Kiều Tàng

Chương 110



Miên Đường cúi đầu nhìn chăm chú, đến khi Thôi Hành Chu quay đầu lại nhéo mũi nàng, nàng mới hoàn hồn lại.

“Chàng viết cái gì vậy? Ai thăng chức khi nào, lúc nào bị giáng chức, ngay cả tiệc đầy tháng, tân gia cũng có…”

Sau khi Thôi Hành Chu hồi phủ, không muốn bàn chuyện công việc với Miên Đường, càng sẽ không nói với nàng hôm nay mình bị người ta lơ ở phủ nha.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Trước giờ hắn có tâm sự gì đều tự giải quyết, huống chi Miên Đường còn đang có thai, không thể để nàng suy nghĩ nhiều.

“Đến nơi mới tất nhiên phải hiểu rõ nhân sự ở phủ nha, sợ quên nên ghi lại.”

Miên Đường thấy hắn không muốn nói nên khéo léo không hỏi, chỉ đưa chè cho hắn ăn.

Mặc dù Thôi Hành Chu bị lơ ở phủ nha Binh tư nhưng khi về đến nhà, có chè nóng ăn, kiều thê trong ngực, cảm thấy vận khí của mình cũng không tệ lắm.

Gần đây, Miên Đường lộ rõ dấu hiệu mang thai, bụng nhỏ to lên, có điều tay chân vẫn nhỏ nhắn như trước, nếu mặc váy rộng chút thì không nhìn ra nàng có thai.

Thôi Hành Chu ôm nàng, nhịn không được hôn Miên Đường, thấp giọng nói: “Lang trung nói giờ nàng đã ổn định, đêm nay chúng ta nấu cháo đi?”

Miên Đường bị hắn làm tai ngưa ngứa, không nhịn được cười lên, nàng cũng ôm hắn, thấp giọng nói: “Vậy chàng phải thêm nhiều thịt, nấu nhiều nước chút…”

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Thôi Hành Chu nhướng mày, cảm thấy phụ nhân như nàng nếu gặp phải phu quân nghiêm túc, nói không chừng bị bắt lỗi, dạy dỗ nàng thế nào là phụ đức một trận.

Có điều hắn không phải là quân tử gì cho cam, hắn thích yêu tinh tinh quái như nàng, ăn thế nào cũng không chán.

Vì thế đêm nay, sau ba tháng ăn chay, cuối cùng Thôi Hành Chu cũng có thể ăn lửng dạ. Đến nửa đêm, khi trăng lên đầu cành liễu, lúc này hắn mới buông giai nhân yêu kiều trong lòng ra.

Miên Đường nằm mềm nhũn trong lòng hắn, nàng phải ngủ một giấc thật ngon mới được, chỉ là lúc sắp ngủ bỗng nhiên nhớ ra một việc, mơ màng nói: “Hình như ngày mai là ngày nghỉ tắm gội trong triều đúng không? Tỷ tỷ nói phủ Khánh quốc công mới sửa, ngày mai mừng tân gia, có vẻ như phủ Khánh quốc công tổ chức rất lớn, ngày mai chàng có rảnh đi cùng ta không?”

Tuy tỷ tỷ gả vào phủ Khánh quốc công đã lâu nhưng Thôi Hành Chu không quen thân với Khánh quốc công, Khánh quốc công là bạn cũ của phụ thân hắn, hai nhà định hôn lúc tỷ tỷ hắn còn bé, từ đó mới thúc đẩy đến mối hôn sự này.

Hiện giờ phủ Hoài Dương vương và phủ Khánh quốc công đều ở kinh thành, tất nhiên phải qua lại thường xuyên, giúp đỡ lẫn nhau.

Cho nên Thôi Hành Chu vừa một đút nước ấm cho Miên Đường sắp ngủ vừa nói: “Đương nhiên là phải đi cùng nàng, mặc dù nàng đã từng đến kinh thành nhưng không biết gì nhiều, nếu để nàng đi một mình, tỷ tỷ bận rộn không chăm sóc cho nàng được, hẳn nàng sẽ chán lắm?”

Trước giờ Miên Đường không sợ bị người ta bỏ mặc, nhỏ giọng nói: “Không ai để ý đến ta mới tốt, ta chỉ đi tặng bức hoành với tiền biếu rồi ăn uống chút lấy lại tiền vốn, rất thoải mái.”

Thôi Hành Chu biết lời nàng nói là lời thật lòng, trầm mặc một lúc rồi nói: “Quả thật cuộc sống ở kinh thành không thoải mái bằng ở Chân Châu, là ta liên lụy nàng, ngày mai ta mua thêm một ít cửa tiệm mặt tiền trong kinh thành cho nàng để nàng tiêu khiển.”

Miên Đường không ngờ hắn thế mà kéo theo nàng chịu khổ, cảm thấy lòng tràn đầy ngọt ngào. Tuy Thôi Cửu ở phố Bắc lúc trước là người dối trá nhưng vẫn là một người phu quân luôn quan tâm chăm sóc nàng.

Có điều nghe hắn nói hắn muốn mua cửa tiệm mặt tiền cho mình, Miên Đường từ chối: “Tá điền ở trang viên Chân Châu còn chưa trả tiền thuê, dê bò cũng chưa xuất chuồng. Hiện giờ công trung trong phủ rỗng tuếch, đợi lương bổng của Vương gia chàng vào kho à? Lấy cái gì mua cửa tiệm? Hiện tại vương phủ đang dùng tiền của ta đấy!”

Thôi Hành Chu nhướng mày: “Nói như vậy là nàng đang nuôi ta?”

Miên Đường nhìn khuôn mặt tuấn tú với chiếc mũi cao của hắn bằng ánh mắt háo sắc: “Mặt mũi đẹp thế này, hầu hạ trên giường cũng giỏi, nuôi thêm mấy người như chàng cũng được!”

Thôi Hành Chu không sợ ăn bám nàng, hơn phân nửa cửa tiệm ruộng đất của Miên Đường là hắn tặng cho nàng, hơn nữa hắn được nuôi dưỡng trong sự giàu sang phú quý, vả lại hắn là nam nhân kiếm sống bằng chính khả năng của mình, cho dù tạm thời sa cơ lỡ vận bị người ta nuôi cũng không hề có cảm giác mình nghèo hèn tự ti.

Nhưng ý muốn nuôi thêm nhiều mỹ nam là không được. Nếu nàng thực sự có lá gan đó, hắn sẽ bóp nát lá gan đó của nàng.

Vì thế không thể không xử tội đồ to gan trong chăn này được.

Thoáng chốc sau rèm trong phòng ngủ vang lên những tràng cười.

Ngày hôm sau, do Miên Đường đã dặn Phương Hiết buổi sáng nhớ gọi mình dậy, cho nên mặc dù còn buồn ngủ nhưng vẫn kịp rời giường.

Thôi Hành Chu kéo tay nàng nói: “Phủ Khánh quốc công cách đây không xa lắm, làm gì dậy sớm vậy?”

Miên Đường đưa tay kéo hắn lên, có thiện ý nói: “Tỷ tỷ đang có thai, dạo gần đây có nhiều phản ứng mang thai, giờ dọn đến nhà mới, việc trong việc ngoài gì cũng cần tỷ tỷ lo liệu, hẳn rất mệt, sáng hôm qua tỷ tỷ tới vương phủ chúng ta, ngại ngùng nhờ ta kiểm tra đối chiếu các khoản giúp… Ta đi sớm chút xem coi tỷ ấy có cần giúp gì không.”

Miên Đường biết Thôi Phù là người hiếu thắng, nếu thật sự không phải không làm được tỷ ấy sẽ không nhờ giúp.

Miên Đường nghe Thôi Phù nói thì vị đích tử của Khánh quốc công đó chẳng phải người thương lão bà* mình. Giữa phu thê có nhiều chuyện nhưng không được để người ngoài vào quấy phá.

*Vợ.

Hôm qua thấy sắc mặt Thôi Phù không tốt, Miên Đường có chút lo lắng, có điều không thể nói với Thôi Hành Chu, tránh gây xích mích giữa Vương gia với phủ Khánh quốc công.

Cho nên hôm nay, nàng chỉ nói sợ tỷ tỷ bận rộn nên qua sớm giúp đỡ chút, thật sự thì nàng cũng sợ Thôi Phù bận không có thời gian thở, không cẩn thận làm động thai.

Tuy nàng không nói thẳng ra nhưng Thôi Hành Chu nghe nàng nói xong cũng gật đầu, không ngủ nướng nữa, đứng dậy đi theo.

Chẳng qua lúc rửa mặt thay y phục, Thôi Hành Chu nói: “Nàng cũng đang mang thai, lại là người ngoài, đến phủ Khánh quốc công đừng cướp việc. Dẫn theo Lý ma ma đi cùng đi, tỷ tỷ do Lý ma ma chăm sóc từ bé đến lớn, bà cũng có kinh nghiệm sắp xếp việc trong nội trạch, lão bộc giúp đỡ chủ cũ, không ai trách móc gì được.”

Miên Đường cười nói: “Chúng ta có suy nghĩ giống nhau đó, hôm qua ta đã bảo Lý ma ma đi về phủ Khánh quốc công cùng tỷ tỷ, lúc ấy còn nghĩ có phải mình vẽ vời thêm chuyện không, giờ nghe Vương gia nói vậy ta an tâm rồi.”

Khi nàng cười, mắt to cong lên đẹp mê người, quyến rũ giảo hoạt giống như tiểu hồ ly.

Thôi Hành Chu chụp kim quan lên búi tóc, mỉm cười lại với tiểu hồ ly đang nhìn hắn.

Lại nói tiếp, gốc rễ Khánh quốc công chính là thế gia đại tộc, tổ tiên có công lớn khai quốc, mấy đời trước còn có hai vị tướng gia.

Nhưng đến đời này, chẳng qua công công* của Thôi Phù chỉ hưởng phong tước quyền lợi của tổ tiên chứ không có thành tựu gì. Cũng may phu quân của Thôi Phù là Quách Dịch không chịu thua kém, chịu khó đọc sách, không chỉ thi được công danh mà còn lên như diều gặp gió, vào kinh làm quan.

*Cha chồng.

Môn mi* của phủ Khánh quốc công lần nữa được chấn hưng, trước cửa tân trạch rất náo nhiệt.

*Tấm biển treo trên cửa để tỏ sự sang quý cho người khác biết là nhà thế gia.

Lúc Miên Đường được Thôi Hành Chu đỡ xuống xe ngựa, có rất nhiều phu nhân ở kinh thành nhận ra vị Hoài Tang huyện chủ này.

Không biết có phải khí hậu Chân Châu thích hợp điều dưỡng không, dù là nam tử hay nữ tử, dung mạo đều tiên khí bất phàm.

“Hoài Dương Vương phi, đã lâu không gặp, vẫn khỏe chứ?”

Miên Đường vừa ngồi xuống ở thính đường của phủ Khánh quốc công thì nghe thấy bên cạnh có tiếng chào hỏi ôn hòa. Miên Đường quay đầu thì thấy, thế mà là Tuy Vương phi đã lâu không gặp đang cười với nàng.

Miên Đường có chút sửng sốt, không nghĩ rằng có thể gặp lại Tuy Vương phi ở đây.

Lần đó, hai vương đấu nhau, nước cờ của Hoài Dương vương cao hơn Tuy Vương một bậc, cho Tuy Vương phi xuống ngựa ngay chỗ phố xá sầm uất, mất hết thanh danh.

Đồ vương bát* tàn nhẫn như Tuy Vương chẳng những không chê Vương phi mà còn liên tục đưa nàng ta đi du ngoạn, ân ái hơn trước.

*Vương bát: đồ bị cắm sừng.

Người kiêu hùng không so đo thiệt hơn với mỹ nhân, người bình thường không thể sánh được. Tuy nhiên, Tuy Vương phi nghe thấy mấy tin đồn mình thất tiết cũng có chút suy sụp.

Hiện tại đã vào kinh, những tin đồn ở Huệ Châu gần như biến mất hết. Ít nhất thì ở trước mặt mọi người không có ai nhắc đến mấy lời gièm pha về Tuy Vương phi.

Mặc dù Tuy Vương và Thôi Hành Chu không đội trời chung, thế nhưng giữa hậu trạch vẫn phải qua lại với nhau.

Cho nên khi Tuy Vương phi lấy lễ đối đãi, Miên Đường cũng mỉm cười đón chào, có điều nàng vờ như không nhìn thấy nếp nhăn nơi khóe mắt và sự sầu khổ không che lấp được dưới đáy mắt của Tuy Vương phi, chỉ khen Tuy Vương phi ngày càng rạng rỡ.

Tuy Vương phi ngượng ngùng cười: “Hoài Dương Vương phi quá khen, nếu là so sánh về nhan sắc thì người trẻ tuổi các ngươi chói lọi ngời ngời hơn… Ngươi và ta đều là ngoại quyến mới đến kinh thành, ta không quen biết nhiều, trong lòng vô cùng lo lắng, nhìn thấy ngươi là người quen mới có chút tự tin.”

Miên Đường mỉm cười, nàng không muốn quá thân thiện với Tuy Vương phi, thuận miệng nói: “Nghe nói Tuy Vương là hoàng thúc công, thời gian sống ở kinh thành lâu hơn nhà ta nhiều, thế mà Tuy Vương phi còn không có tự tin, người từ nơi khác đến như ta càng không dám nói chuyện với mọi người.”

“Nếu Hoài Dương Vương phi không quen thuộc kinh thành thì cứ lên tiếng, hai phu thê ta đều là người rảnh rỗi, ngày sau tổ chức trà yến sẽ mời Vương phi ngươi đến hâm nóng tình cảm.” Đúng lúc này, có giọng nam phóng khoáng truyền đến.

Miên Đường quay đầu lại thì thấy, hóa ra là vị đầu đà* đã hoàn tục ―― Tuy Vương giá lâm.

*Nhà sư đi khất thực.

Liễu Miên Đường vẫn luôn nhìn không vừa mắt vị hòa thượng giả này. Nếu nói chuyện với Tuy Vương phi còn thảo mai khách sáo chút, còn thằng nhãi này thì nàng lười làm bộ làm tịch.

Nàng chậm rãi thu lại nụ cười, thoáng mỉa mai nói: “Gần đây Tuy Vương vụ án của cháu trai liên lụy, không được lĩnh việc làm, thực sự đáng tiếc, quả thật rảnh rỗi hơn phu quân ta. Có điều vừa hay có thể dùng thời gian đó để đọc kinh sử, xem coi trung nghĩa liêm sỉ ra sao, không để lãng phí thời gian vô bổ. Một người theo nữ tắc như ta không dám chiếm thời gian tu tập của Vương gia.”

Dường như Tuy Vương không quan tâm có Vương phi của mình ở bên cạnh, nghiêng người che ánh mắt của người khác, dùng ánh mắt hổ sói nhìn Liễu Miên Đường, mỉm cười nói: “Hoài Tang huyện chủ nhanh mồm dẻo miệng đúng là khiến người ta thích, nếu có thể được đích thân ngươi dạy ta cái gì gọi là liêm sỉ thì càng tốt!”

Gã cao to, lại là lưng hùm vai gấu, khi cố tình khom lưng cúi về phía Miên Đường đã vượt xa qua khoảng cách lịch sự, ý tứ mười phần uy hiếp.

Miên Đường mỉm cười, đột nhiên đưa tay nắm cổ tay run rẩy của Tuy Vương phi ở bên cạnh.

Kết quả, Tuy Vương phi trở tay không kịp, ly rượu trong tay hắt lên mặt Tuy Vương.

Lúc này Miên Đường mới không nhanh không chậm mà kêu “Ối” một tiếng, nói: “Tuy Vương phi, ngại thật, không cẩn thận đụng phải ngài, hại ngài hắt hết rượu lên mặt Vương gia!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.