Kiều Tàng

Chương 65



Lục Tiễn sốt ruột đến nỗi có thể phi lên mái nhà, thế nhưng lại không thể kể nỗi khổ này cho người khác biết được. Lúc người của Hoài Dương vương gọi ông đi, ông chỉ đành đâm theo lao.

Lần này gặp lại Hoài Dương vương, hắn đã không còn mang dáng vẻ như ở gia yến lần trước. Vương gia ngồi sau án thư chất đầy công văn, đầu đội ngọc quan lưng đeo thắt lưng vàng, đôi mày rậm chau lại, cúi đầu phê công văn, dáng vẻ quên ăn quên ngủ.

Lục Tiễn đi vào quỳ xuống thỉnh an vương gia nhưng đã qua nửa ngày rồi mà không thấy Hoài Dương vương ngẩng đầu, đành thấp thỏm quỳ gối ở đó.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Qua nửa ngày, Hoài Dương vương mới ngẩng đầu, thản nhiên nói: “Sao Lục tiên sinh còn quỳ? Thỉnh mau đứng lên.”

Lục Tiễn biết, Hoài Dương vương đây là đang ra đòn phủ đầu với ông. Có điều ông chỉ là một tiểu dân, ở trước mặt vương gia tôn quý ông là cái thá gì? Đành vội tạ ơn nhưng lại không dám đứng lên.

Thôi Hành Chu phất tay, bảo Mạc Như mang ghế dựa đến cho Lục Tiễn ngồi.

Lúc này Lục Tiễn mới đứng dậy, dựa mông vào thành ghế, khó khăn lắm mới ngồi xuống.

Thôi Hành Chu gần gũi hỏi thương thế lúc trước của Lục Tiễn như thế nào, lại hỏi thăm ông cụ Lục có khỏe không.

Đến khi chẳng còn chuyện nhà để tán gẫu nữa, Lục Tiễn không chịu nổi lên tiếng trước: “Cháu tiểu dân không hiểu chuyện, làm phiền vương gia đã lâu, hôm nay tiểu dân nghĩ nên đưa nàng về nhà thôi, tránh ảnh hưởng vương gia tĩnh dưỡng.”

Thôi Hành Chu cười nói: “Nàng lo lắng cho chân bị thương của ta nên mới đến gặp ta, không tính là quấy rầy. Ta nuôi nàng cũng chẳng phải ngày một ngày hai, thêm mấy ngày nữa cũng không sao…”

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Nói kiểu này làm người ta không biết nên tiếp lời như thế nào. Lục Tiễn bất chấp,  không tiếp lờ, nói tiếp: “Nếu như không có việc gì, tiểu nhân cáo từ, lập tức đưa cháu  gái cáo lui.”

Thôi Hành Chu dựa vào ghế, gõ ngón tay lên mặt bàn nói: “Nghe nói gần đây bà mối liên tục gõ cửa Lục gia, Lục tiên sinh vội vã quay về như thế là muốn tiếp tục tìm mối cho Miên Đường?”

Lục Tiễn hoảng hốt, kỳ lạ là không biết sao Hoài Dương vương biết ý định của Lục gia. Ông không rõ ý của Hoài Dương vương, cúi đầu nói: “Không phải thế, sợ lão nhân gia ở nhà lo lắng thôi…”

Thôi Hành Chu gật gật đầu: “Vậy là tốt rồi, người khác không biết nhưng Lục tiên sinh đã biết rõ mọi chuyện, Miên Đường và ta chỉ thiếu bái thiên địa. Hai năm làm phu thê ân ái há có thể để người ta nói quên là quên? Nàng ở yên ở Lục gia thì tốt, nhưng nếu có người im hơi lặng tiếng gả nàng đi, hỏi mặt mũi bổn vương để ở đâu?”

Lục Tiễn không phải là người giỏi ăn nói, mặc dù cảm thấy lời Hoài Dương vương nói có hơi vô lý nhưng nhất thời không biết nên phản bác như thế nào, hơn nữa lời vương gia nói rất chuẩn xác, có chút có lý.

Nhưng… Theo ý hắn thì, chẳng phải muốn Miên Đường làm gái lỡ thì cả đời, không thể gả đi ư?

Vì thế ông láy hết dũng khí nói: “Hôn sự của Miên Đường, tiểu nhân cũng không thể làm chủ, phụ thuộc vào ý của lão nhân gia. Vương gia cũng nói, Miên Đường và ngài không bái thiên địa, nói khó nghe chút… Chính là… Chính là không phải phu thê thật sự, đâu tính không giữ lời. Chẳng phải ban đầu vương gia cũng đã cho Miên Đường về nhà, sau này cưới gả tự do, không ai nợ ai sao?”

Thôi Hành Chu nhíu mày, lạnh lùng nói: “Ngươi là trưởng bối của Miên Đường, sao có thể hắt bát nước bẩn lên người cô nương nhà mình như thế? Huống chi Miên Đường là người rất đoan trang, nếu nàng biết ngươi nói như vậy chẳng phải vô cùng đau lòng ư? Vả lại ngươi biết rõ nàng đã gả cho ta mà còn quyết ý muốn gả nàng cho nam nhân khác, lòng dạ gì thế? Nếu trượng phu sau này của nàng biết chuyện gây khó dễ cho nàng thì thế nào?”

Đương nhiên Lục Tiễn biết bây giờ Miên Đường khó xử, có điều nam nhân trên đời này có chết sạch, Miên Đường cũng không thể gả cho Hoài Dương vương!

Nếu mai sau Thôi Hành Chu biết chuyện Miên Đường làm lúc trước… Lục Tiễn nghĩ thôi mà trán đổ đầy mồ hôi lạnh.

Ngụy biện là thế nhưng ông không nói lại Hoài Dương vương, nhất thời nóng nảy, tính giang hồ nổi lên, trừng mắt hỏi: “Thế ý của vương gia đây là muốn Miên Đường nhà ta ở vậy tới chết sao?”

Thôi Hành Chu phất tay kêu Mạc Như rót cho Lục Tiễn một ly trà: “Theo Lục tiên sinh nói thì Miên Đường và bổn vương chỉ tạm thời cãi nhau. Nàng không thể hành động theo cảm tình, mãi không quan tâm tới bổn vương đúng không? Chỉ là hiện giờ bổn vương công vụ bận rộn, tạm không rảnh lo việc tư, nhưng nếu bổn vương cúc cung tận tụy vì nước mà để người khác tính kế làm lỡ mất nữ nhân của mình, dù bổn vương có xuống hoàng tuyền cũng tuyệt đối không chấp nhận việc này!”

Nói một hồi, đây là đậy nắp quan tài mới đinh luận*, đại khái ý tứ là, có thể chạy lấy người nhưng không được gả đi!

*盖棺定论:  Muốn đánh giá ai tốt xấu, công tội thế nào, phải chờ khi người ấy chết đã.

Sau khi Lục Tiễn rời khỏi thư phòng của Hoài Dương vương, Mạc Như dẫn ông đi đến một viện trong hành quán, ông đi vào thì thấy Miên Đường đang tháo nẹp tay chân xuống.

Đã qua nhiều ngày, tay nàng chân tương đối có lực hơn trước, tuy không thể khỏe như trước lúc bị thương nhưng vẫn dư sức đáp ứng được sinh hoạt hằng ngày.

Có điều sợ gân tay gân chân lại lệch vị trí cho nên vẫn luôn cố định, giờ đã đỡ hơn, để nẹp lại không tiện lắm, nàng dứt khoát tháo thanh nẹp xuống trước.

Lục Tiễn chẳng buồn hỏi thăm tay chân Miên Đường, vội vã nói: “Tại sao con lại đến chỗ này của hắn? Con có biết vừa rồi hắn nói gì với ta không?”

Miên Đường kêu thị nữ hầu hạ lui xuống trước, đợi trong phòng không có người ngoài mới nói với Đại cữu cữu: “Dù vương gia có nói cái gì, cữu cữu xem như hắn đang đánh rắm là được. Con đã bảo Bích Thảo và Phương Hiết thu dọn đồ đạc rồi, lúc nào cũng có thể quay lại Tây Châu.”

Lục Tiễn vỗ đùi nói: “Hắn chính là Hoài Dương vương! Chúng ta chỉ là bá tánh bình thường, người ta nói một câu là như sét đánh giữa trời, chúng ta làm sao có thể xem như cái rắm? Hắn… Ý của hắn là không được gả con cho người khác!”

Sáng sớm Miên Đường đã nghe thấy mấy lời ngang ngược của Thôi Hành Chu nên nàng không bất ngờ lắm. Nàng vừa xếp quần áo, vừa trưng ra vẻ mặt ôn hoà nói với Đại cữu cữu: “Hắn chỉ là muốn giành lại mặt mũi thôi. Lúc trước khi còn ở Vũ Ninh Quan con không nên rời đi trước, đợi hắn mở miệng đuổi đi có phải tốt hơn không. Bây giờ làm vương gia mất hết mặt mũi, không chịu được cảnh bị người khác vứt bỏ, có sao cũng phải tìm lại chút thể diện. Hắn cũng lớn tuổi rồi, sau khi chiến sự Tây Bắc kết thúc, tự mẫu thân hắn sẽ lo hôn sự cho hắn, để hắn cưới vợ sinh con, nào còn thời gian quan tâm đến người khác?”

Miên Đường nói thì nhẹ nhàng đó, thế nhưng Lục Tiễn lại cảm thấy Thôi Hành Chu không giống như nói đùa: “Nếu hắn cứ nhớ đến con thì con sẽ không gả đi à? Nhiều ngày qua con cũng đã ở cùng hắn…”

Có mấy chuyện, làm cữu cữu không thể nào hỏi được, Lục Tiễn gấp đến độ râu vểnh hết lên.

Miên Đường tốt bụng giải vây cho Đại cữu cữu: “Nếu con biết hắn không phải phu quân của con, tất nhiên con sẽ không ở chung một phòng với hắn, giờ chỉ là đang cho hắn chút thời gian để hòa hoãn lại, từ từ tách ra là được.”

Trước đây Lục Tiễn lấy vợ theo lời cha mẹ, mấy chuyện như nữ nhi tình trường, chia ly mỗi người một hướng chẳng nghe qua bao giờ.

Thấy từ đầu đến cuối Miên Đường ung dung bình tĩnh, ông cảm thấy tình tình không nghiêm trọng như ông nghĩ, có điều không cho Miên Đường gả chồng…

“Thế nếu hắn mãi vẫn không cưới vợ, chẳng phải con không thể gả đi ư? Cô nương không so được với nam tử, để lỡ thì thì không được đâu!”

Miên Đường khẽ cười: “Đại cữu cữu lo xa rồi. Nếu tú bà hoàn lương có nhiều tiền thì chẳng thiếu nam tử trẻ tuổi vây quanh. Con lại đẹp thế này, tương lai kiếm nhiều bạc là được, nói không chừng còn có thể gặp được người tuấn tú hơn hắn…”

Lục Tiễn cảm thấy Miên Đường và mẫu thân nàng đều có cùng một tật xấu, toàn trọng bề ngoài của nam tử. Lập tức đổi đề tài, đổi thế nào thành làm thế nào nhận ra nét đẹp tâm hồn của nam tử.

Thấy Đại cữu cữu bị phân tâm, Miên Đường thầm thở phào một hơi.

Thật ra, lúc trước vội vàng chia tay với Thôi Hành Chu là việc ngoài dự đoán của nàng.

Nhưng dù có thế nào thì đời này nàng và hắn không có duyên rồi. Mấy ngày nay cùng lắm chỉ là khoảng thời gian tươi đẹp ngắn ngủi như hoa trong gương trăng trong nước, để lại cho nhau chút ký ức mà thôi.

Nếu chân hắn không có gì đáng ngại, vậy nàng cũng yên tâm.

Sau này, nàng sẽ nhớ rằng Thôi Hành Chu không phải là Thôi Cửu nghèo túng nữa. Nam nhân này chắc chắn làm nên chuyện lớn, hắn sống có bình yên vui vẻ không không cần nàng bận tâm.

Lần này mình nhiều chuyện chạy tới đây chọc phải hắn, lần sau phải nhớ kỹ, cứ mặc kệ hắn là được.

Theo ý của Đại cữu cữu Lục Tiễn là muốn đi ngay lập tức.

Nhưng Thôi Hành Chu lại bảo Đại cữu cữu ở lại thêm mấy ngày, hưởng thụ mỹ thực và ôn tuyền ở U Châu.

Chiến sự ở Tây Bắc đã xảy ra biến hóa.

Lâm Tư Nguyệt ―― cũng chính là vương nữ chính thức được Đại Yến sắc phong có tên thật là Thuần Nguyệt, trở thành nữ Thiền Vu của Man tộc. Còn A Cốt Phiến bị thuộc hạ của Thôi Hành Chu truy kích chạy trốn đến tuyết sơn phía Bắc, sớm bại trước thời tiết rồi.

Thôi Hành Chu không cần đến một năm đã thanh trừng Tây Bắc, chiến công hiển hách. Theo lý hẳn là phải hồi triều báo cáo, cũng như giao lại quân quyền.

Nhưng do chân bị thương hắn mới có thể danh chính ngôn thuận ở lại U Châu chữa thương, tận hưởng rảnh rỗi hiếm có gần một năm.

Mặc dù bây giờ chỉ mới đầu tháng hai nhưng vì U Châu nằm trong thung lũng, mùa xuân ôn hòa ấm áp hơn nơi khác. Sườn dốc ngoài thành U Châu hoa bướm tràn ngập núi đồi.

Màu tím phủ khắp sườn núi tạo thành biển hoa mênh mông, kéo tới rất nhiều nam nữ lứa đôi đến chơi, thấy những khóm hoa nở rộ nên trải chiếu, ngồi dưới đất, uống rượu ngon ăn món ăn lạnh tự mang tới, thưởng thức cảnh xuân tươi đẹp.

Hoài Dương vương cải trang đi phía trước, tuy dẫn theo nhiều tôi tớ nhưng không khác gì đám nhà giàu rủ rê nhau đi chơi.

Chỉ là chân hắn bị thương không đi nhanh được, vẫn chống quải trượng như trước.

Nhìn từ xa, công tử tuấn tú đầu đội ngọc quan mặc nho sam nhưng lại bước đi khập khiễng khiến cho người ta thấy mà tiếc cho.

Còn vị cô nương mặc bạch sam đứng bên cạnh công tử có khí chất không tầm thường kia khiến cho người ta không rời mắt được.

Ngày xuân nữ tử ham làm đẹp, thích mặc váy áo lộng lẫy. Đáng tiếc màu áo và hoa bị trùng, váy áo quá lộng lẫy ngược lại không tạo được cảm giác rực rỡ.

Màu trắng đứng giữa biển hoa tím rất hợp, hơn nữa eo mỹ nhân lại thon, mái tóc đen búi cao, lúc ngoái đầu lại ngóng nhìn làm cho người nhìn đều nín thở, cảm giác như thấy thần tiên xuất hiện trong biển hoa.

Lục Tiễn không đi qua cùng mà ngồi trên chiếu ở cách hai người bọn họ không xa.

Cặp đôi đứng ở bờ sông không biết đang nói cái gì mà Miên Đường chọc cho Hoài Dương vương thoải mái cười to một trận, thế nhưng trông cháu gái mình có vẻ như rất bực.

Tiếp đó Hoài Dương vương làm hành động không phù hợp lễ giáo, đưa tay nắm tay Miên Đường đung đưa qua lại giống như dỗ trẻ con.

Lục Tiễn thấy mà sốt ruột, lập tức đứng lên chuẩn bị đi sang tách hai người ra.

Ông còn chưa nhấc người đứng lên đã bị sai vặt Mạc Như ở bên cạnh làm vướng tay vướng chân: “Ôi, Lục tiên sinh, ta mới hâm nóng rượu lại cho ngài, nhân lúc còn nóng ngài mau uống đi!”

Lục Tiễn gấp đến độ nói chuyện lắp bắp: “Uống… Uống… Uống cái gì mà uống! Hắn… Hắn nắm… Nắm…”

Mạc Như nhìn theo hướng ông chỉ tay, lúc này vương gia không nắm tay Liễu tiểu thư nữa, mà cùng nhau ngồi bên bờ sông, cầm nhánh cây viết cái gì đó trên bờ sông.

Hai người kề sát đầu nhau, không biết đang thì thầm cái gì, dáng vẻ y hệt nam thanh nữ tú hẹn hò du ngoạn ngày xuân.

Mạc Như nhìn nhìn, cảm thấy đôi này rất đẹp, quay đầu lại nói với Lục Tiễn: “Nói một câu không xuôi tai, lúc trước ở Võ Ninh Quan, nếu không phải lão tiên sinh ngài đột nhiên xuất hiện thì vương gia bọn ta và Liễu tiểu thư đã tốt rồi. Kết quả ngài làm rối tung mọi thứ, ngài chẳng nói chẳng rằng đã lén lút đưa người đi… Khiến cho vương gia bọn ta ngày đêm mất ngủ! May mà vương gia nhà bọn ta là người tài giỏi, có quyết tâm, năng lực mạnh, đánh bọn Man nhân chạy trối chết, nói cách khác, chỉ với việc ngài im hơi lặng tiếng đưa Liễu cô nương đi, làm loạn tinh thần của vương gia là có thể trị ngài tội đảo loạn quân tâm!”

Lục Tiễn làm người ngay thẳng, bị Mạc Như nói giận đến thở không thông, nghẹn ở đó: “Trị… Trị…”

Bích Thảo ở bên cạnh nghe thế không lờ nữa lập tức đỡ lời cho đại gia nhà mình: “Trị cái đầu quỷ ngươi! Vương gia nhà các ngươi đối xử khách sáo với đại gia nhà ta thế mà tiểu quỷ ngươi lại lên mặt bài bố người ta! Xin hỏi Mạc gia, bây giờ ngài là tướng quân hay là nguyên soái, sao mở miệng ngậm miệng toàn là trị tội người khác?”

Mạc Như không phục, lập tức đấu võ mồm với Bích Thảo.

Cuối cùng Lý ma ma trầm mặt xuống, thấp giọng nói: “Chẳng ra cái gì! Làm ồn nữa thì tự quay về chịu đòn đi!” Lúc này bọn họ mới ngừng đấu võ mồm.

Lúc này Lục Tiễn ngước nhìn lên, hai người kia đã đi khá xa. Ông bước đến chỗ ven sông vừa rồi, nhìn thấy một bài thơ rồng bay phượng múa dưới đất: “Tạc dạ u mộng vị thập khởi, chích kí cô đăng ánh vi quang. Trọng phùng như khích diệc đoản tạm, cố phán tha nhật yến thành song*…”

*U mộng đêm qua vẫn còn đó, nhớ ánh đèn lẻ loi nhạt mờ. Tương phùng ngắn ngủi chẳng tày gang, mong ngày yến kết thành đôi.

Bài thơ đó cũng thật du dương!

Khi Lục Tiễn còn trẻ không có kiểu làm thơ trêu ghẹo tiểu cô nương. Cha ông từng nói, văn nhân thối tha là người không biết xấu hổ nhất, tình cảm nam nữ vốn nên thầm lặng thế mà lại viết ra trắng trợn, làm không tốt còn để lại danh ngôn thiên cổ bị người người truyền miệng.

Có thể viết ra mấy lời lẽ thối tha chẳng phải thứ đứng đắn gì!

Hiện giờ xem ra, lão nhân gia nhà ông đúng là sáng suốt. Thế mà tiểu cô nương trẻ tuổi đều cố tình mắc cái bẫy này.

Lục Tiễn sợ cháu gái mình lại lần nữa bị bài thơ hủ lậu của Hoài Dương vương làm cho đầu óc mê muội choáng váng, nhất thời không chịu nổi sự quấn quýt của hắn mà  xuống nước đồng ý làm thiếp của hắn.

Thật ra bài thơ mới vừa rồi Hoài Dương vương viết trên bãi bùn là do cảm xúc dâng trào mà viết ra. Trước kia biểu muội viết thơ đưa tình dưới trăng cho hắn, hắn còn tỏ vẻ không kiên nhẫn, nào có thời gian rảnh rỗi ấp ủ mấy thứ này.

Bây giờ hắn mới nhận ra, khi mình viết bài thơ đưa tình này cũng có thể đặt bút thành văn.

Đáng tiếc Miên Đường lại không thấy cảm kích, sau khi đọc thơ ngược lại còn không vui.

“Phồng má mãi sắp thành cái bánh bao rồi, không phải nói hôm nay đi chơi chỉ nghĩ đến mấy chuyện vui không nhắc đến chuyện không vui à?” Thôi Hành Chu nắm tay nàng, vừa đi vừa nói.

Thật sự thì khi Miên Đường giận cũng rất đẹp, sóng sông lấp lánh lướt qua khuôn mặt nàng, gương mặt nàng cũng bị ánh sáng bao phủ.

Miên Đường thở dài một hơi nói: “Việc ở tiêu cục quá nhiều, có rất nhiều việc ta phải đích thân xử lý, không thể trì hoãn nữa, mong vương gia thông cảm, cho phép ngày mai ta quay về cùng Đại cữu cữu.”

Thôi Hành Chu tạm dừng bước, nói: “Không phải đã nói ở lại một thời gian ư?”

Miên Đường cúi đầu, rũ mắt nói: “Chỉ có mình vương gia nói, ta đâu có đồng ý.”

Thôi Hành Chu kéo dài giọng nói: “Trước kia mỗi lần ta phải đi nàng đều nhất quyết không cho, giờ nàng làm sao vậy? Mong sao chạy khỏi ta thật nhanh…”

Miên Đường quay mặt đi chỗ khác, lạnh lùng nói: “Trước kia có người ngốc, bị lừa mà cũng không biết. Bây giờ đồ ngốc này đã lớn thêm một tuổi, không còn ngốc nữa. Nếu vương gia thấy không thoải mái muốn tìm ai đó, dựa vào bề ngoài tài hoa của vương gia thế nào cũng có người sẵn sàng may áo nấu cơm, cử án tề mi* với ngài.”

*Nâng khay ngang mày, vợ chồng tôn trọng nhau.

Thôi Hành Chu hít một hơi, trong lòng biết nói tới đề tài này, mình không nói thắng nổi, vì thế giọng điệu hòa hoãn lại, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, nói: “Được rồi, lúc trước là ta sai, không nên lừa gạt nàng. Nếu nàng muốn đi, ta cũng không giữ lại. Dù sao thì không bao lâu nữa ta cũng sẽ đi Tây Châu… Nàng không cần suy nghĩ gì cả, mọi chuyện sau này để ta sắp xếp. Đợi khi chúng ta trở về Chân Châu, mọi chuyện sẽ khiến nàng vui…”

Miên Đường không nói gì, dù sao thì nàng có liều chết cũng không theo hắn quay về Chân Châu. Nếu hắn vẫn có ý nghĩ muốn cưới nàng làm thiếp, tương lai cũng có ngày hết hy vọng thôi.

Ngày hôm sau, Miên Đường cùng Đại cữu cữu lên thuyền rời đi. Khác với lần không từ mà biệt ở Vũ Ninh Quan, lần này Thôi Hành Chu đích thân đưa hai người đến bến tàu.

“Lần này ta bảo Lý ma ma về với nàng.” Thôi Hành Chu chỉ vào Lý ma ma đeo túi trên lưng đứng bên cạnh nói.

Miên Đường nghe hắn nói muốn để Lý ma ma đi theo nàng, lập tức há mồm nói: “Không cần đâu, Lục gia không phải không có hạ nhân, ta cũng không thiếu người hầu hạ.”

Giờ nàng đã biết Lý ma ma chính là tai mắt Thôi Hành Chu dùng để giám thị mình, cho nên dù lão bà tử có nấu cơm ngon, nàng cũng không cần!

Thế nhưng Thôi Hành Chu lại nói: “Không thiếu người hầu hạ vậy tại sao nàng để mình gầy thế này? Hay thèm ăn mấy món sở trường của Lý ma ma nhưng lại ngại tay nghề của đầu bếp Lục phủ các nàng không tinh? Hiện tại cho người thật về với nàng, nàng muốn ăn cái gì cũng được. Vả lại… Muốn học lễ nghi, cũng có ma ma tận tâm dạy nàng. Cô nương không thể chỉ học quyền cước mà không biết lễ nghi.”

Miên Đường nghe thế, khách sáo nói rằng, mình là dân tiêu cục, nếu mà uống trà bằng tách trà với bọn tiểu nhị phía dưới thì có vẻ kiêu căng quá, uống bằng bát lớn uống nhanh hơn. Mấy lễ nghi Lý ma ma dạy chỉ để tiểu thư và các phu nhân dùng khi tham gia tiệc trà, còn nàng thì hẳn sau này không cần dùng đến.

Thôi Hành Chu thấy nàng làm ngược lại ý mình, đen mặt nói: “Tóm lại, đã giao người cho nàng. Nếu nàng không vừa ý thì nàng tìm người môi giới bán bà đi.”

Khi Hoài Dương vương nói lời này, Lý ma ma đứng ở bên cạnh đứng thẳng sống lưng, dù vương gia nói muốn bán bà cho người môi giới, đuôi lông mày bà còn chẳng động đậy lấy một cái.

Quả nhiên là có phong thái của đại ma ma vương phủ, không quan tâm thiệt hơn, mưa gió không loạn!

Lão bà chỉ nhìn Liễu tiểu thư bằng sâu thẳm, mặt cũng đen đi.

Miên Đường cảm thấy Lý ma ma lớn tuổi rồi, bị hoảng cũng không tốt, lập tức quay đầu nói với bà: “Vương gia nói đùa thôi, làm sao ta có thể bán ma ma…”

Lý ma ma cung kính hành lễ, nói: “Vương gia nói rất đúng, nếu tiểu thư cảm thấy nô tỳ không đủ lòng trung thành làm hết phận sự, đừng nói bán đi, đánh chết cũng nên!”

Đánh chết hạ nhân đang sống sờ sờ, chắc là tuyệt học gia truyền của mấy vương hầu nhà cao cửa rộng, Lý ma ma nói như ăn đậu rang, âm thanh giòn tan.

Phương Hiết và Bích Thảo nghe thấy vậy cố sức rúc cổ vào.

Bởi vì lúc trước khi Lý ma ma dạy dỗ mấy nàng ta, hay nói rằng nếu diễn xuất của bọn nàng ta không tiến bộ, khi vào vương phủ hầu trạch, sáng sớm đã bị cuốn chiếu vứt vào bãi tha ma!

Trước đây bọn nàng ta cho rằng Lý ma ma nói đùa, hiện tại mới hậu tri hậu giác nhớ ra khi Lý ma ma nói lời này bừng bừng sát khí.

Nghĩ đến lần này phải dẫn theo bà tử mặt đen này, hai cái tiểu nha đầu muốn khóc ra máu.

Tiếp đó, Hoài Dương vương không yên lòng dặn dò một hồi.

Quan trọng nhất là nhận được thư của hắn phải trả lời ngay. Hành vi không nhận thư của hắn giống như lúc trước tuyệt đối không thể chấp nhận được!

Sau một hồi vất vả mới lên được thuyền, Lục Tiễn nhìn Hoài Dương vương vẫn còn đứng ở bến tàu không đi, nghĩ lại mà phát sợ hỏi Miên Đường: “Con nói xem, vương gia có hoàn toàn buông tay không?”

Miên Đường không nói gì, chỉ đi tới mũi thuyền, trầm mặc nhìn hàng bọt sóng hai bên thuyền.

Hắn không buông tay, đó là chuyện của hắn. Mình phải tự lên kế hoạch cho cuộc sống của mình.

Sau khi quay về, nàng muốn cố gắng tích góp bạc.

Bởi vì bị hắn liên lụy trở thành gái lỡ thì không đáng sợ, đáng sợ là khi già lại còn nghèo.

Nghĩ vậy, lần này chia xa, nàng không ngoài mặt điềm tĩnh mà nội tâm nặng nề như lần đầu tiên.

Cho nên xem ra, đề nghị từ từ làm quen với việc chia lìa của Thôi Hành Chu đúng là có chút hiệu quả. Miên Đường chỉ cảm thấy nếu không trở về thì việc phải làm chất thành núi mất.

Thuyền đi băng băng một nước, qua mấy ngày đã tới địa giới Tây Châu.

Do lúc Miên Đường đi, nói là mình đi xử lý việc của tiêu cục, tuy khiến cho lão gia tử lo lắng nhưng hợp tình hợp lý. Chỉ có đại gia mang vẻ hết sức lo lắng đi ra ngoài, còn những người khác không cảm thấy gì lạ.

Chỉ là lần này Liễu cô nương trở về, lại đưa ma ma mặt đen về. Khiến cho Lục Thanh Anh không nhịn được dẩu miệng nói: “Khí thế này đúng là càng ngày càng lớn, có hai nha hoàn rồi còn không đủ hầu hạ, thế mà lại mua thêm một bà tử! Ta thấy nàng còn giống tiểu thư nhà quan hơn cháu gái của Huyện thái gia!”

Lúc đó cả nhà Nhị phòng đang ở ăn cơm. Lục Mộ nghe con gái nói bậy, không khỏi trừng mắt nói: “Triệu hầu gia kia coi trọng Miên Đường. Đợi nàng trở thành quý thiếp Hầu phủ, tất nhiên là có phong thái hơn cháu gái của Huyện thái gia! Biểu tỷ con rất giỏi giang nhưng nếu con nói như bậy ở trước mặt nàng, nàng sẽ khinh thường con đấy!”

Lục Thanh Anh bĩu môi nói: “Cha nghĩ hay quá, Hầu gia kia nhìn trúng là đưa nàng vào phủ chắc? Con nghe Phạm công tử nói, trong nhà Triệu công tử cực kỳ nhiều thiếp thất, cái gì mà quý không quý, người nhiều thì thành ti tiện… Nói không chừng, hầu gia chỉ muốn chơi bời với nàng thôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.