Kiều Tàng

Chương 46



Có điều khi Triệu lương quan nhìn thấy bạn tốt và Miên Đường cùng nhau ló đầu ra khỏi cửa sổ nhìn y thì bình giấm chua trong lòng y đổ ào.


 


Lúc trước khi nghe nói Thôi Hành Chu xuất phát đến Tây Bắc, tuy y quan tâm đến an nguy của bạn tốt nhưng cũng đã phân tâm làm chút việc khác.


 


Ví dụ như, y hào hứng đến tiểu viện ở phố Bắc, chuẩn bị chăm sóc cho Liễu nương tử bị vứt bỏ ở trấn.


---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

 


Thể mà trạch viện cũng trống không, lòng Triệu Tuyền cũng trống vắng theo.


 


Hỏi han ra mới biết, hóa ra Liễu nương tử đã đuổi theo đội quân Thôi Cửu.


 


Lúc này, Triệu Tuyền có chút hoang mang không biết vở kịch “Thôi Cửu giả tướng công” này đã diễn đến đâu. Chẳng lẽ… Liễu nương tử đã phát hiện ra Thôi Cửu là Hoài Dương vương, do bị hắn lừa gạt tình cảm nên không cam lòng đuổi theo hắn?


 


Triệu Tuyền chưa bao giờ cho rằng Thôi Hành Chu có thể để Liễu Miên Đường vào phủ. Thằng nhãi Hoài Dương vương này rất tỉnh táo, tuyệt đối không bị sắc làm cho đầu óc ngu muội, hám lợi mất khôn.


 


Cùng lắm thì hắn thấy sắc nổi lòng tham, chơi đùa chút thôi.


 


Bây giờ tiểu nương tử si tình như thế, nếu đuổi theo si mê không buông khiến cho Thôi Hành Chu phiền, rồi nàng bị lời hắn nói làm tổn thương, hay bị trói buộc thì sao?


 


Triệu hầu gia nhớ rõ trước đây Thôi Hành Chu có nói xử trí Liễu Miên Đường như thế nào, giọng điệu lạnh lùng không khác gì nghiền chết một con giun dế!


 


---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Ôm tâm tư như thế với mỹ nhân, Triệu Tuyền đặc biệt ra sức kiếm lương thực, hy vọng đến lúc đó mình thay nương tử cầu tình, Thôi Cửu có thể nể chút tình đúng không?


 


Nhưng y không ngờ đôi phu thê giả ân ái từ nhà ở phố Bắc đến trạch viện ở Tây Bắc.


 


Khi Thôi Cửu mặc quân phục cũ của thiên phu trưởng đi ra, ngực Triệu Tuyền như nghẹt thở, nhất thời y thật sự muốn hỏi Thôi Cửu —— hôm nay diễn ở nhà có mệt không?


 


Có điều Thôi Cửu thấy bạn tốt tự mình đưa lương thảo tới, mỉm cười chân thành, kéo tay Miên Đường cùng nhau đi ra nói: “Mũi ngươi thính thật, ngửi được tới đây, hay là đi lấy một ít rượu Thiêu Đao Tử của Tây Bắc tới, ta với ngư huynh hôm nay không say không về.”


 


Mặc dù Miên Đường không có thiện cảm với Triệu thần y nhưng vẫn xem y là người trong quân ngũ, y giống phu quân mình, lúc quốc gia gặp nạn sẵn lòng tòng quân.


 


Từ điểm đó, tuy bình thường Triệu Tuyền cà lơ phất phơ, phá gia chi tử, nhưng từ trong xương vẫn là nam nhi nhiệt huyết, binh sĩ đỉnh thiên lập địa.


 


Cho nên Miên Đường cũng thay đổi cái nhìn với Triệu thần y, thấy phu quân đãi rượu y, vội kêu Lý ma ma chuẩn bị nhiều rau xào, canh nóng, thịt nướng để nhắm rượu.


 


Có điều rượu này Triệu Tuyền uống trong ấm ức, liếc nhìn Thôi bộ quân phục cũ Cửu, đánh giá từ trên xuống dưới, hỏi: “Lần này huynh đài lập công rồi? Không biết Hoài Dương vương khen thưởng cho hứa huynh như thế nào, đề bạt chức quan gì? Ha ha… Làm một thiên phu trưởng thấp kém quân lương không cao lắm, há chẳng phải làm khổ thê tử ư?”


 


Thôi Hành Chu thấy y nói gở, không khỏi giương mắt cười sâu xa nói: “Miên Đường bằng lòng truy quân ngàn dặm, không màng đến sinh tử, há sẽ quan tâm đến chức quan của ta, phần chân tình này của nàng, tất nhiên sau này ta sẽ không cô phụ nàng, hứa sẽ cho nàng một đời phồn hoa…”


 


Lời này ý tứ rõ ràng, nếu ta đến Quỷ Môn quan, khanh khanh giai nhân* sống chết có nhau, chẳng lẽ ta là vương gia nàng sẽ không theo ta? Hơn nữa ta về sau khẳng định cho nàng vinh hoa phú quý, không nhọc ngư huynh lo chuyện bao đồng!


 


*Chỉ cặp đôi yêu nhau, khanh khanh là cách xưng hô thân mật giữa vợ chồng.


 


Nghe thấy ý ở ngoài lời của Thôi Hành Chu, Triệu Tuyền vô cùng đau đớn, cảm thấy trống rỗng như khi phu nhân của y ở Phật đường.


 


Đúng vậy, tuy ban đầu Thôi Hành Chu lừa Liễu Miên Đường nhưng túi da Thôi Cửu quá đáng ở chỗ đó! Nếu không biết tính tình nhạt nhẽo của hắn, chỉ cần vẻ ngoài ưu nhã lỗi lạc đã khiến cho mấy nữ tử cuối mùa hoa chết mê chết mệt.


 


Huống chi Thôi Hành Chu không phải tiểu tử nghèo giả làm thiếu gia đi lừa nữ nhân ngủ với mình, một khi thân phận Hoài Dương vương bị lộ, có nữ tử nào chịu vứt bỏ phú quý ngút trời thế này?


 


Liễu Miên Đường vẫn là cô nương trẻ tuổi, có thể không cần vinh hoa phú quý, chỉ cực kỳ yêu thích vẻ ngoài tuấn tú của Thôi Cửu thôi. Nếu không tại sao nàng chẳng hay biết gì còn không màng nguy hiểm, tự mình theo đến Tây Bắc hoang vu này?


 


Trái ngược với đám thê thiếp của y, một đám người khiến người ta không biết phải nói sao.


 


Khi nghe y muốn đi Tây Bắc, chính thê niệm một câu “A Di Đà Phật”, tỏ vẻ sẽ ngày đêm tụng kinh cầu phúc cho phu quân.


 


Còn nhóm mỹ thiếp thì khóc đến đứt ruột đứt gan, nhưng khi hỏi ai chịu theo y đến Tây Bắc thì ai ai cũng không khỏe, không phải bị nhiễm phong hàn thì là bệnh cũ tái phát, không chịu nổi mệt nhọc khi đi đường.…


 


Sau khi so sánh, bỗng nhiên Triệu Tuyền cảm thấy cuộc đời y không còn niềm vui trên đời nữa, vô cùng trống trải tịch mịch.


 


Xin hỏi y có chỗ nào kém Thôi Hành Chu? Tại sao tiểu nương tử có tình có nghĩa cỡ này lại không yêu y nhỉ?


 


Nghĩ vậy, trừ khi Thôi Hành Chu không may chết trận, y mới có thể danh chính ngôn thuận chăm sóc người vợ góa của hắn, nói cách khác, cuộc đời này vô duyên với Liễu nương tử rồi…


 


Triệu Tuyền không giấu được lời, uống mấy chén rượu Thiêu Đao Tử vào bụng là bắt đầu hai mắt đẫm lệ, nắm tay bạn tốt, bảo hắn yên tâm chuyện về sau, hắn cứ việc cố gắng một lòng vì nước hy sinh thân mình, mai sau có y đến chăm nom ăn ngủ của Miên Đường…


 


Thôi Hành Chu nghe vậy nhíu mày, nếu không phải niệm tình nghĩa thì cái mồm ngóng trông người ta chết của Triệu hầu gia đúng là thèm đòn rồi!


 


Đôi bạn tri kỉ bên này uống đến nguy nguy ngập trùng.


 


Mà còn bên Miên Đường thì ăn thỏa thích.


 


Ngại Triệu Tuyền không phải nam nhân trong nhà nên nàng không ngồi cùng bàn với phu quân, chỉ kê chiếc bàn ăn nhỏ ở gian bên cạnh.


 


Lý ma ma thấy Liễu nương tử ăn một mình nên làm cho nàng mấy món ăn nhẹ các cô nương thích ăn.


 


Một đĩa thịt thỏ nướng cực kỳ mềm, Lý ma ma nêm nếm gia vị tiêu muối cũng rất vừa ăn. Cầm một xiên thịt nướng ăn kèm với rượu, mùi vị hết sức tuyệt vời.


 


Thịt lợn rừng cũng được hầm nhừ, trong niêu bỏ thêm dải bầu* mà Lý ma ma mang từ trấn Linh Tuyền đến đây, nước hầm thơm phức, chan lên cơm ăn rất ngọt.


 


*Là sản phẩm phơi khô của quả bầu ngọt (tức là loại bầu ăn được), được chia thành dải rộng và dải mỏng.


 


Ngoài trừ mấy món đó, Lý ma ma còn chu đáo chuẩn bị cho Liễu nương tử một viên ô mai to nhắm với bình Thiêu Đao Tử nhỏ, còn pha thêm rượu nếp gạo ngọt vào để bớt nặng mùi.


 


Lâu rồi Miên Đường chưa uống rượu, đồ nhắm rượu quá hợp miệng nên nhất thời có chút tham rượu.


 


Lúc này tuyết ngoài cửa sổ lại bắt đầu rơi, nàng tự rót rượu nóng cho mình rồi tự uống, đúng là “Bếp lò đất đỏ, phôi rượu* mát lành”, có là thần tiên cũng không đổi đâu!


 


*Rượu mới lên men chưa lọc.


 


Chỉ là không biết phu quân và Triệu thần y ở bên cạnh đang nói về cái gì, uống rượu say gì mà đến nỗi Triệu thần y khóc nức nở, bộ dạng vô cùng thảm thiết.


 


Lý ma ma mang chè vào, nàng hỏi bà là cách vách có chuyện gì.


 


Lý ma ma nghe Triệu hầu gia nói linh tinh cũng tức giận, rũ mí mắt nói: “Triệu hầu… Triệu tiên sinh uống nhiều quá, sợ quan nhân ở trên chiến trường xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên cảm xúc dâng trào bật khóc ấy mà… Phu nhân ăn đi, nam nhân uống rượu toàn cái đức hạnh này!”


 


Miên Đường gật đầu, trước đây mỗi lần mấy tiêu sư ở tiêu cục của ngoại tổ phụ uống rượu vào cái là không ra hình người, đánh đấm dã man. Chỉ cần bọn phu quân không ném bàn là ổn, nàng sẽ không quấy rầy phu quân uống rượu với bạn.


 


Do lúc trước Miên Đường uống thuốc nên kiêng rượu, từ khi tới Tây Bắc, không uống thuốc liên miên nữa nên không cần kiêng, nhất thời hí hửng tham uống rượu. Có lẽ là lâu rồi không uống nên sau khi uống rượu xong, men say cuồn cuộn đến, ngủ thiếp ở thiên phòng*.


 


*Phòng phụ.


 


Chẳng biết mình đã ngủ bao lâu, đột nhiên cảm thấy người chuyển động, từ từ mở mắt ra thì không biết từ khi nào mà phu quân đã ôm mình về phòng chính.


 


“Triệu Tuyền say rồi, để y ở thiên phòng.” Hình như Thôi Hành Chu nói thế.


 


Miên Đường cọ cọ vào khuỷu tay hắn, cố mở to mắt, lười biếng nói: “Không biết làm sao lại ngủ, vẫn chưa rửa mặt nữa…”


 


Giường lò ở thiên phòng hơi nghẽn, ngủ ở đó có chút lạnh. Thôi Hành Chu thấy nàng rúc người cuộn tròn trong áo lông chồn, cảm thấy đau lòng, sợ nàng lại bị cảm lạnh.


 


Vì thế sai người đỡ Triệu Tuyền đang ngủ bất tỉnh trên giường lò ấm áp ở phòng chính đi, sau đó bế tiểu nương tử xinh đẹp nhà mình đặt lên giường lò ấm áp ở đó.


 


Nghe thấy nàng muốn rửa mặt, Thôi Hành Chu nói: “Không phải hôm nay không đến hiệu thuốc sao, chỉ ở nhà nên chắc không bẩn lắm đâu, lát nữa ta lấy khăn ướt lau cho nàng…”


 


Mặc dù Miên Đường say nhưng nghe phu quân nói thế cũng cảm thấy xấu hổ, nói nhỏ: “Không cần chàng lau, ta tự lau…”


 


Có điều nàng uống đến chân mềm nhũn, sao đứng dậy nổi? Thôi Hành Chu sai tiểu nha hoàn mang nước ấm tới, vắt khô khăn, thật sự lau mặt cho Miên Đường.


 


Miên Đường ngoan ngoãn nằm cho phu quân lau khuôn mặt trắng nõn. Sau khi nàng đến Vũ Ninh Quan, nhập gia tùy tục nên không tô son điểm phấn, mặt rất sạch, rất dễ lau.


 


Chẳng qua sau khi bị khăn nóng lau qua thì ửng hồng lên, khiến người ta không khỏi thắc mắc không biết chỗ khác của nàng có trắng nõn như thế không…


 


Lúc này Thôi Cửu lau có chút lơ đãng, động tác cũng chậm lại.


 


Hết lần này đến lần khác Miên Đường xinh đẹp không tự biết mà cọ cọ mặt vào tay hắn như còn mèo con nằm bên lò sưởi.


 


“Phu quân, khi nào chúng ta có con? Ta muốn sớm sinh con trai cho phu quân…” Đúng lúc này, Miên Đường híp mắt, nhân men say ngây thơ nói.


 


Lời này nói khi hai người ở một chỗ trong đêm dài thật sự có chút dụ hoặc.


 


Thôi Hành Chu ném khăn trong tay đi, vươn tay ôm tiểu nương tử say rượu vào lòng.


 


Hắn cũng uống rượu, nhưng còn chút tỉnh táo, hơn nữa vừa rồi Triệu Tuyền nói y đang ngóng trông hắn chết, thực sự khiến người ta nghe xong cảm thấy mất tự nhiên, vì thế hắn chỉ chạm chóp mũi mình vào chóp mũi nàng, thấp giọng nói: “Ta có thể chết trận bất kỳ lúc nào, đến lúc đó cô nhi quả phụ các nàng phải làm sao bây giờ?”


 


Miên Đường nhíu mày lại, không thích nghe phu quân nói đến chuyện chết chóc, nheo mắt lại, bĩu môi nói: “Diêm Vương nào dám động đến phu quân ta, xem ta có lật tung Diêm La Điện của ông ta không… Phu quân, chàng hôn ta đi!”


 


Có tiểu nương tử xinh đẹp mềm mại thơm ngát trong ngực, nếu bỏ mặc như vậy thì không phải thái giám cũng là lão già tuổi xế chiều!


 


Thôi Hành Chu đương tuổi dồi dào tinh lực, làm sao chịu dụ hoặc của Miên Đường? Lập tức đáp ứng thỉnh cầu của giai nhân, hôn đôi môi đỏ mang theo mùi hương ô mai ngọt ngào.


 


Khoảnh khắc đó, mọi tính toán của Thôi Hành Chu sớm tan thành mây khói. Mặc dù hắn có lòng quân tử, thế nhưng hắn đã uống nhiều rượu, lúc này bị lời nàng nói trêu chọc cho nhiệt huyết sôi trào.


 


Không phải nàng muốn có con sao? Hắn bảo đảm đến bình minh là nàng có thể mang thai!


 


Nhưng lúc huyết dịch toàn thân của Thôi Hành Chu sôi trào, tiểu nương tử mới vừa rồi được hắn hôn đến cười khanh khách đã nghiêng đầu ngủ say…


 


Trong phút chốc Thôi Hành Chu đỏ hết cả mắt, chỉ cảm thấy mấy kẻ nát rượu trong thiên hạ, bất kể nam nữ, hóa ra đều là cái đồ không chịu trách nhiệm!


 


Hắn cắn chặt răng, suy sụp ngã xuống một bên, suy nghĩ mình có nên luyện một bộ quyền cước trong đêm tuyết gió lạnh này không?


 


……


 


Sáng sớm ngày hôm sau, Miên Đường ngủ vô cùng ngon. Nàng duỗi người, nghiêng đầu nhìn phu quân đang nhắm chặt mắt bên cạnh, rồi nghiêng người qua. Vươn tay dài sờ mặt hắn.


 


Bị sờ làm Thôi Cửu tỉnh dậy, trong mắt hằn tơ máu, trông không tỉnh táo lắm.


 


Miên Đường đã quen với việc phu quân như thế. Theo lời hắn, hắn luôn bị chứng bệnh mất ngủ khó chữa, mãi không được ngủ ngon.


 


Tuy đó là bệnh mạn tính vào năm ngoái nhưng Miên Đường vẫn thấy đau lòng cho phu quân. Hôm nay nhân lúc có Triệu Tuyền ở đây, nàng bảo Lý ma ma hỏi Triệu Tuyền một chút, có phương thuốc gì trị không.


 


Sáng sớm, Triệu Tuyền ngủ mê man ở thiên phòng, vì thế tỉnh rượu là lập tức đứng dậy ngay, mi mắt đánh nhau ngồi trên ghế nhỏ trong phòng bếp nhỏ húp cháo nóng giải rượu Lý ma ma mang đến.


 


Y muốn cùng Thôi Hành Chu quay về Kim Giáp Quan sớm, bàn giao việc áp tải lương thảo.


 


Lúc Lý ma ma mang nước ấm súc miệng đến phòng chính thì được Liễu nương tử dặn dò, đợi khi nào sắc mặt Triệu hầu gia tốt lên, nhờ y kê thuốc mất ngủ cho Cửu gia.


 


Nhưng sau khi Lý ma ma nói xong, Triệu hầu gia cảm thấy Lý ma ma đang lấy y làm trò cười. Người khác thì y không rõ lắm nhưng Thôi Cửu kia mà bị mất ngủ á?


 


Cho đến tận bây giờ y còn không biết vị này có bệnh cũ đó… Đợi đã, chẳng lẽ là giai nhân của tiểu tử Thôi Cửu kia quá mất hồn nên cả đêm không thể ngủ được ư?


 


Sung sướng như vậy còn muốn dùng cách này báo cho người không được như ý như y biết, đúng là ép người ta ân đoạn nghĩa tuyệt mà!


 


Sau đó thần y giận đến không ăn sáng, lúc dẫn theo sai vặt ra cửa lên ngựa, hô lớn về phía nhà chính: “Thôi Cửu, ta đợi ngươi ở đại doanh! Còn nữa… Ngươi không biết tiết chế như vậy, cẩn thận chưa đến trung niên tinh lực đã suy kiệt, trên giường không có cảnh đẹp nữa…”


 


Miên Đường đang chải đầu, nghe thấy Triệu Tuyền ghen tuông lung tung gào hét, nhưng nàng không nghe ra ẩn ý trong đó, chỉ cho rằng ý của Triệu Tuyền là chứng mất ngủ của phu quân rất nặng, phải lập tức chẩn trị!


 


Nàng không khỏi lo lắng quay đầu lại nhìn phu quân, nói: “Làm sao bây giờ, nếu lời của Triệu tiên sinh là thật, chẳng phải phu quân không ổn rồi?”


 


Thôi Hành Chu đang nằm trên giường lò ngủ bù, nghe thấy Liễu nương tử nói hắn “Không ổn”, hắn chỉ từ từ mở mắt ra nhìn nàng mỉm cười sâu xa: “Đợi sau khi chiến sự kết thúc, ta sẽ để cho nàng biết, được chưa…”


 


Khi mặt trời lên đỉnh, cuối cùng Thôi Hành Chu cũng dậy, không đoái hoài gì đến bữa sáng, sau khi mặc y phục xong, đội mũ như cũ quay về đại doanh.


 


Miên Đường dựa vào cửa viện, lo lắng nhìn bóng lưng phu quân, trong lòng nhớ đến lời Triệu thần y nói.


 


Không được, nàng phải chăm chỉ đọc y thư để xem nên phối thuốc mất ngủ này như thế nào… Phu quân còn trẻ tuổi, sao có thể tinh lực suy kiệt, chết đi sống lại ở trên giường?


 


Nghĩ thế, sau khi ăn cơm xong, nàng thu dọn ổn thỏa, đi đến hiệu thuốc mở cửa kinh doanh.


 


Mặc dù chiến loạn nên lang trung trong thành đều chạy hết, hiệu thuốc của nàng là hiệu thuốc suy nhất trong thành, có điều lúc trước nàng kê thuốc quá mạnh nhưng không có tác dụng gì, dần dần, người trong trấn đều biết vị nương tử này là bình hoa di động —— nhìn khôn khéo, ham hiểu dược lý. Thế nhưng uống thử thuốc của nàng đi! Không lôi ra hai bộ gan ruột là nhẹ rồi!


 


Cho nên thuốc ở hiệu thuốc không tồi nhưng lão bản nương* không đáng tin lắm. Nếu mình có đơn thuốc thì ổn, còn không thì đừng hy vọng nàng có thể kê được đơn thuốc tốt.


 


*Bà chủ.


 


Vì vậy nếu không phải mắc bệnh nặng, cũng không có ai dám để nàng bốc thuốc.


 


Nhất thời cửa hàng có vẻ hiu quạnh. Có điều bây giờ Miên Đường không quan tâm việc buôn bán có lời hay lỗ, nay chiến loạn, nguyện vọng ban đầu của nàng là tạo điều kiện cho các quan quyến trong trấn thuận tiện hơn, ngoài ra còn giúp đỡ phu quân.


 


Giờ nàng nhập một xe ba đậu giúp phu quân lập công, có kiếm được tiền không không quan trọng.


 


Cho nên trong mấy ngày kế tiếp này, thỉnh thoảng có người tới bốc thuốc, nàng bảo tiểu nhị đi bốc. Thời gian còn lại, nàng chỉ ngồi ở quầy, một lòng một dạ chuyên tâm nghiên cứu y thuật.


 


Nhưng càng đọc, Miên Đường càng cảm thấy mình không phải lang trung, nếu so sánh triệu chứng của phu quân với y thư, dáng vẻ suy nhược mất ngủ của phu quân ngược lại thấy thế nào cũng giống như là nội hỏa thịnh vượng, cần trút ra ngoài hết!


 


Liễu lang trung gà mờ càng xem trong lòng càng hoang mang, qua thêm mấy ngày, có chút nản lòng thoái chí, mất đi nhiệt huyết ban đầu.


 


Mấy ngày liền tuyết rơi cuối cùng hôm đó tuyết cũng ngừng rơi, nàng bảo Phạm Hổ dẫn theo mấy tiểu nhị quét dọn tuyết trước cửa.


 


Nàng đặt sách xuống, vận động cổ, quyết định đến tủ thuốc phối trà giúp tinh thần tỉnh táo uống.


 


Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng bánh xe xe ngựa truyền đến, Miên Đường nâng mắt lên nhìn thì hóa ra có một chiếc xe ngựa ngừng ở trước hiệu thuốc.


 


Một bà mụ mồ hôi nhễ nhại chạy vào hỏi: “Lang trung của tiệm đâu? Mau đến xem cho phu nhân nhà ta, nàng… nàng bị khó sinh…”


 


Miên Đường vội nói: “Hiệu thuốc của bọn ta không có lang trung, ma ma mau tìm nơi khác đi, tránh chậm trễ…”


 


Bà mụ kia nhìn tư thế bốc thuốc của Miên Đường, cảm thấy nàng thông hiểu y thuật, ùm một cái quỳ xuống trước mặt Miên Đường: “Tuyết rơi đã nhiều ngày, bọn ta thật sự không đi xa được, hơn nữa nghe nói gần đây cũng chỉ có mỗi hiệu thuốc của ngài, mong nương tử ra tay cứu giúp phu nhân của bọn ta!”


 


Không phải Liễu Miên Đường không muốn giúp, nàng biết tự lượng sức mình, nếu cố giúp, chắc chắn sẽ một xác hai mạng.


 


Việc cấp bách là phải tìm được người biết y thuật chân chính đến. Liễu Miên Đường bước nhanh đến trước xe ngựa, vén rèm lên thì thấy quả thật bên trong có một nữ tử trẻ tuổi đang nằm trong chăn, phần bụng nhô cao, đang đau đớn kêu rên.


 


Thấy tình hình này, Miên Đường không chần chừ nữa, lập tức kêu tiểu nhị đến Kim Giáp Quan, tìm Triệu tiên sinh tới cứu người.


 


Nếu như nhớ không sai, Triệu Tuyền nói sau khi giao lương thảo, y sẽ quay về Chân Châu. Chắc chắn y phải đi qua Vũ Ninh Quan.


 


Nhiều ngày qua chưa thấy có đoàn xe nào đi qua, cho nên Liễu Miên Đường chắc chắn Triệu tiên sinh vẫn chưa đi, nếu ông trời thương tình, nói không chừng trên đường đến Kim Giáp Quan có thể gặp được Triệu tiên sinh!


 


Trước đây tiểu nhị kia là ám vệ ở phố Bắc, bây giờ từ sáng chuyển vào tối, kiêm làm tiểu nhị, đối với chuyện cưỡi ngựa tất nhiên là vô cùng thông thạo, lập tức lĩnh mệnh, xoay người phóng lên ngựa, đi đến Kim Giáp Quan mời người.


 


Còn Miên Đường thì bảo vị ma ma nọ đỡ phu nhân của mình xuống xe ngựa, đến sương phòng sau hiệu thuốc nghỉ ngơi.


 


Không thì với thời tiết giá rét bên ngoài, chắc chắn vị phu nhân sắp sinh kia không chịu nổi.


 


Đúng lúc này, có lẽ do di chuyển mạnh, nương tử mang thai kia đau đến nhíu mày, không tự chủ được nói một câu, Miên Đường nghe rõ câu đó không phải là tiếng Hán Trung Nguyên mà dường như là tiếng man nhân quan ngoại.


 


Sau khi thai phụ nói xong, lập tức sắc mặt ma ma đỡ nàng ta trắng bệch.


 


Phu nhân nhà bà không phải là nữ tử Trung Nguyên, cũng vì điểm này mà bà đỡ lành nghề đó cũng không thích đỡ đẻ cho nàng ta.


 


Giờ man nhân quan ngoại công thành đoạt đất, không biết đã giết bao nhiêu dân vùng biên giới. Bách tính ở thôn trấn biên quan, nhắc đến là biến sắc, hận những người dị tộc đó đến thấu xương.


 


Cho nên dù có cầm vàng ròng bạc trắng, người bình thường cũng không thích đỡ đẻ cho phu nhân, huống chi trong tay các nàng không dư nhiều bạc, cuối cùng ma ma nọ chỉ có thể tự mình đỡ đẻ cho phu nhân để tiết kiệm.


 


Có điều phu nhân mang thai con đầu lòng, không biết thai nhầm vị trí hay vì nguyên nhân gì mà giằng co hồi lâu vẫn chưa sinh được con. Ma ma kia hết cách, lúc này mới lên xe ngựa ra ngoài tìm người.


 


Ai ngờ trong một chốc phu nhân đau quá không nhịn được nói tiếng man, nếu bà chủ hiệu thuốc đuổi bọn bà ra ngoài thế thì phải làm sao bây giờ?


 


Người ở bên cạnh nhìn vị thai phụ kia, tuy trông thanh tú nhưng giữa mày quả nhiên có chút khác với người Hán.


 


Nhưng điều khiến cho ma ma kia không ngờ chính là, sau khi Miên Đường ngẩn người vẫn cho bọn bà vào sương phòng chờ như cũ, hơn nữa còn thân thiết mang đến cho nữ tử có thai nọ một bát nước đường đỏ để nàng ấy có chút sức.


 


Nữ tử đó cũng biết vừa rồi mình lỡ lời, cho nên sau khi nhìn Miên Đường đầy cảm kích thì không nói gì nữa, chỉ cắn mu bàn tay của mình, âm thầm chịu đựng đau đớn.


 


Thật ra vừa rồi Miên Đường sửng sốt, không phải là ghét nữ tử này là man nhân quan ngoại mà nàng kinh ngạc tại sao mình nghe hiểu nữ tử này nói gì!


 


Cho đến bây giờ Miên Đường vẫn không nhớ trước đây mình đã từng học tiếng man. Nhưng tại sao vừa rồi nàng nghe hiểu nàng kia nói rằng “Nếu ta không xong…”


 


Phút chốc Miên Đường nghi ngờ rằng mình gặp ảo giác nhưng ngược lại thì nàng hy vọng nữ tử này nói nhiều thêm nữa.


 


Có lẽ là đau quá nên sau khi nàng kia cố gắng chịu đựng thì lại bắt đầu đau đớn, hơn nữa còn nói chuyện với ma ma ở bân cạnh.


 


Lần này Miên Đường ở bên cạnh nghe rất rõ. Nàng kia rưng rưng nước mắt nói “Ta không xong, mong người mổ bụng ta ra, có lẽ đứa nhỏ trong bụng ta có thể sống sót…”


 


Xem ra nữ tử này không chịu nổi nữa, muốn bỏ mẹ cứu con, để con mình có thể sống sót.


 


Chẳng qua lời đó khiến người nghe được thấy lo lắng, làm người ta có khuynh hướng rơi lệ. Nhất thời Miên Đường cảm xúc dâng trào, đột nhiên mở miệng đáp: “Tại sao bỏ cuộc sớm thế, ngươi cố gắng lên, lang trung sắp đến rồi, chắc chắn y sẽ đảm bảo bình an cho mẹ con các ngươi…”


 


Nói xong câu này, đừng nói người khác, đến chính Miên Đường còn ngây người —— trời ạ, tại sao nàng có thể nói lưu loát tiếng dị tộc vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.