Kiều Tàng

Chương 24



Nói thật thì, bị tiểu nương tử hét như thế, Lý ma ma quen nhìn quan lớn quý nhân chưa bao giờ mất bình tĩnh thế mà bất giác lòng khẽ run lên, cảm thấy tiểu nương tử bình thường dịu dàng lại có thể hung dữ đến vậy…


 


Nếu đã nói ra thì dễ rồi. Tâm tư chịu chết của Lý ma ma sớm đã siêu sinh, kiên quyết nói tiếp: “Một thời gian trước khi phu nhân mất trí nhớ từng qua lại với y, phu nhân có nhớ chút nào không?”


 


Miên Đường giống như bị điểm huyệt, nhớ lại cảnh trong mơ trước đấy của mình, nàng á khẩu không trả lời được. Nhưng nàng không tin trước khi mất trí nhớ mình không giữ nữ tắc như thế, phu quân vừa tuấn tú vừa tốt vậy mà không giữ lại đi mèo mỡ với công tử quỷ bệnh lao kia!


 


Chuyện này… chuyện này, chẳng lẽ lúc trước nàng ngã hỏng đầu rồi chăng, thật sự không phân biệt được ngọc thô chưa mài với mái ngói?


 


Vì thế nàng lẩm bẩm nói: “Làm sao biết… Làm sao biết? Phu quân, phu quân cũng biết ư?”


 


Dáng vẻ thất thần của Miên Đường quá đáng thương, Lý ma ma mềm lòng, hạ giọng trấn an: “Để phu nhân đi, Đông gia biết hết, Đông gia nói với nô gia sẽ tha thứ cho phu nhân.”


 


Lời này là thật.


 


Vương gia đã từng nói với bà, đợi qua chuyện phản tặc Ngưỡng Sơn sẽ thưởng nhà ở phố Bắc cho nữ tử thất tiết không nơi nương tựa này. Có thể thấy Vương gia là người khoan dung, thấy bản tính Liễu Miên Đường hiền thục, là nữ nhân số khổ nên cho nàng một nơi để về, cũng coi như vận mệnh nàng có bước xoay chuyển.


 


Nhưng khi Liễu Miên Đường nghe nói Thôi Cửu đã biết thì cả người ngã xuống ghế.


 


Chớp mắt nàng đã hiểu hết toàn bộ, tại sao trước đó khi mình mới tỉnh lại, Lý ma ma luôn đen mặt với mình, ánh mắt đầy sự ghét bỏ. Còn phu quân thì luôn lạnh nhạt giữ lễ với mình, ngay cả lúc ngủ chung giường cũng không vượt qua Lôi Trì nửa bước.


 


Hóa ra… Phu thê bọn họ đã có hiềm khích, nàng thì không quan tâm đến việc mình đã có chồng, đội cho phu quân cái nón xanh thật to!


 


Nghĩ đến việc trước khi mất trí nhớ mình không hiểu chuyện như thế, Miên Đường cực kỳ thất vọng, hận không thể túm lấy mình khi đó tát cho mấy cái thật mạnh.


 


Chẳng lẽ là do phu quân thường hay ở bên ngoài cầu học nên nàng mới nổi tâm tư tịch mịch, bị nam tử phóng đãng trêu chọc, nhất thời không kiên định phạm phải sai lầm?


 


Nghĩ đến nam tử tên Tử Du hôm nay, dám tùy tiện xuất hiện ở trước mặt phu quân, công khai khiêu khích, đưa phần thưởng chó má cho mình, Miên Đường xấu hổ và cực kỳ tức giận!


 


Công tử nhà ai phóng đãng thế? Đây là muốn leo lên đầu phu quân nàng mà!


 


Tiếp đó Miên Đường tiếp tục hỏi chi tiết sai lầm lúc trước mình phạm phải, Lý ma ma bị hỏi mãi, cảm thấy sau khi mình chết có thể xuống địa ngục bị rút lưỡi vì nói dối quá nhiều…


 


Bà chỉ có thể đen mặt  lại cấp Miên Đường thịnh một chén chè, nói: “Chuyện bí mật đó làm sao lão nô biết? Phu nhân phải nhớ lại mới biết được… Cố nhớ lại đi, nhớ ra cái gì thì nhớ nói rõ với Đông gia là được.”


 


Miên Đường cảm thấy Lý ma ma nói chuyện hồ đồ, nếu như nàng thật sự nhớ lại chuyện sai lầm của mình làm sao nói với tướng công? Chẳng lẽ muốn rắc muối lên vết thương của tướng công sao?


 


Hiện tại, trong lòng toàn là suy nghĩ: Nàng phải xin lỗi tướng công!


 


Đến nỗi chuyện ngày trước với công tử quỷ bệnh nọ nàng cũng lười nhớ lại vì áy náy.


 


Mặc dù Lý ma ma và tướng công thấy nàng bị mất trí nhớ, vẫn chờ đợi nàng nhớ lại, còn ém chuyện xấu đi lâu như vậy nhưng nàng làm sao có thể giả vờ thản nhiên như chưa hề có chuyện gì xảy ra?


 


Vì thế sau khi Thôi Cửu ăn cơm ở tiệm cơm xong đi vào trong phòng thì nhìn thấy tiểu nương tử vốn nên nằm trên giường nghỉ ngơi đang hành đại lễ phu thê, khom gối thật thấp, hai tay đặt ngay ngắn, kính cẩn hỏi: “Hôm nay quan nhân đi có mệt không, có muốn nô gia xoa bóp chân cho quan nhân để thả lỏng gân cốt không?”


 


Thôi Hành Chu nhíu mày, lâu rồi Liễu nương tử chưa lễ nghĩa chuẩn mực như vậy.


 


Có lẽ là sau khi tới trấn Linh Tuyền, hắn đến phố Bắc thường xuyên quá khiến cho tiểu nương tử cảm thấy quen thuộc với hắn, ngày càng thân thiết hơn, cũng lười mấy chuyện lễ nghĩa.


 


Hôm nay, không biết tại sao Liễu nương tử lại làm thế này, bày ra dáng vẻ cử án tề mi*, lấy chồng làm trời.


 


*Cử án tề mi: Nâng khay ngang mày, vợ chồng tôn trọng lẫn nhau.


 


“Không cần đâu, đêm nay có bằng hữu mời đến Bỉnh Chúc đánh cờ, nàng đi ngủ trước đi, lát nữa ta ra ngoài.”


 


Có điều hắn mới vừa từ chối Liễu tiểu nương tử đã sốt ruột đến viền mắt đỏ ửng: “Phu quân, nếu chàng ghét ta thì cứ ném hưu thư cho ta, ta sẽ không làm phiền chàng nữa, chứ cắt thịt bằng dao cùn* chẳng tốt cho ta và chàng!”


 


*Chậm chạp không giải quyết vấn đề nhanh chóng.


 


Tuy Thôi Hành Chu dặn Lý ma ma thăm dò nhưng lại không biết vừa rồi Lý ma ma mới nói cái gì, thấy Miên Đường khóc đến sưng cả mắt, hắn nhíu mày, thấp giọng nói: “Nàng nói gì vậy?”


 


Liễu Miên Đường cắn chặt răng, nói lại lời Lý ma ma nói với nàng.


 


Trước giờ tính tình nàng luôn vui vẻ, mặc dù phu quân là lang quân như ý khó cầu nhưng trước đây mình có lỗi với hắn, dựa vào đâu mà bắt phu quân nhìn thứ dơ bẩn như mình, khiến hắn phải tránh mặt xuất ngày không thể về nhà?


 


Nếu thật sự là nàng sai, hắn hưu nàng cũng được mà!


 


Thôi Hành Chu nghe xong, cau mày lại, hắn không nói được Lý ma ma nói sai chỗ nào.


 


Vì để khơi gợi ký ức về Lục Văn của tiểu nương tử, Lý ma ma nói Lục Văn thành tình nhân của nàng cũng đâu khác sự thật lắm đâu.


 


Nhưng mà lời đến bên miệng, Thôi Cửu ngừng chút, sửa lời: “Là y mưu đồ gây rối, mấy lần dụ dỗ nàng, nàng vẫn chưa có quan hệ bất chính với y…”


 


Tuy lời Lý ma ma nói là sự thật nhưng không tránh khỏi quá khó nghe! Nếu nữ tử không chịu nổi chuyện này, đột nhiên nghe nói mình đã từng làm ra chuyện xấu xa cỡ này chẳng phải là xấu hổ và giận dữ đến muốn đâm đầu vào cột chết đi ư?


 


Sau khi diệt phản loạn Ngưỡng Sơn, tóm lại Liễu Miên Đường phải sống, nàng có thể nhớ những chuyện tốt nhất cho bản thân mình nhưng nếu thật sự không nhớ được, hắn cũng không muốn nói thẳng ra chuyện nàng bị sơn phỉ bắt cóc, chịu nhục mất danh tiết.


 


Hoài Dương vương hiếm khi suy tính chu đáo như thế cho người khác. Chỉ là thấy nữ tử này không xấu, làm người chân thành ngay thật nên giữ cho nàng một phần thể diện tương lai sau này.


 


Liễu Miên Đường đã chuẩn bị hòa li với phu quân, không ngờ biết được từ miệng phu quân mình vẫn còn trong sạch.


 


Thoáng chốc nàng thở phào nhẹ nhõm một hơi, không còn buồn rầu nữa, nói bằng giọng mũi rất nặng: “Phu quân, chàng vì an ủi ta nên lừa ta đúng không?”


 


Đôi mắt là chỗ quyến rũ nhất của Miên Đường, bình thường nhìn đã quyến rũ mà giờ đôi mắt đào ấy lại còn đang khóc dưới ánh nến, trước đôi mắt đẫm lệ, nam tử cứng rắn nhất cũng phải xiêu lòng.


 


Thôi Hành Chu rũ mắt nhìn nàng, chậm rãi vươn tay, dùng ngón tay lau nước mắt cho nàng, nửa thật nửa giả nói: “Nếu nàng thật sự dan díu với người nọ, ta sẽ để yên cho nàng như bây giờ sao?”


 


Đây là lời nói thật. Nàng chỉ bị sơn phỉ bắt đi, là một nữ tử chịu nhục nhã, tất nhiên hắn sẽ không làm khó nàng. Nhưng nếu nàng thật sự kết làm vợ chồng với phản tặc nọ thì nàng sẽ là đồng đảng của phản tặc, hắn có rất nhiều cách để trị nàng…


 


Chẳng qua lời Thôi Hành Chu nói giống như ánh mặt trời xua tan mây đen, xua tan lòng đầy sầu khổ của Miên Đường.


 


Có lẽ Lý ma ma là người cứng nhắc, thấy nàng từng nói chuyện đôi lần với thư sinh tên Tử Du nọ nên nghi ngờ nàng không giữ nữ tắc. May mà phu quân nhìn rõ mọi việc, hiểu được sự trong sạch của nàng.


 


Có thể tưởng tượng được rằng lúc đó phu quân Thôi Cửu cũng có ghen tuông tức giận, chuyện sau này xa lánh mình hẳn là là vì giận dỗi.


 


Khó trách hắn không vui khi nàng nói chuyện với Triệu thần y, Triệu tiên sinh. Đúng là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng!


 


Mặc kệ thế nào, đều là do nàng không cẩn thận, để Tử Du, Triệu tiên sinh có khẽ hở chui vào. Từ giờ trở đi, trong lòng nàng chỉ có phu quân, nam nhân khác đừng mơ nàng nhìn lấy cái nào!


 


Chỉ là Thôi Cửu dỗ phu nhân hết nửa ngày, thấy cuộc “Hẹn chơi cờ” có lẽ không đi được.


 


Thanh Châu có lệnh cấm đi lại vào ban đêm. Hắn mang thân phận “Thương nhân tên Thôi Cửu” không thể rời khỏi khách điếm đi lang thang trên đường nên đến nghỉ ở trọ của Liễu nương tử một đêm.


 


Có lẽ nút thắt giữa “Phu thê” được tháo gỡ, đêm đó, Miên Đường cực kỳ bám người, phải ôm cổ hắn mới có thể ngủ yên.


 


Sáng sớm, khi Miên Đường đưa Thôi Cửu ra cửa hết sức lưu luyến, hình như quan nhân ngủ không ngon, mắt đầy tơ máu, cũng không nói chuyện nhiều, chỉ yên lặng húp cháo, chẳng buồn liếc nàng lấy một cái!


 


Tuy bây giờ phu quân vẫn tương kính như tân với nàng nhưng không thân thiết khắn khít như phu thê bình thường.


 


Miên Đường cảm thấy tháng ngày mình sống với hắn còn dài, giống như núi cao tuyết dày, luôn có thể xuân về hoa nở, hóa thành dòng nước nhỏ.


 


Nghĩ đến đây, cuộc sống của Miên Đường lại có hy vọng. Coi như phu quân bực vì phải thức dậy, không thích nói chuyện, nàng cũng nên làm một nữ tử có đức hạnh giả vờ không nhìn thấy sắc mặt hắn, chỉnh lại góc áo, lấy khăn lau mặt cho hắn.


 


Khi nàng đến gần hắn, nàng có thể nghe thấy được tiếng hít thở của phu quân, sau đó lại thở dài, không biết đang luyện công phu dưỡng khí gì.


 


Phu quân rất tuấn tú, ngay cả khi mím môi giận dỗi cũng khiến người ta không rời mắt được.


 


Phần thưởng hôm qua Du công tử kia tặng nàng không cần chút nào. Tuy ngạch cửa tiệc trà thư họa rất cao, nhưng nếu nhận quà của công tử kia tặng chẳng phải là làm tướng công khó chịu sao?


 


Nghe thấy nàng quyết định từ bỏ cơ hội vào trong tiệc trà, Thôi Hành Chu rất hài lòng, khuôn mặt căng thẳng từ khi rời giường đến giờ cuối cùng cũng có nụ cười, hơn nữa còn nói với nàng, nếu nàng đã mua gian hàng ở chợ Thanh Châu, nàng có thể đến canh quầy hàng, xem xem có Bá Nhạc nào thích đồ sứ nhà mình không.


 


Miên Đường nghe lời gật đầu, quyết định phải thét thật to vì đồ sứ nhà mình.


 


Sau khi sắp xếp xong mọi việc, Thôi Hành Chu mới yên tâm ra ngoài, lên xe ngựa. Sau đó ngồi dựa vào đệm ghế, thư giãn thần kinh sau một đêm căng thẳng.


 


Dẫu sao nếu nàng tham gia tiệc trà chính thức của quan gia thì chẳng phải sẽ loạn cào cào, phá hỏng mưu kế hắn bố trí từ lâu sao?


 


Bây giờ Miên Đường đã có việc làm nên không chạy loạn lung tung nữa, nàng phải ngồi ở chỗ phố xá sầm uất mới dụ được Lục Văn xuất hiện.


 


Tặc tử kia co đầu rút cổ ở khách điếm có quan binh canh gác, Thôi Hành Chu không thể làm gì được, nhưng một khi y thò đầu ra, ở phố xá sầm uất, có người dân xung quanh, nếu y bị một kẻ hung hãn đâm chết thì mọi chuyện hợp lý rồi… Không phải Thạch thống lĩnh muốn giành được cái danh hiền đức à? Vậy để xem, nếu thủ lĩnh tặc tử chết trên địa bàn của gã thì sẽ gây ra hậu quả như thế nào đây… Vạn tuế tính toán rất hay, muốn loại trừ vây cánh Chân châu, để xem có dễ không…


 


Tư thế ngủ của Liễu nương tử không đàng hoàng chút nào, giống hệt đứa trẻ bám người, không biết nàng dùng huân hương gì mà có vị ngọt của mật đào…


 


Không biết tại sao khiến cho Hành Chu từ từ nghĩ tới nơi khác…


 


Hắn suy nghĩ xuất thần một lúc, đột nhiên phát hiện mình thất thố, khẽ nhíu mày, không suy nghĩ bậy bạ nữa, nhắm mắt lại dưỡng thần…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.