Sau đại hôn của Thái Tử, Hoàng Đế cũng dần dần giao lại chính sự cho hắn.
Mùa thu năm nay Đế hậu nắm tay nhau đi ngao du, lấy cớ hoa mỹ là thể nghiệm dân tình rồi để Thái Tử ở tại trong kinh giám quốc. Từ hành động vội vã rời kinh của Hoàng Đế mà nhìn ra, sợ là hắn đã nôn nóng sớm muốn phủi tay trao quyền cho Thái Tử từ lâu rồi.
Thái Tử đột nhiên trở nên bận rộn hơn, mỗi ngày đều đi sớm về trễ, có đôi khi Tần Hàm Quân sắp ngủ mà còn chưa thấy hắn về Đông Cung.
Nhưng mỗi lần hắn trở về, nhất định sẽ quấy phá cho người ta tỉnh ngủ. Khi ngủ, hắn luôn đặt tay mình dưới lớp nội y của Thái Tử phi, có lẽ hành động này đã trở thành thói quen của hắn.
Tần Hàm Quân vừa thẹn vừa bực, dù vậy nhưng những chuyện như thế này lại không thể nói với người khác, nàng có lòng cự tuyệt nhưng không gạt nổi tay hắn ra. Mỗi lần như vậy nàng chỉ có thể nhắm mắt lại giả bộ ngủ, làm như không biết có người nào đó đang sờ soạng mình.
Khi sắp trở thành thói quen, nàng phát hiện ra một chuyện khiến mình hoảng sợ ––– chỉ mới ba bốn tháng ngắn ngủi sau khi vào cung, ấy vậy mà ngực nàng lại lớn hơn một vòng!
Vốn nàng vô cùng buồn rầu với hai khối thịt mềm này, thấy chúng nó lớn nhanh với tốc độ rất không bình thường, tất nhiên không thể làm lơ nữa, sau khi suy tư hồi lâu thì nàng đã phát hiện nguyên nhân có liên quan đến Thái Tử.
Không thể lại để hắn tiếp tục sờ soạng nữa! Thái tử phi âm thầm hạ quyết tâm.
Vì thế mà tối hôm nay, khi tay Thái Tử quen cửa quen nẻo luồn tay vào vạt áo của Thái Tử phi thăm dò, lại bất ngờ bị nàng cự tuyệt.
“Làm sao vậy?” Thái Tử không hề phát giác mà vẫn cọ cọ vào cổ Thái Tử phi.
“Điện hạ không thể tiếp tục như vậy.”
“Hôm nay thân thể nàng không khoẻ à?”
Tần Hàm Quân lắc đầu: “Điện hạ là Thái Tử tôn quý, thật sự làm vậy không ra thể thống gì cả.”
“Cũng không có người nào biết mà.” Thái Tử không mấy để ý, tiếp tục đưa tay qua, nhưng một lần nữa bị ngăn lại.
“Tóm lại…… Như vậy không tốt.” Tần Hàm Quân đối mắt với Thái Tử, khó nhọc mở miệng.
Thái Tử cũng đối mắt với nàng trong chốc lát, sau lần thứ ba duỗi tay ra vẫn bị ngăn lại, hắn xốc chăn lên.
Tần Hàm Quân cho rằng hắn muốn đứng dậy xuống giường, kết quả là hắn chỉ trở mình đưa lưng về phía nàng, vẫn không nhúc nhích.
Đây là…… Tức giận sao?
Tần Hàm Quân nhìn bóng lưng hắn, một hồi lâu sau mới chần chờ ra kết luận.
Một mặt nàng cũng kinh ngạc với hành động dám cự tuyệt Thái Tử của mình, chọc Thái Tử tức giận, một khác lại âm thầm thở phào —— Khi Thái Tử nóng giận, cũng không có gì khác biệt so với dân thường, thậm chí còn im lìm hơn so với dân thường, cũng không có đáng sợ như trong tưởng tượng của nàng.
-----
Ngày hôm sau, cung nhân ở Đông Cung phát hiện có điểm không đúng: hình như Thái Tử cùng Thái Tử phi có gì đó bất thường, Thái Tử đi ra ngoài sớm hơn mọi khi, hồi cung càng trễ hơn, hơn nữa còn không dùng bữa cùng Thái Tử phi.
Thật ra chỉ có Thái Tử đơn phương giận dỗi, Tần Hàm Quân vẫn như bình thường, có đôi khi ban đêm Thái Tử trở về, nàng còn đặc biệt đứng dậy nghênh đón, Thái Tử cũng sẽ nói hai câu với nàng, nhưng một khi nàng cự tuyệt không để tay hắn luồn vào vạt áo của mình, Thái Tử sẽ đưa lưng về phía nàng mà ngủ, cả ngày hôm sau cũng sẽ không để ý tới nàng, cứ lặp đi lặp lại như thế.
Ngay cả Xương Hoa công chúa cũng biết điều bất thường của hai người bọn họ, vì vậy mà Chử Thanh Huy còn đặc biệt vào cung tìm hiểu.
Nàng dẫn theo tiểu Thế tử tới, hiện tại Thế tử được bảy tháng tuổi, nằm ở trong lòng nàng ê ê a a mút ngón tay.
“Hàm Quân, có phải Thái Tử ca ca ức hiếp tẩu đúng không?”
Lúc này Tần Hàm Quân đang trêu đùa Thế tử, nghe vậy liền dừng tay, vẻ mặt như muốn nói lại thôi, cuối cùng nàng chỉ lắc đầu.
Thật sự là nàng rất khó để mở miệng.
Huống hồ từ lần đầu tiên gặp mặt, ở trước mặt nàng đã nghe Chử Thanh Huy ca ngợi Thái Tử ca ca đủ điều, nàng nhìn ra được công chúa thật sự tin tưởng và thân thiết với Thái Tử, vì vậy nàng sao có thể nói tật xấu không ai biết của Thái Tử cho công chúa nghe, lật đổ hình tượng vị huynh trưởng tốt trong lòng nàng ấy?
Chử Thanh Huy không tiếp tục truy vấn, chỉ nói: “Muội thấy gần đây sắc mặt tẩu không tốt lắm, hôm nay thấy Thái Tử ca ca cũng vậy, sắc mặt của huynh ấy cũng không tốt. Hai người đều là người thân của muội, thấy hai người như vậy, trong lòng muội rất lo lắng. Nếu Thái Tử ca ca có làm gì khiến tẩu không vui thì tẩu cũng không cần chịu đựng, trực tiếp thể hiện ra đi, cho dù phụ hoàng và mẫu hậu không ở trong kinh nhưng cũng còn có muội ở đây, muội sẽ đứng về phía tẩu, chúng ta không sợ huynh ấy.”
Lời này của nàng khiến Tần Hàm Quân hơi thất thần, lúc sau mới lắc đầu nói: “Không phải Thái Tử sai, là…… Là vấn đề của tẩu tẩu, muội yên tâm, tẩu tẩu sẽ mau chóng giải quyết.”
Chử Thanh Huy an tâm, cũng không nhiều lời nữa, cùng nàng ấy trêu đùa nhi tử, hai người trò chuyện một lúc lâu rồi nàng mới xuất cung.
-----
Ban đêm Thái Tử hồi Đông Cung, Tần Hàm Quân nhìn kỹ hắn, phát hiện quả thật sắc mặt hắn không được tốt như trước kia, dưới mắt còn mang theo một quầng thâm nhàn nhạt, hiển nhiên là do ban đêm không nghỉ ngơi tốt mà ra.
Vừa rồi nàng soi gương, phát hiện mắt mình cũng thâm quầng.
Mấy ngày nay chiến tranh lạnh với hắn, đối với nàng mà nói cũng không phải hoàn toàn không có ảnh hưởng.
Nhưng ban đêm nàng ngủ không ngon thì ban ngày còn có thể ngủ bù. Còn Thái Tử lại phải xử lý một đống chính sự, vướng bận chuyện giang sơn xã tắc, lê dân bá tánh.
Tần Hàm Quân bỗng nhiên có chút hổ thẹn, nàng không làm tốt chức trách của một vị Thái Tử phi, không chỉ không thể chia sẽ phân ưu với Thái Tử, ngược lại còn tăng thêm rất nhiều phiền não cho hắn.
Hơn nữa, so với trọng trách mà Thái Tử gánh trên vai thì một chút thú vui khuê phòng chẳng đáng là gì. Tự thuyết phục mình xong, nàng tính toán sau này sẽ không kháng cự hành động của Thái Tử, cho dù... cho dù ngực lớn lên có hơi mau, nhưng vì đại nghĩa trước mắt, chỉ đành hy sinh cái tôi của bản thân.
Nhưng đêm nay Thái Tử rửa mặt xong liền trực tiếp nằm xuống.
Tần Hàm Quân đợi trong chốc lát vẫn thấy hắn đưa lưng về phía mình, cũng không có ý muốn gần gũi. Nàng đành phải cắn môi, bản thân thử thăm dò, dựa qua chỗ hắn cọ tới cọ lui.
Nàng càng dựa càng gần, Thái Tử không có phản ứng, đến khi ngực nàng dán lên phía sau lưng hắn vẫn không thấy hắn quay đầu, không biết là ngủ rồi hay là không muốn để ý đến nàng. Lần này Tần Hàm Quân không cảm thấy nhẹ nhõm mà ngược lại có chút mất mát, còn có chút khổ sở mơ hồ.
Nàng âm thầm thở dài, đang chuẩn bị lui về thì Thái Tử lại bỗng nhiên xoay người lại ôm lấy nàng hệt như sói đói vồ dê con.
Một đêm này, có người tận hứng, cũng có người như chịu tội.:))
Các cung nhân chỉ biết, sau một đêm Thái Tử điện hạ và Thái Tử phi lại hòa thuận, hơn nữa tình cảm còn tốt hơn so với trước đó.
Không những vậy, buổi chiều hôm sau, Thái Tử từ Sùng Đức điện gọi người truyền lời đến Đông Cung, nói muốn ăn điểm tâm nên thỉnh Thái Tử phi đưa một phần qua đó.
Trước kia Thái Tử chưa bao giờ có yêu cầu như vậy, Tần Hàm Quân cho rằng hắn thật sự đói bụng, cũng không hề nghi ngờ hắn, nàng kêu phòng bếp nhỏ làm một vài món hắn thích ăn rồi tự mình đưa qua.
Nàng mới vừa bước vào trong điện, Thái Tử liền đưa mắt ra hiệu cho đám người hầu hạ im lặng lui ra.
Thái Tử lấy cớ mình phải phê tấu chương nên không thể tự ăn, để Thái Tử phi đút cho hắn.
Tần Hàm Quân nhìn trái nhìn phải thấy không có người ngoài, tuy có chút thẹn thùng nhưng vẫn làm theo.
Một lát sau Thái Tử lại nói bả vai có hơi mỏi, thỉnh Thái tử phi xoa bóp cho hắn.
Tần Hàm Quân cũng làm theo.
Xoa xong vai lại làm bóp chân, nàng mím môi chuẩn bị khom lưng, lại bị kéo một phen, rơi vào vòng ôm ấm áp.
Thái Tử nói hắn ngứa tay, muốn mượn một thứ trên người Thái Tử phi để hắn xoa tay, miệng vừa nói thì tay đã luồn vào vạt áo.
Ban ngày ban mặt mà không làm việc đàng hoàng!
Thái Tử phi phất tay áo bỏ đi.
Haizz... Thái Tử và Thái Tử phi lại giận dỗi nữa rồi. Đám cung nhân cảm thán.
Song, các cung nhân đều nhất trí cho rằng, mặc dù Thái Tử kỳ quặc nhưng không giống trước kia nữa, từ khi thành hôn với Thái Tử phi thì Thái tử đã có vài phần ôn hòa hơn trước.
Mà bọn họ nào đâu biết rằng, phía sau vài phần ôn hòa này còn là một chặng đường ngoằn ngoèo nữa để tiến đến trái tim của Thái Tử, tựa hồ..... Con đường còn rất dài?