Kiêu Phong
Kỷ Vương và lão thần rời đi rồi, Lục Thất mới có thể thả lỏng, được thị nữ dẫn đường đi xuống hậu trạch. Hắn được quan tướng trong phủ báo cho biết, các phu nhân đang ở hậu trạch, cũng không biết là những nàng nào.
Sau khi tiến vào hậu trạch, liền thấy rất nhiều nô tì và bà tử, chừng hơn mấy chục người, hiển lộ khí phái của nhà đại phú đại quý, đi thẳng vào sân viện của một tòa lầu các u nhã, trong viện rộng rãi được thiết kế rất nhiều cảnh quan tinh xảo lả lướt, sừng sững trong viện là một tòa lầu các hai tầng.
Lục Thất mới bước vào viện vài chục bước, từ trong lầu các liền có năm mỹ nhân đi ra nghênh đón, Lục Thất hơi giật mình, lập tức kinh hỉ sải bước lớn đi qua, nhanh chóng đến trước mặt năm người con gái, hắn giơ tay khẩn cấp nắm lấy cánh tay của mỹ nhân đi đầu.
- Vận Nhi, các nàng đã đến rồi.
Lục Thất thất thố, rõ ràng vẫn còn chìm trong niềm vui bất ngờ, thật không ngờ Tân Vận Nhi đã đến Trường An.
- Thất lang.
Tân Vận Nhi nghẹn ngào ôn nhu gọi, trong đôi mắt đẹp ngập tràn ánh lệ.
- Ôi ôi.
Lục Thất vui sướng khôn xiết, chợt vươn tay ôm Tân Vận Nhi vào ngực, mũi lên men như muốn trào lệ.
Ôm một hồi, Lục Thất mới buông ra, giơ tay âu yếm bờ má lúm xinh đẹp của Tân Vận Nhi, thâm tình ngắm nhìn. Thật lâu không thấy, khuôn mặt của Tân Vận Nhi so với trước kia nở nang thêm vài phần, mang theo nét tươi đẹp của đàn bà thành thục, Lục Thất cúi đầu hôn lên cái trán thanh tú của người yêu.
Tân Vận Nhi xấu hổ mà vui sướng không ngớt, chợt giơ tay kéo Lục Thất quay người, để Lục Thất đối mặt với các vị mỹ nhân khác của hắn. Lục Thất thuận thế tiến lên, bốn vị mỹ nhân khác là Ngọc Trúc, Song Nhi, Vân Nga (Lục Nga) và Vân Thường.
Lục Thất sung sướng ngắm nhìn bốn mỹ nhân yêu quý, Ngọc Trúc chủ động dịu dàng nói:
- Lão gia vào các nghỉ ngơi đi.
Lục Thất khẽ ừ gật đầu, bước tới vươn ra tay trái ôm lấy vòng eo của Ngọc Trúc, tay phải duỗi về nắm lấy tay Tân Vận Nhi, cất bước đi về hướng lầu các, sau khi cùng nhau tiến vào lầu các, thấy trong lầu các có sáu nô tì đứng hầu, còn chuẩn bị một thùng nước tắm.
- Đều ra ngoài đi.
Lục Thất bình thản phân phó, sáu ả thị nữ vội vàng hành lễ lui ra ngoài.
Vừa đóng cửa, Lục Thất liền xoay người mỉm cười vẫy tay, bảo năm vị mỹ nhân đứng thành một hàng, hắn ôn nhu nhìn ngắm từng người một, năm vị mỹ nhân vừa xấu hổ vừa vui sướng, nhìn lại Lục Thất với ánh mắt hàm ẩn tình ý.
Nhìn nhau thật lâu sau, Lục Thất mới ôn hòa nói:
- Ta nhớ thương các nàng, là thật đấy.
Đôi mắt đẹp của năm vị mỹ nhân dâng trào ánh lệ, đều gật nhẹ đầu. Lục Thất đi lên ôm lấy Vân Thường, bàn tay to vuốt ve thân thể đẫy đà của Vân Thường, Vân Thường như chim nhỏ nép sát vào người Lục Thất, nàng vốn là tỳ thiếp trong phòng Tân Cầm Nhi, luôn phải làm một món đồ chơi hèn hạ lấy lòng người khác, một đời ti tiện, bởi vì được Lục Thất tiếp nhận mà chuyển thành phúc quý, nàng là một đóa hoa hiểu biết lòng người, đã xúc động trước tiếng lòng đau khổ của kiếp sống vùng vẫy giành sự sống trong quân doanh của Lục Thất, nàng đã sinh cho Lục Thất một cô con gái.
- Vân Thường, chốc lát nữa chải đầu cho ta nhé.
Lục Thất dịu dàng nói, Vân Thường khẽ dạ một tiếng.
Lục Thất nhẹ nhàng buông ra Vân Thường, dời bước đến trước mặt Song Nhi. Hắn ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Song Nhi, dung mạo của Song Nhi cũng có biến hóa rất nhỏ, nàng ngửa bờ má lúm mê ly nhìn lại Lục Thất, nét mặt hàm xúc nỗi bi thương, sâu sắc chạm vào nơi mềm mại trong tâm Lục Thất. Lục Thất không kìm nổi cười nhẹ, nhớ đến duyên phận năm đó giữa hắn và Song Nhi.
Lục Thất ôm choàng Song Nhi vào ngực, khẽ khàng nói:
- Song Nhi, lần đầu gặp mặt, tiếng khóc tỉ tê của nàng khiến cho ta cả đời khó quên.
Vi Song Nhi nghẹn ngào khẽ dạ, ôm nhau trong chốc lát, Vi Song Nhi chủ động rời khỏi ngực Lục Thất. Lục Thất mỉm cười dời bước tới trước Vân Nga, giơ tay âu yếm bờ má xinh đẹp của nàng, Vân Nga hai mắt trong suốt đẫm lệ si ngốc nhìn Lục Thất, Lục Thất duỗi tay ôm mỹ nhân vào lòng. Năm đó hắn nảy sinh sắc tâm với Vân Nga, cũng vì thông cảm cho vận mệnh bất hạnh của Vân Nga, cùng ham muốn độc chiếm mãnh liệt, hắn từ trong tay Vương nhị phu nhân trộm đi Vân Nga, Vân Nga có nô danh là Lục Nga, xuất thân gia tộc thư hương Lý thị ở Thường Châu, là Tiểu Phức cho nàng sửa lại một chữ.
- Chốc nữa phải dụng tâm hầu hạ ta, không được nhàn hạ đấy.
Lục Thất mờ ám thì thào, bàn tay to nhẹ nhàng xoa bóp cặp mông đầy đặn của Vân Nga, Vân Nga khẽ dạ, chợt ngượng ngùng tránh lui, rời khỏi ôm ấp của Lục Thất, rũ mắt đứng ở một bên, má ngọc như phủ son, kiều diễm không nói nên lời.
Lục Thất cười dời bước đối mặt Ngọc Trúc, Ngọc Trúc tỷ tỷ tủm tỉm cười nhìn kỹ Lục Thất, Lục Thất cũng cười nhẹ ngắm nhìn, một lát sau mới nói:
- Đa tạ tỷ tỷ năm đó tín nhiệm và xem trọng ta.
Ngọc Trúc thu lại nét cười, đôi mắt đẹp u oán nhìn chằm chằm Lục Thất, Lục Thất ôm lấy mỹ nhân vào ngực, dịu dàng nói:
- Vẫn luôn muốn hỏi tỷ tỷ, từ khi nào bắt đầu yêu thích ta, là vì khúc Tây Giang Nguyệt kia sao?
Ngọc Trúc nhẹ ừ, Lục Thất khẽ nói:
- Khi đó ta vẫn chưa sinh tình với tỷ tỷ, vì tự biết bản thân không có năng lực cho tỷ tỷ cuộc sống hạnh phúc mà tỷ tỷ khát khao, nếu không lọt vào mắt xanh của tỷ tỷ, ta cũng không dám có ý nghĩ quá phận.
- Là nô không xứng với lão gia.
Ngọc Trúc chua xót khẽ nói.
- Ta và tỷ tỷ hẳn là có duyên phận từ kiếp trước, bằng không một kẻ vũ phu như ta sao xứng với tỷ tỷ. Đời này duyên đã định, chúng ta không nên có cái gọi là xứng hay không xứng, mà chỉ có cả đời “cầm tiêu hòa minh”.
Lục Thất ôm Ngọc Trúc, bày tỏ tiếng lòng duyên tình của mình.
Ngọc Trúc khẽ ừ. Trái tim rộn ràng vui sướng, Lục Thất cúi đầu hít hà hương thơm cơ thể của mỹ nhân, ở sâu trong nội tâm, hắn thật sự vô cùng yêu thích Ngọc Trúc, vị mỹ nhân tỷ tỷ này mang đến cho hắn không chỉ là sự hưởng thụ ôn hương nhuyễn ngọc, mà còn một loại tình kết (*) hư vinh khó quên, Ngọc Trúc cũng là một trong những căn do hắn đạt được thế lực tại Giang Ninh.
(*) tâm lý phức tạp
Ôm một hồi, Lục Thất mới buông ra Ngọc Trúc, quay đầu nhìn về phía Tân Vận Nhi, ôn hòa nói:
- Vận Nhi, ta muốn tắm rửa một chút trước đã.
Tân Vận Nhi dịu dàng gật đầu, tới hầu hạ Lục Thất thoát y, bốn vị mỹ nhân ở bên cạnh phụ trợ, cũng không chủ động hầu hạ Lục Thất, đây là đặc quyền của “thê”, không có Tân Vặn Nhi chỉ bảo, bốn người Ngọc Trúc không thể chủ động hầu hạ Lục Thất.
Lục Thất cởi sạch trơn, xoay người đi đến thùng nước bước vào, nhẹ nhàng ngồi vào thùng nước, thư thái thở hắt ra, tựa gáy lên mép thùng, rất nhanh một đôi tay ngọc lần mò lên tóc hắn, cởi bỏ búi tóc, nhẹ nhàng chải vuốt, Lục Thất nhắm mắt, thân thể thả lỏng hưởng thụ sự vuốt ve của năm vị mỹ nhân.
Thật lâu sau, Lục Thất mới lên tiếng nói:
- Vận Nhi, thân thể mẫu thân có khỏe không?
- Thân thể mẫu thân tốt lắm, có cháu trai cháu gái làm bạn, tâm tình cũng vui sướng, nhưng thê cảm giác được, mẫu thân vô cùng lo lắng cho Thất lang.
Tân Vận Nhi dịu dàng trả lời.
- Ta cũng rất tưởng niệm mẫu thân, lần trước ta ở Trường Sa Phủ, lại chưa từng trở về đi khấu kiến mẫu thân, là ta bất hiếu.
Lục Thất tự trách nói.
- Thất lang là vì quốc sự mới không về, mẫu thân và chúng tỷ muội đều hiểu được, lần này nhóm thê đến thành Trường An, Tiểu Phức tỷ tỷ cũng dặn không cần báo cho Thất lang, sợ Thất lang phân tâm lầm lỡ đại sự.
Lục Thất khẽ ừ, Tân Vận Nhi chà xát cánh tay trái cho hắn, một lát sau dịu dàng nói:
- Thê từ Phúc Châu đến phương bắc, vốn định mang quận chúa xứ Cao Ly tới hầu hạ Thất lang, nhưng mẫu thân khi biết thì không đồng ý.
- Quận chúa Cao Ly?
Lục Thất nghi hoặc nói.
- Là con gái của Cao Ly Vương, dung mạo hết sức xinh đẹp, là Tống đại soái đưa đến vương cung Phúc Châu đấy, ngoài ra còn có một trăm mỹ nhân Cao Ly, hiện giờ đều giữ lại trong vương cung.
Tân Vận Nhi nhẹ giọng nói.
Lục Thất không nói gì, Tống Lão Thanh thật biết mang đến phiền toái cho hắn, hắn ôn hòa nói:
- Vận Nhi, những nữ nhân Cao Ly đó sau này đều nhập vào đoàn tú nữ, gả cho các tướng sĩ làm vợ.
- Vậy không tốt, Tống đại soái nói, Chủ thượng và con gái của Cao Ly Vương liên hôn, sẽ trợ giúp cho việc quy phục người Cao Ly.
Tân Vận Nhi ôn nhu đáp.
Lục Thất im lặng, một lát sau Tân Vận Nhi dịu dàng nói:
- Thất lang ở Hà Tây cưới Quận chúa Hồi Hột và Quận chúa Đảng Hạng, không phải cũng dùng liên hôn để quy phục hay sao?
- Không giống nhau, khi đó ta ở Hà Tây là tứ cố vô thân, chỉ đành dùng liên hôn để giảm bớt sự căm thù của người Hồi Hột và người Đảng Hạng. Bây giờ ta đã gần như thống nhất thiên hạ, thế lực thông suốt không bị ngăn trở, tác dụng của liên hôn đã không còn trọng yếu rồi.
Lục Thất ôn hòa nói.
- Không trọng yếu cũng là có dùng mà.
Tân Vận Nhi nhẹ nói.
- Vận Nhi, kỳ thật có các nàng làm bạn cả đời, ta đã thấy rất đủ rồi, có các nàng bồi ta trò chuyện, đánh đàn, du ngoạn, tâm tình của ta sẽ thích ý thoải mái. Về sau sinh hoạt hàng ngày của ta đều do các nàng tự mình chiếu cố, không cần có nô tì bên cạnh hầu hạ.
Lục Thất ôn hòa nói.
Tân Vận Nhi khẽ dạ, chợt tay ngọc bị bàn tay to nắm ngược lại, tiếp đó thấy phu quân từ trong thùng đứng dậy bước ra, chân vừa chạm đất liền kéo nàng nhào vào trên người ướt sũng, sau đó khuôn mặt mỉm cười cúi xuống che lấp môi son của nàng, nàng khẽ ưm một tiếng, mê say nhắm lại đôi mắt đẹp, một bàn tay to lớn với vào trong áo nàng sờ soạng âu yếm.
Sáng sớm, Lục Thất ở trong viện luyện công, trong viện chỉ có Song Nhi và Vân Nga đứng ngoài quan sát, không hề có nô tì nào khác, Ngọc Trúc và Vân Thường thì ra phía ngoài chuẩn bị thức ăn sáng, Tân Vận Nhi đang ở trong lầu các.
Lục Thất thu thế bật hơi, xoay người mỉm cười đi về phía hai vị mỹ nhân, hai vị mỹ nhân tiến lên nghênh đón, Song Nhi lấy khăn mặt lau mặt cho Lục Thất, Vân Nga chỉnh lại y phục cho Lục Thất, bỗng thân mình bị một cái ôm siết chặt, một bàn tay to vươn vào áo yếm, vuốt ve “thỏ ngọc” đẫy đà, Vân Nga khẽ ưm một tiếng, cánh tay duỗi ra choàng lên gáy Lục Thất, kiễng chân, chủ động dâng lên đôi môi thơm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.