Kiều Tàng

Chương 42



Nghĩ đến đây, Liêm Bình Lan nói: “Thái phi nóng lòng thành thân, chuyện này… Phụ thân và mẫu thân trăm triệu không thể đồng ý. Nếu cứng rắn từ chối sẽ làm mất hòa khí hai bên, hay là… Nói con bị bệnh, bị bệnh sởi nặng không thể ra gió, thật sự không chịu nổi dày vò. Như thế có thể uyển chuyển từ chối ý ép hôn của thái phi, cũng có thể chờ biểu ca trở về từ Kim Giáp Quan rồi bàn bạc kỹ hơn.”


 


Liêm Bình Lan suy nghĩ một lúc lâu mới nghĩ ra cái cớ tạm thời đó.


 


Liêm Sở thị nghe thế không khỏi hối hận, lúc ban đầu Sở thái phi mở miệng tại sao mình không nghĩ đến mượn cớ thoái thác sạch sẽ ngay lúc đó?


 


Liêm gia nhất trí như thế, trong ngày hôm đó mời lang trung có quen biết tới và phái nha hoàn bà tử ra ngoài mua thuốc, hơn nữa, có vài dược liệu quý phải đi tìm ở vương phủ, vừa hay đánh tiếng với người trong vương phủ.


 


Vì thế tin Liêm tiểu thư bệnh nặng dần dần đồn đi.


 


Đợi Sở thái phi nguôi ngoai nỗi đau con trai phải xuất chinh thì đã một ngày trôi qua, bà trịnh trọng tìm con trai, bàn bạc với hắn chuyện thành hôn trước khi xuất chinh.


 


Hai ngày nay Thôi Hành Chu triệu tập tướng sĩ, động viên xuất chinh Tây Bắc, cả ngày bận đến sứt đầu mẻ trán, nào có thời gian rảnh quản mấy chuyện này?


 


Có điều nếu mẫu thân cảm thấy làm thế trong lòng bà thoải mái hơn thì cứ thành thân trước vậy. Cho nên thái phi hỏi, hắn cũng đồng ý.


 


Nhưng khi thái phi tới tìm phu thê Liêm gia bàn bạc chuyện thành hôn thì chỉ có một mình Liêm Sở thị đến.


 


Liêm Hàm Sơn da mặt mỏng, làm người hiền lành. Liêm Sở thị sợ ông lộ tẩy trước mặt tỷ tỷ nên dứt khoát đến một mình.


 

“Thái phi, tỷ nói xem đứa nhỏ Bình Lan này đúng là không để mình bớt lo được mà. Mấy ngày trước nó luôn miệng nói mình không khỏe, nghe nói đứa nhỏ Hành Chu này phải ra chiến trường, trong lòng phiền muộn, tâm hỏa* phát ra ngoài, nổi sởi khắp người, nốt đỏ ứ nước, nghe lang trung nói, nếu không điều dưỡng cẩn thận, đợi đến hỏa công tim phổi, không có thuốc trị… Chuyện thành hôn, Bình Lan hoàn toàn nguyện ý nhưng người làm nương** như muội biết nó không chịu nổi dày vò nên nếu muội không quan tâm sức khỏe của nó mà gật đầu đáp ứng, lỡ như gió làm bệnh nó nặng thêm… Con của muội… Nếu xảy ra chuyện gì thì sau này muội phải làm sao đây?”


 


*Tâm hỏa: Đông y chỉ chứng bệnh lòng phiền, miệng khát, mạch nhanh, đầu nhức. 


 


**Mẹ.


 


Vừa nói nước mắt di nương vừa rơi như mưa.


 


Thôi Hành Chu đã đồng ý với mẫu thân, hôm nay bớt thời gian cùng tới Liêm gia gặp mặt. Ngày mai thành thân, hôm sau hắn sẽ xuất phát tới Tây Bắc ngay.


 


Nhưng hắn không đơn thuần như mẫu thân, xem lời di nương nói là thật. Nhìn mẫu thân liên tục hỏi thăm bệnh tình của Liêm Bình Lan, Thôi Hành Chu chỉ cười nhạt.


 


Lời di nương nói hẳn là có ý từ chối khéo? Lo hắn có đi mà không có về, sợ con gái mình trở thành quả phụ.


 


Thật ra đây là bản chất của con người, nếu thật sự liên lụy đến mình thì khiến trong lòng người ta không vui.


 


Sau khi di nương đi, Thôi Hành Chu cũng đến quân doanh.


 


Nhưng khi đi đến cửa, hắn dừng bước lại, quay lại gọi Cao quản sự tới, phân phó: “Đi tra xem Liêm tiểu thư bị bệnh khi nào, tình trạng bệnh ra sao… Khôn khéo một chút, đừng quá phô trương.”


 


Cao quản sự là người thông minh, hôm nay thấy Liêm Sở thị tới một mình, trong lòng biết rõ Liêm gia có ý gì, lập tức hiểu ý, dốc tinh thần làm tốt việc được giao.


 


Khi Thôi Hành Chu kiểm tra lương thảo và vật tư trong quân doanh thì gã sai vặt dưới trướng Cao quản sự đi đến trước doanh, khẽ thì thầm với Mạc Như rồi đợi ở ngoài doanh trướng.


 


Mạc Như đi vào truyền lời, hạ nhỏ giọng nói: “Bên Cao quản sự mua chuộc người hầu của Liêm gia, người đó nói là Liêm tiểu thư vẫn khỏe, chỉ là hôm truyền thánh chỉ, Liêm phu nhân vội vội vàng vàng hồi phủ, gọi lão gia, Đại công tử và Liêm tiểu thư, sau một đêm ở thư phòng đóng kín cửa, sáng hôm sau thì Liêm tiểu thư bị bệnh… Những người hầu bên đó đều ngậm chặt miệng, không được nói chuyện với người ngoài.”


 


Mấy lời này không ngoài dự đoán của Thôi Hành Chu, nhưng trong lòng hắn vẫn có chút tức giận khó chịu như cũ.


 


Sau khi tiếp nhận thánh chỉ, trong lòng hắn nhẫn nhịn cơn giận. Nhưng ở trước mặt các thuộc hạ, thậm chí ở trước mặt mẫu thân hắn không để lộ ra chút buồn bực nào.


 


Nhưng hắn không ngờ, thê tử tương lai của hắn thế mà rời xa hắn trong thời điểm quan trọng này.


 


Lúc này trong lòng bực tức không kiềm chế được, hắn nhấc chân, “Ầm” một tiếng đá bay chiếc bàn trước mặt.


 


Thị vệ trong doanh trướng và Mạc Như đều cúi đầu cụp mi, không dám thở mạnh.


 


Tính của Thôi Hành Chu trước giờ quyết đoán không chút do dự. Nếu nhà di trượng* hết sức băn khoăn nhưng lại không chủ động thoái hôn, chỉ có thể để biểu muội uống thuốc giả bệnh. Như thế sao hắn không thoải mái thức thời, chớ liên lụy đến nhân duyên của biểu muội.


 


*Dì và dượng.


 


Nghĩ vậy, Thôi Hành Chu thở chậm lại, bảo Mạc Như kê bàn lại, bày giấy trắng, mài mực, thoăn thoắt viết giấy từ hôn.


 


Lý do giải trừ hôn ước hết sức chính đáng. Hắn nói thẳng mình xuất chiến vì nước, liều chết báo ơn, không diệt trừ được man di tuyệt không trở về.


 


Nhưng mà nữ tử đương tuổi xuân không thể phí hoài thời gian, hắn và biểu muội Liêm Bình Lan duyên cạn, mong kiếp sau lại nối tiếp. Vậy nên giải trừ hôn ước hai nhà, mong rằng biểu muội tìm được lương duyên, đôi bên đều bình yên.


 


Lời nói trong thư giải trừ hôn ước hiên ngang lẫm liệt, giọng điệu khách khí, nhưng Thôi Hành Chu lại bảo Cao quản sự đến Liêm phủ, để lộ tin cho Liêm gia biết mấy ngày trước người hầu bọn họ đã vô ý “Lỡ lời” với gã sai vặt trong vương phủ, lời gì cũng đã tới tai vương gia.


 


Dù sao thì cũng phải để cho Liêm gia biết, những tính toán trong phủ bọn họ hắn đều biết hết rồi, tránh khi đưa thư giải trừ hôn ước qua phải giả vờ giải thích dong dài.


 


Lúc thư giải trừ hôn ước vương gia viết và con dấu được đưa đầy đủ đến Liêm gia, Liêm Hàm Sơn sốt ruột đến mức dậm chân, hận mình không giữ vững lập trường, nghe lời xúi giục của phu nhân, cùng nhau sắp xếp thủ thuật che mắt vụng về này.


 


Đích thân Cao quản sự đưa thư từ hôn đến nhưng ý tứ trong lời nói khiến người ta không ngẩng đầu lên nổi.


 


“Bà nhìn đi! Mặt mũi Liêm gia chúng ta đều bị hai mẹ con bà làm mất hết. Hoài Dương vương vì nước quên mình ra chiến trường, nhưng Liêm gia ta lại chọn mập nhặt gầy, tính toán giả bệnh, chuyện này… Sau này Bình Lan làm sao gặp người khác?”


 


Liêm Sở thị cũng không ngờ Hoài Dương vương sẽ đoạn tuyệt như thế. Nhất thời tức giận nói: “Hắn thì tốt đẹp gì! Chưa thành hôn đã nuôi ngoại thất ở trấn Linh Tuyền. Hai mẹ con ta biết việc này từ rất lâu rồi, luôn giả vờ bình thường trước mặt thái phi, thế mà hắn trở mặt, hắn… hắn…có quan tâm đến con gái nhà ta đau lòng không đâu! Ta phải đến chỗ tỷ tỷ lý luận một phen, nào có đạo lý như thế?”


 


Liêm Hàm Sơn tức giận đến vỗ bàn nói: “Thời điểm quan trọng cái gì? Con em khắp Chân Châu đều đang chuẩn bị hành trang xuất phát Tây Bắc. Thậm chí có con cháu nơi khác đến hăng hái tòng quân. Những người mẹ già đó thông hiểu đạo trung nghĩa, tay cầm kim mực xăm chữ trên lưng con trai để bày tỏ lòng trung thành với nước. Bà thân là gia quyến nhà quan nhưng không biết đạo lý, còn muốn đến chỗ thái phi xúi bẩy cho mẫu tử bọn họ bất hòa, đồn ra ngoài bà muốn ta phải nhìn mặt mũi đồng liêu như thế nào?”


 


Liêm Bình Lan ở bên cạnh cắn răng không nói gì.


 


Nàng không ngờ biểu ca nhìn thấu việc mình giả bệnh lại tuyệt tình như vậy, không để cho Liêm gia chút cơ hội trở mình.


 


Là do hắn tức giận hay là đã muốn từ hôn từ lâu?


 


Mặc dù Liêm Bình Lan không muốn gả vội trước chiến trận nhưng cho tới tận bây giờ nàng ta chưa hề nghĩ rằng sẽ hủy hôn với biểu ca. Nhất thời uất ức, khổ sở hơn so với việc nhận được tin biểu ca tử trận.


 


Liêm Hiên từ phủ nha về, nghe thấy mẫu thân với phụ thân ồn ào, sốt ruột đến giậm chân: “Nương, người đi tranh luận cái gì? Không biết ai đồn, giờ khắp Chân Châu đều bàn tán chuyện Hoài Dương vương từ hôn, lấy thân hy sinh cho đất nước, ai cũng bội phục đến nước mắt chảy ngang chảy dọc. Bây giờ nương đi làm ầm trong thời gian quan trọng này chẳng phải chứng tỏ mình không biết lý lẽ ư?”


 


Lời nhận xét của Liêm Hiên không sai, có lẽ bọn hạ nhân hai phủ nói qua nói lại, với cả mọi người đều biết lần này Hoài Dương vương đi, e là có đi mà không có về, cho nên việc từ hôn của Hoài Dương vương, trong mắt bách tính hắn có phong thái chính nhân quân tử, rõ ràng không muốn ảnh hưởng cô nương nhà người ta phải thủ tiết!


 


Vương gia còn trẻ tuổi mà đã trung nghĩa song toàn, có ai nghe xong mà không gật đầu khen ngợi?


 


Nghe phụ thân và huynh trưởng nói, Liêm Bình Lan không khóc.


 


Nàng ta biết biện pháp cứu vãn duy nhất bây giờ hẳn nàng ta phải chặn trước ngựa của biểu ca, xé bỏ thư từ hôn ở trước mặt mọi người, cũng làm một phen cao cả, thể hiện không phải hắn nàng ta sẽ không gả, quyết tâm nuốt khổ chờ hắn trở về.


 


Nếu làm như thế, dù là cây bút tuyệt nhất thiên hạ cũng không viết ra được câu chuyện si tình đẹp như vậy.


 


Có điều nàng ta có chút ấm ức.


 


Biểu ca làm như vậy hoàn toàn không quan tâm đến thể diện của Liêm gia, tất nhiên cũng không quan tâm đến nàng ta. Tâm tư nàng ta bị hắn nhìn thấu, dù sau này có thành thân trong lòng cũng tồn vương vướng mắc.


 


Đột nhiên Liêm tiểu thư nhớ lại lần đi dạo trên đường mòn dưới trăng với biểu ca trước đó, nhìn thì rất ngắn nhưng đi thì cảm thấy rất dài, lặng lẽ bước đi về phía trước, hắn không tính là đi quá nhanh nhưng nàng ta lại không theo kịp…


 


Có điều, nàng ta lại nghĩ đến thư từ hôn của biểu ca, lý do chính đáng, không ảnh hưởng đến khuê danh của nàng ta, cũng coi như là có quan tâm đến nàng ta.


 


Sau khi Liêm Bình Lan tức giận một mình thì tự khuyên nhủ mình.


 


Việc đã đến nước này, nàng ta cũng không thể quan tâm đến mặt mũi tiểu thư khuê tú nữa.


 


Chờ ngày mai khi đội quân xuất phát, nàng ta sẽ che kín mặt chặn trước ngựa biểu ca thể hiện rằng mình bằng lòng chờ hắn.


 


Dù sao đến lúc đó, biểu ca chuẩn bị rời đi, nàng ta có nguyện ý cũng không thể bái đường thành thân ngay.


 


Cứ như vậy, vừa có thể hàn gắn quan hệ hai nhà Thôi Liêm vừa có thể làm biểu ca hồi tâm chuyển ý, quan trọng hơn là không cần phải vội vàng thành hôn với biểu ca trước trận chiến, hoàn toàn chặt đứt đường lui của mình…


 


Nghĩ đến đây, Liêm Bình Lan nhẹ nhõm hơn chút, yên tĩnh chờ sáng sớm hôm sau đi đến bên đường ngoài thành đợi, chờ biểu ca dẫn binh đi ngang qua.


 


Rạng sáng ngày hôm sau, khi tia nắng ban mai ló dạng, đám đông từ bốn phương tám hướng đổ về đường phố nhộn nhịp.


 


Sáng sớm Liêm gia đã chiếm một chỗ trà lâu bên đường, không phải chen chúc với đám đông vẫn có thể lặng lẽ đợi quân lính con em Chân Châu.


 


Liêm Bình Lan đang ở trên cao, có thể nhìn thấy rõ Hạ Trân tiểu thư ở trấn Linh Tuyền thế mà cũng đến, đang vương cổ trông mong, tay cầm vòng hoa.


 


Xem ra chuyện từ hôn của biểu ca cũng truyền đến tai Hạ tiểu thư, vòng hoa trong tay nàng ta định tặng cho ai? Cũng không xem lại xuất thân của mình. Dù biểu ca có thoái hôn, chẳng lẽ tương lai cưới người khác lại đi cưới con gái của thương gia?


 


Thật ra không riêng gì Hạ tiểu thư, các cô nương đương tuổi xuân xanh cũng chen chúc đầy hai bên đường, ai ai cũng cầm vòng hoa, chuẩn bị tặng cho những thanh niên nhiệt huyết kia.


 


Liêm Bình Lan khinh thường hừ lạnh một tiếng.


 


Lát nữa, nàng ta nhất định phải đến đó trước Hạ tiểu thư, rồi ngăn xe ngựa lại, đau khổ tâm sự với biểu ca, bảo hắn đừng tin mấy lời xấu xa của hạ nhân trong phủ, nàng ta thật sự bị bệnh, không phải cố ý lấy cớ không gả.


 


Vì để biểu ca tin, nàng ta còn uống thuốc đặc chế của lang trung, từ đêm qua trên người trên mặt đã nổi lên nốt sởi đỏ, biểu ca thấy, chắc chắn sẽ mềm lòng!


 


Nghĩ vậy, Liêm Bình Lan không kiềm được gãi cánh tay ngứa ngáy của mình, thuốc này thật sự làm người ta khó chịu, cả người cực kỳ ngứa ngáy. Hy vọng biểu ca đến nhanh chút, sau khi nàng ta tới trước ngựa khóc lóc kể lể một hồi để biểu ca thu hồi thư từ hôn thư, nàng ta sẽ về phủ uống giải dược…


 


Một chốc sau có sai dịch của quan phủ gõ thanh la, hét: “Giải tán hết đi! Đêm hôm qua binh mã của vương gia đã xuất phát đi rồi! Giải tán đi…”


 


Liêm Bình Lan nghe vậy ngớ người ra. Nàng ta ngơ ngác ngồi trên ghế, lòng thầm nghĩ —— biểu ca cứ vậy mà đi. Thế nàng ta nên làm gì bây giờ?


 


Hóa ra sau khi xem xét tuyến đường, Thôi Hành Chu cảm thấy lộ trình cấp bách, cho nên đêm qua sau khi thu thập hành lý xong đã dẫn binh lính âm thầm lên đường.


 


Không còn cách nào khác, thánh chỉ của vạn tuế thúc giục hắn lên đường. Cho nên ngay cả nghi lễ xuất chinh này nọ đều bỏ hết, chỉ có thể vội vàng đi trước.


 


Lúc sắp rời khỏi Chân Châu, Thôi Hành Chu bớt chút thời gian sắp xếp cho Miên Đường ở phố Bắc.


 


Mặc dù không muốn tự nghĩ xui cho mình nhưng thực sự mà nói, lần này hắn đi, rất có khả năng một đi không trở lại.


 


Đến lúc đó nếu Miên Đường không có sự che chở của hắn, rơi vào tay đám người Ngưỡng Sơn, vậy thì sẽ dữ nhiều lành ít.


 


Thôi Hành Chu không kịp sắp xếp ổn thoả cho nàng trước khi lên đường, nhưng cảm thấy Liễu Miên Đường không thể ở lâu nơi rồng rắn hỗn tạp như trấn Linh Tuyền được, tốt nhất là mai danh ẩn tích ở nơi khác.


 


Vì thế hắn dứt khoát một là không làm, hai là đã làm thì phải làm đến cùng, viết một phong thư hưu.


 


Trong thư hắn nói đất nước gặp nạn, mình đã đi theo mấy bằng hữu đầu quân, theo đội quân của Hoài Dương vương xuất phát đến Tây Bắc. Quyết tâm hy sinh vì nước nhà, chắc chắn không về được. May mà Thôi gia còn có nhiều ruộng nhà ở nơi khác mà vẫn chưa nói với nàng, nay đều giao cho nàng hết, còn ở đâu thì Mạc Như sẽ đưa nàng đi, sắp xếp ổn thỏa cho nàng.


 


Chuyện cưới gả sau này tùy ý nàng, hãy sống cuộc sống bình yên của riêng mình.


 


Có lẽ một ngày viết hai phong thư từ hôn ân đoạn nghĩa tuyệt với nữ tử, cũng coi như Thôi Hành Chu khá quen tay.


 


Có điều không biết tại sao phong thư thứ hai này, càng viết càng không thấy thoải mái, cảm thấy lời nói quá cứng rắn, sợ Liễu nương tử thấy mà đau khổ khóc đến sưng đỏ mắt.


 


Vì thế sửa đi sửa lại, mất một khoảng thời gian.


 


Trong phong thư này có một tờ hôn thư giả ố vàng Thôi Cửu tìm được và một lá thư hòa ly.


 


Từ nay về sau, coi như Thôi Hành Chu phá vỡ trói buộc hôn ước cho Liễu Miên Đường. Nàng không cần phải xem mình là thê tử của ai nữa, không còn cố kỵ, có thể tái giá với người khác.


 


Bây giờ bắt đầu loạn thế, trên chiến trường mọi thứ thay đổi trong chớp mắt, ai cũng không biết tương lai mình sẽ ra sao.


 


Thôi Hành Chu tự hỏi có thể làm gì cho Liễu nương tử thì chỉ có mấy việc này.


 


Về phần Liễu Miên Đường sẽ nghĩ như thế nào, Thôi Hành Chu cũng không nghĩ nhiều.


 


Tuy nhiên có câu nói rất hay rằng: Phu thê vốn là chim cùng rừng, tai vạ đến thì thân ai nấy bay.


 


Cũng như biểu muội Liêm Bình Lan, mặc dù bình thường tỏ ra cực kỳ ái mộ hắn nhưng khi biết hắn có thể có đi mà không có về thì cũng bắt đầu tính toán tìm đường lui cho mình.


 


Về việc tại sao hắn không giải thích lời nói dối mà vẫn dùng tên tuổi Thôi Cửu lừa gạt tiểu nương tử kia, Thôi Hành Chu có chút tâm tư sâu xa trong này.


 


Nếu lần này hắn thật sự có đi mà không có về, hắn luôn hy vọng trong lòng Liễu nương tử, hắn chính là thương nhân Thôi Cửu quan tâm chăm sóc nàng chứ không phải Hoài Dương vương chỉ biết nói dối lừa gạt nàng.


 


Tương lai nếu hắn thật sự phơi thây ngoài chiến trường, dù sao thì vẫn còn có một nữ nhân ban đêm không ngủ được, rơi vài giọt lệ nhớ thương hắn… Thậm chí chuyện nàng thất tiết ở Ngưỡng Sơn hắn cũng giấu đi không nói —— bị người ta hưu vẫn dễ nghe hơn việc bị tặc tử làm vấy bẩn sự trong sạch. Hắn tội gì cho nàng biết sự thật tàn nhẫn này?


 


Có điều hai ngày sau khi hắn lên đường, Mạc Như vội vàng trở về. Mạc Như nói sau khi Liễu nương tử nhận được hưu thư của Thôi Cửu thì không nói lời nào, chỉ sai người đến cửa hàng, giao phó công việc cho chưởng quầy, sau đó đóng cửa đào bạc lên, bảo nha hoàn bà tử thu dọn hành lý.


 


Nói tóm lại, sau khi nhận hưu thư Thôi phu nhân hết sức gọn gàng sạch sẽ, không chút dông dài, càng không khóc lóc như người bị hưu.


 


Vốn Mạc Như muốn đưa Liễu nương tử đến hương trấn quận khác Vương gia sắp xếp cho nàng. Nhưng đột nhiên Liễu nương tử bảo y đi cửa hàng mua dây thừng và nhiều đồ lặt vặt, sau khi y về thì nương tử, nha hoàn và bà tử đều biến mất.


 


Có điều Lý ma ma có để lại lời cho ám vệ, bảo gã báo cho Mạc Như, chỉ nói là Liễu nương tử không muốn đến nơi vương gia sắp xếp cho nên mới tự ý đi.


 


Mạc Như nghĩ bọn Liễu nương tử có ám vệ đi theo nên chắc là không sao nên về tìm vương gia nói rõ tình huống trước.


 


Phản ứng chuyện gì cũng nghĩ đến bạc đầu tiên của Liễu nương tử không ngoài dự liệu của Thôi Hành Chu.


 


Nhưng nàng bình thản chấp nhận việc hắn lao mình tới Quỷ Môn Quan, ngay cả giả vờ khóc cũng không, không nể chút tình nghĩa ngày xưa thật sự khiến lòng hắn phẫn nộ không thoải mái.


 


Bình thường một câu phu quân hai câu phu quân, gọi đến làm người ta đầu óc xương cốt đều tê dại.


 


Thế mà cuối cùng lại cuốn bạc chạy lấy người không chút xấu hổ. Bởi vậy có thể thấy, trời sinh tính của Liễu Miên Đường đã như thế, dù có mất trí nhớ cũng không làm lỡ việc nàng đắn đo tình thế, cuốn bạc chạy!


 


Bỗng nhiên Thôi Hành Chu cảm thấy mình có thể hiểu được cảm giác của Tử Du công tử khi bị cuốn bạc…


 


Nếu có thời gian rảnh rỗi, nói không chừng Thôi Hành Chu sẽ đập bể đồ trong một phòng đầy đồ, mắng chửi một trận thật hăng, nhưng hiện tại hắn còn chả có thời gian oán than.


 


Quân đội tiến quân thần tốc ngày đêm, tranh thủ đi đến Tây Bắc thật nhanh.


 


Tuy có những con em nhiệt huyết đầu quân không chút do dự, tích cực chống địch nhưng trong quân đội vàng thau lẫn lộn, tất nhiên cũng có đào binh nhát gan. Cho nên trên đường hành quân, kỵ binh phụ trách bắt giữ đào binh liên tục kiểm tra.


 


Một khi bắt được đào binh, đội quân lập tức dừng lại, những tên đào binh đều bị lột bỏ giáp và bị chém đầu trước mặt mọi người.


 


Trên đường đi, liên tục có đào binh, đao chém cũng muốn hỏng rồi.


 


Thôi Hành Chu mặt không biểu cảm, không chút nương tay. Hơn nữa còn cho người thông báo rằng danh tính của mấy tên đào binh này sẽ bị đưa về quê nhà, viết tên trên thông cáo dán ở giữa ruộng, đến lúc đó chẳng những không được triều đình phát bạc cho mà cha mẹ thê tử bọn họ còn bị nhục nhã, không dám ngẩng đầu trước mặt người trong thôn.


 


“Ta với chúng tướng sĩ giống nhau, bỏ gia đình, bỏ sự nghiệp, quyết tâm có chết cũng phải ra chiến trường giết địch. Chính là vì để người thân mình sống yên ổn, có nhà có ruộng sống ổn định. Nếu các ngươi không chịu giết địch, một hai phải làm đào binh, chắc chắn không thoát khỏi đường chết. Nếu như đã muốn chết, tại sao không ra sa trường, tử chiến với địch nhân hung bạo, chết bất khuất biết bao! Hơn nữa còn cầu giàu sang trong hiểm nguy! Nếu chư vị muốn thành công, không phải vạn dặm sa trường kia chính là cơ hội tốt để kiến công lập nghiệp sao? ‘Thỉnh quân tạm thượng Lăng Yên các, nhược cá thư sinh vạn hộ hầu*’! Có đúng như đạo lý này không? Chư vị có muốn kiến công lập nghiệp, trở thành danh thần lương tướng của Đại Yến không?”


 


*请君暂上凌烟阁


若个书生万户侯


Các ông hãy thử leo lên gác Lăng Yên,


Xem có thư sinh nào được phong vạn hộ hầu?


(Trích từ thơ của nhà thơ Lí Hạ, nguồn bản dịch: https://nguyenduyxuan.net/thu-vien-tac-gia/nha-tho-li-ha-2501.html).


 


Sau khi giết một nhóm đào binh, Thôi Hành Chu cưỡi trên lưng ngựa, đứng trên đường lớn nhuộm đỏ máu tươi, kêu gọi các tướng sĩ.


 


Hắn nói không nhiều lắm nhưng câu nào cũng có lý có tình, có ai mà không biết sự tích trước khi xuất chinh Hoài Dương vương đã viết thư từ hôn với Liêm tiểu thư, quyết tâm có chết cũng phải giết địch chứ?


 


Hoài Dương vương là vương gia cao quý, vốn phú quý ngút trời, trong người có muôn vàn mảnh ruộng nhưng vẫn lãnh binh xuất chinh như thường. Còn bọn họ thì nhà nghèo rớt mồng tơi, người chẳng có mảnh đất nào thì sợ cái gì?


 


Giống như lời vương gia nói “Nhược cá thư sinh vạn hộ hầu”? Nếu đã phải đi Tây Bắc, tại sao không chém giết với địch một phen mà một hai phải làm đào binh, chết ở trên bên đường hoang vắng không có chim cũng chẳng có người trông thật thảm hại?


 


Sau lần giết gà dọa khỉ này, lượng đào binh giảm bớt đi nhiều, đội binh con em Chân Châu cũng coi như là trên dưới một lòng, dốc tinh thần lao ra tiền tuyến.


 


Sau khi đi liên tục năm ngày năm đêm, người đẫn đầu kỵ binh tra xét cưỡi ngựa đến đây, do dự bẩm báo với đại nguyên soái Thôi Hành Chu: “Khởi bẩm chủ soái, có một chiếc xe ngựa lén lút đi theo đại đội mãi. Thủ hạ của ta nghi ngờ đó là gián điệp thăm dò quân tình nên sai người khống chế xe ngựa đó lại.”


 


Thôi Hành Chu đang ở trên lưng ngựa xem bản đồ, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên nói: “Tự đi thẩm vấn, nếu có gì khả nghi cứ trực tiếp xử tử.”


 


Người thủ lĩnh kia biết quy tắc này nhưng lúc trói người, có một bà tử mặt đen đưa cho gã một khối lệnh bài vương phủ, chỉ nói muốn tìm Thôi Cửu —— Thôi đại nhân.


 


Nhân lúc một nữ tử đương tuổi xuân trong đó không chú ý, bà tử đen mặt thì thầm dặn dò gã: “Xin quân gia bẩm báo với vương gia, đưa lệnh bài này cho Vương gia là được, nếu không sẽ làm trễ nãi đại sự, vương gia sẽ trị ngươi trọng tội!”


 


Lệnh bài này là thật, bà tử trừng mắt có chút đáng sợ, cho nên thủ lĩnh kỵ binh chuẩn bị tinh thần bị mắng đến bẩm báo cho Vương gia.


 


Thôi Hành Chu nhìn lệnh bài, lệnh bài quả thật là của vương phủ, hơn nữa nghe thủ lĩnh kỵ binh miêu tả, bà tử mặt đen kia rất giống với Lý ma ma đi cùng với Liễu Miên Đường.


 


Thôi Hành Chu ngẩn người, lệnh Mạc Như đi xem trước.


 


Chốc sau Mạc Như mau chóng chạy về bẩm báo: “Vương… Vương gia, thật sự là bọn người Liễu nương tử!”


 


Không chờ Mạc Như nói xong, Thôi Hành Chu đã xoay người xuống ngựa, sải bước bước chân dài ra sau đội ngũ.


 


Nhưng đi được vài bước, dường như hắn nhớ ra điều gì đó, chỉ tay vào khôi giáp của một thiên phu trưởng* bên cạnh, ý bảo gã cởi ra để hắn mặc.


 


*Chỉ huy.


 


Sau khi hắn cởi kim giáp, thay áo giáp da trâu cũ, lập tức tiếp tục bước nhanh đi ra sau đội.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.