Kiều Tàng

Chương 119



Thôi Hành Chu biết ý tứ của Miên Đường. Hôm qua, rõ ràng hôm qua Vân phi xuất cung là vi phạm quy định cung phi xuất cung, ngược lại có vẻ như là biết được tin tức Miên Đường muốn xuất phủ, cố tình xuất cung kiếm chuyện.

Có lẽ sợ liên lụy, bị phủ Hoài Dương vương ghi hận, mấy phu nhân đi cùng Vân phi hôm qua phái người tới hỏi thăm sức khỏe Thôi Phù, uyển chuyển giải thích lúc ấy bọn họ tình cờ ở cung Vân phi xem diễn kịch. Nhất thời Vân phi nảy lòng tham, mời bọn họ đi cùng.

Miên Đường nghe mà nhướng mày, hỏi Thôi Hành Chu: “Phi tử trong cung có thể triệu kiến thê tử của thần tử bất kỳ lúc nào ư?”

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Thôi Hành Chu tháo kim quan trên đầu, thản nhiên nói: “Tất nhiên là không, có điều gần đây sức khỏe của Thạch hoàng hậu giảm sút, sự vụ trong cung đều giao hết cho Vân phi quản lý thay…”

Miên Đường cảm thấy lời hắn nói có ẩn ý, Thạch hoàng hậu đúng là rộng lượng, thế mà yên tâm giao quyền cho loại người như Tôn Vân Nương.

Hiện tại Vân nương nương hô mưa gọi gió ở trong cung, nói không chừng còn vươn tay ra ngoài cung, Tôn Vân Nương cài người vào trong phủ mình cũng không phải chuyện lạ gì.

Không bắt được tai mắt đó, Miên Đường cảm thấy mình khó có thể yên giấc.

Thôi Hành Chu nhìn nàng, hờ hững nói: “Không riêng gì phủ chúng ta, mỗi phủ trạch trong kinh thành đều có tai mắt trong cung. Thời tiên đế có Hoàng Khảo ti, cài tai mắt vào mọi ngóc ngách ở các phủ trong kinh thành cho tiên đế, để ông có thể nghe ngóng chuyện khắp nơi, củng cố hoàng quyền. Hiện giờ mặc dù đã nhiều lần thay đổi hoàng đế nhưng Hoàng Khảo ti vẫn còn đó. Hằng ngày, xe ngựa ra vào phủ đệ chúng ta đều được bẩm báo vào cung. Bây giờ phụ thân của Vân phi kiêm nhiệm Ti Giám ở Hoàng Khảo ti, Vân phi muốn tìm cách biết tin nàng xuất phủ rất đơn giản.”

Miên Đường hít sâu một hơi, nếu người do Hoàng Khảo ti xếp vào thì nàng có biết cũng không thể nhổ, nếu không biến thành bụng dạ khó lường, mưu đồ gây rối.

“… Cái bãi rác kinh thành này.” Nhất thời không nhịn được, Miên Đường khẽ mắng.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Thôi Hành Chu cảm thấy buồn cười, hắn ôm bả vai nàng nói: “Nàng cho rằng khi chúng ta ở Chân Châu rất an nhàn tự tại à? Các quan lớn địa phương và trung ương đều có nỗi khổ riêng, hiện tại tới đâu hay tới đó. Có điều Hoàng Khảo ti là nơi hoàng đế dùng để giám thị quần thần bất lương, thế nhưng lại bị người tâm cơ mang ra gây khó dễ hai thai phụ, thật tiếc nếu không dùng cơ hội ngàn năm có một này để dọn sạch trạch viện. Tối thiểu thì những tai mắt đó chỉ có thể dừng bước ngoài viện.”

Cái khác không nói, ít nhất Hoài Dương vương không hy vọng những lời âu yếm giữa phu thê bọn họ bị mấy tai mắt Hoàng Khảo ti nói cho Lưu Dục biết. Nếu hắn đoán không sai, hẳn là ngày ngày Lưu Dục đều nghe ngóng cuộc sống hằng ngày của Miên Đường.

Không biết vị này nghĩ cái gì nữa, nếu tiếc thì lúc trước hà tất thả Miên Đường xuống núi? Đáng tiếc đã bỏ lỡ, đã bỏ lỡ rồi thì dù y có là cửu ngũ chí tôn kim quý cũng không chiếm được người.

Chuyện Vân phi tông bá tánh gây ra ầm ĩ rất lớn, cuối cùng có Ngự Sử liêm khiết, không nhịn được viết viết tấu chương dâng lên triều đình.

Lúc trước Lưu Dục biết tin Miên Đường bị làm khó ở Vong Phong tự dưới chân núi, lập tức đến tìm Vân phi hỏi.

Bởi vì giọng điệu Lưu Dục dữ dằn, Vân phi còn tủi thân khóc lóc, chỉ nói: “Nếu bệ hạ cho rằng là thần thiếp sai, thần thiếp sẽ nhận. Có điều lúc ấy ở đó có rất nhiều phu nhân, bệ hạ hỏi xem có phải là thần thiếp làm khó làm dễ Hoài Dương Vương phi không, hay là Khánh quốc công phu nhân chì chiết con dâu bà ấy? Khi ấy thần thiếp hết lời khuyên giải nhưng Khánh quốc công phu nhân cứ cố chấp oán hận con dâu, căn bản không nghe lời thần thiếp khuyên. Chẳng lẽ… Ở trong lòng bệ hạ thần thiếp tệ đến thế, mẹ chồng phủ Khánh quốc công kiếm chuyện với con dâu cũng đổ hết lên đầu thần thiếp ư?”

Nói tới đây, Vân Nương giương đôi mắt đẫm lệ lên, nói: “Từ khi ta vào cung đến nay, gần như ngày ngày phòng không gối chiếc nhưng lại không dám quấy rầy bệ hạ nửa điểm, chỉ hy vọng sớm có hài nhi, coi như có niềm an ủi trong cung, hôm nay nghe có phu nhân nói Bồ Tát ở Vong Phong tự rất linh nghiệm, lúc này mới nhất thời nảy lòng tham đi bái lạy. Hy vọng lời cầu nguyện sớm được như ý nguyện… Chưa từng nghĩ ngay chỗ rẽ sẽ xảy ra chuyện như vậy…”

Lưu Dục hít sâu một hơi, từ khi Vân Nương vào cung tới nay, quả thật y quá lạnh nhạt với nàng ta, suy cho cùng thì trong lòng y mãi luôn cảm thấy, ngày trước Miên Đường trốn đi là bởi vì hiểu lầm Vân Nương, cho nên trong lòng có khúc mắc với nàng ta.

Bây giờ thấy Vân Nương khóc lóc thảm thiết như thế, cảm thấy mình đối xử với một nữ lưu yếu đuối quá lạnh lùng. Hơn nữa chuyện quả thật như lời Vân Nương nói, đúng là lúc đó Khánh quốc công phu nhân trách mắng Thôi Phù.

Mà lệnh đâm vào bá tánh cũng không phải cho Vân Nương hạ. Tuy nàng ta không cố ý nhưng tạo thành ảnh hưởng quá lớn, nói chung là ảnh hưởng đến danh dự hoàng gia.

Lưu Dục suy tư ngẫm nghĩ, sau đó hỏi Thạch hoàng hậu ngồi bên cạnh: “Đây là chuyện của hậu cung, hẳn nàng biết nên xử lý thế nào?”

Thạch Hoàng Hậu khó xử nhíu mày, nói: “Vân phi thật sự là bị liên lụy, ta và hoàng đế đều biết ngươi không sai, có điều hiện giờ liên tục có tấu chương dâng lên triều, vạn tuế cũng khó xử, nếu không khiển trách, thật sự khó mà lắng xuống được… Ngươi tự ý xuất cung cũng không phong núi theo quy định, đâm phải bá tánh, quả thật không đúng… Lập tức đến từ đường quỳ ba ngày, cung nữ thái giám bên cạnh phạt đánh trượng, giao cho nội thị giám xử lý…”

Vân phi nghe vật chợt ngẩng đầu lên, nhìn Thạch hoàng hậu đầy kinh ngạc. Nửa đoạn trước nàng ta nói hết sức khoan dung, Vân phi còn tưởng rằng nàng ta muốn chuyện bé hóa không, không ngờ Thạch hoàng hậu nói hay như hát lại phạt nặng đến vậy!

Có điều Vân phi lại không thể mở miệng xin tha, nói cách khác chính là không thể không biết nhìn tình hình, không chịu chia sẻ áp lực quần thần gây áp lực lên với vạn tuế.

Vân Nương căm hận xiết chặt nắm tay, thế nhưng khi ngẩng đầu lại trưng ra vẻ kính cẩn nghe theo, khấu đầu cảm tạ hoàng hậu, đứng dậy tự đến từ đường quỳ lĩnh phạt.

Sau khi Lưu Dục rời đi, Thân ma ma ở bên cạnh Thạch hoàng hậu nhỏ giọng nói: “Hoàng hậu phạt nặng vậy, hẳn Vân phi kia sẽ ghi hận trong lòng?”

Nụ cười vô tư trên khuôn mặt béo tròn của Thạch hoàng hậu biến mất, lạnh mặt nói: “Ngươi cho rằng ta không phạt nàng thì nàng sẽ không ghi thù ta? Nhớ trước đây nàng thân thiết với ta như tỷ muội, ta còn cho rằng nàng ta lương thiện. Sau này mới phát hiện nữ nhân này tâm cơ thâm trầm. Năm lần bảy lượt lập bẫy hại ta, thật sự ta không biết sao? Khi ta sinh đại hoàng nhi, nếu không phải ngươi nhạy bén, thiếu chút nữa đã mắc mưu nàng ta. Vậy nên giao quyền cho nàng ta, để cho nàng ta đắc ý. Là người hễ là được như ý sẽ vui mừng. Ngươi xem, nàng ta khoe mình thông minh giờ bị thông minh hại. Mấy ngày nay, cách ngày lâm bồn của bổn cung không còn xa, không thể đảm bảo nữ nhân này không động tay động chân. Bây giờ phụ thân nàng ta kiêm quản Hoàng Khảo ti, bổn cung đây là minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Giờ phải phạt nặng nàng ta, lại phạt đánh thân tín nàng, có thể phòng bị bọn họ trong ngoài cấu kết, giở trò trong tối, về phần Hoàng Khảo ti bên kia…”

Thân ma ma thấp giọng nói: “Lão nô đã báo với thái giám tổng quản bên người vạn tuế, Hoàng Khảo ti sao lại ghi chép xe ngựa ra vào phủ Hoài Dương vương cho Vân phi…”

Thạch Hoàng Hậu cười nói: “Chuyện hậu cung, bổn cung làm chủ. Chuyện ngoài cung, tất nhiên là vạn tuế làm chủ. E là lần này Vân phi động đến người trong lòng của vạn tuế, liên lụy phụ thân nàng ta gánh hậu quả to lớn này.”

Thân ma ma mỉm cười nói: “Như vậy là tốt nhất, hoàng hậu cũng có thể yên tâm sinh nở, không phải lo lắng Tôn gia động tay động chân…”

Thạch hoàng hậu thở dài một hơi: “Trong cung lớn như vậy, lòng người hiểm ác, lúc nào ta cũng ở bên cạnh vực sâu, không dám thả lỏng…”

Thân ma ma hiểu ý của Thạch hoàng hậu. Bà chứng kiến cô nương nhà mình làm sao từng bước từng bước từ thứ nữ Thạch phủ thứ nữ biến thành hoàng hậu một nước. Chủ tử bà không dễ dàng gì, không chỉ phải đề phòng nữ nhân Tôn thị, còn phải đề phòng bên Thái hoàng Thái hậu, cho nên chỉ có thể giả ngu, bị Thái hoàng Thái hậu nhét cho một nhóm cung tần phi tử vào cũng trưng ra khuôn mặt ôn hoà.

Mấy ngày nay được Thạch hoàng hậu uỷ quyền, Tôn Vân Nương trị được kha khá phi tử, mượn sức không ít. Lần này Vân phi bị phạt, nói vậy đấu đá ngầm trong cung sẽ ngày càng dữ dội.

“Hoàng hậu, ngài là người thông minh, nếu không thì tại sao vạn tuế kính trọng ngài, cố qua mấy ngày này chắc chắn ngài và vạn tuế khổ tận cam lai.” Thân ma ma thấy Thạch hoàng hậu thầm lộ ra vẻ mệt mỏi, đau lòng lên tiếng khuyên giải an ủi.

Thạch hoàng hậu lắc đầu, thở dài nói: “Người thông minh thật sẽ không gả vào nơi thâm cung tường cao này. Hoài Dương Vương phi mới là nữ tử thông minh sáng suốt thật sự!”

Thân ma ma cũng đồng ý với điểm này, khẽ nói: “Chuyện Hoàng Khảo ti lén đưa ghi chép cho Vân phi sự tình, rõ ràng thủ hạ của Hoài Dương vương đã tra ra, nghe nói mấy ngày trước quý phủ của hắn ngày đêm khảo vấn, trói không ít người. Tại sao một hai phải mượn tay hoàng hậu rót lời cho vạn tuế?”

Thạch hoàng hậu mỉm cười: “Hoài Dương vương là do vạn tuế mời đến thay vạn tuế chế ngự cung gia. Nhưng giờ trong viện lại có người gây rối, liên luỵ tỷ tỷ hắn sảy thai. Người ở Hoàng Khảo ti cấu kết với Vân phi làm ra chuyện dơ bẩn đó. Theo tính tình của Hoài Dương vương, há có thể chịu được? Hắn mượn tay ta là ám chỉ không có lần sau, dù là hậu cung hay là vạn tuế, đều đừng có mà cài tai mắt vào trạch viện hắn. Vạn tuế cũng không thể không trừng trị Tôn gia một chút, cho hắn một lời giải thích… Giết gà dọa khỉ quả thật lưu loát, Liễu Miên Đường không gả sai người.”

Lúc trước nàng ta đối với Tử Du công tử vừa gặp đã yêu, nên mới cam tâm tình nguyện gả cho y, làm sao biết được một bước sai, tất cả đều sai. Trong lòng phu quân đã có giai nhân, không thể chứa thêm người thứ hai.

Cho nên, nàng ta lấy lui làm tiến, không cầu vợ chồng hòa hợp nhưng nhất định phải vợ chồng tôn trọng nhau. Thế nên nàng ta tính mưu bày kế vì vạn tuế, lại thay bệ hạ phân ưu, làm hiền thê của y.

Thạch hoàng hậu và Vân Nương khác chính kiến, nàng ta cũng không hận Liễu Miên Đường.

Đó là một cô nương cực kỳ thông minh, lúc trước nàng dứt khoát rời khỏi Ngưỡng Sơn là Thạch hoàng hậu biết nàng là người dám buông bỏ, hơn nữa nhìn thấy cách Hoài Dương vương sủng ái nàng là biết, tình cảm phu thê giữa bọn họ không chấp nhận người thứ ba.

Dù trái tim vạn tuế vẫn luyến tiếc Liễu Miên Đường thì kiếp này cũng là có duyên không phận.

Nghĩ vậy, đột nhiên Thạch hoàng hậu cảm thấy có chút buồn bã, muốn nằm xuống nghỉ ngơi một lát, nàng ta nhắm mắt lại, lười nhác phân phó: “Từ đường là nơi quan trọng, đề phòng khói lửa, ban đêm đừng cố thêm chậu than, cẩn thận củi lửa…”

Mấy ngày qua vừa đến đêm là trời rất lạnh, đặc biệt là từ đường hoàng gia, âm khí nặng nề. Nghĩ lại thì Vân phi đã bị phạt quỳ ở đó nhiều ngày rồi, có thể sẽ bệnh nặng một trận…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.