Vốn chỉ là một việc nhỏ, nhưng không ngờ ngày hôm sau Chu Tĩnh Nhã tới cửa nói với Triệu Văn rằng quả thực là Hùng Bá yêu hắn đến hết lòng.
"Ta còn kỳ quái tại sao phu lang của Trịnh Uy đến cửa đưa canh xương dê cho ta, thì ra là hán tử nhà huynh mời hắn tới, hán tử này của huynh quả thật không tệ."
Chu Tĩnh Nhã ý tứ sâu xa nhìn Triệu Văn nói.
Triệu Văn ôm bình làm ấm tay trong tay, toàn khuôn mặt là nụ cười ngây ngốc, "Đó là đương nhiên."
Không ngờ rằng Hùng Bá không vì Tĩnh Nhã là bạn tốt của mình mà không tránh hiềm nghi, trái lại quy củ lợi hại.
Triệu Văn kỳ thực cũng không nghĩ nhiều, chỉ là đưa canh mà thôi, nhưng chuyện hắn không nghĩ tới, Hùng Bá lại có thể nghĩ, còn im lặng không lên tiếng, bất kể là Triệu Văn hay Chu Tĩnh Nhã đều đánh giá cao hắn thêm một tầng.
"Tiên sinh kể chuyện nếu là một thư sinh thì sẽ vẫn một lòng muốn thi tiếp, nếu mọi người nghe quen hắn kể chuyện, chỉ chớp mắt hắn lại phải rời khỏi đây đi thi, vậy thì khó tìm người thay thế."
Chu Tĩnh Nhã nói.
Triệu Văn gật đầu, "Người từ ba mươi đến bốn mươi tuổi thỏa đáng nhất, người như vậy có người nhà, khá chắc chắn."
"Không sai."
Chu Tĩnh Nhã tán thành gật đầu, "Nhưng ta còn chưa hỏi thăm được ứng cử viên phù hợp như vậy."
Đừng tưởng Chu Tĩnh Nhã mới vừa tới trên trấn này, người và chuyện trong trấn hắn cũng đã tìm hiểu rất rõ ràng.
Triệu Văn đem bình ấm tay nhét vào trong ngực, thoải mái thở phào: "Trên trấn không tìm được vậy thì đi nông gia tìm, việc này ta hỏi Nhị ca phu của ta một chút."
Doãn Thành nhận thức không ít người đọc sách, cho dù là nông gia, đã lâu không ra mặt.
"Vậy thì nhờ huynh, ta đi về."
Chu Tĩnh Nhã chậm rãi đứng lên cười nói.
Hắn vốn không phải người thích cười, nhưng từ khi có hài tử, cả người nhu hòa rất nhiều, thêm vào xung quanh không có người và việc phiền lòng, ngược lại càng ngày càng thanh nhàn.
"Huynh chậm một chút."
Triệu Văn không yên lòng để một mình Chu Tĩnh Nhã trở về, cho dù ở phía đối diện, lần này tuyết lớn rất dễ dàng trượt ngã, cho nên mãi đến tận khi đưa Chu Tĩnh Nhã vào trong nhà rồi, Triệu Văn mới an tâm ôm bình ấm tay, che dù đi đến cửa hàng thịt nướng.
"Ngày lạnh như thế đi ra làm gì vậy?"
Hùng Bá đang đóng gói cho người đến mua thịt nướng, vừa nhìn thấy thân ảnh của Triệu Văn liền đem công việc trong tay kín đáo đưa cho Hùng Phong ở bên cạnh, chọc cho Hùng Phong trợn to hai mắt.
Bởi vì trời lạnh, Hùng Phong lo lắng cho thân thể của Chu Lực, cho nên không cho hắn đến cửa hàng, thịt nướng bên phía tửu lâu để cho Hùng Vân trông, tiệm bên kia lại có phu phu Trịnh Uy ở đó, Hùng Bá thỉnh thoảng sẽ chạy hai đầu để giúp đỡ, cho nên cũng không cần quá nhiều người.
"Ta tính tối hôm nay ăn lẩu, để đại ca cùng nhị ca đều đến nhà chúng ta ăn cơm tối, buổi tối cũng đừng trở về, ở lại nhà chúng ta, từ khi chuyển nhà, người một nhà cũng không thường thường cùng nhau ăn cơm, huynh nói xem được không?"
Triệu Văn lấy bình ấm tay trong tay nhét vào trong tay Hùng Bá, sau đó nhanh chóng bỏ tay vào trong túi nói.
Hùng Bá biết ý của Triệu Văn, ngoan ngoãn ôm bình ấm tay ở trong tay, "Ta biết rồi, chờ một lát ta liền đi đón đại ca phu cùng tiểu Hùng Thụy đến trên trấn."
Triệu Văn thoả mãn gật đầu, "Thịt nướng để lại một ít là tốt rồi, đồ ăn buổi tối Tôn thúc đã đi mua."
"Được, đệ mau trở về đi."
Hùng Bá thúc giục.
Triệu Văn hài lòng trở về nhà.
Bởi vì mặc nhiều lắm, cho nên khi di chuyển nhanh trong tuyết Triệu Văn cực kỳ giống một quả cầu, Hùng Bá nở một nụ cười thật to.
Tiểu Hùng Thụy đứng ở bên cạnh lò lửa dậm chân lớn tiếng nói.
Bởi vì hài tử dễ bị cảm lạnh, cho nên Doãn Thành cho hắn mặc nhiều quần áo một chút, vốn rất khoẻ mạnh kháu khỉnh, tiểu Hùng Thụy thoạt nhìn càng thêm đáng yêu.
"Mau mau mau, vào bàn ăn cơm!"
Hùng Bá nâng rượu trắng nóng lên, vừa gọi mọi người vừa đem rượu đặt lên bàn.
"Rượu này là rượu trái cây, uống ấm người, còn không say, " Triệu Văn cầm bầu rượu lên đổ đầy cho Doãn Thành cùng Chu Lực.
Về phần Hùng Phong cùng Hùng Vân có Hùng Bá chăm sóc.
Sắc mặt của Chu Lực so với lần đầu Triệu Văn gặp thì đã hồng hào rất nhiều, hắn uống một hớp gật đầu nói: "Hương trái cây nồng hơn mùi rượu, uống ngon."
"Đại ca phu nói uống ngon thì nhất định là uống ngon."
Doãn Thành cười nói.
Triệu Văn cũng cười theo, "Vậy thì uống nhiều một chút, rượu này không say."
Tiểu Hùng Thụy mới vừa uống hết một chén nước nóng nhỏ, lúc này trơ mắt nhìn ly rượu trái cây của a phụ nó, Doãn Thành phát hiện ánh mắt của tiểu Hùng Thụy thì chỉ chỉ Hùng Vân đang cùng Hùng Bá nói chuyện lớn tiếng nói: "Tìm cha con đi, cha con nói con có thể uống mới được."
Ánh mắt Tiểu Hùng Thụy sáng lên, lập tức dịch ghế nhỏ đi đến cạnh Hùng Vân.
"Đứa nhỏ này càng ngày càng tinh ranh."
Chu Lực thấy vậy thở dài nói.
"Cũng không biết giống ai."
"Còn có thể giống ai, giống đệ đó."
Hòa thuận vui vẻ ăn hơn nửa trận, ba người lại bắt đầu nói chuyện phiếm.
Chu Lực tính toán thời gian nói với Triệu Văn: " Hai mươi tháng này chúng ta giết heo năm, đệ và lão tam phải về."
"Đương nhiên."
Triệu Văn vội vàng gật đầu, người nhà nông giết heo năm giống như là ăn bữa cơm đoàn viên, mang ý nghĩa cuộc sống của mọi người thuận thuận lợi lợi.
"Mấy ngày nay cũng không thấy đệ đến nhà, bận rộn gì sao?"
Chu Lực nhìn Doãn Thành hỏi, hắn thường sẽ không đi tìm Doãn Thành, bởi vì sợ quấy rầy Doãn Thành đọc sách, cho nên đều là Doãn Thành đi tìm Chu Lực nói chuyện.
"Mấy ngày nay đệ đều đang chuẩn bị nửa tháng sau thi thử ", nói đến cái này đôi mắt Doãn Thành sáng lên, "Ba người đứng đầu có hai lượng bạc làm quà đấy."
"Nhị ca phu nhất định không thành vấn đề."
Triệu Văn không lo lắng cho Doãn Thành.
"Đúng rồi Nhị ca phu, ta đây có một việc nhờ huynh."
"Chuyện gì?"
Doãn Thành nghe vậy lập tức để đũa xuống nói.
"Ta sắp mở trà lâu sắp, nhưng tiên sinh kể chuyện còn chưa quyết định được, huynh có thể đề cử ai đó không? Cái loại mà không tính thi lên nữa ấy." Triệu Văn đem yêu cầu miêu tả một chút.
Chu Lực lẳng lặng ngồi ở một bên nghe, thỉnh thoảng đổ một ít rượu trái cây cho hai người, tuy rằng hắn không hiểu gì, nhưng phương diện khác cũng rất chu đáo.
Doãn Thành trầm mặc một lát mới nói: "Ta thật ra có một người khá hợp, là người thích đọc sách, nhưng thi mười mấy năm cũng không đậu tú tài, nhưng tính tình người kia rất tốt, cũng không có cưỡng cầu, hiện tại ở nhà trồng trọt, người một nhà cũng sống rất tốt."
Thi mười mấy năm cũng không chán chường, trái lại chịu trách nhiệm của hán tử trồng trọt nuôi gia đình, Triệu Văn vừa nghe cảm thấy người nọ khá được, "Tuổi tác bao lớn? Thôn nào?"
"Tầm ba mươi sáu, ba mươi bảy, tên là La Thanh Tùng, thôn Đại Thạch, là một học sinh của cha ta, phía trên có một mẹ già, phía dưới có hai nữ nhi, một tiểu ca nhi."
Doãn Thành cười nói.
Học sinh của Doãn lão tú tài, vậy chắc cũng sẽ không có ý đồ xấu, Triệu Văn lập tức liền quyết định nói: "Ngày mai ta sẽ đi xem thử."
"Vừa lúc, " Doãn Thành nở nụ cười, "Ngày mai ta không cần đi Tư Thục, cùng đi với đệ."
"Vậy càng tốt."
Triệu Văn cười đến híp cả mắt, Chu Lực ngồi ở một bên cạnh nhìn nụ cười trên mặt bọn họ, cũng cười theo.
Tuy nói huynh đệ tập hợp cùng một nơi sẽ uống rượu, nhưng ba huynh đệ vẫn đúng mực, nên uống bao nhiêu liền uống bấy nhiêu, không có ai say.
Chờ trở về phòng nghỉ ngơi, Triệu Văn đem chuyện ngày mai đi thôn Đại Thạch nói cho Hùng Bá.
"Ngày mai ta cùng đi với hai người."
Hùng Bá nói.
Thôn Đại Thạch không xa, điều khiển xe bò chỉ một khắc đồng hồ, chỉ là trên đất tuyết đọng dày, cho nên lúc đi cần một chút công phu.
"Thật là lạnh."
Sau khi xuống xe bò, Triệu Văn che dù hà hơi nói.
"Ta nói thuê một chiếc xe ngựa mà đệ không chịu."
Hùng Bá đau lòng nói.
Doãn Thành cười híp mắt đứng ở một bên làm bối cảnh.
"Nào có yếu ớt như thế."
Triệu Văn dậm chân, cùng Doãn Thành đi đến La gia.
Phòng ở của La gia là nhà ngói lớn, mặc dù có chút cũ, nhưng khi nhìn cũng thấy khí thế nhiều hơn so với mấy căn nhà cỏ bên cạnh, La Thanh Tùng là hậu duệ duy nhất của La gia, La lão thái luôn ngóng trông La Thanh Tùng thành tài, nhưng La Thanh Tùng đã hơn ba mươi vẫn không thi đậu tú tài.
Vừa tới cửa viện La gia, ba người Triệu Văn liền nghe thấy trong sân có tiếng mắng người.
Doãn Thành nghe một hồi thấp giọng nói: "Là La đại nương đang mắng La gia phu lang."
Triệu Văn cùng Hùng Bá nhìn nhau một cái, lúc này đi vào thì không phải lúc.
Lúc ba người đang do dự, một hán tử gầy gò cõng nửa lu cải, xoa xoa tay bước nhanh đi tới trước cửa viện La gia, "Doãn tiểu ca, các người đây là?"
Doãn Thành cười nói: "Chúng ta cố ý tới tìm huynh."
Hán tử trung niên gầy gò trước mặt này đúng là La Thanh Tùng mà bọn họ muốn tìm.
La Thanh Tùng vừa nghe động tĩnh trong sân, trên mặt xuất hiện mấy phần khó xử, sau đó vội vàng mở cửa viện ra lớn tiếng nói: "Nương, bằng hữu ta đến."
Mấy người Triệu Văn lập tức không tiếp tục nghe thấy tiếng của La lão thái, tiến vào cửa viện liền nhìn thấy một ca nhi gầy gò ôm một hài tử tiến vào phòng bếp.
Đó chính là La phu lang.
"Mau tiến vào."
La Thanh Tùng nhợt nhạt cười nói.
"Quấy rầy rồi."
Hùng Bá ôm quyền với La Thanh Tùng, sau đó liền cùng bọn Triệu Văn vào nhà.
Triệu Văn đem ý đồ nói một cách đơn giản, La Thanh Tùng cũng không đáp lại ngay, mà là cười nói: "Ta chỉ từng kể chuyện cho bọn nhỏ nghe, chưa từng thử kể chuyện cho mọi người, cũng không biết có thể chịu đựng được hay không."
Triệu Văn càng hài lòng hơn, "Không cần vội, ta đây có một tiểu thoại bản huynh xem trước một chút, chờ nghĩ xong ngày mai liền đến cửa hàng Hùng Văn trên trấn tìm ta, sau đó dẫn huynh đi thử xem."
La Thanh Tùng nghe nói như thế thả lỏng hơn cả Triệu Văn, "Được, đa tạ."
"Vậy chúng ta liền cáo từ trước."
Doãn Thành cùng La Thanh Tùng nói vào câu, liền đứng dậy cáo từ, "Chờ lần sau chúng ta gặp lại."
La Thanh Tùng biết mấy người Doãn Thành không muốn để cho mình khó xử, trong lòng cảm thấy thiếu nợ bọn họ một phần.
Trên đường trở về trấn, Doãn Thành nói với Triệu Văn cùng Hùng Bá: "Mẹ huynh ấy trông mong con trai thành rồng, nhưng nhiều năm như vậy một tú tài cũng không trúng, lúc trước La lão cha chọn một ca nhi chỉ hôn cho La Thanh Tùng, cho nên La lão thái càng không hài lòng, ba ngày hai trận túm lấy La phu lang mắng."