả lời.
- Thọ An cô mẫu là công chúa, người đương nhiên phản đối ngươi cưới hai công chúa, người nói ngươi, ngươi nhịn một chút là được, ngươi đắc tội người như vậy, sau này rất khó hòa giải.
Kỷ Vương lắc đầu nói.
- Ta đã đắc tội, đành phải chịu thôi.
Lục Thất bình thản trả lời.
Kỷ Vương lắc đầu, nói:
- Thiên Phong, ta đi chúc tết đây.
Nhìn Kỷ Vương rời đi, Vũ Vĩ dịu dàng nói:
- Thiên Phong, chàng cũng thân với Lục đệ.
Lục Thất quay đầu mỉm cười nói:
- Ta với Kỷ Vương là bằng hữu, Kỷ Vương điện hạ tính tình nhân hậu, quả cảm, biết nhận thức, nhất là có thể chịu khổ.
Vũ Vi gật đầu, nhỏ giọng hỏi:
- Thiên Phong, chàng sẽ ủng hộ Lục đệ sao?
Lục Thất nhìn Vũ Vi, bình tĩnh nói:
- Vũ Vi, nàng không cần quan tâm trữ quân chi tranh, thái độ của ta là quan sát, bệ hạ không hi vọng phát sinh hậu quả huynh đệ tương tàn, cho nên cho dù Lục đệ là người kế thừa thích hợp nhất, bệ hạ cũng không phế trưởng lập ấu.
Vũ Vi gật đầu, dịu dàng nói:
- Ta nghe lời chàng, sẽ không nhiều lời nữa.
Lục Thất mỉm cười, quay lại nhìn Hương Hà, Hương Hà mỗi lần bị nhìn, đều cúi đầu e lệ, Lục Thất tự nhiên quay đầu, ôn hòa nói:
- Vũ Vi, ngày mai trong phủ tế tổ, nàng cùng Hương Hà đến phủ có được không?
Vũ Vi ngập ngùng một chút, dịu dàng nói:
- Ta và muội muội có thể đi hay không, phải được thái hậu cho phép.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Ta hiểu, trước trưa mai nếu các nàng không đến, ta sẽ không đợi nữa.
- Ta hiểu rồi.
Vũ Vi dịu dàng trả lời.
Một lát sau, trong Thăng Bình Lâu xếp bàn nhập tiệc, các nhà ngồi lẫn vào nhau, nam chủ và phu nhân ở phía trước, Lục Thất cùng hai vị công chúa một bàn, hắn tùy ý quét mắt quan sát, phát hiện rất nhiều nam chủ cùng hai ba vị nữ nhân váy hoa một bàn, nữ nhân có thể cùng nam chủ ngồi chung, đều có phu nhân phong cáo.
Ngồi gần thái hậu và hoàng đế nhất, chính là bàn của Trương Vĩnh Đức và Thọ An công chúa, cũng chính là nói, Trương Vĩnh Đức chỉ có trưởng công chúa một vị phu nhân, không còn phu nhân cáo mệnh nào khác, trên thực tế, địa vị của Chu quốc công chúa, vĩnh viễn không bằng công chúa thời kì Đường triều, chỉ là nữ nhân quý tộc vô quyền vô thế.
Thời điểm Lục Thất trở về phủ trạch, đã là lúc hoàng hôn, về đến Đông viện, cùng Tiểu Điệp và Hương Nguyệt nói chuyện hôm nay, Chiết Hương Nguyệt nghe xong không khỏi giật mình, khó tin nói:
- Thiên Phong, chàng thực sự xin cưới hai vị công chúa điện hạ?
- Tiểu Điệp, điển cố Ngu Thuấn nàng kể cho ta nghe, khiến ta nảy ra một suy nghĩ, cho nên ta đã xin cưới hai vị công chúa.
Tiểu Điệp ngẩn ra, sau đó kinh ngạc nói:
- Chàng không lẽ là muốn sau này được nhường ngôi.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Người nắm được nhân tâm là người có cả thiên hạ, Cao Hán Tổ tự xưng trảm bạch xà, Võ Tắc Thiên tự xưng Phật hóa thân chuyển thế, Chu hoàng đế năm xưa vì muốn bãi miễn chức điện tiền đô kiểm điểm của Trương Vĩnh Đức, không tiếc dùng cái gọi là châm ngôn mộc bài làm lý do, tác dụng chính là thử lòng người ủng hộ hay phản đối, Chu hoàng đế nếu vô duyên vô cớ đoạt mất quân quyền của Trương Vĩnh Đức, chắc chắn sẽ khiến công thần tướng sĩ lạnh tâm.
Tiểu Điệp gật đầu, dịu dàng nói:
- Chàng nếu muốn được nhường ngôi, e rằng không dễ.
- Nhường ngôi chỉ là một trù tính của ta, giống như Đường Huyền Tông Lý Cơ năm xưa, bại trốn tha hương, kết quả cuối cùng là trở thành thái thượng hoàng, thái tử Chu quốc bây giờ là kẻ vô năng, nếu Chu hoàng đế chết, Chu quốc chắc chắn sẽ phát sinh soái vị, đến lúc đó ta có thể ngụy chiếu nhường ngôi, mưu kế nhường ngôi này, chỉ có thể là ứng biến mà biến, không phải chuyện nhất định.
Lục Thất trả lời nói.
Tiểu Điệp gật đầu, Lục Thất lại ôn hòa nói:
- Trước mắt phải làm là, phát tán một tin tức, nói Chu hoàng đế ban cho Lục thị chữ ngu, dùng biện pháp vào trước làm chủ, để sau này tạo thế hạ đặt nền móng.
- Hương Nguyệt, nếu ta không làm hoàng đế, sau này sẽ là hậu quả bị giết, Chu quốc bây giờ bởi vì mối họa công thần, không thể không dung Hà Tây tự trị, một khi Chu quốc quét sạch nội hoạn, sẽ là đối phó Hà Tây và Phủ Châu.
Chiết Hương Nguyệt gật đầu, ngập ngừng một lúc, lại hỏi:
- Thiên Phong, nếu chàng làm hoàng đế Trung Nguyên, sẽ tha cho Phủ Châu Chiết thị chứ?
- Ta có thể chấp nhận, Hương Nguyệt, ta đã hứa sau này sẽ phong Chiết Duy Trung huynh trưởng làm Chiết Lan quận vương, nếu ta thực sự có thể nhập chủ Trung Nguyên, vùng đất Phủ Châu, có thể xây dựng đô hộ phủ, giống như Hà Tây bây giờ.
Lục Thất mỉm cười nói, hắn cần lung lạc Chiết thị, quy phục của Chiết thị, chí ít có thể tráng đại thanh thế của hắn, cũng có thể ảnh hưởng rất nhiều chiều hướng nhân tâm.
- Hương Nguyệt, lời hôm nay tuyệt đối không được nói ra ngoài, Thập tứ tiểu thư cũng không được nói, bằng không sẽ là đại họa sát thân.
- Tỷ tỷ yên tâm, Hương Nguyệt hiểu rõ lợi hại, sẽ không truyền ra ngoài.
Chiết Hương Nguyệt dịu dàng đáp.
Lục Thất mỉm cười, ôn hòa nói:
- Hôm nay rất mệt, các nàng giúp ta thả lỏng gân cốt.
Lục Thất nói xong đứng dậy đi vào trong phòng, Tiểu Điệp đứng dậy, tay ngọc kéo kéo Chiết Hương Nguyệt, Chiết Hương Nguyệt có chút ngượng ngùng cùng Tiểu Điệp đi vào trong phòng.