Kiều Tàng

Chương 14: Cao thủ đan thanh



Edit: Ringa (Demo-Wiu)

Beta: Rebecca Sugar.

Trong cái mắt côn trùng bé như lỗ kim ấy vậy mà còn có huyền cơ?

Điểm này Triệu Tuyền đúng là không phát hiện ra.

Xem ra cư sĩ này rất tự cao về điểm này, vậy nên đối với người không nhìn thấy họa tác tinh diệu như Bá Nhạc Triệu Tuyền vô cùng không khách khí.

Nhưng Hận Bút cư sĩ không nghĩ tới tiểu nương tử vẫn luôn một mực im lặng bên cạnh lại phát hiện ra huyền cơ này, quả nhiên là học giả ở nơi cao sơn lưu thủy như y thật khó tìm được tri âm.

Vì thế ánh mắt vị lão thư sinh kia nhìn Liễu Miên Đường không khỏi có chút tán thưởng. Tay y vuốt râu nói: "Vị phu nhân này thật có mắt nhìn."

Liễu Miên Đường mỉm cười, nàng cũng không có nhãn lực tốt như vậy, lúc trước chỉ là thấy con mắt chuồn chuồn sáng lên mới nhìn kỹ một chút.

Không hiểu tại sao, nàng với loại huyền cơ giấu giếm này lại có một loại cảm giác đã từng quen biết, nhất thời lại nghĩ không ra.

Bất quá bức họa này đã gợi lên hứng thú của nàng, liền cùng Triệu Tuyền tới đây tìm vị họa sĩ này.

Đương nhiên nàng không nhàm chán như Triệu Tuyền, nổi ý muốn làm Bá Nhạc thưởng thức người.

Dù họa tác kia có đẹp thế nào, đợi vẽ được lên đĩa sứ đã rồi nói.

Nếu vị tiên sinh này đúng như lời Triệu Tuyền nói, có thể vang danh thiên hạ, vậy đại tác họa trên đĩa, bình của y chẳng phải càng có thể bán với giá trên trời ư?

Bất quá trong mắt Hận Bút cư sĩ, vị phụ nhân trẻ tuổi mỹ lệ đoan trang này không phải thương nhân đầu cơ trục lợi, mà cảm thấy trừ vong thê của mình, cuối cùng cũng tìm thấy kẻ tri âm.

Nhưng Liễu Miên Đường nhịn không được lập tức nói ra ý đồ của mình, chỉ muốn mời tiên sinh thay mình họa đĩa, nàng nguyện ra giá cao.

Triệu Tuyền không phải người phát hiện ra huyền cơ, sau khi xấu hổ, trong nội tâm thật sự mừng như điên. Bất kể nói thế nào đi nữa, kỳ tài bực này vẫn là hắn tìm được. Vốn tưởng lão thư sinh chỉ là vẽ thoải mái thanh nhã, hiện tại xem ra là một tay bút tỉ mỉ, xuất thần nhập hóa.

Nếu có thể đưa người này ra bên ngoài thể hiện liền coi như một đời được người truy lùng trong lòng bàn tay..!

Nhưng Triệu Tuyền còn chưa kịp cùng lão tiên sinh tâm tình về cẩm tú tiền đồ thì đã bị Liễu tiểu nương tử thành công khiến cho lão tiên sinh đi làm việc tầm thường, đúng là bôi nhọ ẩn sĩ! 

Lòng hắn hiểu rõ lão tiên sinh tính tình cổ quái, sợ y lại đuổi người đi, vội vàng hướng Liễu Miên Đường nói:" Phu nhân thật là hồ đồ! Tiên sinh đây thanh nhã bực này, sao có thể làm việc của thợ thủ công? Nếu ngươi thiếu hoạ mâm hoạ chén thì các xưởng gần đây đều có. Ngươi muốn mời bao nhiêu cũng được, ta sẽ trả tiền công!"

Liễu Miên Đường nhìn thời gian không còn sớm, nàng cũng không muốn ở trong sân này cùng Triệu Tuyền quá lâu, chỉ trực tiếp thẳng thắng nói với lão tiên sinh: "Thực không dám giấu tiên sinh, nhà ta mở cửa hàng đồ sứ nhưng kinh doanh không tốt, nếu cứ thế này mãi thì chỉ có thể dẹp tiệm."

"Nhưng cửa hàng này là do tướng công của ta sau khi ra khỏi kinh thành mới mở cửa buôn bán, nếu dẹp tiệm thì trong lòng của chàng ắt hẳn sẽ bị đả kích nặng nề. Ta chỉ là một nương tử không thể giúp chàng quá nhiều, thầm nghĩ mời tiên sinh diệu thủ đan thanh giúp đỡ để có được danh tiếng, có thể cạnh tranh cùng những cửa hàng đồ sứ lâu đời, về sau làm ra những sản phẩm đem bán."

"Nếu có thể chấn giữ gia nghiệp, ta nguyện kết cỏ ngậm vành, thành tâm báo đáp tiên sinh!"

Lời này thật có thể thuyết phục lão tiên sinh, y tập trung tư tưởng suy nghĩ, nhìn Liễu Miên Đường thái độ thành khẩn, hỏi:" Ngươi trả bao nhiêu bạc?"

Liễu Miên Đường nghĩ tới chút của cải ít ỏi, có chút hụt hơi, hỏi ngược lại:" Tiên sinh muốn nhiều hay ít?" 

Không đợi lão tiên sinh trả giá, Triệu Tuyền lập tức trừng to mắt sợ lão tiên sinh hạ thấp thân phận nói tiếp: "Chỉ cần hoạ tác của tiên sinh bán cho ta, ta nguyện ra một trăm lượng mua hoạ tác của người!" 

Nói đùa cái gì vậy! Cái gì mà tướng công của nàng chịu đả kích lớn, ý chí tinh thần sa sút? Cái thằng nhãi họ Thôi kia sợ là mãi chưa nhử được tặc tử ra ngoài, gấp đến mức héo đi thì có!

Nếu là chuyện khác còn được, chính là hắn không muốn để chậm trễ một vị kỳ tài có một không hai! 

Xuất thân từ nơi thanh nhã nghèo khó mới đả động lòng người. Một cái cho cửa hàng đồ sứ vẽ chén dĩa, hoạ tượng sao có thể nói ra miệng? Triệu Tuyền không thể để cho vị kỳ tài này đắm mình vào đó.

Liễu Miên Đường mở to hai mắt nhìn, nàng không nghĩ tới một lang trung như hắn cũng dám nâng giá!

Tuy nghe tướng công nói nhà hắn thê thiếp rất nhiều, hẳn là đâu cần phải lo việc làm, thế nhưng lại tiêu phí một trăm lượng bạc để mua tranh. Hắn phá của như vậy, không sợ tương lai phải dẫn thê thiếp đi làm ăn mày hả?

Mà quan trọng hơn là nàng không trả nổi một trăm lượng. Cái tên Triệu Tuyền này đúng là không phải thứ gì tốt! Tự dưng phá bĩnh chuyện của nàng! 

Liễu Miên Đường khó nén lửa giận bất chấp lễ tiết mà hung dữ trừng mắt về phía Triệu Tuyền. 

Triệu Tuyền sắp sửa cứu vãn được kỳ tài sa đoạ, còn chưa kịp đắc ý thì đã bị Liễu Miên Đường trừng tới, ánh mắt như đao làm hắn giật mình.

Thật là một nương tử hung dữ, trừng mắt thôi cũng có thể đẹp như thế...

Đúng lúc này, lão tiên sinh mở miệng:" Ta bán tranh trên phố đều là 40 văn một bức, nương tử lấy giá này cho ta là được."

Lời này vừa nói ra làm Liễu Miên Đường mừng rỡ, còn Triệu Tuyền thì ngay lập tức mắt choáng váng.

Trấn Nam hầu vô cùng đau đớn nói:" Vì sao tiên sinh lại sa đoạ như vậy?" 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.