Kiều Phu Lang Nhà Thợ Săn

Chương 37



Trong đầu Hùng Bá hiện ra gương mặt đen nghiêm nghị của Triệu sư gia, thật không ngờ được người như Triệu sư gia mà có hậu viện náo nhiệt như thế.

“Sao lại không thấy Tiểu Nhạc?”

Sau khi ăn xong cơm tối, Triệu Văn không hiểu nhìn về phía Triệu Võ.

Triệu Võ ho nhẹ một tiếng, “Bị a phụ đệ ấy trông coi.”

“Triệu đầu bếp cứ nhốt vậy cũng không tốt.”

Triệu Văn lắc đầu nói, Triệu đầu bếp cái gì cũng tốt, chính là tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận cực kỳ lợi hại, cho dù Triệu Võ cùng Triệu Tiểu Nhạc gạo nấu thành cơm cũng vẫn khiến cho ông ấy nghiêm túc cấm cửa.

“Việc này vẫn phải xem Tiểu Nhạc, hắn nghĩ như thế nào mới là quan trọng nhất.”

Ngồi ở một bên bàng thính, Hùng Bá chen miệng nói.

Mặc dù hắn là hán tử thô lỗ, nhưng cũng biết cái gì gọi là ngươi tình ta nguyện.

Triệu Võ gật đầu, “Chờ cha ra ngoài rồi, ta sẽ cưới Tiểu Nhạc.”

Vừa nhắc tới Triệu Trù Đoạn, tâm tình của mọi người lập tức chìm rất nhiều, đại lao là chỗ thế nào chứ? Bẩn loạn ẩm ướt không nói, Huyện lệnh còn không cho gặp người, bọn họ làm sao không lo lắng cho tình cảnh của Triệu Trù Đoạn.

“Đại thiếu gia! Tam gia đến!”

Triệu Võ ngẩn ra, lập tức đứng dậy đi ra ngoài, Triệu Văn cũng cùng Hùng Bá đi theo ra ngoài.

Triệu tam gia chính là Triệu lão Tam nhà họ Triệu tên là Triệu Tài, người ngoài lén lút gọi là lão tú tài, bởi vì ông tham gia thi cử nhân nhiều lần vẫn chưa từng đậu, vẫn luôn là tú tài.

“Tam thúc.”

Triệu Võ chờ Triệu tú tài vừa vào cửa liền gọi.

Lúc Hùng Bá cùng Triệu Văn kết hôn Triệu tú tài cũng đã tới, cho nên Hùng Bá cũng nhận thức được đối phương.

“Thấy cha con cùng đại bá không?”

Triệu tú tài là người đọc sách hàng thật giá thật, khắp toàn thân đều bốc lên vị sách, ghé sát vào chút còn có thể ngửi thấy mùi mực, có thể thấy được trong ngày thường Triệu tú tài là người thích đọc sách.

“Không ạ, chúng con qua mấy lần, nhưng Huyện lệnh cố tình không cho gặp người.”

Triệu Võ thở dài nói.

Triệu tú tài ngồi xuống, nhìn bọn họ nói: “Huyện lệnh không cho gặp người là không thuyết phục, cho dù là phạm nhân một tháng còn có thể để người thân vào thăm mấy lần cơ mà, sao đến phiên chúng ta ngay cả gặp mặt cũng không được?”

Hùng Bá rũ mắt xuống, suy tư.

“Cha các con còn có thể nói là có tội, nhưng đại bá của các con thì không thể giải thích.”

Lúc Triệu lão phu nhân sinh Triệu tú tài thì khó sinh, cho nên không phải là rất thương yêu, thêm vào tính tình Triệu tú tài có chút quái dị, cho nên so với Triệu sư gia, Triệu tú tài liền trở thành đứa con trai thứ hai mà Triệu lão phu nhân không ưa, mà bởi Triệu lão phu nhân yêu chuộng Triệu sư gia, quan hệ của Triệu tú tài cùng Triệu sư gia cũng không được khá lắm.

Từ lúc ở riêng, chỉ cần không có chuyện Triệu tú tài đều sẽ không trở lại.

Triệu Văn nghe lời này Triệu tú tài nhất thời ánh mắt sáng lên, “Lý bộ đầu?”

Triệu Võ giật mình, “Huyện lệnh cũng không trừ khử Lý bộ đầu!”

Hùng Bá nghĩ tới tên khốn kiếp kia trong lòng liền không vui, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể ra tay từ chỗ Lý bộ đầu.

“Vậy thì đi tìm Lý bộ đầu một chút, cho dù không thể truy ra nguyên nhân liên quan đến bọn họ, cũng có thể để cho hắn thay chúng ta xem bọn họ ở bên trong ra sao.”

Triệu tú tài nói.

“Nếu lỡ Lý bộ đầu cũng là người của Huyện lệnh thì sao?”

Triệu Văn cau mày nói.

“Vậy thì càng tốt hơn, có câu nói hay, chết thì chúng ta cũng phải chết một cách rõ ràng mới được!”

Triệu Võ hừ lạnh một tiếng, lập tức động thân đi đến chỗ Lý bộ đầu.

Triệu tú tài không ngồi bao lâu, cũng đi.

Triệu Văn cùng Hùng Bá ở nhà chờ Triệu Võ trở về.

“Ta cảm thấy được việc này là hướng về phía ta và bọn lão Cao mà tới.”

Hùng Bá suy nghĩ một chút vẫn là nói thẳng.

Triệu Văn cười liếc mắt nhìn hắn, “Khi nha dịch nói Huyện lệnh không cho chúng ta gặp người, ta liền có cảm giác này.”

“Phu lang thực sự là thông minh.”

Hùng Bá lập tức chân chó nói.

“Đây không phải là chuyện tốt.”

Triệu Văn nhắm mắt lại sầu lo.

Tuy nói mặt ngoài là hướng về phía bọn Hùng Bá mà tới, nhưng tỉ mỉ nghĩ lại bọn họ cuối cùng cũng biết người đó hẳn là Lâm Bằng.

“Lâm Bằng còn ở trong huyện không?”

Triệu Văn mở mắt hỏi.

Hùng Bá lắc đầu, “Nhà đã bán cho người khác, ta nghĩ hắn cần phải đi đô thành.”

Đi đô thành? Triệu Văn không tin, nếu thật sự là đi đô thành, vậy tân Huyện lệnh kia sẽ không hạ thủ.

“Ta thấy ngày mai vẫn là để tự ta đi một chuyến đến huyện nha.”

“Huynh đây là tự đưa tới cửa à?”

Hùng Bá cười ha ha, “Ta dám đến cửa, sẽ không sợ hắn có động tác nhỏ gì, năng lực của Trịnh gia, Cao gia đã biến mất rồi, Hùng gia ta lại vẫn còn, đừng cho rằng chỉ là một thân man lực, nếu hắn dám động tâm tư với ta, lão tử một quyền đánh nổ đầu của hắn!”

Triệu Văn nghe được run rẩy khóe miệng, trực tiếp từ trên bàn cầm lấy một khối điểm tâm nhét vào trong miệng Hùng Bá cười đến đang đắc ý, “Huynh câm miệng đi!”

“Ừ..”

Đắc ý ăn điểm tâm phu lang “Nhét” vào, Hùng Bá cười híp mắt gật đầu.

Triệu Võ trở về vào buổi tối, so với Triệu Văn nghĩ thì muộn hơn rất nhiều.

Hắn thấy Triệu Võ không có gợn sóng gì trên khuôn mặt, nghi ngờ nói: “Huynh nói Lý bộ đầu buổi chiều hôm nay làm việc bị thương?”

Triệu Võ gật đầu, “Nói là lùng bắt một tiểu tặc, không cẩn thận bị chọc cho hai đao, Huyện lệnh liền để cho hắn ở nhà an dưỡng cho tốt.”

Hùng Bá nghe vậy nhíu mày, bộ khoái bị thương là chuyện thường xảy ra, nhưng tên khốn kiếp kia bị người ta nhẹ nhàng chọc cho hai đao liền bị Huyện lệnh yêu cầu ở nhà an dưỡng, cái này quá rõ ràng rồi.

“Nhưng sáng sớm hôm nay hắn có gặp qua cha cùng đại bá, tuy rằng chật vật chút, nhưng không có bị thương.”

Triệu Văn thở phào nhẹ nhõm, “Vậy thì tốt.”

“Ngày mai ta đi huyện nha xem thử.”

Hùng Bá lớn tiếng nói.

“Không được.”

Triệu Võ phản đối trước tiên.

Triệu Võ là một người thông minh, vài chuyện bất thình lình làm cho hắn không thể không hoài nghi Huyện lệnh hướng về phía Hùng Bá mà tới, có thể cũng là bởi vì hoài nghi hành động của Huyện lệnh, Triệu Võ mới không dám để Hùng Bá đi mạo hiểm.

Hắn nhìn Triệu Văn một chút, nghi ngờ đầy mặt nhìn Hùng Bá: “Đệ đây là đưa dê vào miệng cọp, nếu đệ xảy ra chuyện, đệ ca nhi của ta phải làm sao bây giờ!”

Hùng Bá cùng Triệu Văn liếc mắt nhìn nhau, vỗ ngực nói: “Đại ca huynh yên tâm, Huyện lệnh không thương tổn mấy người nhạc phụ, lại để cho Lý bộ đầu nghỉ ở nhà là để chúng ta không có khả năng làm động tác nhỏ, nghĩa là để cùng ta mặt đối mặt trò chuyện, ta liền đi gặp hắn một lần, xem rốt cuộc là trong hồ lô của hắn đựng gạo gì!”

Triệu Võ:….

Triệu Văn che mặt, “Là trong hồ lô bán thuốc gì!” Còn giả bộ gạo gì mà gạo!

Mặt Hùng Bá 囧, vội vàng gật đầu, “Bán thuốc bán thuốc.”

Triệu Văn nhìn mà lắc đầu, lo lắng trong lòng càng ngày càng nặng.

Hôm sau.

Lúc Triệu Văn tỉnh lại trời còn chưa sáng, nhưng Hùng Bá đã đi rồi.

Hắn nhanh chóng sửa soạn bản thân mình, chuẩn bị đi ra ngoài lại bị Triệu Võ ngăn cản, “Bây giờ đệ đi vậy vào không được huyện nha, Hùng Bá nói đệ ở nhà chờ hắn.”

Triệu Văn bị lời Triệu Võ nói làm cho bình tĩnh, sau một lúc lâu mới phun ra vài chữ, “Ta biết rồi.”

Hắn là nhược điểm của Hùng Bá, đi sẽ chỉ làm tiểu nhân giậu đổ bìm leo.

Hùng Bá đi rất sớm, hắn không có tính kế gì, chỉ là nếu đến muộn một chút Huyện lệnh nhất định sẽ bận công vụ, cho nên muốn sớm đến một chút, sớm chỉnh đốn mọi chuyện rõ ràng.

Nơi ở của huyện lệnh là hậu viện huyện nha, có thể đi vào từ cửa sau.

Thủ vệ đại gia ngáp một cái quét trên dưới Hùng Bá vài lần, “Ngươi nói muốn gặp đại nhân nhà ta?”

Hùng Bá gật đầu, “Đúng.”

Đại gia cười khan một cái, chỉ chỉ trời còn tối trên đầu, “Canh giờ cũng chỉ hạ nhân chúng ta thức dậy, đại nhân còn phải sau một canh giờ nữa mới dậy, lại nói nếu ngươi có oan tình gì, đợi chút nữa đi cửa trước đánh trống kêu oan là được rồi.”

Hùng Bá gãi đầu một cái, hơi không kiên nhẫn, “Ngươi cứ việc đi báo, nói ta là Hùng Bá.”

Hùng Bá vừa dứt lời,sắc mặt đại gia lập tức nghiêm chỉnh, “Mời.”

Hùng Bá: “…. Được.”

Đúng thật là đang chờ hắn!

Một phút sau, Huyện lệnh một thân thường phục ngáp một cái đi tới phòng khách, hắn cũng không nhìn Hùng Bá, chỉ là lười biếng ngồi ở phía trên, nhấc mí mắt lười biếng nói: “Đến rồi à.”

Hùng Bá vừa nghe thanh âm này khóe miệng co quắp một trận, “Thì ra là ngươi à!”

Huyện lệnh ra vẻ mờ mịt: “Ai vậy?”

“Ngươi đó!”

“Ai vậy?”

Hùng Bá bực bội, “Bách Diện, ngươi làm cái trò gì vậy hả! Giam nhạc phụ của ta làm gì!”

“Không giam ông ấy ngươi làm sao đến chứ?”

Khoác khuôn mặt của Huyện lệnh, Bách Diện dùng một loại ánh mắt nhìn thằng ngu để nhìn Hùng Bá rồi nói.

Hùng Bá có chút nổi giận, “Ngươi không thể đàng hoàng đến cửa hàng của ta à, mọi người có chuyện thì nói rõ ràng là được rồi? Sao lại chơi cái trò này hả!”

Bách Diện đắc ý nhướng nhướng mày, chỉ chỉ mặt của mình nói: “Đây mới là ra trận kinh diễm nhất mà!”

Hùng Bá:…

Hắn quên mất, người này thích nhất là hát hí khúc.

“Nói đi, làm sao mới có thể thả nhạc phụ của ta cùng Triệu sư gia.”

Bách Diện khẽ nhấp một miếng trà, chậm rãi từ trong lòng móc ra một tấm lệnh bài, đảo mắt một cái sẽ thấy giống như đúc tấm lệnh bài trong tay Hùng Bá hồi trước, tỉ mỉ so sánh sẽ phát hiện lệnh bài kia là mới làm.

“Lệnh bài của ngươi bị phá huỷ, chủ nhân của ta tri kỷ, lại cho người làm một khối mới, vẫn là vàng ròng, ngươi cảm thấy thế nào?”

Bách Diện cầm lấy lệnh bài cười đi tới trước mặt Hùng Bá nói.

Hùng Bá không đặt ánh mắt ở trên lệnh bài, “Không ra sao, đời ta cũng không muốn có thứ này!” Không chỉ là hắn không muốn, đời sau của Hùng gia bọn họ cũng không muốn!

“Thật sự?”

Bách Diện cười híp mắt xác nhận lần nữa.

“Phí lời! Có việc thì nói, đừng nói sang chuyện khác!”

Bách Diện thông minh lợi hại, Hùng Bá sợ mình bị hắn lừa, đầu óc hắn thẳng tắp, không đấu lại người như thế.

“Thực sự là đáng tiếc, ” Bách Diện than thở một tiếng, đôi mắt nhìn lướt qua ngoài cửa rồi hỏi lại: “Ngươi có thể suy nghĩ kỹ lại, tấm lệnh bài này ngươi không nhận, ngày sau người khác lại cho ngươi lệnh bài ngươi cũng đừng nhận nhé, nếu không thì cho dù chủ nhân của ta tính khí tốt cũng sẽ tức giận.”

Giọng Bách Diện rất nhẹ, cố tình lại toát ra một chút ý vị phong lưu, nếu là ca nhi cùng cô nương nghe được thì mặt đỏ tới mang tai, nhưng đáng tiếc hiện tại tại trước mặt Bách Diện chính là Hùng Bá.

Chỉ thấy hắn nhẫn nhịn một thân bị kích động tới nổi da gà đẩy mặt Bách Diện ra xa: “Không cần ngươi nói ta cũng biết!”

Bách Diện cũng không tức giận, “Của Mộc gia Tam Thiếu ngươi cũng đừng nhận.”

Hùng Bá ngẩn ra, sau đó cười khẩy nói: “Có phải là ngươi quên mất hay không, lệnh bài của chúng ta đã sớm bị hủy ở Mộc gia, đương nhiên sẽ không nhận thêm lần thứ hai.”

“Như vậy, ” nụ cười trên mặt Bách Diện càng lớn, “Rất tốt.”

Tác giả có lời muốn nói: Vẫn là một ngày ba ngàn đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.