Kiều Tàng

Chương 43



Mạc Như là người thông minh, vừa nhìn là biết vương gia định làm gì, vội chạy nhanh ra trước, đến cuối đội quân, đuổi các kỵ binh tra xét có liên quan đi, chỉ để lại một hai thân binh được phân phó, không để bọn họ lộ tẩy.


 


Trong chặng đường ngắn ngủi, Thôi Hành Chu không biết điều gì đang cuộn trào trong đầu mình, chẳng qua là thấy khiếp sợ nhiều hơn, thế nhưng lại có một chút vui mừng.


 


Có điều hắn lại cảm thấy nữ tử này có chủ ý hay thật đấy! Thế mà đi theo phía sau đội ngũ chinh phạt Tây Bắc, giống cái gì đây!


---Đọc FULL tại Truyenfull.vn---

 


Lát nữa gặp nàng, nhất định phải trách mắng nàng một trận!


 


Nhưng đến đến khi nhìn thấy tiểu nương tử mặc nam trang ngồi bên đống lửa sưởi ấm, búi tóc nghiêng lệch có chút chật vật thì đột nhiên Thôi Cửu không nhớ được mình muốn mắng nàng cái gì nữa.


 


Đoạn đường này của nàng chắc hẳn rất vất vả, mặc dù có xe ngựa chở nhưng giày vải thì toàn bùn đất, mặt không son phấn, trông có chút tiều tụy tái nhợt.


 


Cũng không biết suốt đoạn đường này, cơ thể yếu ớt của nàng đuổi theo đội quân như thế nào…


 


Hắn dừng bước nhìn nàng mà lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.


 


Lúc Miên Đường nhìn thấy hắn, đầu tiên là mắt mở to có chút nghi ngờ, rồi dần dần sáng lên, nàng từ bên cạnh đống lửa chậm rãi đứng lên, sau đó bỗng nhiên lảo đảo chạy tới.


 


Nàng chạy vội như thế, Hoài Dương vương không khỏi nóng lòng, vươn hai tay ra muốn đón lấy tiểu nương tử đang nhào đến.


 

Nào ngờ, khi tiểu nương lảo đảo chạy đến trước mặt Thôi Hành Chu thì vung cánh tay mảnh khảnh lên, tát một cái thật mạnh lên khuôn mặt tuấn mỹ của phu quân!


 


Thôi Hành Chu bị bất ngờ không kịp đề phòng nhưng không tránh đi, mặt bị đánh đến hơi lệch đi.


 


Mạc Như cả kinh không nhịn được che kín mặt, hít sâu một hơi, nhóm thân binh bên cạnh mắt to trừng mắt nhỏ không biết nên đi lên bảo vệ Vương gia không.


 


Thôi Hành Chu lần nữa bị tiểu nương tử này làm kinh hoàng. Hắn không dám tin quay đầu lại nhìn Miên Đường, nghi ngờ vừa rồi mình hiểu sai ý.


 


Nữ nhân này, không phải vì bị hưu mà thẹn quá hóa giận, đặc biệt chạy tới đây mắng hắn phụ lòng đó chứ?


 


Miên Đường không cảm nhận được khuôn mặt đằng đằng sát khí của phu quân.


 


Mấy ngày nay đối với nàng dài như mấy năm.


 


Một đường đi về phía Bắc, nàng mang không đủ quần áo để tránh rét, khi ở trên xe ngựa chỉ có thể bọc chăn bông dựa sát vào nha hoàn và bà tử để sưởi ấm.


 


Mới vừa rồi có một binh lính tốt bụng, thấy các nàng lạnh quá nên đốt một đống lửa cho các nàng sưởi ấm.


 


Mới vừa rồi, trong khói lửa, nàng thấy một nam nhân cao lớn vai rộng eo nhỏ mặc quân phục, đi nhanh như bay về phía nàng.


 


Khoảng khắc đó, nàng có chút không nhận ra ―― người nam nhân oai hùng cả người toát sát khí này là trượng phu Thôi Cửu của nàng?


 


Mãi cho đến khi hắn đến gần, mi mày như núi, mũi cao môi mỏng, đúng là trượng phu Thôi Cửu của nàng.


 


Trong phút chốc nỗi uất ức trong lòng nàng cuồn cuộn trào lên như phá tan sông băng, cho nên nàng không chút nghĩ ngợi, tay như có chủ ý tát hắn một bạt tai.


 


Sau khi tát xong, nàng chỉ nhẹ nhàng mắng hắn thật đã: “Chàng cho rằng mình cũng lao lực quá mức đến chết như Hoài Dương vương ư? Hắn khơi lên mấy chuyện điên rồ, muốn viết thư từ hôn khác người, cái gì mà từ hôn cao cả, ngược lại là mua danh cầu lợi thì có. Thường dân như chàng học cái gì không học, cứ khăng khăng học viết thư hưu, lặng lẽ đến tiền tuyến. Sao chàng không suy nghĩ đi, dù vương gia người ta có ra tiền tuyến cũng không thiếu nữ nhân hầu hạ đâu! Sau khi trở về thì thăng quan tiến chức, mặc áo gấm ăn đồ ngon! Nhưng còn người đột nhiên nổi hứng đi hưu thê tử, làm sản nghiệp lung lay, rời đi với hai bàn tay trắng như chàng, liệu sẽ có người khen chàng xả thân vì nước chắc? Đừng có đọc sách thánh hiền đến ngốc luôn rồi!”


 


Tiểu nương tử nổi giận, chống nạnh mắng chửi người với tông giọng sắc bén, khí thế không thua Thôi Hành Chu chút nào.


 


Vẫn là Lý ma ma phản ứng nhanh, lẩm bẩm “Tạo nghiệt” rồi vội vàng chạy đến kéo Liễu nương tử để nàng không tát vương gia nữa.


 


Nhưng Thôi Hành Chu thì lại nhăn mặt phất tay, không cho Lý ma ma sang đây.


 


Mà Miên Đường lấy phong thư hưu trong ngực ra xé thành mảnh vụn, ném vào Thôi Hành Chu nói: “Ta sống là người Thôi gia, chết là quỷ Thôi gia. Nếu ta không phạm vào thất xuất*, chàng dựa vào đâu hưu ta?”


 


*“Thất xuất” là khái niệm được sử dụng trong thời kỳ phong kiến, theo đó người vợ phạm vào một trong 7 điều được nêu thì bị đuổi khỏi nhà, người chồng cũng được bỏ vợ hợp pháp.


 


Thất xuất - 7 điều nên đuổi như sau:


1. Không con


2. Dâm dật


3. Không thờ cha mẹ chồng


4. Lắm điều


5. Trộm cắp


6. Ghen tuông


7. Có ác tật


(Nguồn: https://thoidai.com.vn/7-dieu-cam-ky-ma-phu-nu-thoi-xua-pham-phai-se-bi-duoi-khoi-nha-chong-82000.ht....


 


Trước giờ Thôi Hành Chu chưa từng bị tát, hôm nay coi như có người can đảm phá giới, giận dữ mỉm cười vặn lại: “Từ khi nàng vào nhà đến giờ chưa sinh con cháu cho Thôi gia ta, ngày thường cũng không học hành nhiều giờ còn thêm tật xấu đánh người, có cái nào không phải lý do hưu nàng? Huống chi nàng còn không biết đạo lý, đi theo sau đội quân, ra thể thống gì? Còn không mau theo Mạc Như quay về sống thật tốt đi!”


 


Liễu Miên Đường bị miệng lưỡi độc địa của Thôi Hành Chu mắng đến chột dạ. Cẩn thận nghĩ lại đúng là nàng không xứng với danh hiền thê, không giữ phu quân lại mà để hắn ra chiến trường… Đợi Thôi Hành Chu mắng xong, vành mắt nàng đỏ ửng, nước mắt kìm nén mấy ngày nay tuôn trào ra: “Chàng đi tòng quân thì tòng quân đi, đừng quay lại xem ta ở đâu. Ta đi ở phía sau đội quân, không đi đâu cả. Cứ vậy đi ở phía sau chàng… Chàng chết trận, nếu ta còn sống… Ta có thể đưa chàng về nhà…” Sau khi nói xong, nàng thả lỏng lòng, đau đớn khóc rống giống như Thôi Cửu chết trận thật vậy.


 


Lúc này Thôi Hành Chu không còn cảm giác được gò má nóng ran, từng giọt nước mắt rơi ra từ đôi mắt đỏ ửng kia, đâm vào trong lòng hắn, trái tim nhói đau.


 


Hắn không quan tâm đến những người đứng xung quanh, kéo Miên Đường vào lòng, ôm thật chặt, lúc này mới nhận ra tay nàng rất lạnh, hắn lấy áo choàng của mình bọc nàng thật kỹ, thì thầm: “Là ta sai, ta không nên bỏ nàng lại… Được rồi, đừng khóc nữa, ở đây gió lớn, cẩn thận mặt bị đông cứng…”


 


Miên Đường cũng ôm chặt eo phu quân, trong lòng cảm giác vững chãi hơn.


 


Ban đầu khi nàng nhận được hưu thư, nàng cảm thấy sét đánh giữa trời quang xẹt qua đỉnh đầu. Trong một chốc không chắc thư của phu quân có thật không, hay là hắn gặp chuyện gì đó khác nên mới hưu thê không lý do.


 


Ngày tiễn biệt quân lính em con Chân Châu ở quê nhà, nàng cũng vội vàng đến, muốn chặn phu quân lại nói cho rõ ràng nhưng đến rồi mới biết tin đại quân đã đi mất rồi.


 


Tính tình của Miên Đường là có chuyện gì thì phải làm cho rõ, sao để mặc cho phu quân tự ý quyết định, hưu nàng không rõ ràng như thế?


 


Vì thế nàng gạt sai vặt Mạc Như, không quan tâm đến sự phản đối của Lý ma ma, nàng mang hết tất cả bạc và ngân phiếu, đổi sang nam trang, sau khi chuẩn bị xe ngựa xong lập tức mời phu xe lành nghề đuổi đến đây.


 


Suốt đường đi, nàng bỏ bạc ra để tiểu lại* trạm dịch châm chước cho nàng thay ngựa ở trạm dịch, gấp rút đi suốt ngày đêm, lại gặp một vài trắc trở, lúc này khó khăn lắm mới đuổi kịp.


 


*Chức quan nhỏ.


 


Thấy phu quân hạ giọng, từ bỏ lòng yêu nước cao cả noi theo Hoài Dương vương, Miên Đường cũng nín khóc.


 


Lúc này, Thôi Hành Chu mới có thời gian hỏi Lý ma ma: “Phu nhân sợ lạnh, tại sao chỉ mặc phong phanh thế này? Áo khoác lông cừu của nàng ấy đâu?”


 


Lý ma ma thấy Vương gia bị tát, bà không giận Liễu nương tử mà trong lòng vẫn luôn đổ mồ hôi thay Liễu nương tử.


 


Người ở lâu trong vương phủ đều biết rõ Vương gia thù dai đến cỡ nào. Nếu vương gia lên cơn ngay thì còn đỡ. Nhưng giờ hắn vẫn đang nhịn không lên cơn có nghĩa là muốn trả cả gốc lẫn lãi trong tương lai ư?


 


Nghe Vương gia trách, Lý ma ma vội vàng nói: “Thật ra có mang theo áo lông chồn nhưng hôm qua… Phu nhân mang nó cho người khác mượn…”


 


Thôi Hành Chu nhìn theo hướng mắt Lý ma ma nhìn mới phát hiện sau xe ngựa còn kéo theo một chiếc xe đẩy. Mấy ám vệ thủ hạ của hắn trước đó không phải cánh tay quấn vải nhiễm máu thì là quấn băng trên mặt, đang xuống xe đẩy đứng sang một bên, mặt đầy lúng túng, dường như không biết có nên tiến lên thỉnh tội với Vương gia không.


 


Khi Thôi Hành Chu đi qua mới phát hiện thủ lĩnh ám vệ Phạm Hổ đang nằm ở trên xe đẩy, đang quấn kín áo lông cừu của Miên Đường.


 


Cởi áo lông cừu ra mới thấy ở giữa ngực y có một vết đao, tuy có bôi thuốc trị thương nhưng vẫn chảy máu.


 


“Phu quân, lần này đi đường ta gặp phải nguy hiểm, may mà hôm qua gặp được mấy tráng sĩ chuẩn bị đi tòng quân này ra tay cứu giúp, có điều Phạm huynh đệ này vì cứu ta mà bị trọng thương, lang trung trong doanh chàng có thể chữa trị cho họ chút không?”


 


Ý nghĩ ban đầu của Miên Đường là muốn đi xa xa phía sau đại đội, đợi đến Tây Bắc, nghĩ cách liên lạc với phu quân, tránh mạo phạm các quân gia, ảnh hưởng tiền đồ của phu quân.


 


Có điều hôm qua, đột nhiên có bọn cướp chặn đường đánh lén xe ngựa của nàng, may mà đúng lúc đội của mấy nghĩa sĩ chuẩn bị tòng quân đi ngang qua mới cứu các nàng.


 


Lúc Miên Đường nhìn thấy vị nghĩa sĩ bị trọng thương kia, cảm giác rất quen, nhìn chăm chú một lúc lâu mới nhận ra đây không phải là nghĩa sĩ ba lần bốn lượt giúp đỡ nàng ở trấn Linh Tuyền sao!


 


Thấy y bị thương nặng, lúc này Miên Đường mới bảo phu xe thúc ngựa đi nhanh lên, định sẽ mặt dày đút nhiều bạc thỉnh đại phu trong doanh giúp đỡ, nếu không nghĩa sĩ họ Phạm này sẽ chết trước khi thực hiện chí lớn mất!


 


Nhưng ai ngờ, Lý ma ma lại tự ý nói ra tên Thôi Cửu với các quan binh bắt các nàng!


 


Khi đó Miên Đường đang bận cầu xin nài nỉ quân gia, nhất thời không để ý nên không biết cụ thể Lý ma ma nói gì mà làm kinh động đến phu quân, làm thế này không biết có liên lụy phu quân bị trách mắng không…


 


May mà phu quân trong cũng có chút quyền hạn, sau khi nhíu mày xem xét thương thế của Phạm huynh đệ lập tức cho người đi tìm lang trung tới chữa trị cho y.


 


Trước đây Miên Đường chỉ nhìn thấy dáng vẻ nho nhã của phu quân, cực kỳ giống quý công tử. Nhưng hiện tại nhìn hắn mặc khôi giáp, càng làm tôn lên cái eo thon, đôi chân dài và cái mông cong của phu quân.


 


Bây giờ, hắn đứng ở phía xa, đi theo mấy vị nghĩa sĩ lắng nghe tình hình, khí thế uy vũ đó khiến người ta có cảm giác như hạc trong bầy gà.


 


Chỉ có mặc nhung trang* mới thể hiện ra được mặt khác không muốn để người khác biết của phu quân, anh tuấn đến khiến người ta nhìn đến mặt đỏ tim đập…


 


*Quân phục.


 


Hơn nữa hắn cũng thật bản lĩnh, mặc dù lần đầu đi lính nhưng đã được tướng quân có tiếng đề bạt làm thiên phu trưởng*. Miên Đường thấy dáng vẻ trầm ổn của phu quân khi vẫy tay gọi binh lính đến phân phó bọn họ làm việc, trong lòng hết sức tự hào.


 


*Thiên phu trưởng là một chức danh chính thức của một tùy viên quân sự cổ đại.


 


Nàng biết phu quân nàng không phải kiểu quần là áo lụa! Chỉ là giống như Sở Trang vương, bất minh tắc dĩ nhất minh kinh nhân bãi liễu*! Nay xem như phu quân lấy lại tinh thần, tìm được võ đài để thể hiện chí hướng của mình.


 


*Bỗng nhiên nổi tiếng; gáy một tiếng ai nấy đều kinh ngạc (“Sử ký, Hoạt kê liệt truyện”: ‘Thử điểu bất phi tắc dĩ, nhất phi xung thiên: bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân’. Ví với bình thường không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng khi làm thì có thành tích khiến mọi người kinh ngạc). Theo http://2.vndic.net


 


Cho nên khi quốc gia gặp nạn, công phu quyền cước của phu quân cũng có đất dụng võ, nàng cũng không thể kéo chân sau phu quân được…


 


Trong lúc Miên Đường bọc áo choàng của Thôi Hành Chu ngoan ngoãn ngồi sưởi ấm bên đống lửa, Thôi Hành Chu đã được ám vệ bẩm báo, cuối cùng cũng biết được lý do tại sao tất cả ám vệ bảo vệ Miên Đường đều bị thương.


 


Hóa ra sau khi Miên Đường các nàng rời khỏi trấn Linh Tuyền thì có người lén lút đi theo các nàng.


 


Ban đầu, sau khi phát hiện ra thì bọn Phạm Hổ âm thầm chế ngự người lén lút đó. Thẩm tra mới biết, gã là người do Tuy vương sắp xếp theo dõi Liễu Miên Đường.


 


Hơn nữa không chỉ có một người âm thầm theo dõi. Trước khi đi hàng xóm láng giềng xung quanh có hỏi Liễu Miên Đường muốn đi đâu. Lúc ấy Miên Đường nói là phu quân nàng tòng quân, nàng cũng muốn đến Tây Bắc, cho nên lúc ấy có người vội vàng trở về mật báo cho Tuy vương.


 


Lúc ấy Phạm Hổ thầm nghĩ không ổn, sợ Tuy vương kia sẽ xuống tay với nữ tử đơn chiếc này.


 


Đúng như dự đoán, khi xe ngựa đến địa phận Tam Châu, đi vào rừng núi hoang vu, Tuy vương phái người đánh úp xe ngựa bất ngờ, muốn trói Liễu Miên Đường cho vào bao bố.


 


Bọn họ lại không cách nào âm thầm bảo vệ nên chỉ có thể hiện thân bảo hộ.


 


Không biết có phải Tuy vương đã phát hiện ra ám vệ bọn họ hay không mà phái ra toàn cao thủ không thân thủ không tầm thường. Mặc dù bọn Phạm Hổ cố gắng hợp lại giết nhưng vẫn kém hơn.


 


Lúc Phạm Hổ bị đâm một đao, thấy mạng mình sắp tận không ngờ Liễu nương tử có chuẩn bị từ trước, lấy từ trong ngực ra một túi thuốc bột to phối ở trấn Linh Tuyền, nương gió vẩy vào trận hỗn chiến của bọn họ.


 


Phạm Hổ biết thuốc này Liễu nương tử phối trước khi ra khỏi thành nhưng không biết nàng lấy phương thuốc ở đâu, trộn mấy thuốc bột thông thường lại với nhau rồi cho thêm vôi bột vào, hết sức bá đạo.


 


Thuốc bột vào trong mũi trong miệng khiến cho đầu óc choáng váng không nói được, mắt nóng tới mức không mở ra được!


 


Mấy cao thủ đối chiến, không mất bao lâu tất cả hạ cửu lưu* đều bị thuốc bột đánh gục.


 


*Hạ cửu lưu chỉ các nghề có địa vị thấp như bà đồng, kỹ nữ, thầy cúng, phu canh, thợ cắt tóc, nhạc công, con hát, ăn mày, nghề thủ công.


 


Sau khi thuốc bột bị gió thổi hết, Miên Đường bảo hai nha hoàn quấn khăn kín đầu, lấy khăn che miệng mũi lại, mang dầu hạt cải cho các ám vệ rửa sạch mắt.


 


Dù vậy nhưng mất một đêm tay chân nhóm ám vệ bọn họ mới dần dần có sức. May mà Liễu nương tử bảo phu xe tìm một chiếc xe đẩy ở thôn bỏ hoang gần đấy, gắn sau xe ngựa, coi như là kéo bọn họ tới đây.


 


Khi Miên Đường cùng nha hoàn bà tử băng bó cho bọn họ còn vô cùng áy náy nói: “Ban đầu sợ các ngươi cũng bị dính thuốc bột nên mới không ném được, nếu sớm biết các ngươi đánh không lại mấy tên cường đạo kia thì ta đã ném thuốc ra từ sớm…”


 


Liễu nương tử thật sự rất áy náy ―― dù mấy tráng sĩ có bị dính thuốc bột vào mắt thì vẫn còn hơn bị đâm, cho nên nhóm nghĩa sĩ của Phạm huynh đệ bị thương là do nàng do dự sai.


 


Đến nỗi mấy tên cường đạo lăn lộn trên đất, gào thét không dậy nổi cũng là do mấy nữ lưu* nhóm Liễu nương tử xử lý. Theo ý ám vệ, hẳn nên dứt khoát cho một đao tránh thuốc hết tác dụng bọn họ lại đuổi theo.


 


*Nữ lưu: Chỉ phụ nữ (miệt thị).


 


Nhưng mấy người Liễu nương tử không giống như chủ nhân có thể giết người, lúc nhóm ám vệ nhắm mắt suy nghĩ biện pháp thì Liễu nương tử đã nghĩ ra cách.


 


“Chúng ta là phụ nhụ* tuân thủ luật pháp làm sao xuống tay giết người được? Có điều ta nghe thấy có tiếng sói hoang tru, trói bọn họ ném cách xa đường lớn chút làm mồi cho sói đi!”


 


*Phụ nữ và trẻ con.


 


Sau đó bọn họ nghe tiểu nha hoàn nói, Liễu nương tử sợ không gọi được sói đến còn rạch người của mấy cường đạo kia, mấy tên cường đạo bị trói chặt ai ai cũng chửi cha mắng mẹ!


 


Nhưng thân là ám vệ lại được người mình bảo vệ cứu đúng là nhục nhã.


 


Bị chê học nghệ không tinh còn cản trở thời gian tiểu nương tử ném thuốc bột, nhục càng thêm nhục!


 


Cuối cùng mấy người tay chân mềm nhũn bọn họ ngã ngang ngã dọc vào xe đẩy nhìn vương gia, quả thật đáng tội chết vạn lần!


 


Khi ngã vào xe đẩy, Phạm Hổ nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của vương gia, mắt ngậm lệ nóng, nếu không phải thân bị trọng thương không thể đứng dậy thì y muốn rút kiếm tự vẫn, như thế mới có thể xóa sạch cảm giác hổ thẹn.


 


Lúc Thôi Hành Chu nghe chuyện nhóm người bọn họ trải qua, bàn tay từ từ nắm chặt thành nắm đấm.


 


Hắn đã sớm biết Tuy vương có hứng thú với Liễu Miên Đường nhưng không ngờ gã to gan như thế, dám ra lệnh cho thủ hạ giả trang thành cướp tới bắt cóc nữ tử yếu đuối như Liễu Miên Đường!


 


Nếu như Liễu Miên Đường không có chuẩn bị, e là đã rơi vào trong tay Tuy vương, không biết sẽ bị làm nhục như thế nào…


 


Hắn quay đầu nhìn lại nhìn chỗ đống lửa, Liễu Miên Đường đang uống nước ấm Lý ma ma mang tới, khuôn mặt vẫn còn chút ửng hồng…


 


Do hoàng hôn đã tắt nắng, đại đội ở không xa phía trước cũng đã dựng trại đóng quân nghỉ ngơi.


 


Sau khi Thôi Hành Chu sai binh lính đi tìm người đến chữa trị cho Phạm Hổ, lại sai người mang thêm mấy tấm da trâu dày đến đoàn xe phía trước cho bọn Miên Đường các nàng làm lều trướng, lấy lò than hong ấm lều trại, nói chung thì là để cho Miên Đường có chỗ nghỉ ngơi qua đêm.


 


Bởi vì Miên Đường bị thương nên cơ thể sợ lạnh, nhất là tay chân không thông máu lắm, lúc này lòng nhẹ nhõm, người cũng thả lỏng có chút mệt nhoài, khi nằm xuống trên đệm da dê thì ngất đi, cơ thể cũng bắt đầu phát sốt.


 


Nhưng nàng lại ló đầu ra khỏi chăn, giả vờ không sao nói với Thôi Hành Chu: “Chàng vừa vào quân đã được đề bạt làm thiên phu trưởng, đúng là không dễ, đừng để vì ta mà bị tướng quân ở trên mắng. Đợi Phạm huynh đệ được cứu chữa, không ảnh hưởng đến tính mạng, ta sẽ cho xe ngựa đi cách xa đội ngũ. Đợi đến Kim Giáp quan sẽ tìm một thôn gần đó ở, không phiền chàng bận tâm.”


 


Thôi Cửu sờ trán nàng, cảm giác nóng đến có thể chín cả trứng gà, lập tức nhíu mày mang thuốc cho nàng uống: “Mới ra ngoài có mấy ngày đã gặp đạo tặc, nàng còn dám ở một mình? Không sợ bị đạo tặc bắt đi làm áp trại…”


 


Nói được một nửa, Thôi Hành Chu vội im miệng, hiện tại hắn không muốn nhớ tới việc Miên Đường đã từng bị bắt lên núi. Chỉ cần nghĩ đến chuyện Miên Đường từng bị nam nhân khác chiếm hữu, trong lòng hắn bực dọc và ghen tuông khó nói.


 


Chẳng qua Miên Đường không biết khúc mắc trong lòng Thôi Cửu, đắc ý nói: “Phu quân đừng lo cho ta, lúc ngoại tổ phụ ta làm áp tiêu lang bạt giang hồ thì mấy kẻ gian đó vẫn còn đang bú sữa mẹ kìa, ông có rất nhiều cách để trị bọn cuồng đạo chặn đường đó! Ta là cháu ngoại của ông ấy tất nhiên nhớ được vài thứ có ích. Nếu không thì một nữ lưu như ta sao dám đi lung tung?”


 


Thôi Hành Chu biết ngoại tổ phụ nàng làm áp tiêu, cho nên nàng mới phối thuốc hộ thân, chuyện này không lạ gì.


 


Hắn không nghĩ bây giờ sẽ tranh luận với Miên Đường chỗ đến tiếp theo, chỉ muốn nàng mau uống thuốc hạ sốt.


 


Nhưng Miên Đường cứ né tránh, cuối cùng rúc vào trong chăn nói: “Ta bệnh nhẹ mà, uống nhiều nước ấm là được. Không cần uống thuốc đâu…”


 


Một năm nàng bị bệnh lúc trước, ngày nào cũng uống thuốc không ngừng, đối với vị đắng kiểu thế thì xin thứ cho kẻ bất tài này. Hơn nữa nàng tự thấy mình bệnh không nặng, không đến mức phải uống thuốc như vậy.


 


Mới đầu Thôi Hành Chu chỉ cho rằng nàng với hắn cách biệt nhiều ngày, cho nên trong lòng có chuyện nói không hết, nhưng sau đó mới phát hiện ra là nàng đang mượn cớ trì hoãn, không chịu uống thuốc.


 


Sau mấy lần khuyên răn dỗ dành không được, cuối cùng hắn cũng phát hiện ra tâm tư này của Miên Đường, vì thế nhướng mày rậm, ngửa đầu uống một hớp thuốc đắng trước, sau đó cúi người về phía Miên Đường trong ổ chăn…


 


Lần đầu tiên trong cuộc đời Miên Đường biết, hóa ra còn có cách uống thuốc như thế, có điều cách này khiến cho người ta xấu hổ đến mũi chân đều đỏ.


 


Cho nên sau khi được phu quân đút thuốc bằng miệng, Miên Đường chủ động giật lấy chén thuốc, uống một hơi cạn sạch thuốc trong chén…


 


Thôi Hành Chu vẫn chưa thỏa mãn, nói với nàng: “Sau này nếu mà nàng không uống thuốc đàng hoàng, ta sẽ đút nàng như vậy đó…”


 


Miên Đường cúi đầu lấy ngón tay khẩy nút thắt áo giáp của hắn, xấu hổ nói: “Nếu như không uống thuốc thì có thể như thế này không? Nếu không thì đắng lắm…”


 


Hoài Dương vương luôn cau mày từ khi rời khỏi Chân Châu, bây giờ lại bị tiểu kiều nương da mặt dày này chọc cho cười.


 


Sau khi hắn súc miệng, nghe theo ý muốn của nương tử, lần nữa kề sát cúi đầu hôn nàng thắm thiết…


 


Hôm đó Thôi Hành Chu không ở lại trong trướng nhỏ của nàng lâu.


 


Dẫu sao thì đại đội đang hành quân, chủ soái không thể chìm đắm trong ôn nhu nhuyễn ngọc.


 


Đợi sau khi phu quân đi, gò má Miên Đường vẫn luôn đỏ bừng. Không biết là do sốt cao hay là do thẹn thùng.


 


Chỉ là khi vừa rồi nhớ lại nụ hôn thắm thiết với phu quân, tất cả đau khổ đều tan thành mây khói.


 


Mọi người đều nói Tây Bắc là nơi cằn cỗi, đặc biệt là mùa đông, khiến cho người ta chẳng thể chịu nổi cái lạnh. Nhưng có phu quân ở đây, dù có là nơi lạnh khủng khiếp hơn nữa nàng cũng phải mở một con đường.


 


Con đường phía trước vẫn còn xa xôi nhưng lúc này Miên Đường có thể mang theo những ngọt ngào không nói hết, mỉm cười đi vào giấc ngủ trong tiếng gió gào thét nơi hoang dã……


 


Mặc dù Thôi Hành Chu không thể đưa Liễu Miên Đường theo bên cạnh nhưng hắn đã phái thân binh đáng tin phụ trách bảo vệ tiểu đội tàn binh nữ quyến đi phía sau đại đội.


 


Ngựa kéo xe cũng được thay thành tráng mã trong quân, ngoài ra còn chuẩn bị thêm mấy chiếc xe ngựa khác không để Miên Đường và nha hoàn bà tử ở trong một buồng xe.


 


Hôm đó sau khi Miên Đường uống thuốc, thuốc bắt đầu có tác dụng, ngủ cực kỳ sâu. Ngày hôm sau, vì phải lên đường nên tiểu đội gia quyến này cũng thức dậy rất sớm.


 


Lý ma ma là người giỏi giang, cho bà một đống lửa là đôi tay khéo léo của bà có thể nấu ra món cháo tiện lợi.


 


Sau khi ăn cháo loãng với thịt khô và cải xanh Miên Đường cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn nhiều, cũng không phát sốt.


 


Quân binh phu quân để lại rất được việc, tay chân nhanh nhẹn thu dọn lều trướng, chuẩn bị xe ngựa rồi bắt đầu tiếp tục đi đến Tây Bắc.


 


Miên Đường ngồi trong cỗ xe ngựa bọc nỉ dày, ngắm nhìn thắm thiết phía trước từ trong rèm xe ―― ở trong hàng ngũ không xa phía trước, có phu quân nàng ở đó.


 


Tuy không thấy rõ hắn ở đâu nhưng cuối cùng thì nàng cũng có thể nhẹ lòng.


 


Về phần thủ lĩnh ám vệ Phạm Hổ, mạng y vẫn chưa tận, mặc dù vết đao sâu nhưng không ảnh hưởng đến nội tạng, sau khi băng bó cẩn thận, uống canh bổ máu thì đã dần hồi phục. Còn những người khác chỉ bị thương nhẹ, không có gì đáng ngại.


 


Nhóm ám vệ nói dối là muốn tòng quân, giờ leo lên lưng cọp khó mà leo xuống, khó chuyển từ sáng vào lại tối, cho nên vương gia chỉ họ mượn cớ dưỡng thương, đi cùng với nhóm Liễu nương tử.



 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.