"Phu lang huynh ấy là người thành thật không lên tiếng, không chỉ cái này, hai nữ nhi La gia đều là do lão thái đem từ nhà mẹ tới làm con nuôi, chỉ có tiểu ca nhi kia mới là do La phu lang tự sinh."
Doãn Thành nói xong cũng không tự chủ thở dài.
Triệu Văn gật đầu, "Mỗi nhà đều có nỗi khó xử riêng."
Nhưng nếu người này có thể lên được mặt bàn, vậy thì không cần lo lắng những thứ khác.
Doãn Thành nghe được lời này cũng có chút kích động.
"Chứ sao nữa! Chỉ nói nhị ca của các người, chỉ bảo huynh ấy gội cái đầu cũng khó khăn, toàn làm ta tức giận!"
Lỗ tai của Hùng Bá đang đánh xe lập tức dựng thẳng tắp, chỉ lo bỏ lỡ chuyện cười nhạo Nhị ca.
Trở lại trên trấn, Doãn Thành liền đi tửu lâu tìm Hùng Vân, Hùng Bá đưa Triệu Văn về nhà, "Ta thấy chiều hôm nay tuyết sẽ càng lớn hơn, cho nên đệ không có chuyện gì thì đừng ra cửa."
Triệu Văn kéo áo bông chỉ lộ ra một gương mặt tuấn tú: "Biết rồi, huynh đem theo một cái bình ấm tay đi."
Hùng Bá không từ chối, một khi hắn biểu thị từ chối, mặt Triệu Văn có thể lạnh từ ba đến năm ngày.
Hùng Bá đi rồi, Triệu Văn ở nhà nghỉ ngơi một lúc mãi đến tận khi trên người ấm vù vù rồi, mới đi sang bên Chu Tĩnh Nhã.
Ai ngờ vừa tiến vào sân, Triệu Văn liền cảm giác có tầm mắt quét vào người mình, nhưng lại không thấy được ai, hắn hơi nhướng mày, tiếp tục đi về phía trước.
"Hùng phu lang, tiểu chủ ca cùng chủ nhân nhà ta đang nghỉ ngơi, thực sự là xin lỗi, đây là thứ tiểu chủ ca bảo tiểu nhân giao cho ngài."
Lúc vừa muốn tiến vào nhà chính, trước mặt liền có một hán tử trung niên đi đến, cung kính cúi người nói với Triệu Văn.
Khóe miệng Triệu Văn giật một cái, tiếp nhận hộp gỗ nhỏ kia, phả vào mặt một làn hương trà, "Vậy ngày khác ta lại tới."
Chờ ra khỏi sân, Triệu Văn mới cảm thấy tầm mắt vẫn luôn đặt ở trên người mình biến mất.
"Nếu mỗi ngày ta bị nhiều ẩn sĩ nhìn chằm chằm như vậy, quả thực là ăn không ngon."
Buổi tối khi Hùng Bá trở về, Triệu Văn đem chuyện hôm nay đi tìm Chu Tĩnh Nhã nói cùng hắn.
Hùng Bá lắc đầu: "Bách Lý Phủ Nguyên có thể đồng ý cho Chu ca nhi hòa ly cũng là vì bảo vệ hắn cùng hài tử của bọn họ, hiện tại thế cuộc của Bách Lý gia rất hỗn loạn, hắn tất nhiên không yên tâm để Chu ca nhi ở một mình."
Khóe mặt Triệu Văn giật một cái, "Đừng cho là ta không biết, từ lúc Tĩnh Nhã vào ở nơi này, mấy nhà xung quanh đều thay đổi chủ nhân hơn một nửa!"
Đều là người của Bách Lý Phủ Nguyên.
Hùng Bá cười hì hì, gắp một đũa đồ ăn cho Triệu Văn: "Ăn cơm, ăn cơm."
Lúc Chu Tĩnh Nhã tỉnh lại đã là nửa đêm.
Nhớ tới cái người kia, Chu Tĩnh Nhã đột nhiên liền ngồi dậy, eo mỏi khiến cho sắc mặt của hắn tối sầm.
Cửa phòng bị đẩy ra, sau đó tiếng bước chân quen thuộc càng đi càng gần, Chu Tĩnh Nhã lạnh lùng ngẩng đầu lên nhìn người tới.
"Uống."
Ngữ khí không cho từ chối ngữ khiến cho ánh mắt Chu Tĩnh Nhã càng thêm thanh lãnh, "Đi ra ngoài."
"Uống."
Bách Lý Phủ Nguyên không hề bị lay động, nước trà cầm trong tay đưa về phía Chu Tĩnh Nhã.
Chu Tĩnh Nhã cắn răng nhìn Bách Lý Phủ Nguyên.
Hai người đối diện một hồi lâu, Bách Lý Phủ Nguyên đột nhiên nói: "Nước lạnh."
Chu Tĩnh Nhã ngẩn ra, lập tức liền thấy Bách Lý Phủ Nguyên cầm nước trà trong tay uống, sau đó ném cốc trà xuống, giữ bờ vai của hắn, đè mạnh xuống đôi môi mỏng!
"A!"
Trên môi cùng trong miệng bị truyền vào nước ấm khiến Chu Tĩnh Nhã theo bản năng giằng co, khóe miệng Bách Lý Phủ Nguyên câu lên, một cái tay khác trực tiếp đặt ở bên hông Chu Tĩnh Nhã như uy hiếp lại ma sát hai lần.
Cả người Chu Tĩnh Nhã cứng đờ, nhất thời dừng giãy dụa lại.
Bách Lý Phủ Nguyên như khen thưởng liếm liếm đầu lưỡi Chu Tĩnh Nhã còn đang tránh né, sau đó ôm người càng chặt hơn, mãi đến tận khi khí tức hai người đều hỗn loạn, Bách Lý Phủ Nguyên mới thoả mãn buông Chu Tĩnh Nhã ra.
"Còn muốn uống không?"
Chu Tĩnh Nhã thở hổn hển, nghe nói như thế vội vàng lắc đầu, "Không."
Bách Lý Phủ Nguyên nghe vậy cười khẽ một tiếng, hắn vốn tuấn lãng cực kỳ, nụ cười này đến Chu Tĩnh Nhã cũng không thể không than thở hán tử này thật sự là quá đẹp.
"Người nhất định phải lưu lại."
Ánh mắt Chu Tĩnh Nhã buồn bã.
Bách Lý Phủ Nguyên thấy vậy nắm chặt tay hắn, "Sẽ nhanh...."
Ngày hôm sau Triệu Văn gặp được Chu Tĩnh Nhã, lần này là Chu Tĩnh Nhã tới cửa.
Triệu Văn nhìn lướt qua a sao trung niên đến cùng Chu Tĩnh Nhã, tuy rằng đứng ngoài cửa nhà chính, nhưng độ tồn tại vẫn rất mạnh.
"Trong sân trong bóng tối đều là người, vốn tưởng rằng ở nơi này có thể phào, kết quả vẫn là..."
Chu Tĩnh Nhã thở dài nói.
"Huynh là chủ nhân, nên làm cái gì thì làm cái đó, chức trách của bọn họ chỉ là bảo vệ huynh thôi."
Triệu Văn trấn an nói.
"Ta chỉ là không nghĩ ra... Làm sao lại không thoát khỏi người kia được chứ?"
"Tĩnh Nhã, " Triệu Văn chăm chú nhìn bạn tốt của mình, "Ta là người ngoài cuộc, liền nói một câu, địa vị của người kia ở trong lòng huynh còn nặng hơn huynh nghĩ."
Chu Tĩnh Nhã nhắm mắt lại trầm mặc nửa ngày, cuối cùng mới lẩm bẩm nói: "Có lẽ là vậy."
Buổi chiều Triệu Văn liền đến cửa hàng Hùng Văn chờ La Thanh Tùng.
Mấy ngày nay Trịnh Uy trải qua thoải mái cực kỳ, cả người đều mập một vòng, cũng khó trách Hùng Bá cứ mở miệng là Trịnh mập mạp.
"Còn không phải là do phu lang của ta làm cơm thật sự là ăn quá ngon."
Trịnh Uy cười híp mắt vỗ vỗ thịt trên người mình nói.
"Ta biết phu phu hai người tình cảm tốt, không cần nói hoài trước mặt ta."
Triệu Văn vừa nhìn sổ sách vừa cười nói.
"Khà khà, lão Trịnh ta, đời này có thể cưới được phu lang tốt như vậy cũng là phúc khí mấy đời."
Triệu Văn nghe được lắc đầu, hiện tại Trịnh Uy thích nhất chính là khoe khoang phu lang của mình tốt thế nào với người khác.
"Đệ cũng đừng lắc đầu, hán tử nhà đệ so với ta càng đắc ý hơn đấy, ta thấy mọi người của cái trấn này đều biết đến Hùng Bá hắn có một phu lang rất tốt."
Trịnh Uy nghĩ tới gương mặt đắc ý của Hùng Bá cảm thấy không thoải mái.
"Ta đã nói huynh ấy nhiều lần rồi."
Triệu Văn vừa nghe đến cái này đầu cũng đau, nhưng nghĩ tới gương mặt ngốc nghếch khi cười rộ lên của hán tử kia, hắn lại cảm thấy không có vấn đề.
"Làm phiền!"
Triệu Văn lập tức hoàn hồn nhìn sang, "Mau mời vào."
Triệu Văn cười nói, Trịnh Uy cũng đem trà pha tốt bưng lên.
La Thanh Tùng lấy quyển sách mà Triệu Văn đưa cho hắn ngày ấy từ trong túi trên người lấy ra, "Ta đã xem qua, nhưng nếu nhìn từng chữ từng câu trong này để nói thì sợ là không hợp cảnh, cho nên ta liền thêm vào một ít giải thích của mình hoặc là tục ngữ vào, ngài xem coi thế nào?"
Triệu Văn nhận sách, đây vốn là một tiểu thoại bản rất bình thường, nói về hàn môn đệ tử làm cách nào để từng bước từng bước thăng lên, "Vậy dĩ nhiên càng tốt hơn, nếu như huynh không ngại, bây giờ chúng ta thử một chút xem."
La Thanh Tùng tất nhiên gật đầu.
Trịnh Uy vừa nghe cũng vội vàng đem ba món đồ đã chuẩn bị kỹ càng tới.
Rõ ràng là thước gõ, quạt cùng khăn.
La Thanh Tùng không do dự cầm lấy thước gõ vỗ vỗ, thanh âm trong trẻo cũng chậm rãi vang lên: "Nói về..."
Nhịp điệu khống chế rất tốt, nhân vật cũng miêu tả rất sinh động tươi sáng, Triệu Văn rất hài lòng.
"Chắc đây là lần đầu tiên huynh tiếp xúc với ba món đồ này, " Triệu Văn chỉ chỉ thước gõ nói.
La Thanh Tùng ngại ngùng gật đầu, "Ta tìm chút sách nhìn một chút cả đêm, học vấn trong này đúng là rất lớn."
Triệu Văn gật đầu, "Đây là một món nghề, học giỏi suốt đời được lợi không nói, còn có thể thu đồ đệ."
La Thanh Tùng tán thành gật đầu.
"Đây là thư tịch của ta về phương diện này, huynh lấy về xem cho tốt, còn làm việc, ba ngày sau huynh đến Minh Hương các, tạm thời chúng ta liền nói đến nội dung bên trong thoại bản này."
La Thanh Tùng không ngờ Triệu Văn sẽ chu đáo như thế, nhất thời trong lòng bội phục hơn, hắn cung kính tiếp nhận sách, trong đôi mắt bốc lên ánh sáng.
"Tiền công ba tháng đầu là một lượng bạc một tháng, sau ba tháng liền căn cứ vào trình độ kể chuyện để xác định tiền công, một ngày nói hai lần, một lần một canh giờ."
Hai lần chính là hai canh giờ, ngoài ra mình còn có thể về nhà chăm nom, La Thanh Tùng liền vội vàng gật đầu, "Ta nhất định sẽ làm tốt."
Triệu Văn khẽ mỉm cười, "La tiên sinh là một nhân tài, ta tất nhiên tin huynh."
La Thanh Tùng nghe vậy mặt nóng lên, từ lúc hắn thi tú tài thất bại nhiều lần như vậy, rất nhiều người đều xem thường hắn, đây là lần đầu tiên hắn nghe được có người khẳng định hắn trong những năm này.
Việc này coi như đã quyết định.
La Thanh Tùng đi rồi, Trịnh Uy gật đầu nói: "Lần đầu tiên kể chuyện có thể chuẩn bị tốt như vậy, người này cũng là người chân thật."
"Ta không có đề cập đến thước gõ, quạt cùng khăn, nhưng huynh ấy lại có thể hiểu dùng như thế nào, tuy rằng không thuần thục, nhưng cũng bỏ ra công phu." Nói tóm lại Triệu Văn rất hài lòng về La Thanh Tùng.
Người kể chuyện đã được xác định, thì phải tìm người cắt băng khánh thành.
Bởi vì là trà lâu nghiêng về người đọc sách, cho nên thân phận của người cắt băng khánh thành tốt nhất là thận trọng lại có uy nghiêm, người thích hợp nhất trên trấn chỉ có một.
"Ngươi nói là mời ta đi cắt băng khánh thành?"
"Đúng vậy Văn trưởng trấn, phu phu chúng ta suy nghĩ rất lâu, trên trấn thật sự là không có người nào thích hợp hơn so với ngài."
Hùng Bá nghiêm nghị nói.
Văn trưởng trấn nghe xong lời này trong lòng nóng lợi hại, nói thật là hắn chưa từng giúp người khác cắt băng khánh thành bao giờ, một là rất ít người mời hắn, hai là mấy cửa hàng đó đều là thương ý quá nặng, một trưởng trấn đứng ra đúng là không quá tốt.
Nhưng bọn Hùng Bá lại khác, trà lâu này khắp mọi mặt đều hướng tới tác phong văn nhân, hắn đi cắt băng khánh thành không phải là cổ vũ người đọc sách trên trấn này đi học sao?
Văn trưởng trấn càng nghĩ càng cảm thấy thích hợp, vì vậy liền đồng ý.
Hùng Bá vừa nghe, cười híp mắt.
Quả nhiên là phu lang của mình lợi hại!
Ngày trà lâu khai trương Chu Tĩnh Nhã cũng đi, người hầu theo sát với Chu Tĩnh Nhã đều có khí tức thanh lãnh, khiến cho người đến trà lâu chúc mừng hiểu rõ.
Hai chưởng quỹ của trà lâu này cũng không dễ chọc.
Nhất thời, mấy người có tâm tư muốn làm chút "Bất ngờ nhỏ" đều dừng lại, uống một cốc trà nóng mùi thơm mười phần, nghe một hồi bình thư sinh động, sau đó mọi người cao hứng mà tản đi.
Những ngày kế tiếp, sinh ý trà lâu cũng không tệ, bất kể là thư sinh giàu có hay là thư sinh bần hàn đều thích đến nơi này chơi chữ.