Kiều Phu Lang Nhà Thợ Săn

Chương 26



Hôm nay đúng lúc là ngày Bách Vị hiên cùng Diệu Vị hiên lại đây thu con mồi, Hùng Bá mới vừa đi không bao lâu, bọn họ liền tới, cũng may Hùng Vân vừa thu một vài con mồi trở về, vừa vặn chạy tới giúp đỡ sắp xếp con mồi.

Triệu Văn kiểm kê con mồi còn lại sau khi bọn họ chọn lựa.

Bách Vị hiên Ngô Tam nhìn Trường Cước Dương nằm dưới chân một chút, con Trường Cước Dương này gầy không nói, vết thương trên người cũng nhiều, chất thịt như vậy bọn họ không cần lắm, hắn có chút do dự.

“Trường Cước Dương tương đối khó đối phó, con này rơi xuống bẫy rập mấy ngày mới bị phát hiện, không ăn không uống sắp chết đói, nhìn có chút không tốt, ngươi xem con khác đi.”

Triệu Văn tất nhiên biết nguyên nhân Ngô Tam do dự, vì vậy cười nói.

Ngô Tam thở phào nhẹ nhõm, “Phiền huynh.”

“Làm gì có.”

Ngô Tam cũng rất cung kính, cho dù Triệu Văn đã gả đi, người Triệu gia cũng không thể xem thường, đây là lời căn dặn lúc trước của Ngô chưởng quỹ.

Đúng lúc này, hán tử mười lăm mười sáu tuổi đứng ở trước cửa hàng, lớn tiếng nói: “Chưởng quỹ, nhà huynh còn Trường Cước Dương không?”

Triệu Văn nhất thời nhớ ra đây là người nào, lúc trước đi tửu lâu bán con mồi, chính là tiểu nhị này cân trọng lượng.

“Tửu lâu các người muốn Trường Cước Dương à?”

Tiểu nhị nhìn khuôn mặt tuấn tú của Triệu Văn cảm thấy ngại ngùng, nhưng vẫn gật đầu một cái.

“Còn một con có thể bán, ngươi tiến vào xem đi.”

Triệu Văn chỉ chỉ phía sau nói.

Tiểu nhị thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi theo Triệu Văn vào.

Ngô Tam cùng hai người hắn mang đến đang lựa chọn con mồi, hơn nữa đều là thời gian chết không lâu, khổ người khá lớn, chất thịt lại tương đối tốt, nhớ đến bốn chiếc xe ngựa bên ngoài, tiểu nhị nuốt một ngụm nước bọt, cũng không dám nhìn nhiều, trực tiếp tìm tới Trường Cước Dương mình muốn.

Chỉ có một con, hơn nữa còn hơi nhỏ, nhưng dù sao thì có còn hơn không.

“Tổng cộng năm lượng.”

Triệu Văn cân trọng lượng xong nói rằng.

Tiểu nhị vừa nghe, nhìn dáng vẻ của Triệu Văn, lại nhìn mấy người Ngô Tam không ngừng chuyển con mồi lên trên xe, cũng không tiện trả giá, nói thầm trong lòng cũng may Mã chưởng quỹ cho năm lượng, sau đó vội vã móc ra năm lượng bạc vụn từ trong lòng cho Triệu Văn, mang theo Trường Cước Dương đi.

Triệu Văn đem bạc vụn vứt vào trong hộp gỗ, khóe miệng mang theo cười.

Mã chưởng quỹ à…..

“Năm lượng?!”

Ở hậu viện của tửu lâu, Mã chưởng quỹ nhìn con Trường Cước Dương gầy trước mặt hét lớn.

Tiểu nhị rụt cổ một cái, cẩn thận từng li từng tí một trả lời: “Ngài nói không vượt quá năm lượng bạc thì mua về, này vừa đủ năm lượng…..”

“Vậy cũng phải xem đồ chứ!”

Mã chưởng quỹ tức giận, hắn run rẩy vươn ngón tay chỉ Trường Cước Dương trước mặt, “Mặt hàng này trước đây ta chỉ dùng một lượng bạc là thu được! Ngươi lại dùng năm lượng bạc mua về cho ta!”

“Chưởng quỹ, không có cách nào, này, người ta cũng đưa bạc giống vậy.”

Tiểu nhị phàn nàn nói.

“Ai lại ngu xuẩn như vậy?!”

“Thật mà, những người kia còn mang theo vài chiếc xe ngựa đến đây, con mồi tốt trong cửa hàng Hùng Văn đều bị bọn họ chọn đi.”

Mã chưởng quỹ hít một hơi thật sâu, “Thật sự?”

Tiểu nhị vội vàng gật đầu.

Mã chưởng quỹ nhắm mắt lại, đau lòng năm lượng bạc kia của mình, “Cút ra ngoài!”

Tiểu nhị không còn dám nói nhiều, vui vẻ chạy đến phía trước.

Trong nhà bếp, nhóm người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cuối cùng rốt cuộc một người trưng khuôn mặt tươi cười hỏi: “Chưởng quỹ, con dê này…”

“Hả?!”

Mã chưởng quỹ hung tợn quay đầu nhìn người kia.

“…. Phải làm sao?”

“Làm! Làm thật tốt cho ta!” Mã chưởng quỹ nghiến răng nghiến lợi nói, “Làm sao cũng phải đem năm lượng bạc này kiếm về cho ta!”

“Vâng vâng vâng.”

Nhà bếp vội vàng gật đầu, trong lòng yên lặng mà chia buồn với đám kia thương nhân, đó mới là dê bị giết.

Mã chưởng quỹ thở phì phò ra khỏi tửu lâu chuẩn bị đi đến cửa hàng Hùng Văn đòi một lời giải thích.

“Ơ! Mã chưởng quỹ sao ông còn đi tản bộ vậy?”

Hùng Bá cầm sổ sách trở về thấy Mã chưởng quỹ vẫn đứng ở chỗ lúc trước gặp phải hắn, vì vậy kinh ngạc nói.

Mã chưởng quỹ bị gọi lại, nghe được giọng nói này lửa giận trong lòng càng to lớn hơn, hắn khí thế hùng hổ xoay người chuẩn bị nhắm vào Hùng Bá chất vấn, lại nhìn thấy Văn trưởng trấn bên cạnh Hùng Bá thì đành phải gắng hết sức nín trở lại!

“Văn, Văn trưởng trấn?”

Văn trưởng trấn trưng mặt gật đầu, hắn quan sát Mã chưởng quỹ trên dưới một phen: “Thoạt nhìn sắc mặt của Mã chưởng quỹ không tốt lắm.”

“Ta….”

“Văn trưởng trấn có lẽ ngài không biết, Mã chưởng quỹ ăn nhiều cho nên không thoải mái.”

Hùng Bá cười toe toét tiếp lời.

Văn trưởng trấn nghe vậy, lại nhìn Mã chưởng quỹ càng ngày càng trầm mặt, không khỏi nhíu mày, “Thật sự không có chuyện gì sao?”

“Ta….”

“Không có chuyện gì không có chuyện gì, trở về ăn chút bã đậu thải ra là tốt rồi.”

Hùng Bá lần thứ hai tiếp lời cười hắc hắc nói.

Mã chưởng quỹ:….

Văn trưởng trấn cũng cảm thấy Hùng Bá nói có lý, quan tâm Mã chưởng quỹ vài lần xong, liền cùng Hùng Bá ly khai.

Mã chưởng quỹ lấy lại tinh thần run rẩy thân thể, một mình đứng ở giữa đường hứng gió mùa hạ thổi nóng rực.

“Đây, đại ca nói mặc dù sinh ý tháng này không tốt như lúc mới vừa khai trương, nhưng người đến cửa hàng mua thịt cùng rượu cũng không thiếu đâu.”

Hùng Bá đem sổ sách đưa cho Triệu Văn cười nói.

Hùng Vân vừa nghe làm ăn khá khẩm, cũng cao hứng.

“Với tay nghề của đại ca phu sẽ không thiếu khách!”

Triệu Văn gật đầu, hắn vừa lật sổ sách vừa nói: “Ta nghĩ nên mua hai chiếc xe bò, như vậy các huynh thu con mồi cũng không cần tìm xe của người khác.”

“Xe bò? Không tiện cho lắm đâu.”

Hùng Vân nói.

Hùng Bá suy nghĩ một chút lại cảm thấy được, “Tiền sớm muộn cũng có thể kiếm về, có xe bò ta có thể tới mấy thôn trấn trước kia xem một chút.”

Triệu Văn cười nhìn hai người một cái, “Nói không sai, hơn nữa sau này chúng ta về thôn cũng có xe ngồi, qua lại đều thuận tiện.”

Hùng Bá lập tức minh bạch, hắn vỗ đùi, cười nói với Hùng Vân: “Sau này Nhị ca phu đi tới cái Tư Thục kia, cũng có thể cùng đi chung với chúng ta!”

Hùng Vân sững sờ.

“Nói không sai, như vậy cho dù không ở trên trấn cũng được.” Triệu Văn tiếp lời.

Hùng Vân có chút cảm động, nhưng nếu hai người đều đi mất, tiểu Hùng Thụy sẽ làm thế nào đây.

“Tiểu Hùng Thụy có thể ở cùng đệ, cũng có thể cùng đại ca phu, chờ nó đi học đường còn mấy năm nữa, không vội.”

Triệu Văn biết Hùng Vân lo lắng cái gì, vì vậy nói.

“Ta cảm thấy được.”

Hùng Bá uống một chén nước lớn, trời nóng không được, một ngày uống không ít nước.

“Ta đi về hỏi phu lang của ta.”

Hùng Vân biết mục đích mua xe bò của Triệu Văn, nhưng rõ ràng có thể chỉ mua một chiếc xe bò, bây giờ lại vì chăm sóc cả nhà bọn họ mà mua hai chiếc xe bò, bọn họ thật không biết làm sao để nhận chuyện này.

“Nhị ca chớ suy nghĩ quá nhiều, ta mua hai chiếc xe bò cũng có chỗ sử dụng, ngẫm lại sau này nếu ta và Hùng Bá muốn đi lên thị trấn, bên này thu con mồi cũng phải dùng xe, chỉ mua một chiếc liền không đủ dùng, hơn nữa có xe bò các huynh thu con mồi cũng có thể đi càng nhiều thôn, thu càng nhiều con mồi, sinh ý bên trong cửa hàng mới có thể càng tốt, lại nói xe bò này cũng có thể bán đi bất cứ lúc nào, không thiệt thòi.”

Triệu Văn thực sự nói thật, hắn không bao giờ làm chuyện lỗ vốn.

“Hùng Bá! Ngươi đi ra cho ta!”

Hùng Vân đang muốn đáp lời Triệu Văn, một tiếng rống to từ bên ngoài cửa hàng truyền vào.

Triệu Văn nhíu mày, nhìn về phía Hùng Bá, Hùng Vân cũng sầm mặt đứng lên.

“Ta đi, các người ở trong phòng nghỉ ngơi.”

Hùng Bá thả chén trà trong tay xuống, đứng lên, đi tới cửa hàng.

Hắn nghi hoặc nhìn Mã chưởng quỹ đứng ở trước cửa hàng, đen mặt lại: “Mã chưởng quỹ? Âm thanh lớn như vậy, ông thải ra rồi à? Nhưng mà nhìn sắc mặt của ông vẫn không hề tốt đẹp gì, lẽ nào chỉ thải ra được một nửa?”

“Ngậm miệng!”

Mã chưởng quỹ tức giận đến phát run, giọng của hắn cũng kéo theo thợ mộc cùng thợ rèn ở tiệm bên cạnh ra, ngay cả người đi ngang qua cũng nghị luận, nhìn về phía bên này.

Hùng Bá nhíu mày, nhanh chân tiêu sái đến trước mặt Mã chưởng quỹ, hắn căn bản không cần phát ra vẻ tức giận gì, chỉ cần trưng gương mặt không hề có cảm xúc thêm vào thân thể vừa cao vừa to lớn như vậy trực tiếp khiến Mã chưởng quỹ lùi lại hai bước.

“Làm? Làm gì?!”

Mã chưởng quỹ kinh hoảng nói.

Triệu Văn cùng Hùng Vân cũng đi ra.

“Câu nói này hẳn là ta hỏi ông mới phải, đột nhiên đứng trước cửa hàng của chúng ta gào gào thét thét làm gì?”

Hùng Bá không biết cái gì gọi là nhường nhịn, hắn chỉ biết là ai không làm cho hắn không thoải mái, quả đấm của hắn liền bắt đầu ngứa ngáy.

Mã chưởng quỹ nhất thời nhớ tới mục đích mình tới nơi này, thấy người chung quanh càng ngày càng nhiều, sống lưng của hắn cũng ưỡn đến mức càng ngày càng thẳng, lớn tiếng mà nhìn đám người Triệu Văn nói: “Hùng Bá, ta và ngươi cũng có đến mấy năm giao tình, ngươi nói xem trước đây, mỗi lần mang tới con mồi, ta không thu cho ngươi sao? Nếu không phải ta luôn luôn mua con mồi của ngươi, ngươi có thể có ngày hôm nay sao?”

Hùng Bá nghe được cảm thấy không thoải mái, “Con mồi cùng việc ta có ngày hôm nay có quan hệ gì?”

Đúng là đồ quê mùa!

Mã chưởng quỹ mắng thầm, hắn không để ý tới Hùng Bá, mà là nói với Triệu Văn: “Mọi người đều là người làm ăn, làm ăn sao có thể quên cội nguồn chứ?”

Triệu Văn nhìn lướt qua đoàn người, mang nụ cười thờ ơ trên mặt: “Nếu đều là người làm ăn vậy Mã chưởng quỹ ông có chuyện nói thẳng đi, thừa dịp mọi người đều đang ở đây, chúng ta nói cho rõ ràng ra, đem chuyện cũng cho làm rõ, đến cùng là vì cái gì ông lại không để ý bộ mặt, đứng trước cửa hàng của ta gào thét?”

Đám người vây xem thảo luận lớn tiếng hơn, ánh mắt lại nhìn chằm chằm bọn họ, sợ sẽ bỏ qua thứ gì đó.

Mã chưởng quỹ bị lời nói mạnh mẽ của Triệu Văn chấn trụ, lời này của Triệu Văn nói như kiểu hắn thành một người cố tình gây sự, quá bắt nạt người!

“Được! Vậy chúng ta liền nói cho rõ ràng! Trước đây không lâu, ta để tiểu nhị đến mua một con Trường Cước Dương, mọi người đoán xem bao nhiêu bạc?”

Mã chưởng quỹ lớn tiếng nói với dân chúng vây quanh cửa hàng: “Năm lượng bạc! Tròn năm lượng bạc đó!”

“Trời ạ!”

“Hẳn năm lượng bạc!”

“Ôi, đủ cho nhà chúng ta ăn một năm rồi!”

Mã chưởng quỹ vừa nói xong, tất cả mọi người cũng náo động, năm lượng bạc đối với bọn họ mà nói chính là một đống tiền lớn.

“Năm lượng bạc, ta cũng nhịn, nhưng con Trường Cước Dương kia là dạng gì chứ? Gầy tới mức chưa được ba mươi cân, lại lấy của ta năm lượng bạc! Cơn giận này, ta nuốt không trôi!”

Mã chưởng quỹ ra vẻ phẫn nộ nói.

Quần chúng vây quanh, cũng dồn dập gật đầu.

“Cửa hàng thật là đen tối!”

“Còn không phải sao, một con heo lớn nhiều lắm cũng chỉ mới hai lượng.”

Hùng Bá mặt lạnh quét một vòng người chung quanh, sau đó hai tay khoanh trước ngực, hơi cúi đầu, nhìn Mã chưởng quỹ: “Ông cảm thấy bán cho ông quá mắc sao?”

“Còn không mắc à? Ban đầu ta thu ngươi cũng chỉ hai lượng bạc!”

Mã chưởng quỹ thấy dáng vẻ của Hùng Bá càng tức.

Triệu Văn đi ra, “Khi đó ông thu Trường Cước Dương của phu quân ta là hai lượng bạc, vậy ông biết hiện tại ta thu Trường Cước Dương của người khác là bao nhiêu bạc không?”

Mã chưởng quỹ hừ lạnh một tiếng, “Ta không quan tâm các ngươi thu người khác nhiều hay ít, bây giờ ta nói chính là chuyện của ta!”

“Cũng không thể nói như vậy, ” Triệu Văn cười nói, “Chỉ cần mang Trường Cước Dương đến cửa hàng chúng ta, ta đều cho sáu lượng bạc là thấp nhất, cao nhất là tám lượng, cũng là bởi vì nghĩ năm đó ông đối với phu quân của ta cũng coi như là có chút chăm sóc, cho nên ta mới chịu thiệt thòi một lượng bạc, chỉ thu của ông năm lượng bạc, vậy mà ông còn tới nơi này nói ta thu nhiều hơn? Mã chưởng quỹ, làm ăn không phải là làm như vậy đâu.”

Người vây xem trợn to hai mắt, trong đầu tất cả đều là bây giờ Trường Cước Dương đều đáng giá như thế à?

Mã chưởng quỹ không tin, hắn cười lạnh một tiếng, xem thường nhìn đám người Triệu Văn, “Ngươi cho ta là người ngu hay sao! Thứ đồ chơi kia sao có thể giá trị nhiều tiền như vậy? Ngươi kiếm lời kiểu gì chứ? Làm ăn không kiếm tiền chờ chết đói à?”

“Kiếm lời hay không kiếm tiền không cần ông bận tâm, hiện tại phu lang nhà ta đã nói thật cho ông biết, ông còn đang dây dưa cái gì nữa hả?” Hùng Bá rất là thiếu kiên nhẫn, hắn thả tay xuống, có chút muốn đánh người.

Triệu Văn nhấn tay hắn, quay người nói với tất cả mọi người xung quanh: “Cửa hàng của ta mở tại đây, cũng sẽ không chạy, nếu không tin thì các người tùy tiện tìm mấy cái thợ săn trong thôn các người hỏi một chút, có phải cửa hàng Hùng Văn thu với giá cao như vậy hay không? Nếu không phải, chiêu bài này, các người tự mình tháo xuống cho ta, phu phu chúng ta không có nửa lời oán hận.”

Tâm trạng Mã chưởng quỹ chìm xuống, đột nhiên nghĩ đến lời tiểu nhị nói, chẳng lẽ bọn họ thật sự bán giá cao như vậy mà còn có thể kiếm lời?

“Mã chưởng quỹ, bây giờ ông yên tâm chưa?”

Triệu Văn hơi nhếch khóe môi, hỏi.

Mã chưởng quỹ á khẩu không trả lời được, hắn còn có thể nói thế nào được, những điều nên nói hay không nên nói đều bị Triệu Văn nói xong.

Nhìn Mã chưởng quỹ thở phì phò, Hùng Bá thấy buồn cười, hắn đưa tay ra vỗ vào bả vai Mã chưởng quỹ, “Hùng Bá ta sẽ không làm chuyện bẫy người! Mã chưởng quỹ, ông cứ yên tâm đi.”

Mã chưởng quỹ:…. Đau quá.

Ống tay áo Hùng Vân cũng đã kéo lên rồi, nhưng không ngờ Triệu Văn chỉ nói mấy câu đã khiến Mã chưởng quỹ ảo não trở về, hắn đầy bội phục nhìn Triệu Văn, “Không trách tiểu Hùng Thụy nghe lời đệ nói như thế, nó có nhãn lực, Tam đệ phu là người tài ba.”

Triệu Văn Văn cười nói.

“Nếu như nhị ca nói như thế, vậy tứ cữu cữu của tiểu Hùng Thụy tương lai cũng là một người tài rồi.”

Hùng Bá suy nghĩ một chút, đột nhiên nói: “Phu lang, ý là đệ thừa nhận bây giờ đệ là một người tài rồi sao?”

Hùng Vân đau đầu nghiêng đầu sang chỗ khác.

Triệu Văn lại ngạo nghễ giương lên đầu, “Chẳng lẽ không đúng sao?”

“Đương nhiên đúng! Phu lang của Hùng Bá ta đương nhiên là giỏi nhất!”

Triệu Văn nghe lời này lại cảm thấy có chút gì đó không đúng, “Rốt cuộc là huynh đang khen ta hay đang khen chính huynh vậy?”

Hùng Bá cười hì hì, kéo Hùng Vân đi sắp xếp mấy con mồi còn sót lại, con mồi này đều phải cầm về trong thôn để Chu Lực làm thành thịt nướng hoặc là thịt muối.

Ngày hôm sau, Triệu Văn liền cho Hùng Bá năm mươi lượng bạc, bảo hắn đi xem xe bò.

“Không cần nhiều như vậy, một con bò nhiều nhất cũng chỉ mười một, mười hai lượng bạc.”

Hùng Bá nhìn bạc trong tay nói.

Triệu Văn bất đắc dĩ nhìn hắn, “Đó chỉ là một con bò, ta bảo huynh mua chính là xe bò, phía sau còn có một cái khung xe lớn đấy! Hơn nữa chúng ta mua hai chiếc xe bò, năm mươi lượng ta còn sợ không đủ xài.”

“Được, ta đi đây.”

Hùng Bá cất bạc cho tốt, chuẩn bị xuất môn, Triệu Văn không yên lòng để một mình hắn đi, vì vậy Hùng Vân liền đi theo.

Tính tình Hùng Bá có lúc tương đối kích động, nhưng lại thuộc về kiểu thích mềm không thích cứng, điều này trong làm ăn đương đối thiệt, Triệu Văn sợ hắn bị người ăn gắt gao còn không biết.

Hùng Vân tương đối bình tĩnh, ở bên cạnh vừa vặn có thể nhắc nhở Hùng Bá.

Hai người Hùng Bá cùng Hùng Vân đi một vòng trên trấn, cảm thấy bò trên trấn bọn họ đều không tốt lắm, cho nên Hùng Bá cùng Hùng Vân chuẩn bị đến thôn trấn cách vách xem thử.

Dù sao hôm qua cũng vừa mới giao con mồi, một mình Triệu Văn trông coi cửa hàng cũng không có việc gì.

Bởi vì cũng không phải rất xa, cho nên hai người liền ngồi xe lừa.

Sáng sớm mặt trời vẫn chưa xuất hiện hoàn toàn, thêm vào việc ngồi trên xe lừa, thỉnh thoảng có từng cơn gió nhẹ thổi qua, cũng không cảm thấy rất nóng.

“Tam đệ phu là người tốt, ” Hùng Vân cảm khái nói, “Đệ ấy giúp ta cùng một nhà đại ca như vậy, làm sao chúng ta không thấy được.”

Hùng Bá lẫm lẫm liệt liệt dựa vào trên tấm gỗ, “Nếu phu lang nhà ta đã nói là người một nhà, vậy dĩ nhiên là phải làm chuyện một nhà.”

“Mạnh miệng ai cũng nói ra được, nhưng đệ và Tam đệ phu lại là làm thật sự!” Hùng Vân trừng mắt nhìn Hùng Bá một cái, “Đệ xem Ngô Đại kìa, vì để cho đệ đệ hắn Ngô Hoành có tay nghề tốt, không đón dâu, mỗi ngày làm việc, nhịn ăn nhịn mặc lấy tiền cho Ngô Hoành đi học, kết quả Ngô Hoành học thành, hiện tại trải qua tốt, quên sạch sẽ Ngô Đại không còn một mống.”

“Hồi đó Ngô Hoành mở miệng ra là đại ca tốt, mỗi ngày ở trong thôn nói sau này tuyệt đối sẽ không quên Ngô Đại, mấy lời nói đó chúng ta đều biết đúng chưa? Kết quả thì sao? Ta nhổ vào!”

Hùng Vân ra vẻ xem thường.

Hùng Bá ngồi ngay ngắn người lại, lạnh lùng nói: “Hùng gia chúng ta không có loại vong ân phụ nghĩa kia.”

“Ngẫm lại nhiều năm như vậy, ta và đại ca cũng không thể giúp đệ cái gì, hiện tại lại hậu đãi chúng ta như vậy, thực sự là…”

Hùng Vân rất là xấu hổ.

Đôi mắt thâm thúy của Hùng Bá tối sầm lại, “Chớ nói những lời rắm thúi đó, bộ dạng của ta năm đó, các huynh chưa từng oán hận nửa câu, đều là huynh đệ, nói cái gì mà cám ơn với không cám ơn, đây không phải là lời các huynh thường nói với ta sao?”

Hùng Vân bắt đầu cười ha hả, vỗ một cái trên vai Hùng Bá, cuối cùng ý vị sâu xa nói: “Tam đệ à, sinh sống cho tốt đi….”

Hùng Bá yên lặng mà nhìn về phía xa xa, cuối cùng lộ ra một hàm răng trắng, “Phí lời!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.