Kiêu Phong

Quyển 5 - Chương 67: Thủ thành



Đêm xuống, hơn một ngàn kỵ binh đã chìm vào giấc ngủ, nhưng Lục Thất vẫn còn đứng trên một mình trên mô đất cao, phóng tầm mắt ngắm nhìn cảnh đêm Lục Bàn Sơn, ngắm bầu trời đầy sao, và cả những chỗ binh lính đang canh gác.

Trước đó không lâu, có thư của đội mật thám gửi tới, một vạn bốn ngàn quân đang đóng quân ở Lục Bàn Sơn, lần này xuất quân không có Tiểu Điệp và Tiểu Thanh đi cùng. Tiểu Điệp từ khi nhận hai muội muội dị tộc thì không quay lại quân doanh, ở luôn lại trong thành, còn Tiểu Thanh thì đi luôn theo Tiểu Điệp, có Tiểu Thanh ở bên cạnh thì Tiểu Điệp mới có thể biết được phương hướng và sự bình an của Lục Thất.

Lục Thất ngắm nhìn mảnh đất phía tây, im lặng suy nghẫm mọi chuyện. Trong triều đình của Chu quốc, vì hắn không có một ai để tin tưởng, để dựa dẫm, nên không có cách nào để biết được tình hình ở đó, cho nên hắn mới nảy ra ý định lợi dụng Lâm Chi Hòa. Hắn cũng đã gửi mật thư cho Lục Đông Sinh ở huyện Thọ, nhắc nhở y đặc biệt chú ý đến tình hình của Giang Nam, nhưng đến tận bây giờ, Trần Đông Sinh vẫn chưa gửi thư đến, không có bất cứ tin tức gì, có lẽ là do Triệu Khuông Dẫn vẫn chưa chiếm được Giang Ninh.

Tình hình chiến trận của Chu quốc tại Ba Thục đã được đám trinh sát cải trang thành thương nhân báo tin về, sau khi quân Chu quốc tấn công đến Kiếm Các, ngay lập tức rơi vào thế trận gam go. Quân Chu quốc đi tấn công Quỳ Châu đã phải giằng co cùng với quân Tấn quốc. Từ những tin tức này có thể thấy được rằng, chủ soái quân Tấn không hề vội vàng trong chuyện tấn công Hán quốc, hơn nữa, sau khi quân Tấn đã chiếm được một phần lãnh thổ vùng biên cương thì bọn họ đã dừng lại để phòng thủ.

Lục Thất rất hài lòng về chiến lược của Quan Xung và Cố tướng quân, còn quá sớm để tiêu diệt Hán quốc. Đối với Tấn quốc mà nói, họ càng chiếm được nhiều vùng đất thì cái giá mà họ phải trả trong chiến tranh càng đắt. Tình cảnh của Hán quốc đúng không thể cứu vãn được nữa, nhưng nếu vua của Hán quốc là một người anh minh sáng suốt thì nên đầu hàng sớm, bằng không, để đến lúc quân địch đánh đến tận kinh thành mới đầu hàng thì so với việc bị bắt làm tù binh có khác gì nhau.

Ý nghĩa lớn nhất của việc quân Tấn ngừng binh và phòng ngự, chính là để họ có thể dùng binh linh hoạt hơn. Nếu như Tấn quốc vội vàng tấn công Ba Thục thì sẽ khiến cho sự phòng ngự ở Kinh Châu và Sở quốc bị yếu đi, còn quân Chu ở phía bắc Hán Thủy thì đang chờ đợi thời cơ, giống như hổ đói rình mồi; mặt khác, Ngụy Quốc chiếm được Tây Bộ Đường quốc, bất cứ lúc nào cũng có thể nhe răng nanh ra uy hiếp. Lục Thất sớm đã có kế hoạch đối phó với Ngụy quốc, hắn sẽ kiên nhẫn đợi Ngụy quốc hành động trước, bởi Đường quốc sắp tận số rồi, Ngụy quốc vì thế nên cũng sẽ không đợi được bao lâu.

Lúc này đây, Lục Thất rất nhớ những người thân ở Tấn quốc, có lẽ bây giờ họ cũng đang cùng con cái ngước nhìn bầu trời đầy sao và nhớ tới hắn. Hắn rất muốn viết cho họ một lá thư, nhưng lần trước Lục Thiên Minh đến hắn lại không thể mang thư về nhà, Lục Thiên Minh chỉ có thể mang theo những mật thư rất, rất nhỏ trở về.

Một đêm yên tĩnh đã qua, trời bắt đầu hửng sáng, các binh sĩ cũng đã tỉnh giấc và chuẩn bị khởi hành. tuy là Lục Thất đã ngồi ở bãi đất trống này cả đêm nhưng tinh thần của hắn lại không hề mệt mỏi, hắn vẫn tỉnh táo quay về doanh trại. Việc đầu tiên mà Lục Thất làm đó là luyện công, bởi đây chính là đồng tiền năng lượng của hắn. Còn nhớ lúc Lục Thất ngồi nói chuyện với sơn chủ ở Cảnh Vân Tự, sơn chủ đã từng nói với hắn: hoàng đế Võ Tắc Thiên nhà Đường rất am hiểu thuật ngồi thiền tu thân cho nên trí tuệ cao minh, sáng suốt hơn người, dù là trăm công nghìn việc cũng không làm Người mệt mỏi được.

Vào thời hoàng đế Võ Tắc Thiên, Cảnh Vân Tự vô cùng nguy nga tráng lệ, nơi đây có bức tượng phật Di Lặc lớn nhất và đây cũng chính là bức tượng mà Võ Tắc Thiên đã ban tặng cho chùa, cho nên đến tận bây giờ, Cảnh Vân Tự vẫn còn lưu trữ rất nhiều tài liệu, ghi chép có liên quan đến vị hoàng đế vĩ đại này. Cũng trong lúc nói chuyện, Lục Thất đã cố ý nhắc đến chuyện hắn bị ngã ngựa vào năm tám tuổi. Sau cú ngã đó, hắn đã bị hôn mê cho nên người nhà hắn đã lên chùa bái Phật, nhờ vậy mà hắn mới thoát nạn. Lục Thất kể chuyện này cốt chỉ hi vọng, Sơn chủ có thể kể cho hắn nghe những chuyện có liên quan đến phật thánh, quỷ thần. Nhưng sau khi nghe xong, Sơn chủ Cảnh Vân Tự chỉ trả lời hắn bằng một câu: “ phật quang chuyển luân, phổ chiếu chúng sinh”. (ánh sáng của phật chiếu rọi tới tất cả chúng sinh.)

Hai nghìn kỵ binh đã xuất phát thẳng tiến về phía tây. Trước đó không lâu, năm vạn quân Hạ trấn thủ Linh Châu đã tấn công Tiêu Quan ngay trong đêm khuya, bọn chúng đã men theo bờ nam Hồ Lô bất ngờ tấn công huyện Bình Cao. Đội lính trinh sát thứ nhất phụ trách quan sát phương hướng của Tiêu Quan đã kinh ngạc và nhanh chóng thúc chiến mã chạy về cấp báo cho quân doanh phía ngoài thành huyện Bình Cao. Đội quân thủ thành sau khi nhân được tin tức cũng vội vàng chiếu theo quân lệnh của đại nhân, nhổ trại rút khỏi huyện thành Bình Cao.

Còn đội trinh sát kia sau khi thông báo cho quân doanh cũng ngay lập tức đến huyện Bình Cao tìm Lâm Phong Giáo Úy. Lục Thất đã có quân lệnh, huyện thành Bình Cao nếu như bị địch tấn công, nhất định phải cấp báo cho Lâm Phong để y có kế sách phòng ngự.

Tiểu Điệp nhận được tin cấp báo thì cũng vô cùng kinh ngạc, nàng chỉ kịp hóa trang qua một chút rồi mau mải đi đến cửa thành bắc cùng với Tiểu Thanh. Bởi vì trước khi đi Lục Thất đã có sự chuẩn bị nên tất cả tướng sĩ thủ thành không một ai tỏ ra lo sợ, họ tự động chuẩn bị những vật tư cần thiết để thủ thành.

Lúc trời sáng, một vạn kỵ binh quân Hạ đã tấn công huyện thành Bình Cao nhưng đó chỉ là một tòa thành vườn không nhà trống, ngoài rác ra thì không có bất cứ một vật gì có thể dùng được. Chủ soái quân Hạ vô cùng bàng hoàng trước tình cảnh này, quá bất lực nên ông ta đành phải ngậm ngùi hạ lệnh quay về, và họp mặt với đội quân phía sau.

Tên của người, bóng của cây, đại danh của phò mã Chu quốc Lục Thiên Phong sớm đã được lan truyền ở vùng phía bắc Hạ quốc, rất nhiều tướng soái của Hạ quốc đều biết Lục Thất vô cùng quỷ kế đa đoan, liên tiếp lấy ít thắng nhiều, đánh bại quân Hạ. Bởi vì họ luôn đại bại dưới tay Lục Thất, cho nên các tướng soái của quân Hạ sau khi biết được tin tức của chiến sự thì không một ai dám có ý coi thường hắn. Đúng vậy, một lần thắng thì có thể là do may mắn, nhưng hai lần ba lần Lục Thiên phong đều đánh cho quân Hạ đại bại, vậy thì đây đích thực là một vị đại tướng thiện chiến.

Sau khi kỵ binh và bộ binh của quân Hạ họp mặt thì năm vạn quân dưới hiệu lệnh của chủ soái đã tiếp tục tấn công huyện thành Bình Cao. Khi đến nơi, đập vào mắt chúng là cảnh tượng các tướng sĩ mặc áo giáp da hoặc là thiết giáp đắng ngay ngắn thành hàng trên bức tường thành cũ nát. Những tướng sĩ này nhìn xuống nhìn xuống đại quân phía dưới thành bằng ánh mắt không chút mảy may nao núng, lo sợ.

- Công thành!

Thống soái quân Hạ hạ lệnh bằng tiếng Đảng Hạng.

Bốn vạn bộ binh quân Hạ nhanh chóng hành động, hai mươi đội bộ binh khiêng thang về phía tường thành, sau khi dựng được thang thì một số lượng lớn cung binh và bộ binh đồng loạt tiến lên. Các binh sĩ trên thành cũng nhanh chóng nhập cuộc và phản công. Năm trăm tướng sĩ đều có cung tiễn, tiếp theo là bốn trăm nỏ quân dưới sự chỉ huy của Đô Ngô Hầu, nhanh chóng đứng xen kẽ vào 500 cung thủ, bắt đầu tác chiến.

Một trận mưa tên dày đặc rơi xuống đầu quân Hạ, vì phần lớn quân Hạ mặt bì giáp nên khả năng phòng chống tên không cao, hơn nữa sức mạnh của Thần Tí Nỏ quá lớn, đặc biệt ngắm bắn quân hạ nâng thang, mà đội cung tên chủ yếu là bắn ngửa lên trời để tấn công, về cơ bản là không ngắm mà địch tới gần thì họ mới ngắm bắn.

Hạ quân cũng rất dũng mãnh, đợt mưa tên lần thứ nhất cũng chỉ giết được hơn 600 người, nên ngay sau đó, hàng nghìn Hạ quân càng hùng hổ tiến sát vào chân thành. Đội cung tên của quân Hạ lập tức phản công, hơn hai nghìn mũi tên hướng thẳng lên phía tường thành khiến cho mấy chục binh lính bị thương, cũng ngăn chặn mưa tên trên tường một chút. Nhân cơ hội này Hạ quân nhanh nhẹn dựng thêm thang.

Đứng trước ảnh tượng này, Tiểu Điệp phải căn răng chịu đựng, khống chế nỗi sợ hãi đang lớn dần trong lòng. Đây là lần đầu tiên Tiểu Điệp nhìn thấy nhiều quân địch tấn công như vậy, cho nên nàng mới có cảm giác lực bất tòng tâm như vậy. Tuy là rất hoang mang và lo sợ nhưng Tiểu Điệp vẫn rất lý trí, nàng hiểu được rằng càng trong những hoàn cảnh như vậy thì nàng càng không được sợ hãi, nàng càng phải kiên cường hơn, đứng vững trên cổng thành. Bởi sự tồn tại của nàng chính là đại điện cho sự tồn tại của Lục Thất.

Keng! Keng! Một chuỗi âm thanh chói tai vang lên, Tiểu Thanh đã dùng kiếm của mình, đẩy mạnh một mũi tên sắc nhọn đang lao thẳng về phía Tiểu Điệp. Sau giây phút kinh ngạc, Tiểu Điệp lấy lại bình tĩnh, hít thở sâu. Dựa vào võ công hiện tịa của Tiểu Điệp thì việc tránh những mũi tên này thì không phải là việc khó khăn gì. Đột nhiên nàng hiểu ra rằng, nàng không phải gồng hết sức mình, không cần phải tỏ ra quá kiên cường, chỉ cần nàng không chết thì tinh thần của binh sĩ cũng sẽ không bị suy giảm.

- Chủ mẫu, để muội bảo vệ người!

Tiểu Thanh vội vàng la lên.

- Không, Tiểu Thanh, muội hãy đi giết kẻ địch kia, ta không sao, nhanh lên, không được để cho quân Hạ phá được của thành.

Tiểu Điệp chau mày ra lệnh, Tiểu Thanh do dự một chút nhưng rồi vẫn nghe theo.

Bịch! Tướng sĩ ở trên thành lăn những khúc gỗ to xuống nhằm ngăn cản quân Hạ leo lên thành. Nhưng cung thủ của quân Hạ cũng rất đông, hơn nữa kỹ thuật bắn của họ cũng điêu luyện vô cùng, từng mũi tên sắc nhọn bay lên ngăn cản binh lính thủ thành ngẩng đầu lên phản công. Một lúc sau, quân Hạ đã lên được thành.

Một tướng quân của quân Hạ, tay trái cầm khiên sắt, tay phải nắm chắc một thanh đao dài sáng loáng hùng hổ tiến lên. Thanh trường đao sắc bén trong tay gã cứ nhằm thẳng đến đám binh lính thủ thành, chém thẳng vào những tấm khiên sắt, tạo thành những âm thanh đinh tai nhức óc. Tuy là sau khi bị gã này tấn công, binh lính thủ thành đã đứng không vững nhưng vẻ mặt không chút sợ hãi, quay lưng lại dũng mãnh tiến về người này.

Nhưng vị tướng quân Hạ quốc kia vẫn băng qua được bước tường chắn, tiếp tục giơ đao lên bổ nhào về phía lính thủ thành. Đúng lúc đó, một thanh đao lóe lên, khiến cho mọi người đều kinh ngạc, tiếp theo là một bóng người vụt qua, và trốn sau bước tường chắn. Hự! Vị tướng quân quân Hạ bị một chiếc khiên sắt đâm trúng, cả người bị xô ra khỏi bức tường và rơi tự do.

Người lính thủ thành dũng mãnh đó, sau khi đánh bay kẻ địch, ánh mắt lại hiện ra vẻ hoảng loạn, vội vàng đưa mắt tìm kiếm, nhìn thấy từ trên bức tường chắn, một người với thân hình mảnh mai di chuyển như bay. Dù người này di chuyển nhẹ bay lẫn trong đám mưa tên loạn lạc, nhưng lạ thay lại không bị trúng một mũi tên nào. Ngược lại, những nơi mà người này đi qua thì tất cả những tên lính quân Hạ công thành đều bị người này bị đâm mạnh vào yết hầu.

- Hắn là kẻ nào vậy?

Rất nhiều binh lính giữ thành chỉ biết trơ mắt đứng nhìn, họ đều cảm tưởng như mình vừa nhìn thấy quỷ vậy, nhưng cũng chính vì vậy mà tinh thần của binh lính phấn chấn hơn nhiều, ai ai cũng tràn đầy khí thế, dũng cảm xông lên đánh trả kẻ thù.

Không chỉ có binh lính giữ thành mới có cảm giác như vậy, rất nhiều binh lính của quân Hạ cũng kinh ngạc không kém. Họ chỉ nhìn thấy bóng của một người nào đó bay từ trên thành xuống nhưng tất cả những chỗ mà người này lướt, những tướng sĩ của quân Hạ không hề kêu la thảm thiết nhưng thi thể lại cứ thay nhau rơi xuống.

Khí thế của quân Hạ tự nhiên bị giảm xuống, tốc độ tấn công cũng theo đó mà bị ảnh hưởng. Người Đảng Hạng không chỉ tin vào phật mà họ còn cực kỳ sùng bái Vu Quỷ, lúc xuất chinh họ bắt buộc phải mời Vu sư gieo quẻ, cho nên một khi nhìn thấy hiện tượng khác thường lòng quân tự nhiên sẽ bất an, sĩ khí cũng tự động giảm xuống.

- Rút quân!

Thống soái của quân Hạ quyết đoán hạ lệnh thu quân, binh lính quân Hạ lập tức nghe theo, họ rút quân nhanh như thủy triều, tiến thẳng về Linh Châu. Đối lập với quân Hạ, trên thành vang lên những tiếng reo hò không ngớt của binh lính.

Đương nhiên, lý do chính khiến thống soái của quân Hạ đưa ra quyết định như vậy không phải vì ông ta sợ hãi mà vì lần này đến huyện Bình Cao tập kích quân lính đóng bên ngoài thành, một khi thất bại, thì chúng chỉ còn cách nhanh chóng rút lui nếu như cố tình kéo dài thời gian thì rất có khả năng sẽ bị quân Chu thừa cơ chiếm lấy Linh Châu. Bởi Khánh Châu có một vạn quân lực Đô đốc phủ Bình Lương, còn vùng Duyên Châu tiếp giáp với Khánh Châu cũng có đến hơn hai vạn quân Chu đang đóng quân ở đó. Số quân này chính là phòng ngự Hạ Châu nhưng cũng rất có thể linh hoạt tấn công Linh Châu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.