Kiều Phu Lang Nhà Thợ Săn

Chương 47



Mà kẻ cầm đầu khiến cho Hùng Bá mặt đen như than đang vui vẻ rạo rực thao túng dụng cụ uống trà trong tay.

“Bộ trà công này là đơn giản nhất, nhưng cũng là cánh cửa tốt nhất để nhìn xem một người có thiên phú tiến nhập môn hay không.” Dương sư phụ làm mẫu xong cười nói.

Chu Tĩnh Nhã cũng ngồi ở một bàng thính, “Nhìn như đơn giản, nhưng đều dùng sức mạnh ở cánh tay cùng ngón tay, nếu mới bắt đầu luyện xác thực không phải đơn giản.”

Triệu Văn gật đầu, hắn thả dụng cụ uống trà trong tay xuống, có chút thất vọng: “Ta không làm được.”

“Này có là gì, huynh thật sự muốn nghiên cứu sâu à? Huynh cũng không nhìn xem mới mấy ngày, hán tử kia nhà huynh mặt sắp đen như than rồi.”

Chu Tĩnh Nhã túm lấy Triệu Văn nói.

Triệu Văn mờ mịt nhìn hắn, “Hùng Bá làm sao vậy?”

Dương sư phụ ở bên cạnh cũng cười theo, “Hán tử kia ăn dấm chua của ta đây.”

Từ lúc Dương sư phụ đến, ban ngày Triệu Văn đều ở tại trà lâu, tối về cùng Hùng Bá nói chuyện cũng đều là chuyện lý thú phát sinh trong quán trà, chọc cho Hùng Bá đạp đổ bình dấm chua, dùng sức mà uống, vậy mà Triệu Văn không cảm giác được.

Triệu Văn sững sờ, “Đều là ca nhi, hắn ghen cái gì chứ!”

Chu Tĩnh Nhã cùng Dương sư phụ nhìn nhau một cái, cười nhạt không nói.

Triệu Văn nhíu mày suy nghĩ một chút, mấy ngày nay sắc mặt Hùng Bá đúng là không tốt, sức lực dằn vặt vào buổi tối cũng không nhiệt tình so với ngày xưa, hắn còn tưởng là do mua đông Hùng Bá uống nhiều canh bổ mà Tôn thúc hầm, không ngờ là tự rúc đầu vào trong bóng tối!

Vì vậy hôm nay Triệu Văn cũng không đợi quá lâu ở trà lâu, trực tiếp đến cửa hàng của bọn Hùng Bá để tìm hắn, chuẩn bị cùng đi về.

Nhưng còn chưa tới cửa hàng liền nghe thấy giọng oang oang của Hùng Bá như là cãi vã với người khác.

Mắt thấy người tụ tập trước cửa hàng càng lúc càng nhiều, Triệu Văn mau chóng đi tới.

“Hùng Bá ngươi chính là cái tên bám váy đàn bà! Sao còn không cho ta nói!”

Đặng Đậu Đầu không khỏe như Hùng Bá, càng không cao như Hùng Bá, vì vậy chỉ có thể đỏ mặt tía tai tận lực ăn không nói có, khiến cho Hùng Bá tức giận, nếu động thủ vậy thì tốt nhất, như vậy trước mặt mọi người thì sẽ là hắn sai.

Không ngờ Hùng Bá nghe vậy không những không giận mà còn cười: “Hùng Bá ta ăn cơm trắng thì sao? Không ưa à? Không ưa thì ta cũng ăn rất thơm!”

“Hùng Bá đệ bớt tranh cãi một tí, Đặng Đậu Đầu và chúng ta đều là láng giềng, cứ náo loạn cũng không có ý gì, đây là tiền của huynh lần trước, huynh nhanh nhận lấy cẩn thận.”

Hùng Phong ở bên cạnh khuyên.

Triệu Văn tiến lên hỏi: “Làm sao vậy?”

Người vây xem thấy Triệu Văn đến, nhất thời đôi mắt sáng lên, mùa đông nên trong nhà cũng không có nhiều chuyện, đành dựa vào chút chuyện vô bổ, chuyện phiếm tìm niềm vui.

Lại nói phu phu Triệu Văn cùng Hùng Bá vốn được người trấn trên chú ý, một người là ca nhi nhà có tiền, một là hán tử nhà nông, một người biết chữ biết làm ăn, một tên quê mùa chỉ có sức mạnh, thật ra mà nói các hán tử trên trấn nhìn Hùng Bá đều cảm thấy được trên người không có nơi nào là không chua.

Vì sao Triệu tiểu ca có khả năng như thế lại gả cho Hùng Bá chứ!

“Tam đệ phu, ” Hùng Phong vội vã để Triệu Văn tiến vào cửa hàng, “Hôm qua Đặng Đậu Đầu lại đây mua thịt nướng, kết quả đi gấp, không lấy tiền thối, bây giờ lại đây cứ nói chúng ta trộm bạc của hắn, tính tình Hùng Bá nóng nảy, hai người liền đối đầu.”

Nếu là ngày xưa Hùng Bá sẽ không tính toán cùng Đặng Đậu Đầu, nhưng Đặng Đậu Đầu cố tình túm lấy hắn bịa chuyện, khiến cho Hùng Bá vốn tâm tình buồn bực cuống lên, nếu không phải Hùng Phong ở một bên, Hùng Bá đã sớm tung một đấm lên người Đặng Đậu Đầu.

Triệu Văn gật đầu, lấy bạc Hùng Phong cầm ở trong tay, tiến lên đứng ở bên cạnh Hùng Bá đã trầm tĩnh lại, nhìn Đặng Đậu Đầu cùng người vây xem nói: “Việc này là sai lầm của chúng ta, nào, đây là tiền thối của huynh, mặt khác để tỏ lòng áy náy, hôm nay chúng ta cho huynh thêm một cân thịt nướng, hai lạng rượu trắng, mọi người đều là láng giềng, cũng đều là người làm ăn, đều nói hoà thuận thì phát tài mà, Đặng Đậu Đầu huynh cảm thấy thế nào?”

Hùng Bá lập tức trừng Đặng Đậu Đầu, nếu đối phương dám bác bỏ mặt mũi của phu lang nhà mình, vậy thì đừng trách hắn.

“Được được được, vẫn là Triệu tiểu ca biết cách làm ăn.”

Vừa nghe có đồ không cần tiền, Đặng Đậu Đầu lập tức nở nụ cười, vui rạo rực cầm đồ Triệu Văn cho hắn nghênh ngang đi mất, cực kỳ giống gà trống vừa đánh nhau thắng.

“Phu lang…”

Biết mình kích động Hùng Bá trơ mắt nhìn Triệu Văn kêu lên.

Triệu Văn lườm hắn một cái, sau đó cùng Hùng Phong cáo biệt, kéo một cái đuôi to trở về nhà.

Tôn thúc đem cơm nước nóng hổi bưng lên rồi liền lui xuống.

“Phu lang ăn cơm.”

Hùng Bá ân cần bới cơm cho Triệu Văn nói.

Triệu Văn đẩy cơm nước trước mặt ra, chỉ chỉ chỗ ngồi bên cạnh mình, Hùng Bá vội vàng ngồi xuống, nghiêm túc, mặt đầy hổ thẹn: “Ta biết sai rồi.”

Triệu Văn buồn cười lắc đầu: “Nghe nói mấy ngày nay sắc mặt huynh không tốt, tâm tình kém?”

Hùng Bá há miệng, có thể coi là biết tâm tình hắn không tốt, “Mỗi ngày đệ đều cùng cái gì mà Dương sư phụ kia ở cùng nhau, trong lòng ta ăn dấm.”

“Ta cảm thấy hứng thú với tay nghề của Dương sư phụ, lại nói không phải là một mình ta, còn có Tĩnh Nhã.”

Triệu Văn bất đắc dĩ nói.

Hùng Bá gãi đầu một cái, “Ta biết, nhưng chính là không cao hứng, nếu như đệ yêu thích trà công kia, ta đi học, sau đó trở về dạy đệ.”

Hùng Bá cũng không nói giỡn.

Triệu Văn chú ý tới việc đối phương nghiêm túc, hắn đột nhiên hiểu rõ tâm tư của đối phương.

Nhếch khóe môi, Triệu Văn đem cơm nước trước mặt đẩy đến trước mặt Hùng Bá: “Ăn cơm đi.”

Hùng Bá sững sờ, “Đệ không giận ta?”

“Giận cái gì?”

“Chuyện vừa rồi trong cửa hàng, ta nghĩ nghĩ, hôm qua đúng là cần phải trả tiền thối cho Đặng Đậu Đầu, nếu không hôm nay cũng sẽ không phát sinh loại chuyện không cần thiết này.”

Cho dù lúc đó Đặng Đậu Đầu nói không cần.

“Này có cái gì hay mà tức giận, chúng ta là phu phu, bởi vì mấy loại chuyện râu ria này mà làm phiền cuộc sống sao?” Triệu Văn cười yếu ớt nói.

Đôi mắt Hùng Bá lấp lánh, “Phu lang đệ thật tốt.”

“Ăn cơm.”

“Được.”

Nửa đêm, Triệu Văn mở mắt ra.

Kết hôn lâu như vậy, có thể nói là Triệu Văn trải qua rất tốt, cũng bởi vì Hùng Bá đối xử với hắn tốt, làm chỗ tựa lưng cho hắn, cho nên hắn mới có nhiều tinh lực đi làm chuyện mình muốn làm.

Mà ngày hôm nay câu nói kia của Đặng Đậu Đầu khiến cho Triệu Văn bỗng nhiên kinh ngạc, hắn cư nhiên không biết trong mắt người khác, Hùng Bá dựa vào mình mà sống, là một hán tử bám váy đàn bà.

Cảm nhận được cánh tay ôm chặt mình, Triệu Văn rất đau lòng.

Thợ săn trong cửa hàng Hùng Văn có tám phần mười là do Hùng Bá kéo được, muốn giá bán tốt cũng nhất định muốn đưa đến cửa hàng bọn họ, có rất nhiều gia đình giàu có đi bán, cũng có thể bán được một giá tiền hài lòng.

Rượu trắng cùng thịt nướng trong cửa hàng thịt nướng có rất nhiều người đều đến mua, đặc biệt là thịt nướng, vì vậy cũng có thật nhiều người lén lút đến gây sự, bất kể là vì phương pháp phối chế hay là vì phá bọn họ, những thứ này đều là do một mình Hùng Bá lén lút giải quyết.

Chủ nhân của mảnh đất xây trà lâu kia là một lão nhân tính khí rất quái lạ, tiền nhiều hơn nữa lão nhân cũng không muốn bán, Bách Lý vốn không muốn Chu Tĩnh Nhã vất vả, vì vậy hắn tất nhiên là vui vẻ nhìn mà chế giễu, là một mình Hùng Bá đi bái phỏng lão nhân nhiều lần, chỉ vì câu nói yêu thích trong lúc vô tình của Triệu Văn.

Thậm chí lúc trước tiệm vải Triệu gia tu sửa, có người lén lút gây sự, cũng đều là Hùng Bá một mình giải quyết, nếu không phải là có một buổi tối Triệu Văn phát hiện người bên cạnh không ở đó, mãi đến tận trời gần sáng Hùng Bá mới mang theo một chút mùi máu tanh trở về, sợ là Hùng Bá vẫn luôn gạt hắn.

Những việc này Triệu Văn đều rõ ràng, đều hiểu, nhưng người ngoài lại hoàn toàn không biết, bọn họ chỉ nhìn thấy người đứng ra quản lý cửa hàng chính là mình, Hùng Bá chỉ là một hán tử có khí lực.

Nghĩ tới đây, Triệu Văn thở một hơi thật dài.

Ngày hôm sau, Hùng Phong vừa đến cửa hàng liền nhìn thấy Hùng Bá mặt tươi cười.

“Không giận dỗi?”

“Vốn là không giận!”

Hùng Bá mất hứng.

Hùng Phong cười lạnh một tiếng, “Vậy là đệ tự mình giận dỗi, Tam đệ phu là người đốt đèn lồng cũng khó tìm được, đệ cũng đừng nháo…”

“Bọn đệ vẫn tốt!”

Hùng Bá cực kỳ không thích nghe mấy lời nói hắn và Triệu Văn không tốt, lớn giọng phản bác.

“Ta đây là đang nhắc nhở đệ, đệ xem tính khí này của đệ, sau này làm cha, làm sao quản hài tử? Chẳng lẽ giống như hôm qua, rống tới gào lui với nhi tử à?”

Hùng Bá nghe vậy không phản đối, hắn ưỡn ngực: “Con của bọn đệ do phu lang quản giáo, nếu bọn nhỏ không nghe lời, ta cũng chỉ nghe phu lang đánh là được rồi.”

“Ha ha ha…”

Hùng Phong nghe vậy cười to, vừa vặn lúc này Hùng Vân đưa Doãn Thành cùng Dương Tuấn Tài đi xong vội vàng lái xe bò trở lại.

“Lão nhị đệ tới đây!”

“Làm gì?”

Hùng Vân dàn xếp xe bò xong xuôi, chạy vào trong cửa hàng nói.

Hùng Phong để Hùng Vân ngồi xuống sưởi ấm, sau đó chỉ chỉ Hùng Bá nói: “Đệ nói cho hắn biết, từ sau khi Hùng Thụy sinh ra đệ đánh nó được hắn mấy lần?”

Hùng Vân sững sờ, lập tức cau mày suy nghĩ một chút, cuối cùng duỗi ra ba ngón tay, “Ba lần.”

Hùng Bá trợn to mắt, “Nhị ca huynh đừng có gạt ta!”

“Ta lừa đệ làm gì!” Hùng Vân không vui.

“Thằng nhóc nhà huynh là tiểu hỗn cầu, ta nghe nó gào thét không biết bao nhiêu lần, sao huynh mới đánh ba lần chứ!” Hùng Bá không tin.

“Ta là người nói láo sao? Lão tử cũng muốn đánh đây! Tiểu tử kia tinh quái như khỉ, lần nào cũng vậy, tay lão tử còn chưa đụng tới nó, nó đã gào thét muốn rách cổ, vì vậy nên Nhị ca phu đều oán giận ta đánh ác, nhưng vấn đề là cái gì ta cũng không làm!”

Nói tới hỗn tiểu tử của mình, Hùng Vân hận đến ngứa răng.

Hùng Phong hài lòng, vì vậy nói tiếp: “Đệ lại nói xem có phải mỗi một lần đều là Nhị đệ phu bảo đệ đánh?”

Hùng Vân vỗ mạnh cái đùi lớn, “Còn không phải sao! Nhưng tên tiểu tử kia mỗi lần đều giả bộ bị ta đánh rất ghê, phu lang đau lòng liền đuổi ra khỏi phòng ngủ một mình.”

Hùng Bá nghe được đột nhiên trợn to mắt: “Có chuyện này á?”

Hùng Vân tang thương gật đầu, cuối cùng còn than thở vỗ vỗ vai Hùng Bá: “Sau này đệ có con cũng nên cẩn thận, Tam đệ phu thông minh như vậy, vậy sau này hài tử nhất định sẽ khôn khéo hơn so với Hùng Thụy, đầu óc đệ thẳng, đừng để bị ăn gắt gao.”

“Nếu nó có loại tính tình này, nhất định sẽ bị ăn đến gắt gao.”

Hùng Phong không để ý chút nào ở bên cạnh cười trêu nói.

“Phu lang ta sẽ không để tiểu tử làm càn!”

Hùng Bá sắp chết giãy giụa nói.

Hùng Vân nghe vậy trên mặt đồng tình sâu hơn, “Ban đầu ta cũng nghĩ giống đệ.”

Hùng Bá hít một hơi thật sâu, không ngờ khi có hài tử, ngày tháng sẽ không dễ chịu.

Ngược lại là Hùng Phong cười híp mắt uống một hớp trà nóng, hắn và Chu Lực lại không ngại hài tử có chút khôn khéo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.