Tử Du công tử không hề nhìn Vân Nương hai mắt đẫm lệ, chỉ lại một lần nữa nhìn về những hạt mưa rơi trên lá thúy trúc dài, âm thanh trầm thấp nói với nàng ta: "Nhớ lúc phụ vương ta gặp phải kinh biến, là phụ thân ngươi và một đám thuộc cấp trung thành tuyệt đối che chở ta và đệ đệ ra khỏi Đông cung, chỉ là đệ đệ bất hạnh thân thể yếu, không chống chịu được độc tính của chén rượu độc kia, mà nay ta đươc các ngươi che chở mới kéo dài được hơi tàn, miễn cưỡng sống sót. Tất cả những thứ này, ta đều cảm niệm...."
Nói đến đây, hắn dừng lại một hồi, nói tiếp: "Nhưng mà Miên Đường không phải người cũ của Đông cung, nhưng cũng có công lao hiển hách cho Ngưỡng Sơn, các ngươi nói nàng chiếm hết tiền lời của những cửa tiệm kia, cái nào không phải là nàng tận tâm bố trí, lo liệu sắp xếp? Cho dù nàng thật sự muốn lấy, cũng là đương nhiên."
Chuyện Vân Nương không chịu được nhất chính là tất cả lỗi lầm Liễu Miên Đường phạm phải đến chỗ công tử cũng trở thành tốt.
Nàng ta lập tức cắn môi nói: "Liễu tỷ tỷ nếu cảm thấy oan ức, cầm tiền lời của cửa tiệm cũng không sao, nhưng là trong sổ còn có tài sản riêng của công tử nữa, đây chính là tài sản lúc trước của thái... của cha ngài nhọc lòng chuẩn bị để sử dụng bất cứ lúc nào!"
Tử Du cười khổ một cái, thẫn thờ mở miệng nói: "Số tiền cũ này đã thu xếp ở một nơi ổn thỏa, Miên Đường lúc gần đi đã báo cho ta, sau này ngươi không cần nhọc lòng xoắn xuýt chuyện này nữa!"
Vân Nương nghe thế không khỏi sững sờ. Bởi vì trước đây công tử chưa từng nói đến chuyện Liễu Miên Đường di dời tài sản riêng. Nàng ta không khỏi cả kinh trong lòng, chần chờ nói: "Ta tiếp quản sổ sách trước khi Liễu tỷ tỷ rời đi, vì sao nàng ấy không nói với ta? Chẳng lẽ không tin tưởng ta?"
Nói đến đây, nước mắt nàng ta lần nữa rơi xuống, tựa như là bị sự nghi ngờ của Liễu Miên Đường xúc phạm đến.
Nhưng Tử Du công tử hiển nhiên không nhìn thấy dáng vẻ oan ức vô cùng của nàng ta, hắn vẫn đứng trước cửa sổ không quay đầu lại.
Vân Nương còn muốn nói gì thêm nữa, nhưng Tử Du đã mở miệng ngắt lời: "Việc này đến đây thì dừng đi, sổ sách thiếu hụt, ta sẽ nghĩ cách. Sau này ngươi không nên đi tìm Miên Đường gây phiền phức... Ta có chút mệt mỏi, ngươi lui xuống trước đi."
Vân Nương cắn cắn môi. Hôm nay hao tổn sáu tên Long Vệ, cho dù nàng ta nói gì cũng là đuối lý, chẳng bằng chờ Tử Du hết giận mới quyết định....
Thế là sau khi nàng hành lễ, dịu dàng căn dặn Tử Du nghỉ ngơi thật tốt, rồi xoay người rời đi.
Đợi thân hình của Vân Nương biến mất trước hiên cửa sổ, Tần tiên sinh mới mở miệng: "Công tử, Liễu cô nương nhọc lòng sắp xếp như vậy, lại phát hiện có chỗ không thỏa đáng?"
Tử Du chậm rãi gật đầu: "Có người vẫn luôn rút tiền lời của sơn trại, hơn nữa còn không chỉ là một người, vì thế Miên Đường mới trực tiếp rút củi đáy nồi, rút hết tiền lãi, giấu tài sản cũ, mặt khác làm giả sổ sách, để những tên có lòng tham kia không có chỗ để tìm, tự nhiên sẽ lộ ra sơ sót...."
Nói đến chỗ này, trái tim hắn đau thắt lại, bên trong nét mặt không che dấu được đau khổ, "Nhưng ban đầu ta còn khiển trách nàng đố kỵ người khác, không chịu buông quyền, đều là vô cớ ghen tị với Vân Nương... Tần tiên sinh, có phải ban đầu ta đã sai rồi không?"
Tần tiên sinh bất đắc dĩ lắc đầu, lựa lời an ủi: "Chí của Liễu cô nương không ở nơi này, công tử ép nàng cũng vô dụng. Hơn nữa tương lai ngài nhất định sẽ về kinh thành, đoạt lại giang sơn xã tắc. Liễu cô nương tính tình cứng ngắc, làm thuộc cấp thì có thể, nhưng nếu là hoàng hậu của cả quốc gia, e là thiếu lòng dạ, chỉ có thể nói nàng không phải là người cùng đường với ngài!"
Có điều Tần tiên sinh còn có một câu không nói, đó là nếu chỉ xem bản lĩnh của Liễu cô nương thôi thì chắc chắn không ai bằng, Vân Nương tuy được bộ hạ cũ Đông Cung chống đỡ, nhưng so với Liễu cô nương thì kém không phải chỉ là một chút! Người như Liễu cô nương nếu có phụ tộc chống đỡ, đừng nói làm hoàng hậu, làm nữ hoàng cũng có thể!
Thế nhưng Tần tiên sinh cũng không phải bộ hạ cũ Đông cung, bây giờ thế lực của Vân Nương đang thịnh ở Ngưỡng Sơn, cha của nàng Tôn Thắng liên tiếp thắng lợi nắm được binh quyền. Tần tiên sinh không muốn chọc phải địch ý của bộ hạ cũ Đông cung, đương nhiên sẽ không nói ra lời trong lòng.
Tử Du không nói gì, hắn hiểu được lời của Tần tiên sinh, cũng là ý tứ của bộ hạ cũ Đông cung. Năng lực của Liễu Miên Đường quá mạnh, lại là nữ tử, tự nhiên khó có thể khuất phục mọi người, chỉ có điều trước đây dựa vào hắn đứng ra cân bằng mà thôi.
Nhưng khi hắn có tâm tư muốn lấy Miên Đường, tầng tầng lớp lớp cản trở kéo đến, thêm nữa, khi đó binh mã của Hoài Dương Vương đang nhìn chằm chằm Ngưỡng Sơn không tha, tổn hao không ít binh lực, người chủ trương đi theo con đường chiêu an ở trên núi ngày càng nhiều.
Hắn thả nàng đi, cũng không phải thật sự buông tay mà là hy vọng như vậy có thể đoàn kết lòng người phân tán, vượt qua cửa ải khó khăn nhất thời thôi.
Cũng không ngờ đến, lòng nàng lại quyết tuyệt như vậy, xuống núi đã lập gia đình.
Lần này, bàn cờ mai phục này của nàng lại một lần nữa có hiệu quả, khi truyền ra tin tức thiếu hụt sổ sách, các nơi báo số tiền lên còn nhiều hơn rất nhiều so với số tiền mà Liễu Miên Đường rời đi, rất nhiều người cho rằng Miên Đường cuỗm đi ngân lượng, nhân cơ hội trình báo số tiền thiếu hụt lên, mưu toan vu oan lên người Miên Đường đã xuống núi.
Nhìn sổ sách mà Tần tiên sinh tính toán, Tử Du cười lạnh một tiếng. Thật là một đám người vô liêm sỉ bỏ đá xuống giếng! Quả nhiên không thể chờ được nữa, vội vàng vu oan lên đầu Miên Đường.
Nhìn lại cuốn sách mà Miên Đường thức đêm viết cho hắn khi gần đi, cuốn sổ này dày đặc những khoản thật sự, trái tim Tử Du lần thứ hai mơ hồ đau đớn.
Chữ của nàng vẫn xấu như vậy, một nữ tử thông minh nhanh trí, lại không khống chế được bút viết... Khi lật đến trang cuối cùng của cuốn sổ, lại là một dòng chữ được cố gắng viết ngay ngắn. Người làm việc lớn, tính trước kỹ càng, không cần nóng lòng nhất thời sung sướng. Sau khi trong lòng có tính toán, từ từ mưu toan....
Theo ý của Miên Đường, đợi sau khi đám người tham ô hiện rõ, cũng không thể nhất thời nóng lòng, nếu không Ngưỡng Sơn sẽ rơi vào rối loạn, nóng vội tiêu diệt hết bè đảng của thái tử sẽ rất dễ làm lòng người dao động.
Nếu như nàng chưa đi, lúc này tất nhiên đã có cách sửa trị những người này. Mà hắn nổi giận vì những người này, nàng nhất định sẽ ngoan ngoãn như mèo nhỏ mà ỷ ôi trên vai hắn, dịu dàng nhỏ nhẹ khuyên nhủ hắn.
Nhìn thấy cái này, trong lòng Tử Du lại càng thêm đau đớn. Người bên cạnh đều nói rằng nàng không thích hợp với hắn. Nhưng ai biết được mặt khác của một Miên Đường mạnh mẽ chín chắn? Lòng của nàng thật ra mềm mại nhất, cho nên nàng mới không đành lòng nhìn hắn rơi vào tình thế khó xử, bỏ tất cả mọi thứ ở Ngưỡng Sơn.
Cho dù tất cả đều như ý nguyện, hắn thành công giành về vị trí thuộc về mình, nhưng người bên cạnh hắn không phải là nàng thì có ý nghĩa gì?
Nhưng bây giờ đại sự chưa thành, lục đục đấu đá tranh giành quyền lợi như cỏ hoang mọc sau cơn mưa, hắn chỉ có một mình trong gian khó tiến lên, đợi đến ngày đại công cáo thành, hắn sẽ đích thân quỳ gối trước mặt Miên Đường, đón nàng về bên cạnh mình.
Lúc này màn đêm buông xuống, ngoài cửa sổ bóng trúc lao xao, đích tôn đời thứ tư của hoàng đế khai quốc Đại Yến Lưu Dực, Lưu Tử Du vuốt hầu bao bên ngực, như bao ngày vượt qua đêm dài....
Lại nói đến Bắc trạch, mỗi ngày đến khói bếp lượn lờ như thường lệ, trải qua cuộc sống bình thường.
Miên Đường trong tay có bạc, lại thuê rất nhiều họa sĩ đến vẽ sứ điền màu. Những người này đều do Trần tiên sinh tự mình kiểm định.
Tuy rằng những họa sĩ này không bằng Trần tiên sinh, nhưng mấy cái vụn vặt như là hoa cỏ có thể giao cho bọn họ, Trần tiên sinh chỉ cần vẽ hình dáng, tạo ra một số đóa hoa màu sắc khác biệt, còn phần lớn thời gian dư lại có thể một bình rượu nhỏ, từ từ thưởng thức mỹ thực của Lý ma ma.
Mỗi ngày Miên Đường đều kiểm tra tiến độ của đơn hàng, cảm thấy có thể xong trước thời hạn, trong lòng cũng có tính toán. Khi nhàn rỗi thì giao lưu với mọi người.
Lại nói Thôi phu nhân ở phố Bắc sau khi đến trấn Linh Tuyền, phần lớn hoạt động giao tế đều ở trên băng ghế dài quanh láng giềng, đều rất quen thân với quý phụ ở trấn Linh Tuyền.
Nhưng có sự giới thiệu của Hạ tam tiểu thư lại khác, Liễu Miên Đường rốt cuộc có cơ hội tham gia tiệc trà của các tiểu thư, phu nhân trong trấn Linh Tuyền.
Miên Đường biết làm ăn không thể thiếu nhưng xã giao như, quen biết nhiều người đồng nghĩa với có rất nhiều đường làm ăn. Cho nên nàng rất coi trọng loại hoạt động này. Nhưng hộp trang sức của mình trống rỗng, không thể thiếu phải mua thêm chút đồ, tạm đỡ tình cảnh. Thế nhưng đi một vòng cửa tiệm, đẹp thì đều quá đắt, rẻ thì không có nội hàm, chẳng bằng lấy đồ cũ từ trong hộp trang sức!
Không nghĩ đến lúc mới sáng sớm, phu quân lại âm thầm đưa cho nàng một hộp tố cẩm, mở ra xem, bên trong là một bộ đồ trang sức khảm nạm bích tỷ. Hoa văn này bên ngoài cũng không có, cho dù là trâm cài tóc, hay là dây chuyền như hoa đều vừa hợp với khí chất rực rỡ của Miên Đường.
Chỉ là tiền nào của nấy, trang sức khảm nạm phức tạp tỉ mỉ bực này tiền cũng không rẻ đâu!
Miên Đường trố mắt nhìn, cũng không dám mang, cẩn thận từng li từng tí hỏi phu quân cái này hết bao nhiêu tiền.
Thôi Hành Chu mặt không biến sắc nói: "Đặt làm ở chỗ người quen, vật liệu và công sức tỉ mỉ hơn tiệm bình thường một chút, không đáng giá bao nhiêu. Nàng thích thì sau này ta lại nhờ làm cho nàng là được."
Tính ra đây là lần thứ hai từ sau phấn hương, phu quân mua đồ cho nàng. Phu quân là con nhà giàu có, phẩm vị cũng không tầm thường, vì thế đồ vật hắn tặng cho nàng không nhiều, nhưng mỗi lần đều là tinh phẩm.
Miên Đường lúc này mới yên lòng mà mang lên, chỉ là dây chuyền kia móc hơi phức tạp, Miên Đường sao cũng không móc được. Thôi Hành Chu nhanh chóng bước đến bàn trang điểm, đưa tay móc giúp nàng.
Da Miên Đường trắng, cổ thon nhỏ được bích tỷ xanh biếc tôn lên càng thêm trắng nõn. Miên Đường nhìn rất hài lòng, trong lòng vui vẻ vô cùng, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn về phía phu quân phía sau cười ngọt ngào.
Thôi Cửu không tự chủ được đưa tay khẽ vuốt gò má nàng, nơi nào ngón tay lướt qua đều mềm mại bóng loáng giống như dương chi....
Đúng lúc này, truyền đến tiếng ho khan nặng nề của Lý ma ma. Chỉ thấy nàng cầm y phục đã ủi xong đứng trước cửa.
Nói thật ra, tình cảnh đó làm cho Lý ma ma nhìn đến hãi hùng khiếp vía, cũng nghi ngờ mình già rồi mắt mờ chân chậm mà nhìn nhầm.
Vương gia chưa bao giờ là người vướng phải nữ nhi tình trường, cho dù là diễn trò để ổn định Liễu nương tử, hành động tự mình đeo dây chuyền sau đó vuốt mặt nàng... Quá phận rồi!
Bây giờ bà cũng nhìn ra rồi. Liễu nương tử đối với Vương gia đó là tình sâu vững chắc, yêu thích thật sự. Vương gia còn đối xử với nàng ấy như vậy, nàng há chẳng phải là say đắm nhầm người, cuối cùng không thể dứt ra được sao?
Cứ như vậy, sau này coi như là gặp được lang quân thích hợp, nhưng nếu như nàng so sánh với Hoài Dương vương, chẳng phải là trong lòng mất mát, làm như mèo mửa*, cứ như vậy bỏ lỡ phu quân, trễ nải chuyện chung thân?
*Tiêu chuẩn yêu cầu của bản thân quá cao mà năng lực thực tế lại thấp.
Nghiệp chướng! Lý ma ma mặt tối sầm đi vào, nhưng không phát hiện câu oán thầm này, đã thành câu cửa miệng mấy ngày nay của bà rồi.
Đợi đến khi Miên Đường đi vào viện ăn cơm, Lý ma ma cố ý thay y phục cho Vương gia chậm lại, sau đó cẩn thận nhỏ giọng nói: "Vương gia đối với nương tử kia tốt như vậy, chỉ sợ sau này nương tử quấn lấy người không buông..... Vậy sao mà tốt?"
Thôi Hành Chu thần thái tự nhiên sửa lại ống tay áo, cũng không để ý lời của ma ma, trực tiếp phân phó: "Miên Đường thể hàn, Triệu Tuyền nói nếu không điều trị sợ là sẽ thành bệnh mãn tính. Ta đã sai người đưa tới chút dược liệu bồi dưỡng thân thể, ngươi theo phương thuốc sắc cho nàng uống... Mặt khác bây giờ nàng bận rộn, chỉ một mình ngươi ban sai cũng khổ cực, ngày mai người trong nha tử hội* sẽ đưa hai nha hoàn đến đây, các nàng không phải là người trong vương phủ đến, ngươi cẩn thận dạy dỗ các nàng quy củ là được."
Lý ma ma không dám lỗ mãng, ngược loại, cho dù làm chuyện gì thì trong lòng Vương gia tự có suy nghĩ, không đến lượt bọn hạ nhân nhiều lời. Chuyện bà có thể làm cho Liễu nương tử cũng chỉ có những thứ này.
Nhưng đợi sau khi Liễu Miên Đường và Thôi Cửu cùng ra ngoài, Lý ma ma nhìn dược liệu bồi bổ quản sự vương phủ sai người đưa đến thiếu chút nữa trợn tròn mắt.
Những dược liệu này xác thực quý báu, hơn nữa bổ dưỡng.... Lại giống như kiểu cao khương mẫu nhung hươu, còn có viên thuốc bí chế tiên mao kê đằng, trị lạnh thì trị lạnh thật, nhưng phần lớn là dùng cho vương phi quý thiếp trong vương phủ dùng để điều trị thân thể chuẩn bị mang thai.
Vương gia để cho Liễu nương tử dùng những thứ này, đến tột cùng là tâm tư gì, chẳng lẽ là sợ Liễu nương tử sau này tái giá không sinh được hài tử sao?
Lại nói sau khi Miên Đường ra cửa, ngọt ngào từ biệt với phu quân ở đầu hẻm.
Nàng đi tham gia tiệc trà của các phu quân, mà phu quân muốn đi bái phỏng người quen cũ ở kinh thành đi ngang qua đây, vì thế cũng không cùng đường.
Khi Liễu nương tử đến phủ trạch Hạ gia, các tiểu thư, phu nhân ở trấn Linh Tuyền cũng gần như đến đông đủ.
Trấn Linh Tuyền cũng không lớn, ngày hội trong một năm cũng có hạn. Y phục mới của mấy phu nhân gia tài bạc vạn cũng chỉ có thể khoe khoang trong loại tiệc trà như này.
Vì thế mỗi lần tiệc trà, chỉ có thể dùng tranh kỳ đấu diễm, phục trang đẹp đẽ để hình dung.
Chỉ là phong thái mà tiểu thư phu nhân bản địa tỉ mỉ chuẩn bị đã lâu, lần thứ hai bị Thôi phu nhân đất khách quê người mới đến chiếm mất.
Khi Liễu Miên Đường mặt một thân váy ngắn ống tay hẹp màu xanh nhạt xuất hiện trước mặt mọi người, người người đều nhìn chằm chằm.
Váy ống tay hẹp thịnh hành xứng với váy dài, kiểu váy này tôn dáng nhất, nhưng phàm là người hông to, khuyết điểm của cơ thể sẽ hiện ra, cũng không phải ai cũng phối được.
Nhưng y phục khó mặc kiểu này mặc trên người Thôi phu nhân, thân hình nở nang mà không mất đi vẻ uyển chuyển. Nếu nói nàng gầy, thì những nơi cần nở nang lại cao vút như mây, nhưng nếu nói nàng mập thì vòng eo mảnh mảnh nhỏ nhắn không kịp nắm, quả nhiên làm người đố kỵ!
Người vốn đã có dáng vẻ mỹ mạo trời sinh, lại còn biết trang điểm. Không nói những cái khác, chỉ đồ trang sức hôm nay nàng mang giá cả cũng không rẻ, kiểu dáng rất khác biệt, khiến người ta nhìn đỏ mắt nóng lòng.
Chuyện về Thôi phu nhân này, chủ vị ngồi đây lúc trước cũng đã nghe một ít. Chỉ nói phu quân nhà nàng vốn là làm ăn thua lỗ, mua trạch viện ở phố Bắc để dừng chân.
Phố Bắc này cũng không phải là nơi của phú hộ gì, phần lớn là thương nhân có chút vốn, hoặc là ngoại trạch mà thôi.
Vì thế những phu nhân gia tài bạc vạn này cũng lộ ra ý xem thường đối với vị Liễu nương tử này.
Hơn nữa các nàng cũng biết Liễu nương tử làm thế nào để mưu cầu sai sự của Hạ gia. Chẳng qua chỉ là vừa hay mua được con đường vận chuyển đất sét, lừa bịp một đám cùng nghề mà thôi.
Nói chung chính là phú hộ sa cơ lỡ vận phất lên mà thôi, trong lòng các phu nhân khó tránh khỏi có ý xem thường.
Nhưng đợi đến khi tận mắt thấy Liễu nương tử mới phát hiện vị nương tử xứ lạ này toàn thân khí chất phú quý, tướng mạo ăn vận không tầm thường, mơ hồ có khí chất cao ngạo không thể với tới.
Trong lúc nhất thời những người định lạnh nhạt nương tử này bỗng có chút sụp đổ vì khí chất tự thân đã có của Liễu Miên Đường.
Hạ Trân làm chủ nhân đúng là vô cùng thân thiết, thân thiện mà dẫn Liễu Miên Đường đến chỗ ngồi. Tam tiểu thư đối với việc cắm hoa trên tiệc trà, việc chơi bài hoa giết thời gian cũng sắp xếp vô cùng chu toàn.
Chỉ là Liễu nương tử tựa như không có hứng thú lắm với các loại trò chơi giết thời gian của các phu nhân, chỉ mỉm cười ở một bên nhàn rỗi xem.
Nữ nhân tụ tập thì ra cũng không có tâm tình công danh lợi lộc như nam nhân, chỉ là nhàn rỗi nói chuyện phiếm mà thôi.
Trong mắt của Liễu Miên Đường, so với ghế dài trước cổng phố Bắc, chỉ là ít đi mấy đĩa hạt dưa rang mà thôi, cũng không quá khác biệt.
Chỉ là chuyện nhà tán gẫu của các phu nhân này còn đặc sắc hơn nhiều nhà phía đông dài phía tây ngắn* ở phố Bắc.
(*ý chỉ chuyện phiếm của các nhà.)
Ví dụ như chất nhi của Thú Bị trấn vẫn không thấy tăm hơi, cháu dâu nhà chất nhi hắn náo loạn đến tận quan phủ, muốn hòa ly, miễn phải ở góa khổ sở.
Nói đến chỗ này, Hạ Trân dẫn lời cho Miên Đường nói chuyện, tỏ ý nàng có biết chuyện không.
Miên Đường thần thái tự nhiên, tỏ vẻ hoàn toàn không biết. Nàng sẽ không ngốc nói ra tên ăn chơi đó trèo tường nhà mình đâu. Dù sao phu quân nói hắn bỏ rất nhiều tiền mới chặn miệng được nha dịch quan phủ, miễn cho vụ án truyền ra ngoài, làm hỏng thanh danh của nàng.
Hạ Trân thấy không moi được chuyện gì, cũng không cưỡng cầu nữa, chỉ mỉm cười tán gẫu sang chuyện khác.
Đợi đến khi ăn điểm tâm, câu chuyện không biết làm sao, lại chuyển đến chuyện Hoài Dương vương sắp đại hôn.
Dù sao phu nhân phường sứ này thích nhất là quý nhân thành hôn, đến lúc đó đồ sứ trang trí tinh xảo, mua nhiều bộ. Chén đĩa trên lễ cưới cũng phải là kiểu dáng đặc chế, đây chính là miếng mỡ buôn bán thượng đẳng.
Liễu Miên Đường nghe cái này, cũng có tinh thần, đôi mắt lấp lánh nghe các phu nhân nói về chuyện của Hoài Dương vương phi tương lai Liêm tiểu thư.
Nhưng Lý ma ma lại thường dài mặt đen, có mấy lần các phu nhân nói hưng phấn ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy bà tử chống đôi mắt to như chuông đồng tàn nhẫn trừng các nàng, vô cùng đáng sợ....
Khi tam tiểu thư nghe xong, sắc mặt dần trắng bệch, dáng vẻ không dễ nhìn lắm.
Miên Đường vẫn luôn an tĩnh ở một bên ăn điểm tâm nghe lời đoán ý, tự nhiên có thể nhìn thấy khi mấy phu nhân này nói, cố ý nhìn sắc mặt Hạ Trân, cũng không biết trong này chứa chuyện cũ gì.
Có điều khi tiệc trà kết thúc, Liễu Miên Đường vì uống nhiều nước trà nên dẫn Lý ma ma đi đến cung phòng ở một bên.
Cung phòng mà nàng đi vừa hay cách một ngọn núi giả, nghe được hai vị phu nhân đang nhỏ giọng nói: "Nhìn bộ dáng mặt mày trắng bệch của Hạ tam tiểu thư vừa nãy, đúng là để ý, nàng ta đã lớn, mãi không gả chồng, lại cuồng dại muốn làm thiếp trong vương phủ, quả thực nằm mơ giữa ban ngày! Hạ nhị gia người làm cha này cũng không quản nàng ta!"
Một người khác xem ra rất thân quen với Hạ gia, cũng nhỏ giọng nói: "Sao lại không quản? Nhưng quản không được! Hoài Dương vương kia dáng vẻ tuấn tú, các cô nương vừa nhìn thấy đã muốn lầm chung thần! Này không phải sao, Hạ tam tiểu thư bây giờ nhìn không vừa mắt người khác...."
Hai phu nhân này không biết sau núi giả có người, chỉ nhỏ giọng cười trộm một lúc nên dọc theo đường đi ra.
Liễu Miên Đường không nghĩ đi giải toả thôi mà cũng nghe được một đoạn bí ẩn không gả chồng của Hạ Trân. Bởi thế có thể thấy được, tiệc trà cao quý đến đâu cũng đều giống với ghế dài ở phố Bắc, không thiếu chuyện lấy bất hạnh của người khác làm nổi bật sự hạnh phúc của mình.
Sau khi Liễu Miên Đường thở dài một tiếng, quay người liền nhìn thấy Hạ Trân căng thẳng đứng phía sau nàng. Có thể thấy lời nói của hai người nhiều chuyện kia, cũng rơi vào lỗ tai của chính chủ.
Tình huống này có chút lúng túng. Liễu Miên Đường vốn định giả vờ không nghe thấy, mỉm cười cáo từ rời đi.
Nhưng là nàng lại không giả bộ không nhìn thấy dáng vẻ lảo đảo của Hạ Trân được. Trực tiếp chọc thủng bức màn giấy, nói: "Sao tam tiểu thư lại để người ta nói lời xằng bậy như thế? Đi, ta cùng cô đi đuổi theo hai vị phu nhân kia, chặn miệng hai nàng, để cho các nàng nhận lỗi với cô."
Hạ tam tiểu thư cười khổ một cái: "Các nàng nói đều là sự thật, ta có lập trường gì mà bịt miệng các nàng?"
Nói thật ra, Miên Đường vẫn rất là kính nể vị tam tiểu thư làm việc chín chắn này. Nhưng nàng không nghĩ một cô nương thông minh lanh lợi như vậy, trong chuyện hôn nhân đại sự lại hồ đồ như thế, làm nương tử chính thất không làm, lại hy vọng xa vời làm thiếp của Hoài Dương vương!
Trong lúc nhất thời, dù Liễu Miên Đường nhanh mồm nhanh miệng cũng không biết nói gì mới phải, chỉ có thể ngượng ngùng nói: "Tam tiểu thư, chuyện này cô... Thật là có chút hồ đồ rồi."
Nhưng Hạ Trân lại là dáng vẻ hết sức thản nhiên, khôi phục trấn định nói: "Các ngươi không hiểu, yêu thích một nam tử như vậy, nam tử khác đều là bùn bẩn trong mương máng, cái gì mà làm thiếp? Ta thà cả đời không lấy chồng, cũng không đồng ý chịu thiệt..."
Nói xong, mặt nàng ta nghiêm chỉnh, lạnh nhạt nói rằng: "Thời gian không còn sớm, Thôi phu nhân kính xin hồi phủ đi thôi." Nói xong, cũng không nhìn lại mà dẫn theo nha hoàn bước nhanh rời đi.
Liễu Miên Đường bị chủ nhân hạ lệnh đuổi khách, tự nhiên cũng phải mau mau rời khỏi nơi lúng túng này.
Đợi đến khi nàng quay lại trạch viện nhà mình, mới nói với Lý ma ma: "Thế gian còn có người ngốc như vậy, trong nhà không lo tiền bạc, dáng vẻ cũng đoan chính, sao lại ngốc đến mức muốn làm thiếp cho người ta chứ? Có thể thấy được Hoài Dương Vương kia không phải người đàng hoàng gì, nói không chừng còn hoa tiền nguyệt hạ lừa gạt cô nương ấy!"
Lời này, Lý ma ma có chút không tiếp nổi. Vừa hay Hoài Dương Vương bái phỏng nguyên lão hồi hương về, trong nháy mắt rèm cửa lay động, không ít không nhiều, nghe được Miên Đường đang mắng hắn.
Lý ma ma bất đắc dĩ nhìn Liễu nương tử vui mừng đi tới nghênh đón phu quân, khẽ thở dài một cái, chỉ mau mau lui ra ngoài trước.
Tuổi bà đã cao, hầu hạ người lâu như vậy, cũng tích góp không ít gia tài, còn chưa kịp hồi hương hưởng thụ. Tình huống tu la huyết sát bậc này vẫn là tránh đi một chút mới tốt.
Lại nói Thôi Hành Chu, vừa vào cửa đã nghe Miên Đường ra sức chửi mình, vốn tưởng rằng nàng đột nhiên khôi phục ký ức, muốn tìm chính mình tính sổ.
Không nghĩ đến nàng hăng hái giống như chú thỏ nhỏ, chạy về phía chính mình, bận bịu thay y phục lau mặt cho mình, lại không giống bộ dáng bị lộ tẩy.
Đợi đến khi hỏi kỹ, Thôi Hành Chu mới biết được rõ ràng thì ra mình còn có một khoản nợ phong lưu chính mình cũng không biết ở trấn Linh Tuyền.
Nhưng nói đến Hạ tam tiểu thư gì đó, hắn không hề ấn tượng, lại cố ý trêu chọc làm cho Hạ tam tiểu thư không lập gia đình chỗ nào, tha thiết mong chờ gả cho mình làm thiếp?