Lục Thất và Tiểu Điệp có chút bất ngờ liếc nhau một cái, Tiểu Điệp đứng dậy định đi lại bị Lục Thất kéo lại. Sau đó Lục Thất đi mở cửa, cửa mở ra, có một thái giám mặc áo xanh, hơi gập thắt lưng cầm một khay điểm tâm.
- Lục đại nhân, đây là bánh hoa quế điện hạ đưa tới. Thái giám nói.
- Thay ta tạ ơn điện hạ. Lục Thất ôn hòa đáp lại, giơ tay nhận lấy khay điểm tâm gỗ, thái giám xoay người thi lễ rồi đi.
Lục Thất cầm mâm điểm tâm xoay người đi vào, Tiểu Điệp tiến lên đóng cửa, cùng Lục Thất đi tới bên cạnh bàn, nàng đưa tay tiếp nhận khay điểm tâm, lấy ngân châm đâm vào bánh ngọt cũng không phát hiện ra điều gì dị thường.
- Chắc là đánh lừa thôi. Lục Thất cười nói, Tiểu Điệp gật đầu.
Hai người không ăn bánh hoa quế, mà đi tới bên giường nghỉ ngơi nói chuyện phiếm, nửa giờ sau Tiểu Điệp thật sự ngủ rồi, mà Lục Thất sẽ đi ngủ sau nửa đêm, hắn xếp bằng ở trên giường tĩnh tâm luyện khí.
Một đêm bình yên, sáng sớm hôm sau sau khi ăn xong điểm tâm tiếp tục khởi hành, nhưng lại đáp ứng thỉnh cầu của Lục Thất, đi vòng hướng phía tây về hướng Thọ Châu, tới Thọ Châu sẽ lại đi về hướng tây bắc, tiếp tục đi về phía Khai Phong Phủ kinh thành Chu quốc.
Từ Hào Châu đi về phía tây tới huyện Thọ, lại đi thêm một ngày, lúc gần hoàng hôn đã tới thị trấn Thọ.
Huyện Thọ ở trung du bờ nam sông Hoài, dựa vào núi Bát Công, thuộc trị huyện Thọ Châu, hiện nay phủ trị Thọ Châu là huyện Hạ Thái, có năm nghìn Trung Chính Tiết độ sứ quân, Tiết độ sứ Chu quốc đa số đều là Thứ sử địa phương, quản lí quân chính, nhưng quân lực của địa phương không nhiều lắm, chiến quân chủ lực của Chu quốc là cấm quân kinh thành.
Huyện Thọ từng là cố đô Sở quốc, cũng là đất phong của Hoài Nam vương đời Hán, từ xưa chính là vùng giao tranh của binh gia, đặc biệt là cuối thời Đường tới nay, trải qua nhiều cuộc chiến loạn tàn sát, có thể nói là đại vương kì đâù thành biến ảo.
Thị trấn Thọ bởi vì là chỗ chiến lược quan trọng, từ xưa được nhiều Hoàng đế chọn làm vương đô, cho nên xây dựng rất hùng vĩ, khiến cho ấn tượng đầu tiên của Lục Thất chính là thị trấn Thọ so với huyện Thạch Đại lớn hơn, nhưng không bằng thành trì Giang Ninh.
Lục Thất sinh ra ở huyện Thọ, nhưng hắn có rất ít kí ức về huyện Thọ, trẻ con năm tuổi vốn không thể ghi nhớ được gì, năm đó hắn ở lại huyện Thọ cũng rất ít, cũng từng ở lại Tứ châu, bây giờ cách gần hai mươi năm mới quay về huyện Thọ, đối với Lục Thất mà nói không khác gì tời một nơi xa lạ.
Lục Thất tuy rằng không nhớ rõ huyện Thọ, nhưng lúc ở Giang Ninh, từng tìm hiểu qua mẫu thân, mẫu thân nói, năm đó bọn họ rời khỏi huyện Thọ, nhưng chỉ mang đi tiền tài, nhà và hai cửa hàng cũng với hơn hai nghìn mẫu đất vườn cũng không bán đi, lúc ấy để cho người trong tộc trông nom, chỉ có điều hai mươi năm sau, lại là người của hai nước, cho nên tất cả những gì ở huyện Thọ trước kia, đã không thể nhận lại nữa rồi.
Lục Thất tính toán là tùy theo hoàn cảnh mà làm, điểm mấu chốt của việc nhận tổ quy tông chính là có thể bái tổ và được về gia trạch, nhà hắn có thể dùng tiền mua lại, mục đích của hắn, chính là muốn có một quê hương, tới Chu quốc rồi, như vậy có thể nói là người Thọ Châu, như vậy có thể khiến người Chu quốc giảm bớt sự căm thù đối với hắn.
Quan niệm khu vực của người xưa rất sâu, người ở một nơi ra bên ngoài, chỉ cần là đồng hương vậy sẽ giống như huynh đệ trong nhà, nếu Lục Thất muốn xâm nhập vào Chu quốc tìm hiểu, vậy nhất định phải khiến cho mọi người chấp nhận xuất thân nguyên quán của hắn là một nền tảng căn bản.
Đợi sứ đoàn bố trí ổn thoải ở khách điếm xong, Lục Thất và Tiểu Điệp vội đi Đông Thiền tự ở thành đông Thọ Châu, Lục mẫu tùng nói, Lục Thất trước đây từng được cao tăng ở Đông Thiền tự chúc phúc, nếu như có thể quay về huyện Thọ, tốt nhất là nên đi Đông Thiền tự lễ phật tạ thần, mà mục đích của Lục Thất khi Đông Thiền tự đầu tiên chính là muốn tìm hiểu tình hình của huyện Thọ.
Chờ đến khi đi đến phía đông bắc của thành, Lục Thất liền ngạc nhiên, phía đông bắc của thành có một tòa miếu, tuy nhiên cũng rất rách nát, mà bên ngoài miếu lại hỗn loạn, có mấy chục ăn mày tụ tập ở đây.
Đám ăn mày vừa nhìn thấy Lục Thất và Tiểu Điệp, lập tức có mấy tên ăn mày nhỏ chạy tới, cung kính chúc phúc, vươn bàn tay nhỏ bé xin ăn, Lục Thất lấy ra tiền Chu quốc đã chuẩn bị từ trước, lấy ra mười đồng, tiền Chu quốc có giá trị cao hơn nhiều tiền Đường quốc.
- Ta đến lễ phật tạ thần, trong chùa còn tăng nhân không? Lục Thất ôn hòa hỏi.
- Có tăng nhân, có hơn ba mươi người, quý nhân vào đi. Một tên ăn mày ít tuổi vui vẻ đáp lại.
Lục Thất gật đầu, cùng Tiểu Điệp đi về hướng cửa chùa, đám ăn mày đều tránh ra, Lục Thất nhìn lướt qua, thấy đám ăn mày gần như đều có chỗ tàn tật, không phải gãy chân, thì chính là gãy tay, khoảng trên dưới bốn mươi tuổi là nhiều nhất, hắn biết được đám ăn mày này đều là thương binh.
Đi vào đã thấy cửa miếu đổ nát, Lục Thất hơi giật mình, trong miếu tuy rằng rách nát nhưng được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ ngăn nắp, không hề có cảnh tượng hoang phế, nhưng cũng không thấy tăng nhân nào tiếp khách, cũng không nghe thấy tiếng tụng kinh, yên tĩnh không tiếng động.
Lục Thất đi về hướng Đại Hùng bảo điện, lên bậc tiến vào trong điện, Lục Thất mới nhìn thấy rất nhiều tăng nhân, mấy chục tăng nhân ngồi trong điện, đang tụng kinh, Lục Thất và Tiểu Điệp tiến vào khiến cho các tăng nhân chỉ có chút kinh ngạc sau đó tiếp tục tụng kinh, Lục Thất im lặng thi lễ sau đó đứng trong điện chờ.
Lúc lâu sau, các tăng nhân tụng kinh xong, sau khi đứng dậy đồng loạt thi lễ với Lục Thất và Tiểu Điệp. Lục Thất và Tiểu Điệp cũng cung kính đáp lễ, sau đó các tăng nhân lui ra, chỉ còn lại hai vị lão tăng.
- Xin hỏi Khánh Vân thiền sư có ở đây không? Lục Thất hỏi.
- A di đà phật, Khánh Vân sư huynh đã quy tiên nhiều năm. Một vị lão tăng ôn hòa trả lời.
Lục Thất ồ một tiếng, thi lễ nói: - Tại hạ họ Lục, lúc còn nhỏ từng được Khánh Vân thiền sư chúc phúc, hôm nay có thể quay về đặc biệt đến đây đáp lễ.
- Thí chủ họ Lục, hẳn có thân thích với Lục phủ trong thành. Lão tăng ôn hòa nói.
- Lục phủ? Tại hạ đến từ Đường quốc, vừa đến huyện Thọ liền đi thẳng đến Đông Thiền tự để tạ thần, ngày mai mới có thể đi tìm gặp thân nhân nhận tổ quy tông. Lục Thất bình thản nói.
Lão tăng ngẩn ra, ôn hòa nói: - Thí chủ đến từ Đường quốc, chẳng nhẽ là hậu nhân của Lục Đông Vũ đô úy.
Lục Thất ngẩn ra, gật đầu nói: - Đúng vậy, không ngờ thiền sư lại biết tiên phụ.
- Lục Đông Vũ thí chủ năm đó rất nổi danh ở huyện Thọ, cũng có nhiều giao tình với bản tự. Lão tăng mỉm cười trả lời.
- Ồ! Xin hỏi pháp danh của hai vị thiền sư là gì? Lục Thất kính trọng hỏi.
- Lão nạp là Khánh Dư, vị này là sư đệ của não nạp Khánh Thủy. Lão tăng mỉm cười tự giới thiệu.
Lục Thất nghe xong lại bái kiến một lần nữa, sau khi bái kiến hỏi: - Lục phủ trong lời nói của thiền sư có liên quan đến ta sao?
- Có liên quan, Lục gia ở huyện Thọ là nhà giàu, năm đó Lục Đông Vũ thí chủ dẫn theo một bộ phận người trong tộc đi Đường quốc, mà phần còn lại thì lưu lại huyện Thọ. Sau khi Lục Đông Vũ thí chủ đi, nơi này liền thuộc sở hữu của Chu quốc, bá phụ của thí chủ Lục Đông Sinh quy thuận Chu quốc, bây giờ con cả của Lục Đông Sinh đã trở thành Đô úy quan ngũ phẩm của Chu quốc, ngoài ra còn có ba người của Lục thị làm quan lại ở địa phương, cho nên, Lục thị ở lại không hề kém hơn so với Lục thị năm đó. Khánh Dư thiền sư ôn hòa đáp lại.
Lục Thất có chút bất ngờ gật đầu, năm đó vì trốn tránh thảm họa chiếm tranh, tộc nhân theo phụ thân chuyển đến huyện Thạch Đại lại có kết quả không tốt chút nào, mà tộc nhân không rời đi lại an cư lạc nghiệp, thật là phúc họa khó lường trước.
- Lục thí chủ đến Chu quốc là định an cư sao? Khánh Dư thiền sư ôn hòa hỏi.
- Không phải, ta là người hộ tống Thái tử Đường quốc đến Khai Phong Phủ làm con tin, trên đường đi quay về cố hương. Lục Thất thẳng thẳn trả lời.
Khánh Dư thiền sư ngẩn ra ôn hòa nói: - Nếu đã vì hộ tống Thái tủ Đường quốc nên đến, Lục thí chủ định định cư ở Chu quốc sao.
Lục Thất ôn nhu nói: - Cũng chưa chắc chắn, nếu ta muốn quay về, thì lúc nào cũng có thể quay về, cũng giống như lần này quay về cố hương, muốn đi thì đi.
Nghe xong lời nói đầy thâm ý của Lục Thất, Khánh Dư thiền sư mỉm cười gật đầu, có vẻ rất ca thâm, sau đó ôn hòa nói; - Lần này Lục thí chủ đến là muốn nhận tổ quy tông sao?
- Đúng vậy, tại hạ không dám quên tổ tông. Lục Thất cung kính trả lời.
- Lục thí chủ nhận tổ quy tông không khó, năm đó tất cả những gì của Lục Đông Vũ thí chủ còn lại ở trong thành, bây giờ vẫn như trước thuộc về Lục Đông Vũ, nếu thí chủ đi hản có thể lấy lại nhà cửa và cửa hàng. Khánh Dư thiền sư ôn hòa nói.
A! Lục Thất lập tức sửng sốt, điều này so với dự đoán của hắn cách xa một trời một vực, hắn nghĩ đã hai mươi năm rồi, hơn nữa phụ thân của hắn vẫn là người Đường quốc, như vậy nhà cửa và cửa hàng ở huyện Thọ tất nhiên sẽ bị tộc nhân chiếm lấy hoặc đã bán đi rồi, nhưng bây giờ lại giữ lại để cho phụ thân hắn đây.
- Nhà cửa của Lục Đông Vũ thí chủ, bây giờ để cho một số người trong tộc nghèo khổ mượn dùng, đó là do Lục Đông Sinh thí chủ làm chủ, năm đó Lục Đông Vũ thí chủ giao tất cả ở Thọ Châu cho Lục Đông Hổ thí chủ quản lí. Sau đó Lục Đông Hổ thí chủ đề nghị bán hết tất cả sau đó đem bạc chia cho người trong tộc, nhưng Lục Đông Sinh thí chủ không đồng ý, chỉ đồng ý cho những tộc nhân mượn dùng, năm phần tiền lời của cửa hàng sẽ thuộc về Lục Đông Hổ, năm phần còn lại chia đều cho tộc nhân. Khánh Dư thiền sư lại ôn hòa nói.
Lục Thất nghe xong bất ngờ, hắn từng nghe mẫu thân nói, phụ thân và Lục Đông Sinh bá rất bất hòa, thậm chí còn từng xảy ra tranh chấp, sao Lục Đông Sinh lại giúp phụ thân hắn giữu lại gia sản ở huyện Thọ?