Kiêu Thần

Quyển 2 - Chương 13: Phá đám đương nhiên ăn phát tát.





- Lâm cử nhân và mọi người đi rồi, có việc nên rời thành rồi.
Huyện uý vẫn không biết trước khi hắn tới đây đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy bốn tên thích khách bị những hộ vệ của văn sĩ trung niên tóm lại, thấy Lương tri huyện hỏi Lâm Phược, rồi không để ý gì nói:
- Trong huyện ít người, bên cạnh Lâm cử nhân có một thủ lĩnh của Hương doanh ở bến Thượng Lâm làm tuỳ tùng, đi ra ngoài thành cũng không phải lo sợ bọn đồng đảng của thích khách nữa.

- Sao ngươi lại để Lâm cử nhân đi vậy?
Lâm Tả Nhâm tức giận dậm chân nói:
- Bốn tên thích khách vừa nãy giả danh làm những cửu vạn may mà Lâm cử nhân phát hiện ra, sao ngươi lại để Lâm cử nhân đi chứ?
Trong lòng lại nghĩ đi rồi cũng tốt, không thì mở mồm nói tiếng cảm ơn tới Lâm Phược thì có vẻ làm khó bản thân rồi.

- Cái gã con cháu của Lâm gia vừa nãy là cử nhân sao.
Văn sĩ trung niên hỏi.

- Đó là tân cử nhân của kỳ thi hương lần này.
Lương Tả Nhâm nói:
- Người trong huyện đều nói hắn là một thư sinh yếu ớt, không ngờ hôm nay lại chịu ơn cứu mạng của hắn…

- Á, hắn là người mà huynh nói từ cõi chết trở về trong vụ cướp ắn ở huyện Bạch Sa đó sao?

Văn sĩ trung niên kinh ngạc nói:
- Nhìn bộ dạng hắn, không giống như thư sinh yếu ớt, phải gặp hắn để cảm ơn ơn cứu mạng của hắn.

Trong lòng văn sĩ trung niên biết rõ cái gọi là’ kiêu ngạo ương ngạnh’ của Lâm cử nhân không chỉ là ơn cứu mạng đối với bọn họ, kế hoạch hành sự của bốn tên thích khách này rất chu đáo, nói lời khiêu khích rồi động thủ đánh tới, trước mắt để tách ba tên hộ vệ ra, rồi để ba tên thích khách kia lấy binh khí hành động, nếu không phải Lâm Phược phát giác ra thì có lẽ đã trúng bài của bọn chúng rồi, không biết chừng bốn gã thích khách sẽ chiếm thế thượng phong rồi.

Đang hình dung để miêu tả sơ lược chuyện vừa rồi, Lương Tả Nhâm có chút khó hiểu. Con trai của văn sĩ trung niên, tên thanh niên nói:
- Trước mắt quan trọng nhất vẫn là truy tìm đồng đảng của thích khách, hơn nữa chúng ta và Lâm gia cũng không phải là xa lạ…
Hắn bị đánh vài cước, khuôn mặt tuấn tú kia lúc này sưng phồng lên, gã thích khách lao vào đánh hắn trên tay không có vũ khí nên rất hao sức lực và mất thời gian, Lâm Phược đã kịp thời đến hỗ trợ hộ vệ, bị đánh vài cước, cũng không có gì bất chắc lắm. Thanh niên thấy muội muội đang có tâm tư và đang nghĩ gìđó, đẩy vào vai nàng, hỏi:
- Đang nghĩ gì thế?

- Á!
Nữ nhân giả nam dường như bị giật mình, chỉ bị đẩy nhẹ một cái, mà đã giật mình kêu lên như vậy, rồi mới phát giác mình cũng định thần lại, mặt ửng đó nói:
- Không có gì, tim vẫn cứ đập thình thịch vậy.
Tây ôm lấy ngực, rõ ràng ngực bị người kia tóm lấy vẫn còn chút đau đớn.



Lúc xuất thành, cửa thành được điều động thêm một đội lính để kiểm tra nghiêm ngặt những thương gia ra vào thành, Lâm Phược và mọi người không gặp phải sự kiểm tra nào, ngồi xe lừa rời khỏi thành.

- Quả thực không ngở lại gặp thích khách, nếu trước khi chúng ta vào quán mà gây chuyện tiếp với hai gã canh cửa kia, không biết chừng đó cũng là những vị khách quý của Tri huyện đại nhân rồi.
Nói xe lừa nhưng cũng chỉ là xe kéo rồi cho lạc đà kéo đi, Trần Ân Trạch và Triệu Hổ ngồi phía trước học cách lái xe lừa, vẫn nghĩ tới chuyện ở quán trà kia.

- Có chuyện tốt vậy sao? Khách khí với bọn họ thì có thể vào được quán không?
Triệu Hổ vung roi quất lừa chạy, quay đầu hỏi Lâm Phược:
- Ngươi nói xem khách của Tri huyện Lương Tả Nhâm có quan hệ gì với Thất phu nhân chứ?
Hắn nhớ rằng tên thích khách ngồi đó nói châm biếm Thất phu nhân, không chịu nổi mới sai gã thanh niên tức giận lao tới.

Trên xe lừa được phủ một lớp cỏ khô, Lâm Phược cũng không nói gì nhã nhặn, nằm xuống lớp cỏ khô, tay đặt sau đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, trong đầu hắn cũng đang nghĩ văn sĩ trung niên kia là ai, nghe Triệu Hổ hỏi, cũng trả lời:
- Ai mà biết được, hôm khác gặp Thất phu nhân hỏi xem thế nào.
Trong lòng biết dù gì quan hệ của bọn họ và Cố gia cũng thâm thiết, sau này ắt có cơ hội gặp mặt, lại hỏi Triệu Hổ:
- Ngươi cũng đã biết Chu gia là Hoài thượng toản lâm báo, vẫn muốn theo ta tới Gian Ninh sao?

Chu Phổ ngồi ở đằng sau, miệng khẽ hát câu dân ca, chẩn rung rung theo điệu hát.

Triệu Hổ ngồi phía trước trầm ngâm giây lát, nói:
- Tú tài ngươi thường nói ở thế gian này trắng đen khó phân biệt được, quan hung hăng như phỉ, đạo tặc vẫn làđạo tặc, lúc ta ở Hương doanh đã từng nghe nói đến chuyện của Chu gia, trong lòng rất kính phục, hơn nữa, Chu gia lại cứu tú tài ngươi một mạng, ta làm sao mà không biết tốt hay xấu chứ?


Triệu Hổ nói như vậy, nếu sự quyết tâm này theo hắn đi theo con đường tăm tối, Lâm Phược cười, ôm gối đứng dậy, nói với Triệu Hổ:
- Lúc ta ở huyện Bạch Sa đã gặp phải bọn cướp phỉ, nhưng quả thật nghe câu quan hung tợn như phỉ thì hơi quá, Ân Trạch cũng không phải là cháu bên ngoại của Chu gia, cũng không phải họ Phó, hắn vốn là con cháu của thương hộ Trần gia ở Sùng Châu, tháng trước đang học ở huyện thì bọn hải tặc tới bắt làm con tin. Giang Đông Tuyển phủ sử ti nói với bên ngoài rằng vụ cướp học sinh ở huyện Sùng Châu và vụ cướp án ở huyện Bạch Sa đều do Đông Hải hải tặc vàĐộng Đình Thuỷ tặc làm, đây cũng là cách mà Giang Đông Tuyên phủ sứ ti để giảm bớt trách nhiệm của đội phòng thủ bờ biển thối nát kia, muốn Hồ Quảng gánh chút trách nhiệm, trên thực tế đây cũng là một nhánh của hải tặc Đông Hải…
Lâm Phược nói sơ qua những chuyện xảy ra ở tuần nguyệt với Triệu Hổ, để tránh cho Triệu Hổ cảm thấy quá đột ngột, đem toàn bộ công lao đổ lên đầu của Phó Thanh Hà, Chu Phổ ngồi bên cạnh nghe nói vậy chỉ thấy Lâm Phược quả khiêm cung.


Triệu Hổ làm sao mà biết được ở Tuần nguyệt Lâm Phược đã gặp phải những khó khăn thế nào, suýt chút nữa thúc xe lừa lao xuống ruộng, bỗng cầm chặt dây thừng co lại bên đường, ánh mắt trọn trừng nhìn Lâm Phược.

- Hiện giờ, ngoài Ân Trạch ở bên ta, cò những người khác đi theo Phó gia và Chu gia cùng các huynh đệ xuất hải tị nạn, có lẽ ta sẽ đem chuyện này báo cáo với quan phủ, vẫn có thể trở về bến Thượng Lâm hưởng cuộc sống phú quý suốt nửa cuộc đời sau này, chỉ có điều những thiếu niên nhà người khác sẽ phải gặp tình thế khó khăn, Đông Hải cũng sẽ gặp hung lớn. Làm sao ta có thể khoanh tay đứng nhìn đây?
Lâm Phược nói.

- Cho dù hiện nay ta đã biết chuyện này, ngươi không còn lí do gìđể ngăn cản ta cùng ngươi tới Giang Ninh nữa.
Triệu Hổ chỉ nói đúng một câu này.

Tay Lâm Phược khoát lên vai hắn, dùng lực ấn xuống, không nói gì nữa. Xem ra tính nết của Triệu Hổ thô tục, nhưng thực ra rất nghĩa hiệp, cũng rất gan dạ, chuyện thông đồng với Lưu Mã Khấu để quan phủ biết được, không phải nói nhiều cũng có rất nhiều quân bị tội đày, nếu mà là Lâm Cảnh Xương thì sẽ đi báo quan phủ ngay, cũng không dám đi theo tới Giang Ninh.

Trời đã xế chiều, xe lừa chầm chậm chạy, về tới bến Thượng Lâm, trời cũng đã sập tối, trên mạn thuyền ở nhánh sông cũng đã có những giọt sương chiều rơi xuống, những chiếc thuyền của thương nhân dừng lại nghỉ chân và những thuyền bè quá cảnh cũng không ngớt, cũng có một số chủ quán đã treo đèn lồng lên, trời đã tới hẳn, những chiếc đèn lồng cũng hiện lên sáng sủa.

Triệ thị đứngở đầu thôn thấy Lâm Phược và mọi người trở về, nói cho hắn biết ngày mai Thất phu nhân sẽ quan về quê hương Hồ Yển, lại nói:
- Các ngươi đi Giang Ninh, đi thuyền hay cưỡi ngựa? Hôm nay có những đội ngựa tới bến Thượng Lâm, nghe bọn họ nói những con ngựa này rất ổn..

- Vậy đi xem thế nào.
Lâm Phược nói, để thiếu niên Trần Ân Trạch dẫn xe lừa đi về với Triệu thị, hắn cùng với Chu Phổ, Triệu Hổ đi tới chợ bán ngựa ở đầu bến, trên đường nói với Triệu Hổ:
- Những tên bán ngựa này có lẽ là huynh đệ của Hoàn Thượng đóng giả tới, chúng ta chia nhau ở Đình Hồ, chúng ta đi xem thế nào…

Chợ ngựa nằm ở phía nam suối Thượng Lâm, gần sát với Hương doanh ở bến Thượng Lâm. Đi thuyền tới cửa suối, trời lúc đó vẫn tối mịt, xa xa nhìn thấy trước viên môn của Hương doanh ở bến Thượng Lâm có vài chiếc đèn soi rọi trong bóng tối, chợ ngựa ở phía tây lại tối hơn, hai ngọn đèn trong bóng tối này thì không có tác dụng gì lắm.

Những tên bán ngựa không giống như những thương lữ bình thường, chủ nhân về đêm cũng cùng với đám làm thuê ngủ cùng một chỗ để trông coi ngựa, không để cho người khác dắt trộm ngựa, lúc này vào chợ ngựa, có thể gặp được người đó.

Chợ ngựa náo nhiệt hơn tưởng tượng nhiều, vẫn chưa tới hàng rào ở chợ ngựa, đã nghe thấy những âm thanh ồn ào, Lâm Phược và mọi người đi tới cửa lớn, nhìn vào bên trong đều thấy những bóng người, cãi nhau không ngừng, cùng với những tiếng hí của những con lừa, nghe không rõ bên trong đang tranh cãi gì nữa.

Nhìn thấy có người từ trong đi ra, Triệu Hổ ngăn người kia lại hỏi:
- Chú em, trong đó xảy ra chuyện gì vậy?

- Triệu Hổ đại ca à, Tú tài gia cũng ở đây ạ.
Người này mượn đèn soi thấy Lâm Phược, Triệu Hổ, rồi dừng lại giải thích:

- Ba người nơi khác, dẫn theo hơn chục con ngựa tốt đến bán, huynh cũng biết, Hương doanh đang thiếu ngựa tốt, nhị công tử biết tin này, cưỡi ngựa tới đây, muốn mua toàn bộ số ngựa này. Những người bán ngựa kia chỉ đồng ý bán năm con, nói còn những còn ngựa khác thì khách bên Giang Ninh đã đặt từ trước rồi, phải đưa ngựa tới Giang Ninh, không chịu bán. Những con ngựa kia quả làm cho người khác thấy thèm, có vài con, răng, xương, màu da đều rất tốt, giữ lại để phối giống cũng rất thích hợp…

- Ngươi hiểu gì về ngựa chứ? Nghe người khác nói chứ gì?
Triệu Hổ cắt ngang lời của người kia, hỏi:
- Không bán thì thôi, sao lại cãi cọ thế kia?

Người kia gãi đầu cười, nói:
- Bọn họ muốn không bán, cũng không muốn Nhị công tử. Hơn nữa những con ngựa này rất tốt, ta dù không hiểu gì về ngựa, nghe ngựa hí giòn giã vậy, cũng biết đây là ngựa tốt, Nhị công tử thì càng hiểu hơn rồi. Nhị công tử nói ba người kia cho cái giá, hắn sẽ trả thêm ba lần giá cũ, các ngươi nói xem, con người đi hàng ngàn dặm chỉ vì tiền tài, Nhị công tử tăng giá thêm ba lần, ba người kia cũng không đồng ý, thật là không biết trời đất sao? bản chất thật cố chấp, sống chết vẫn không chịu bán, Nhị công tử tăng giá thêm sáu lần, cũng không chịu bán. Nhị công tử tức giận đến hồ đồ, khua tay rời đi, Triệu Năng dẫn theo vài người chặn ba tên bán ngựa trong đó, hôm nay ép bọn họ không muốn bán cũng phải bán.

- Sao lại nói cố chấp chứ? Nói gì tới không biết trời đất?
Triệu Hổ tát một cái vào đầu người kia, nói:
- Người ta không phải vì tiền mà mất tín nhiệm, dưới con mắt ngươi đó là kẻ cố chấp rồi không biết trời đất sao?

Triệu Hổ cũng có chút uy tín ở bến Thượng Lâm, người kia bị tát một cái vào sau đầu, thản nhiên cười nói:
- Bọn họ chẳng phải là người địa phương khác sao, những năm gần đây không bắt nạt bọn họ thì bắt nạt ai đây?
Lại lấy lòng hỏi Lâm Phược:
- Tú tài gia, ngài nói xem có phải như vậy không?

Lâm Phược không có thái độ gì, chỉ nói:
- Vài trong xem rồi nói.
Hắn cũng thấy người khác gọi hắn có sự thay đổi, trước kia người khác đều gọi hắn là’ tú tài’, lần này trở về quê hương lại nghe người khác gọi hắn là cử nhân lão gia, ngay cả tên quen thuộc ngày trước cũng gọi hắn là’ tú tài gia’.

Nhị công tử Lâm Tục Tông không có ở trong chợ ngựa, là Triệu Năng dẫn theo hơn hai mươi người vây quanh ba người bán ngựa trong đó, Lâm Phược đi tới, thấy Triệu Năng đang cầm cổ áo của một gã bán ngựa lớn tiếng quát:
- Nếu không bán ngựa, lại dám dẫn ngựa vào chợ bán, muốn tiêu khiển người ở bến Thượng Lâm sao?
Lại muốn vài tên bán ngựa này động thủ trước lúc đó mới có cớ hành động.

Lâm Phược không chấp ba bảy hai mốt, chen vào đám đông, tóm lấy cổ áo của Triệu Năng, tát ột cái, nói:
- Tên tiểu tử này ở đây, ta tìm ngươi mãi, ngươi quên chuyện ở huyện Bạch Sa rồi sao.
Cái tát này vừa mạnh vừa kêu, trực tiếp tát làm Triệu Năng choáng, mắt nổi đom đóm, tai thì ong ong.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.