Kiều Phu Lang Nhà Thợ Săn

Chương 24



Triệu Văn cười nhìn Hùng Bá liếc mắt một cái, “Ngoại trừ khuôn mặt có chút hung ác, thể trạng có chút cường tráng, âm thanh hơi lớn ra, cái khác đều khá tốt.”

Hùng Bá nghe Triệu Văn nói, sờ sờ mặt của mình, lại sờ sờ cánh tay cường tráng của mình, cuối cùng ho khan hai tiếng, sau đó chần chờ nói.

“Ta chính là người dịu dàng nhất trong ba huynh đệ.”

“Huynh nghe được mấy lời này ở đâu vậy?”

“Là thật, a phụ cũng nói ta rất ôn hòa.”

“Thật không nhìn ra.”

Phu phu hai người vừa nói chuyện, vừa xuyên qua rừng trúc nhỏ, đi về nhà.

Chờ bóng người của bọn họ biến mất, tiểu ca nhi kia mới từ sau tảng đá lớn không xa thò ra một cái đầu nhỏ, hắn chần chờ một chút, có lẽ vì hương vị bay trong không trung càng ngày càng dày đặc, cuối cùng thật sự là không nhịn được, liền chạy chậm lại đến chỗ đất vừa nãy ngồi xuống, sau đó ngẩng đầu nhỏ dùng sức ngửi, cái bụng nhỏ kia đang không ngừng kêu to, hắn đã rất đói.

Chạng vạng, Triệu Văn nhớ đến tiểu ca nhi mà bọn họ gặp phải ngày hôm nay.

“Ta đi ra ngoài đi một chút.”

“Ta đi cùng đệ?” Hùng Bá đang sửa chữa cái cuốc nói rằng.

Triệu Văn lắc đầu, “Không cần, ta đi dạo gần rừng trúc.”

Hùng Bá nghe vậy nở nụ cười, hắn nhìn Triệu Văn đưa tay ra khoa tay mô tả một vóc người nho nhỏ, “Đệ đến xem tiểu ca nhi kia?”

“Huynh từng gặp qua tiểu oa nhi nhà ai mặt mày bẩn tới mức không thấy rõ chưa?”

Cũng phải, Hùng Bá gật đầu.

Nhóm tiểu oa nhi trong thôn là giữa ban ngày làm cho cả người bẩn thỉu, nhưng đến buổi tối, chỉ cần người lớn để trong lòng đều sẽ tắm rửa cho bọn nó một chút, tiểu ca nhi bọn họ nhìn thấy ngày hôm nay khắp toàn thân đều bẩn thỉu không nói, nhìn vết tích trên mặt sợ là đã hai ngày không lau chùi.

Triệu Văn suy nghĩ một chút, vẫn cầm một chút điểm tâm nhỏ, sau đó phất tay với Hùng Bá, đi về phía rừng trúc nhỏ.

Giữa hè, việc nhà nông trong ruộng cũng không nhiều, cho nên thời gian ăn cơm cũng sớm chút, xuyên qua rừng trúc nhỏ, liền có thể nhìn thấy trên nóc nhà vài gia đình bốc lên khói bếp, mà hương vị dày đặc nhất vẫn là thuộc về nhà Hùng Phong, hôm nay Đặng đầu bếp không đi, cho nên ngày đó hương vị nhà Hùng Phong sẽ không tiêu tan.

Triệu Văn nhìn bốn phía chung quanh một chút, phát hiện trên mảnh đất chỗ phát hiện tiểu ca nhi hôm nay có vết tích không cạn, chứng tỏ tiểu ca nhi thường xuyên ngồi ở chỗ này, Triệu Văn suy nghĩ một chút, lấy điểm tâm trong tay ra đặt ở trên hòn đá một ít, sau đó núp ở góc bí mật trong rừng trúc, muốn nhìn một chút xem tiểu ca nhi có thể ở gần đó hay không.

Kết quả hắn đứng gần nửa canh giờ, trên người bị muỗi cắn vài chỗ cũng không thấy thân ảnh tiểu ca nhi, bất đắc dĩ, Triệu Văn đành phải trở về nhà.

“Ngây người lâu như vậy, nhìn thấy không?”

Hùng Bá đang chuẩn bị tới tìm hắn đây, thấy Triệu Văn gãi chỗ ngứa trên người trở lại, “Không thấy, thế nhưng bị muỗi cắn không ít, ngứa quá đi mất.”

Hùng Bá vội vã đi ra bên cạnh cửa nhà bứt mấy cây cỏ dại, sau đó dùng lực vò ra nước trét lên mấy vết bị muỗi đốt của Triệu Văn.

Mát lạnh, thật thoải mái, không bao lâu sau cảm giác ngứa kia biến mất.

“Loại muỗi trong rừng trúc này lợi hại nhất, ta đã từng bị cắn phải mí mắt, chà chà, sưng tới mức không mở ra được.”

“Cắn trúng mí mắt huynh còn không biết đuổi nó, huynh suy nghĩ gì đấy?”

Triệu Văn nhíu mày hỏi.

Hùng Bá nghẹn lại, nhìn chung quanh.

Triệu Văn thấy hắn như thế liền cảm thấy được việc này không đúng, hắn hé mắt, nguy hiểm nhìn Hùng Bá, cuối cùng suy đoán nói: “Nếu là trong rừng trúc, vậy không có khả năng là đi săn thú, huynh đi nhìn lén người khác?”

Nhất thời mặt Hùng Bá đỏ lên, hắn ấp úng nói: “Ta cũng không phải cố ý, ta đi ngang qua chỗ kia, vừa vặn liền đụng phải phu phu người ta đang ấp ấp ôm ôm, vì để tránh cho lúng túng, ta chỉ có thể tìm chỗ trốn đi, đệ biết ta mà, sức lực không nhẹ không nặng, nếu như vỗ một cái vào mắt làm cho bọn họ nghe thấy được thì không tốt.”

“Đúng!”

Triệu Văn trừng Hùng Bá một cái nói.

Hùng Bá vội vã tỏ rõ thuần khiết, “Ta là người đàng hoàng, đôi mắt nhắm lại, tay cũng che lấy lỗ tai, cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không nghe thấy.”

“Được được được, huynh thành thật, huynh thành thật nhất, vậy huynh có thể thật thà thêm chút đem đám lông gà rừng giấu ở trong thư phòng ra thu dọn lại không?”

Hùng Bá có một yêu thích đặc biệt to lớn, chính là thích thu thập một ít lông chim dễ nhìn, Triệu Văn đến Hùng gia ngày thứ hai, liền tìm ra một cái hộp gỗ lớn dưới đáy giường, bên trong tất cả đều là một ít lông chim, có chim, có gà, hắn cũng có tâm, mỗi một cọng đều rửa sạch sành sanh hong khô rồi mới bỏ vào.

Lỗ tai Hùng Bá đỏ lên, hắn nhảy lên, vọt vào thư phòng.

Thật ra Triệu Văn không ngại việc hắn có sở thích này, nhưng Hùng Bá lại cực kỳ để ý, hắn sợ Triệu Văn nói hắn trẻ con.

Kỳ thực ngoài sở thích này của Hùng Bá, tại những phương diện khác đều có chút tính trẻ con, nhưng Triệu Văn rất yêu thích, so với Hùng Bá bình tĩnh mà lãnh huyết, Triệu Văn tất nhiên càng thích một mặt mềm mại này của hắn.

Tối hôm nay ăn cơm ở nhà Hùng Phong, một nhà Hùng Vân cũng có mặt, cho nên Hùng Bá liền hỏi chuyện của tiểu ca nhi kia.

“Buổi chiều hôm nay ta đang ở ngoài sân ôm củi vào nhà từng nhìn thấy mấy lần, cũng hỏi nó, nhưng nó không nói lời nào, quay đầu rồi chạy.”

Hùng Phong nói.

Phu phu Hùng Vân lại là chưa từng thấy.

“Không phải trẻ con trong thôn? Vậy thì kỳ quái, chẳng lẽ là hài tử nhà ai tới thăm người thân mang tới?”

Hùng Vân không hiểu nói.

“Nếu là hài tử do người tới thăm người thân mang tới, vậy không thể bẩn thỉu như thế?”

Hùng Bá cảm thấy không phải.

Đặng đầu bếp uống hai ngụm rượu, suy nghĩ một chút nói rằng: “Lần sau các người gặp lại nó thì trước tiên đừng đi hỏi nó, lén lút đi phía sau nó nhìn thử xem.”

“Đây là một chủ ý.”

Ánh mắt Chu Lực sáng lên.

“Nào, nào nào, tiếp tục ăn.”

Hùng Phong mời mọi người, trên bàn ăn là từng trận nói cười.

Ban đêm, hai người Hùng Bá cùng Triệu Văn quấn lấy nhau triền miên không thể miêu tả, sau đó lẳng lặng ôm nhau nói vài nói, đột nhiên bên ngoài chính có một tiếng nổ vang, sau đó chính là một trận mưa to, ào ào ào rơi xuống.

Ngày hè gió to mưa to là chuyện thường, nhưng Triệu Văn cùng Hùng Bá lại nghĩ tới tiểu ca nhi kia.

“Hay là ta đi xem thử?”

Hùng Bá nói.

“Xem kiểu gì?” Triệu Văn nhăn lông mày, “Cũng không biết nó ở đâu.”

Hùng Bá đi tới cửa sổ trúc chuẩn bị đóng cửa sổ lại, nhưng không ngờ nghe thấy được một tiếng ho khan nhỏ.

“Làm sao vậy?”

Triệu Văn thấy Hùng Bá lấy một cái áo bọc lên trên người mình, “Hình như ta nghe thấy có tiếng.”

Triệu Văn nhìn cửa viện đóng chặt, liếc nhìn nhìn mưa lớn đầy trời, nước mưa rơi xuống đất tiếng cũng không nhỏ, làm sao nghe thấy thanh âm của nó, nhưng hắn cũng không ngăn cản Hùng Bá, chỉ là dặn đối phương cẩn thận một chút, sau đó liền đi đến phòng bếp đun nước nóng.

Mưa lớn như thế, đi ra ngoài một chuyến trên người sẽ ướt nhẹp, chuẩn bị chút nước nóng cũng sẽ dùng tới.

Hùng Bá mặc áo tơi, dựa vào ánh sáng từ tia chớp quét mắt nhìn, gió to hất nước mưa thẳng vào mặt Hùng Bá, thế nhưng hắn không thèm chớp mắt bước chân dưới chân vững vàng, vừa đi, vừa nhìn.

Lần này mưa to không có cách nào đánh lửa, thỉnh thoảng có tia chớp quét qua, lúc hắn xuyên qua rừng trúc nhỏ đặc biệt lưu ý vài lần, vẫn không có phát hiện gì, vì thế hắn đi tới mảnh đất mà tiểu ca nhi thường ngồi sau gian nhà của Hùng Phong, sau đó dừng chân một chút, đi theo hướng mà ban ngày tiểu ca nhi chạy đi.

Triệu Văn đứng ở trước cửa sổ trúc lẳng lặng chờ Hùng Bá trở về, mắt thấy mưa càng lúc càng lớn, tiếng sấm cũng càng ngày càng vang, trong lòng hắn có chút lo lắng.

“Hức… Hức…. Hức “

Từ trong màn mưa nghe được tiếng hài tử khóc đứt quãng, khiến cho lưng Triệu Văn tê rần, hắn đưa tay lên móc móc lỗ tai, tưởng mình nghe lầm, không ngờ chỉ chốc lát, thanh âm kia lại truyền vào, hơn nữa nghe hình như càng ngày càng suy yếu.

Triệu Văn không hoài nghi nữa, áo tơi trong nhà chỉ có một cái, hắn không thể làm gì khác hơn là cầm một cái dù dựa theo phương hướng của thanh âm ra sân.

“Đệ ở chỗ nào?”

Triệu Văn dùng sức gào.

Sau đó thanh âm kia biến mất.

Triệu Văn thầm tự trách mình đánh rắn động cỏ, nhưng nếu đã gọi rồi, hắn cũng tương kế tựu kế, “Phía sau núi này sài lang hổ báo rất nhiều, trời mưa chúng nó thích nhất là đi ra tìm ăn! Nếu đệ không mau đi ra trở về nhà cùng ta, cẩn thận gặp được chúng nó!”

“Huynh… Huynh lừa người… Hức…. Hức….”

Thanh âm non nớt khiến Triệu Văn thuận lợi đi tới chồng củi phía bên ngoài viện, dựa vào ánh sáng, hắn nhìn thấy tiểu ca nhi vô cùng đáng thương đang núp ở tận cùng bên trong chồng củi, thân thể nhỏ cuộn thành một đoàn, hai tay ôm thật chặt bản thân, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Triệu Văn ngồi xổm ở bên ngoài.

“Biết ta lừa mà đệ còn nói?” Triệu Văn tận lực khiến giọng nói của mình mềm hơn.

Tiểu ca nhi bẹp bẹp miệng, còn chưa dừng lại nước mắt đã bắt đầu rơi xuống.

“Đừng khóc, đi ra đây ta mang đệ vào nhà sưởi ấm.”

Triệu Văn đưa tay ra cười nói.

Tiểu ca nhi nhìn Triệu Văn một chút, cuối cùng chậm rãi bò ra, chờ hắn tới gần Triệu Văn, Triệu Văn nhạy cảm ngửi thấy được một mùi máu tanh nhàn nhạt, hắn không dám trì hoãn nhiều, trực tiếp ôm lấy tiểu ca nhi vào phòng.

Trên đùi tiểu ca nhi xuất hiện mấy vết máu, trên cánh tay cũng có.

Triệu Văn sờ sờ trán của nó, phát hiện có chút nóng liền nhíu mày, “Bé ngoan.”

Tiểu ca nhi nháy một đôi mắt to nhìn Triệu Văn một hồi lâu sau mới gật đầu.

Lúc Hùng Bá trở lại Triệu Văn đã tắm rửa sạch sẽ, thay đổi trên y phục, bôi thuốc trị thương cho tiểu ca nhi, lúc này đang cho nó ăn điểm tâm nhỏ.

Nhìn thấy Hùng Bá một thân ướt nhẹp, cả người tiểu ca nhi run lên, lập tức núp ở phía sau Triệu Văn.

“Tìm được ở đâu?”

Hùng Bá nhìn lướt qua Triệu Văn rồi thay quần áo ướt sũng nói.

“Trong đống củi.”

Triệu Văn cười xoa xoa đầu ca nhi, chỉ chỉ Hùng Bá nói với nó: “Đây là phu quân của ta, đệ gọi hắn đại ca là được.”

Tiểu ca nhi nghiêng đầu nhìn Hùng Bá một chút, cuối cùng ngoan ngoãn kêu một tiếng đại ca ca.

Hùng Bá thấy sắc mặt của nó có chút hồng, liền đưa tay sờ sờ trán của nó, khiến tiểu ca nhi sợ đến mức trốn một chút.

“Trên người nó có chút vết thương, lại bị cảm lạnh.”

Triệu Văn nói.

Hùng Bá gật đầu, “Ta đi nấu chút thuốc.”

“Trong nồi có nước nóng, huynh nhớ tắm rửa.”

“Biết rồi.”

Hùng Bá ra ngoài rồi, tiểu ca nhi mới thò đầu ra.

“Ngày mai ta đi tìm trưởng thôn hỏi một chút.”

Hùng Bá tối sầm mặt nhìn tiểu ca nhi vùi ở trong ngực Triệu Văn nói rằng.

Tiểu ca nhi uống hết thuốc lúc này đang ngủ.

Triệu Văn gật đầu.

Mặt tiểu ca nhi đã rửa sạch có chút thanh tú, nhưng nốt ruồi son giữa chân mày có chút ảm đạm, có chút giống như nốt ruồi son giữa mi tâm của Chu Lực.

Ngày hôm sau.

Vì để cho tiểu ca nhi không chạy mất, Triệu Văn không đi ra ngoài, vẫn luôn ở nhà mang theo tiểu ca nhi, Hùng Bá thì sáng sớm liền đi đến nhà thôn trưởng, buổi chiều trong cửa hàng còn có việc, hắn đến sớm tìm hiểu rõ chuyện của tiểu ca nhi.

“Hài tử ở chỗ nào?”

Trưởng thôn hỏi.

“Ở nhà của ta, ta thấy không phải hài tử trong thôn, hỏi nó thì nó cũng không nói.”

Hùng Bá nói.

“Ta đây theo ngươi đi xem thử.”

Trưởng thôn đứng lên, chuẩn bị cùng Hùng Bá đi nhìn thử dáng dấp tiểu ca nhi, đột nhiên trong thôn này nhiều thêm một tiểu ca nhi, tự nhiên phải biết rõ xem tới như thế nào.

“Phu lang! Trưởng thôn đến!”

Triệu Văn vội vã thả công việc trong tay xuống, trấn an tiểu ca nhi một phen, dắt nó đi mở cửa viện.

“Trưởng thôn mời tiến vào.”

“Được được được.”

Trưởng thôn cười đáp, đôi mắt liếc mấy cái trên người tiểu ca nhi, sau đó nghiêng đầu lắc đầu với Hùng Bá, hắn cũng chưa từng thấy tiểu ca nhi này.

Triệu Văn cũng rất bất đắc dĩ, mặc kệ hắn hỏi thế nào, tiểu ca nhi nhất quyết không chịu nói mình từ đâu tới đây, ngay cả mình tên gì cũng không nói với hắn.

Hùng Bá đưa trưởng thôn đến cửa viện, trưởng thôn nói: “Hôm nay ta sẽ đến mấy cái làng bên cạnh hỏi một chút xem nhà ai gia bị mất tiểu ca nhi, ta thấy hắn rất yêu thích phu lang nhà ngươi, trước tiên cứ để hắn ở tại nhà các người đi.”

“Không thể làm gì khác hơn là như vậy.”

Hùng Bá thở dài, trong nhà chỉ có một cái giường, mà tiểu ca nhi này còn sợ hắn, đêm hôm qua hắn chỉ có thể ở thư phòng ngủ tạm một lát, xem ra một ngày tiểu ca nhi này không đi, hắn cũng một ngày không được lên giường phu lang.

Sau khi hai phu phu Hùng Phong cùng Hùng Vân biết việc này đều chạy tới, từ trước đến giờ Chu Lực rất thích hài tử, sang xem một chuyến xong, ngày hôm sau liền đưa tới hai bộ thường phục mới vừa làm ra.

“Đêm hôm qua thức đêm làm ra.”

Hùng Phong lắc đầu nói.

Hùng Bá cùng Hùng Vân nhìn tiểu ca nhi mặc bộ đồ mới cười cười.

Cũng không biết có phải là bởi vì Chu Lực làm hai bộ xiêm y cho tiểu ca nhi hay không, cảm giác bài xích của nó với Chu Lực tiêu tán rất nhiều, thậm chí còn đưa tay ra kéo góc áo Chu Lực.

Chu Lực cực kỳ cao hứng, nhiều lần đưa đồ ăn ngon tới, tiểu ca nhi càng rút dần bài xích đối với hắn.

Hùng Bá thấy hai người càng ngày càng thân cận, dứt khoát đem tiểu ca nhi thả ở trong nhà phu phu Hùng Phong.

Tiểu ca nhi đỏ mắt đi cùng Chu Lực, Hùng Bá lại cao hứng không thôi, bà nó, rốt cục hắn cũng có thể ngủ ở trên giường!

Triệu Văn bất đắc dĩ nhìn Hùng Bá một cái.

Chu Lực đã học không sai biệt lắm, Triệu Văn cũng bắt đầu xem cửa hàng.

Lần này tiệm mà hắn muốn chọn tất nhiên là phải ở chỗ tương đối náo nhiệt, cùng Hùng Bá chạy mấy ngày trên trấn, Triệu Văn rốt cục dùng mười hai lạng một năm tiền thuê thuê được một tiệm mới vừa sắp xếp xong, mặt sau cửa hàng này còn có một gian phòng nhỏ, nếu buổi tối không thể quay về cũng có thể ở lại hai người.

“Loại thức ăn như gà nướng với thỏ muối này các người tốt nhất là bán cùng chút rượu trắng.”

Đặng đầu bếp nghĩ kế nói.

“Này là ý kiến hay, không biết Đặng bá có nhận thức tiệm rượu nào tốt hay không?”

Triệu Văn tự mình rót một chén rượu cho Đặng đầu bếp hỏi.

Đặng đầu bếp tiếp nhận rượu, cười liếc mắt nhìn Triệu Văn, “Không nhiều không ít, vừa vặn nhận thức mấy nhà không sai.”

Hùng Bá cười hì hì, “Vậy lần này liền làm phiền Đặng bá giới thiệu một chút.”

“Được, tốt nhất là ngươi bớt nói chuyện kiểu vậy đi, nghe mà cả người ta không dễ chịu.”

Đặng đầu bếp cười nói.

Hùng Bá vỗ đùi, rót rượu cho Đặng đầu bếp lần nữa, “Ta chính là một người thô lỗ, Đặng bá đừng khách khí.”

“Người thô lỗ thì làm sao” Sắc mặt Đặng đầu bếp bắt đầu đỏ lên lớn tiếng nói, “Lão tử cũng là tên thô lỗ đây!”

“Đều thô lỗ! Đều thô lỗ!”

Hùng Phong uống hơi nhiều, nói chuyện hơi lớn.

Tiểu Hùng Thụy cùng tiểu ca nhi ngồi chung một chỗ đang ăn cơm, tiểu ca nhi bới từng hạt cơm nhét vào trong miệng, ăn rất là quý trọng, Triệu Văn thấy hắn như vậy, cùng Chu Lực nhìn nhau một cái, Chu Lực khẽ lắc đầu, biểu thị vẫn không hỏi ra được gì.

Đã mấy ngày, bên phía trưởng thôn cũng nói không có tin tức gì.

Chờ bọn nhỏ đều đi ngủ, Chu Lực cùng Hùng Phong đem quyết định nói cho đám người Hùng Bá.

“Dù sao nó cũng không nói đến chuyện trong nhà, cũng không ai tìm tới cửa, cho nên ta và phu lang chuẩn bị nhận nó làm con nuôi.”

Hùng Phong cười nói, Chu Lực ở bên cạnh gật gật đầu.

“Này đúng là không tệ, nếu người nhà nó tới cửa thì đón về, nếu không có người đến, cũng coi như là nó có một chỗ để đi.”

Hùng Vân tất nhiên là tán thành, phu phu Hùng Phong kết hôn nhiều năm lại chưa nuôi được một hài tử, làm huynh đệ hắn tất nhiên hi vọng Hùng Phong có thể có hậu duệ.

Bọn Hùng Bá tự nhiên không có gì để nói, Doãn Thành ôm tiểu Hùng Thụy đang ngủ cười nói: “Cũng không thể luôn gọi nó là tiểu ca nhi được, lấy nhũ danh thì sao?”

Chu Lực nhất thời gật đầu, một thời gian ngắn sau, Hùng Phong đặt cho tiểu ca nhi cái tên là “Tiểu Bình An.”

Ngày hôm sau hai người Triệu Văn liền cùng Đặng đầu bếp đi lên thị trấn tìm nhà bán rượu đàm luận, chờ nói chuyện xong trời cũng tối, liền tại Triệu gia nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau mới chạy về.

Không ngờ Hùng Phong báo cho hai người là hắn đã biết một ít chuyện về Tiểu Bình An.

“Hôm nay Vương Thuận tới tìm ta, Tiểu Bình An nhìn thấy hắn, ôm đùi Vương Thuận không buông tay, đại ca phu đệ ôm nó, nó còn khóc.”

Hùng Bá cùng Triệu Văn sững sờ.

“Hỏi Vương Thuận chưa?”

Hùng Phong gật đầu, “Vương Thuận cũng không rõ tại sao hài tử sẽ như vậy, sau khi Vương Thuận vừa đi, Tiểu Bình An liền nói Vương Thuận là cha nó! Đệ nói chuyện này….”

Từ lúc Tiểu Bình An vào ở nhà Hùng Phong, đại đa số người trong thôn cũng đều đến xem qua, có vài người là nhàn rỗi không chuyện gì lại đây tham gia trò vui, có người là xem xem Tiểu Bình An có phải là hài tử nhà thân thích mình hay không, mà Tiểu Bình An là lần đầu tiên nhìn thấy người lại chạy lên trước ôm người ta khóc.

Vương Thuận là đại tôn tử nhà trưởng thôn, mới vừa kết hôn chưa được mấy tháng, sao có thể có hài tử lớn như vậy, lại nói nếu Tiểu Bình An là hài tử nhà trưởng thôn, dựa vào tính tình của trưởng thôn không thể không nhận.

Triệu Văn nhớ tới ngày ấy trưởng thôn nhìn thấy dáng dấp Tiểu Bình An không giống như là nhận thức, hẳn là không nói dối, “Bất kể là thế nào, mặc dù Vương Thuận không phải cha của Tiểu Bình An, cũng có thể giống cha của nó.”

“Giống Vương Thuận cũng không chỉ có cha của nó.”

Hùng Bá buồn cười nói, người trong thôn thường nói Vương Thuận cùng cha hắn Vương Tài giống như khắc chung một khuôn vậy, không hổ là phụ tử thân sinh.

“Đúng vậy!” Hùng Phong vỗ mạnh cái đùi lớn, “Tìm Tài thúc!”

“Hả?”

Hùng Bá quát to một tiếng.

Triệu Văn nhẹ nhàng đạp Hùng Bá một cước, quay đầu nói với Hùng Phong: “Tài thúc ở đâu?”

“Tài thúc đã chết được hai năm.”

Hùng Bá chen miệng nói.

Hùng Phong sờ sờ mũi, hắn quên mất hai năm trước trong lúc xây nhà ở cho người ta Vương Tài đã bị té chết rồi.

“Vậy chuyện này khó rồi.”

Triệu Văn thở dài nói.

Hùng Bá gãi gãi đầu, “Ta đi tìm Vương Thuận hỏi thăm một chút.”

“Không cần cố ý đi hỏi, chỉ nói tối hôm nay mời hắn lại đây ăn bữa cơm.”

“Tam đệ phu ra chủ ý này tốt, ta đi mời.”

Nói xong Hùng Phong liền đứng dậy đi đến nhà trưởng thôn.

Tiểu Bình An lúc này đang ở cùng Chu Lực, Triệu Văn cho nó một chuỗi kẹo hồ lô, “Đây là cho đệ, đây là cho tiểu Hùng Thụy, đệ có thể giúp ta cầm cho nó không?”

Đôi mắt Tiểu Bình An sáng lấp lánh gật đầu, vừa ăn phần của mình, vừa đi đến nhà Hùng Vân, nhà Hùng Vân ở dưới nhà Hùng Phong, rất gần.

Chu Lực than thở, “Ta cũng không cầu gì khác, nếu thật là nhà họ Vương, bọn họ nhận thì thôi, nếu không nhận vậy ta cũng sẽ không đưa người giao cho bọn họ.”

“Nghe xem Vương Thuận nói thế nào đã.”

Triệu Văn nói.

“Chỉ có thể như vậy.”

Buổi tối Hùng Phong gia mời Vương Thuận tới dùng cơm, Vương Thuận bị chuyện ban ngày làm cho cả đầu lơ mơ, hiện tại lại bị Hùng Phong kéo tới dùng cơm càng không hiểu gì.

“Người, người thật nhiều.”

Vương Thuận thấy này người cả phòng, khô khan nói.

“Hùng gia chúng ta chỉ có ba huynh đệ, nhiều hơn nữa cũng không vượng bằng Vương gia nhà đệ.”

Hùng Vân cười rót một chén rượu cho Vương Thuận nói.

Tiểu Bình An cùng tiểu Hùng Thụy bị Chu Lực mang đến phòng bếp ăn cơm, lúc này Vương Thuận không nhìn thấy nó.

Rượu quá nửa tuần, ba huynh đệ Hùng gia luân phiên ra trận dẫn lời cho Vương Thuận nói, nhưng vẫn không lấy được tin tức hữu dụng gì, bất đắc dĩ Triệu Văn trực tiếp vỗ bàn quyết định ngày mai tìm trưởng thôn đàm luận.

Trưởng thôn là hán tử thành thật ngay thẳng, bị mời đến nhà Hùng Phong nói chuyện, lập tức kêu Vương Thuận lại đây, hành động của Tiểu Bình An không khác gì hôm qua, trưởng thôn lập tức nắm chắc trong lòng.

“Việc này làm thế nào ta cũng phải tra được, nếu như thật sự là hài tử của Vương gia chúng ta, ta đương nhiên sẽ không để cho nó lưu lạc ở bên ngoài.”

Tuy rằng trưởng thôn bảo đảm như vậy, nhưng Triệu Văn biết có câu gọi chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, vì thế hắn cùng Hùng Bá liền tra xét điều tra chuyện Vương Tài khi còn sống trong bóng tối, phát hiện bảy, tám năm trước Vương Tài cùng một tiểu quả phu trên trấn đi lại có chút gần, thậm chí muốn rước người kia về làm thiếp, nếu không phải trưởng thôn đè xuống không cho, tiểu quả phu kia đã sớm tới cửa.

“Vương Tài chết hai năm trước, như vậy tuổi tác của Tiểu Bình An cũng gần gần.”

Hùng Bá suy tư nói.

Triệu Văn lại lắc đầu, “Trừ ra hai năm trước, nhiều nhất thì Tiểu Bình An cũng chỉ là ba tuổi, ngươi cảm thấy hài tử ba tuổi có thể nhớ kỹ tướng mạo một người sao?”

“Cũng phải, ” Hùng Bá cảm thấy được việc này có chút kỳ.

“Chúng ta đi bái phỏng tiểu quả phu kia đi.”

Tiểu quả phu hiện nay đã gầy không còn hình dáng, sắc mặt hắn tái nhợt, hai mắt vô thần, ngay cả việc hít thở cũng rất tốn công tốn sức.

“Ta cho rằng người tới sẽ là Vương gia.”

Triệu Văn khẽ mỉm cười, “Người nhà họ Vương sớm muộn sẽ đến, chỉ là chúng ta đến sớm mà thôi.”

Tiểu quả phu nhếch đôi môi tái nhợt, “Hài tử là ta tìm người đưa vào trong thôn, cuộc sống của ta không dài, cũng không nuôi nổi nó, đưa nó đi là lựa chọn duy nhất.”

“Nó nhỏ như vậy, ngươi cũng dứt bỏ được sao?” Hùng Bá không ngờ có người làm cha như vậy.

“Người nhà họ Vương còn xuống tay được với chuyện của ta và Vương Tài, sao ta lại không thể nhẫn tâm.”

Triệu Văn đè Hùng Bá lại, nhìn về phía tiểu quả phu, “Ngươi có thể sinh nó ra liền nói rõ ngươi không bỏ được nó, điều ta nghĩ không ra chính là vì sao hài tử lại nhận ra Vương Thuận.”

“Vương Thuận cùng Vương Tài rất giống nhau, chỉ cần lúc Vương Thuận lên trên trấn chỉ ra và xác nhận hai lần cho nó, nó sẽ biết được.”

“Ngươi yên tâm đem hài tử giao cho Vương gia?”

Triệu Văn hỏi, tuy rằng Vương Tài qua đời, nhưng là bà nương của Vương Tài còn ở đây, nàng không phải là quả hồng mềm.

Tiểu quả phu buồn bã, “Ta không có cách nào.”

“Sao lại không có cách nào.”

Triệu Văn buồn cười nói.

“Ngươi chỉ là bị bệnh có chút nặng, nếu như ngươi muốn trị tốt cũng không phải việc khó, ngươi chỉ là không muốn trị, cũng không muốn sống.”

Tiểu quả phu bị Triệu Văn nói trúng điều trong lòng, đôi mắt lập tức liền đỏ, “Ta…”

Hùng Bá nhìn nhà ở của tiểu quả phu một chút, là cái sân rất nhỏ, nhưng cho dù nhỏ nữa cũng là trên trấn, bán đi cũng được một bút bạc, chữa khỏi bệnh của tiểu quả phu không có vấn đề.

“Ngày đó nếu không phải chúng ta cứu nó, mạng của nó đã bị mưa to lấy đi mất.”

Hùng Bá cau mày đem tình hình ngày ấy của Tiểu Bình An nói một lần, vì để cho tiểu quả phu thay đổi suy nghĩ, lúc Hùng Bá nói cố ý miêu tả thảm hơn chút.

Triệu Văn cũng không ngăn cản Hùng Bá, phải khiến cho tiểu quả phu tỉnh táo một chút, hắn cảm thấy cho dù mình rời đi, Tiểu Bình An vẫn có thể sống rất tốt.

“Đừng nói nữa! Đừng nói nữa!”

Tiểu quả phu sụp đổ bưng kín lỗ tai, Hùng Bá thấy hai mắt hắn trợn ngược, lập tức đi ra ngoài tìm lang trung.

Triệu Văn đỡ tiểu quả phu ngồi xuống, cúi đầu ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói: “Hiện tại cảm thấy tư vị này khó chịu sao? Tiểu ca nhi nhỏ như vậy, nó cũng khó chịu nhiều lần, ngươi thật sự cảm thấy nó trôi qua rất tốt sao?”

Tiểu quả phu lập tức khóc rống lên, Triệu Văn lẳng lặng đứng ở bên cạnh nhìn hắn, không nói thêm nữa.

Hùng Bá mời lang trung tới rất nhanh, lang trung khám cho tiểu quả phu một chút, “Cực kỳ hư nhược, hàn khí trong cơ thể cũng nặng, phải nuôi thật tốt mới được.”

“Muốn thuốc không?”

Triệu Văn cười hỏi tiểu quả phu.

Tiểu quả phu vội vàng gật đầu, “Có! Có!”

Hùng Bá hừ lạnh một tiếng, cùng Triệu Văn thương lượng rồi hắn liền về thôn đem chuyện nói cho bọn Hùng Phong nghe.

“Đã như vậy liền đem Tiểu Bình An đưa trở về đi.”

Hùng Bá nhìn Chu Lực một chút, cuối cùng nói.

Chu Lực có chút do dự, “Hắn sẽ không tiếp tục làm chuyện như vậy chứ?”

“Nhìn dáng vẻ của hắn cũng không nỡ bỏ Tiểu Bình An.” Hùng Bá suy nghĩ một chút nói.

“Vậy thì đưa đi đi, các người chờ một lát, ta dọn dẹp cho nó một chút.”

Một lúc sau Chu Lực nói.

“Đại ca phu không đi?”

Chu Lực lắc đầu, “Ta không đi được.”

Hùng Bá gãi đầu một cái, không hiểu nhìn Chu Lực cùng Hùng Phong một chút.

Nhưng Tiểu Bình An lại không muốn đi cùng Hùng Phong cùng Hùng Bá, bất đắc dĩ Chu Lực không thể làm gì khác hơn là đồng thời đi theo lên trên trấn.

Lúc thấy tiểu quả phu, trên mặt Tiểu Bình An lộ ra nụ cười thật to, hắn buông tay tay Chu Lực, chạy tới ôm chặt lấy tiểu quả phu, trong miệng cao hứng kêu lên: “A phụ.”

Tiểu quả phu ôm chặt lấy Tiểu Bình An, run rẩy nói không ra lời.

Chờ tiểu quả phu bình tĩnh lại, Triệu Văn nặn nặn khuôn mặt Tiểu Bình An hỏi: “Tại sao ngày đó trời mưa đại ca đệ ở ngoài sân gọi đệ, đệ lại không lên tiếng, ta gọi đệ thì đệ liền lên tiếng?”

Tiểu Bình An toét miệng cười nói: “Ngày đó ta nhìn thấy huynh đem đồ ăn ngon đặt ở trên hòn đá, ta ăn, ăn thật ngon.”

Tiểu quả phu che miệng lại nuốt xuống âm thanh nơi cổ họng, đứng lên quỳ xuống trước đám người Triệu Văn nói: “Đa tạ mấy vị ân nhân.”

Triệu Văn tránh được cái quỳ này của tiểu quả phu, thần sắc hơi lạnh, “Nếu như có thể, ta thật không muốn để cho đại ca phu của ta trả lại hài tử, mấy thứ trên người nó mặc đều là do đại ca phu làm ra từng chút một, ngươi thì sao? Đã làm gì vì nó.”

“Ta sai rồi, ta sẽ không bao giờ bỏ nó nữa, ta sai rồi.”

Chu Lực thấy tiểu quả phu như vậy, dẫn đầu rời khỏi.

Trong lòng hắn không dễ chịu.

Về thôn, Hùng Phong liền đi tìm trưởng thôn nói a phụ của Tiểu Bình An đã tìm tới, hài tử cũng đưa đi, ngậm miệng không nói thân phận của tiểu quả phu, chỉ nói hài tử nhận lầm người.

Trưởng thôn cũng thả lỏng, nói thẳng không có chuyện gì là tốt rồi.

Tiểu Bình An bị đưa đi, tâm tình Chu Lực xuống dốc ít ngày, một ngày hắn phát hiện còn có chút đồ của Tiểu Bình An sót lại, liền bảo Hùng Phong đưa đến trên trấn, nhưng không ngờ người ở khu nhà nhỏ kia đã đổi, thì ra tiểu quả phu đem bán phòng ở đi, mang theo Tiểu Bình An đi, còn đi nơi nào, cũng không ai biết.

Triệu Văn cùng Hùng Bá bận rộn chân không chạm đất, Hùng Bá cùng Hùng Vân vội vàng đi khắp nơi thu con mồi, Triệu Văn thì lại vội vàng xem tu sửa cửa hàng, những chỗ nào nào cần phải cải biến, những chỗ nào cần tăng thêm đồ vật, Triệu Văn ngủ nằm mơ cũng thấy mình loanh quanh bên trong cửa hàng.

Dưới sự chỉ đạo của Đặng đầu bếp, Chu Lực làm ra nhóm gà nướng và thịt thỏ muối đầu tiên cho cửa hàng mới một lần cuối cùng, Đặng đầu bếp thoả mãn gật đầu.

“Ngắn ngủi hơn hai tháng ngươi có thể làm ra được loại này cũng là rất tốt, ta cũng chỉ có thể dạy ngươi được thế.”

Chu Lực không biết nói cái gì mới tốt, tuy rằng thời gian chung đụng cùng Đặng đầu bếp không dài, nhưng cũng rõ ràng đối phương là trưởng bối từ ái, rất nhiều chuyện hắn sẽ không trực tiếp dùng miệng nói, mà là động thủ làm, điểm này giống như lời Triệu Văn nói, cực kỳ giống tác phong của Hùng Bá, cũng chính vì như thế, Đặng đầu bếp mới có thể cùng Hùng Bá hợp ý như thế.

Cuối cùng, Chu Lực làm một bàn đồ ăn mà Đặng đầu bếp thích ăn, ba huynh đệ Hùng gia cũng bồi tiếp Đặng đầu bếp ăn một bữa no say, cũng coi như là tiễn Đặng đầu bếp một đoạn đường.

Ngày hôm sau Đặng đầu bếp trở về thị trấn, cửa hàng mới của Triệu Văn cũng khai trương ngay hôm sau.

Cửa hàng tên là thịt nướng Hùng ký.

Đơn giản hào phóng, mùi thịt cùng hương rượu bên trong cửa hàng tràn ngập nửa đường phố, hấp dẫn người tìm tới không ngừng.

Thịt nướng cùng thịt muối nhà họ ăn ngon mà rẻ hơn so với những cửa hàng khác, ngày thứ nhất mua thịt còn được tặng rượu trắng, chỉ riêng cái này, trong ngày thứ nhất đã bán ra hơn một nửa thịt nướng cùng thịt muối.

Giá tiền là Triệu Văn định, múc rượu, lấy tiền là Chu Lực, lấy thịt là Hùng Phong, tuy rằng hai người làm ăn lần đầu tiên, nhưng kết thúc một ngày cũng coi như là sờ soạng được phương pháp.

Triệu Văn đưa cho Chu Lực, Hùng Phong cùng với Hùng Vân một tháng hai lượng bạc, phu phu Hùng Phong quản lý thịt nướng Hùng ký, Triệu Văn thì lại nhìn cửa hàng Hùng Văn, quản lý sổ sách hai cửa hàng, Hùng Vân cùng Hùng Bá ở bên ngoài thu con mồi.

Như vậy nhìn một chút thì thấy, phu lang Doãn Thành của Hùng Vân không tham dự trong này.

Người nhà họ Doãn tất nhiên là nghe nói, đại ca của Doãn Thành là Doãn Công cố ý chạy tới chỉ vào Doãn Thành mắng hắn vô dụng, cơ hội tốt như vậy mà không đi giúp đỡ, trơ mắt nhìn một nhà Hùng lão đại chiếm tiện nghi của Hùng lão tam.

Doãn Thành để tiểu Hùng Thụy sang một góc chơi, sau đó mặt lạnh đối mặt với hai mắt của Doãn Công nói: “Ta nhớ lúc ta xuất giá không bao lâu thì các người liền không liên quan đến việc của ta, làm sao, hiện tại muốn đổi ý?”

Chuyện Doãn gia lão gia tử cho Doãn Thành đi học đường vốn đã khiến những người khác không cao hứng, thật vất vả gả ra ngoài, có một lần tới cửa mượn bạc muốn đi thi tú tài, Doãn gia tất nhiên không chịu, nói không ít lời tuyệt tình với hai người Hùng Vân, cuối cùng còn ở bên ngoài nói xấu Hùng Vân.

Không ngờ Doãn Thành cũng thi đậu tú tài, làm cho Doãn gia hối hận không thôi, lúc này nghe chuyện Hùng lão tam cưới ca nhi nhà có tiền, Doãn Thành cư nhiên không nhân cơ hội này cọ vào, Doãn gia cảm thấy hắn không biết tranh dành, lúc này mới để cho Doãn Công dùng danh nghĩa “Giúp” hắn đi đến thuyết giáo Hùng gia.

“Chúng ta cũng là vì tốt cho đệ.”

Doãn Công đảo tròng mắt, nghẹn ra một câu như vậy.

“Chuyện của ta các người đừng để tâm, cũng đừng nghĩ ta sẽ nói với người ta cho Doãn gia đi giúp đỡ, bọn họ không thiếu người, ta cũng sẽ không giúp các người, ta còn có việc, đại ca nếu không có chuyện khác thì trở về đi.”

Nói xong, Doãn Thành liền cứng rắn đẩy Doãn Công ra sân, mạnh mẽ đóng cửa viện lại.

Một đám ngu xuẩn.

Doãn Thành không quay đầu lại mắng.

Doãn Công đương nhiên sẽ không đi về, hắn ngồi xổm ở trên đường lớn cạnh nhà Hùng Vân, chuẩn bị ngăn cản Hùng Bá cùng Triệu Văn, đòi một lời giải thích cho “Doãn Thành”.

Nếu có người đi ngang đường, Doãn Công liền liên tiếp nói mình đòi công bằng cho đệ ca nhi nhà mình, dựa vào cái gì một nhà Hùng lão đại có thể cùng làm việc, Doãn Thành lại không thể đi cùng Hùng Vân.

Người trong thôn nghe được đôi mắt toả sáng, không bao lâu liền truyền vài nhà, mọi người cơm nước xong rất sớm liền ngồi xổm ở phụ cận, nghe Doãn Công nói không ngừng, cùng nhau chờ anh em nhà họ Hùng trở về xem kịch vui.

Hùng Bá cùng Triệu Văn hôm nay có chút bận, cho nên liền về trễ hơn sơ với phu phu Hùng Phong, nhưng không ngờ thấy phu phu Hùng Phong bị một hán tử ngăn ở giữa đường, hai bên có rất nhiều thôn dân đứng, Hùng Vân đứng ở bên cạnh sắc mặt cũng khó nhìn, Doãn Thành mang theo tiểu Hùng Thụy đứng ở một bên cạnh, trên mặt cũng tức giận.

Hùng Bá hé mắt, nhanh chân đi lên trước: “Đều vây quanh đây làm gì? Chưa từng thấy ba huynh đệ Hùng gia à?”

Giọng hắn lớn như chuông, làm cho thôn dân đang vây xem trong nháy mắt chạy trốn mất tích.

Triệu Văn nghe vậy nhếch môi, cũng không đi lên, đứng ở cách đó không xa nhìn Hùng Bá làm việc.

Doãn Công rất hiếm thấy được Hùng Bá, lúc này vừa nhìn ở khoảng cách gần, thể trạng kia mình không so được! Khí thế hung hăng nhất thời tản đi không ít, “Ôi, đây chính là Hùng gia Hùng Bá đi?”

“Ơ, ta không phải Hùng gia Hùng Bá, chẳng lẽ là Hùng Bá của nhà khác?”

Hùng Bá xem thường liếc mắt nhìn Doãn Công châm chọc nói.

“Vâng vâng vâng, là ta ăn nói vụng về, không biết nói chuyện, ” Doãn Công nhìn người bên cạnh Hùng Bá một chút, phát hiện ra Triệu Văn có khí chất hoàn toàn khác với ca nhi nông gia, “Đây chính là Tam đệ phu đi? Thực sự là khí độ bất phàm!”

Doãn Thành trực tiếp đứng ở trước mặt Triệu Văn chặn tầm mắt của Doãn Công, “Huynh gọi ai là Tam đệ phu! Đừng kêu loạn!”

Doãn Công lườm hắn một cái, cố ý lớn tiếng nói: “Ta còn không phải là vì tốt cho đệ sao, ai bảo đệ không tranh không đoạt, bị người ta xem nhẹ cũng không biết.”

“Ngươi là ai vậy?”

Hùng Bá thiếu kiên nhẫn nghe một đống lời lãng phí, trực tiếp nhấc cổ áo Doãn Công hỏi.

“Ta, ta ta là Doãn Công! Đại ca của Doãn Thành!”

Doãn Công dùng sức giãy dụa, không biết làm sao, lực tay của Hùng Bá quá lớn, hắn không có cách nào tránh thoát.

Hùng Phong để Chu Lực mang theo tiểu Hùng Thụy về nhà trước, mình và Hùng Vân tiến lên vây Doãn Công lại, ba hán tử to lớn trực tiếp vây Doãn Công đến mức không dám nói câu nào.

“Ngươi vây quanh đại ca ta cùng Nhị ca làm gì?”

Doãn Công quả thực muốn khóc, hắn làm sao mà gọi là vây, nhiều nhất cũng chính là cản người, hiện tại mình mới là bị ba người này vây thì có!

“Có, có chút việc.”

Doãn Công lộ ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.

Hùng Bá lắc đầu, phát ra từng tiếng bẻ khớp răng rắc, Doãn Công sợ đến mức trực tiếp rụt lại trên mặt đất, không bao lâu sau một mùi khai nước tiểu liền truyền vào trong mũi những người ở đây.

Triệu Văn không lên tiếng lui hai bước, Doãn Thành càng ghét bỏ quay người sang, sau đó xin lỗi Triệu Văn, “Bọn họ chính là người như vậy, đệ đừng suy nghĩ nhiều.”

Triệu Văn lý giải gật đầu, “Ta hiểu.”

Triệu lão phu nhân là người còn ghê hơn.

Mà bên kia Hùng Bá cũng hỏi xong chuyện rồi, hắn quả thực không thể tin được trên đời này còn có người ngu xuẩn như vậy.

“Nhị ca, hắn thực sự là ca ca của Nhị ca phu à?”

Hùng Vân lắc đầu, “Đã đoạn tuyệt quan hệ rất lâu.”

Hùng Phong trực tiếp cười nhạo nói: “Ta là một kẻ thô lỗ mà còn hiểu, vậy mà ngươi cư nhiên không biết.”

Doãn Công không rõ vì sao run run một chút.

Hùng Bá ghét bỏ cách hắn xa một chút, “Người muốn thi công danh làm sao có thể làm ăn, đây không phải là tự chặt đường của mình sao?”

Cả người Doãn Công cứng đờ, hắn, quên mất thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.