Kiêu Thần

Quyển 3 - Chương 16: phu nhân lo việc gia thất




Cố Ngộ Trần phải vào thành từ cửa Đông Hoa, thuyền quan đến gần bờ trước cầu Thất Ung.
Dương Bộc và cùng các quan viên của ty án sát Giang Đông, bộ hộ Giang Ninh, bộ hình Giang Ninh đã sớm có mặt trước cầu Thất Ung, xe ngựa nâng kiệu đều đã chuẩn bị ở bên đường.
Lâm Phược từ cửa sông Kim Châu cũng đã cưỡi ngựa đến đây, Cố Ngộ Trần lên bờ, trước khi lên kiệu, phu nhân Cố Dương Thị giúp ngài chỉnh sửa quan phục, nhìn thấy Lâm Phược cưỡi ngựa đến nói:
- Ngươi cũng đến đây ư? Thật tốt, ta muốn tới một vài nha môn, ngươi hãy cùng bọn Tự Nguyên về phủ trước nghỉ ngơi, buổi trưa sẽ cùng thưởng rượu…
- Vậy thần xin tuân mệnh ở lại trong phủ.
Lâm Phược vòng tay hành lễ.
Xét về Hắn nghĩa, ba viện sáu bộ của Giang Ninh cũng giống như Kinh Thành, Cố Ngộ Trần hôm nay chính thức nhận chức, ngoài nha môn các ty ngự sử Giang Đông, bộ hộ Giang Ninh, bộ hình Giang Ninh và đô sát viện Giang Ninh đều có mặt, giao nộp văn thư.
Lâm Phược nghĩ trong lòng, hôm nay thượng thư bộ hộ, thượng thư bộ hình và đô sát viện Giang Ninh e rằng hôm nay đều trốn tránh gặp Cố Ngộ Trần. Trong những viên quan coi gác, phẩm cấp đều cao đến khiếp người, những xét về thực quyền thì đều không bằng vị án sát phó sử Cố Ngộ Trần, hơn nữa Cố Ngộ Trần đang được thế của Sở Đảng Tân Quý, mấy tên quan gác lăng này đều là những kẻ thất bại trong cuộc chiến giành quyền lực, là vật hy sinh. Trong lòng Lâm Phược nghĩ đến việc nếu Cố Ngộ Trần lệnh cho vài nha môn chuyển xuống cũng không mất nhiều thời gian.
Cố Ngộ Trần ngồi trên kiệu bốn người khiêng vào thành, Dương Bộc, Mã Triều và Dương Phiên đều thay quan phục cưỡi ngựa hộ tống. Sau khi chất hành lý lên xe ngựa, Cố Thị, Cố Nguyên và người nhà họ Cố đứng trên cầu Cửu Ung xuất phát về Cố phủ theo hướng cầu Thiên Hán phía Đông thành. So với lúc xuống thuyền, hành lý cũng tăng thêm không ít, xem chừng Cố Ngộ Trần khi dừng thuyền ở Triều Thiên đã thu hoạch được khá phong phú.

Liễu Tây Lâm và binh mã hộ tống Cố Ngộ Trần đến Cố phủ cũng đã hoàn thành chức trách của mình, họ lại tiếp tục qua phía Bắc sông, Liễu Tây Lâm dắt ngựa cáo biệt Lâm Phược: - Quân lệnh tại thân, không thể vào thành làm phiền Lâm huynh nữa rồi, nhưng chắc chắn sẽ có ngày hội ngộ.
Chuyến hộ tống Cố Ngộ Trần tới Giang Ninh nhậm chức, Liễu Tây Lâm cảm thấy con người Lâm Phược không hề có vẻ là người có học thức, nhưng sự thông minh và dũng cảm lại có thể khiến người ta cảm phục, có lòng kết nạp, nhưng nghĩ tới ngày hôm sau Lâm Phược ở Giang Ninh, gã lại phải quay trở lại Đông Dương rồi, cơ hội được gặp mặt thực tế không nhiều, cảm xúc còn lại trong người lúc này có chút không nỡ rời xa.
- Ta đã chuẩn bị cho Liễu huynh và các vị huynh đệ một món quà nhỏ, đều là đặc sản của Giang Ninh, không đáng bao nhiêu chỉ là tỏ chút thành ý, hi vọng Liễu huynh và các vị huynh đệ không chê
Lâm Phược sai Triệu Hổ lấy quà từ trên xe ngựa xuống tặng cho Liễu Tây Lâm và các vị kị binh. Liễu Tây Lâm đặc biệt cảm thấy so với sự lạnh nhạt của người nhà họ Cố và theo lẽ tự nhiên thì Lâm Phược lại xem trọng đám Hán quân thô lỗ bọn họ, nhận quà xong cũng không biết nên nói gì.
- Lâm cử nhân, phu nhân kêu ngươi qua.
Lâm Phược nghe thấy nói phía trước có người gọi tên mình liền quay đầu lại nhìn, xe ngựa phía trước có một bà lão vén rèm thò đầu ra hướng về phía Hắn ta vẫy tay, liền dựa vào vai Liễu Tây Lâm nói :
- Liễu huynh lên phía Bắc mọi bề cẩn thận, ta không tiễn xa nữa.
- Đi đi, đi đi, sau này đến thành phủ Đông Dương, nhất định phải viết thư cho ta….
Liễu Tây Lâm nhìn theo xe ngựa phía trước đã chuyển động, bọn họ cũng phải lên thuyền lên phía Bắc rồi.
- Nhất định , nhất định.
Lâm Phược nói theo
Mặc dù đa số quân kỉ trong quân phủ, quân trấn của triều Đại Việt đều đã bị đánh tan, chiến lực khó thắng, thực tế khó có thể xứng với thân phận quân nhân, đội kị binh nhỏ bé mà Liễu Tây Lâm soái lĩnh lại tinh nhuệ hiếm thấy, có lẽ là thành quả chi phủ Đông Dương Thẩm Nhung Đồ đã đạt được, Lâm Phược có thể cảm thấy sự thân thiết và quen thuộc từ họ.

Nghe bà lão phía trước lại lên tiếng thúc giục, Lâm Phược không tiện hàn huyên thêm với Liễu Tây Lâm, thúc nhẹ vào bụng ngựa đuổi theo xe ngựa đã chạy chầm chậm ở phía trước, hướng vào cửa rèm xe ngựa thỉnh an Cố Thị đang ngồi trong xe :
- Phu nhân có việc gì sai sai bảo Lâm Phược ạ?
- Cũng không có việc gì khác,
Cố Thị ngồi trong xe nói,
- Nghe Dương Bổ nói, khi thu dọn nhà mới, ngươi cũng giúp đỡ một tay, vẫn còn chưa nói cảm ơn ngươi.

- Đó là việc Lâm Phược nên làm ,
Lâm Phược nói, Hắn ta biết Cố Quân Huân cũng đang ngồi cùng mẹ mình trong chiếc xe này.
- Thức ăn nương tử nhà họ Tiêu làm ăn ngon miệng chứ?
Cố thị lại mở miệng nói
Lâm Phược hơi sững người ra, bụng nghĩ Cố phu nhân luôn không quên việc uy hiếp này, nếu không mới bảy tám ngày đã hi vọng bà ta thu vào trong phòng cho ta không thành? Hắn ta cố ý hồ đồ nói :
- Đa tạ phu nhân quan tâm, tay nghề nấu ăn của Liễu cô nương rất tốt.
Cố Thị chỉ làm Lâm Phược xấu hổ, bà ta một lòng muốn Lâm Phược đưa người quả phụ mặt hoa da phấn vào trong phòng, cũng là để dễ cắt đứt sự tơ tưởng của Cố Ngộ Trần, đồng thời lại có thể đối phó với chi huyện huyện Thạch Lương, kẻ thù hận tận xương tủy, nhất thời cũng không nghĩ ra điều gì nói thêm với Lâm Phược, bèn hỏi:
- Ta nghe lão gia nói ngươi có học qua sách vở, nhưng kiến thức hiểu biết thì lại hơn người, không biết sau này người tới Giang Ninh rồi định mưu tính làm gì?
Trong lòng, Lâm Phược thầm cảm thấy tiếc thay cho Lương Tả Nhậm, Lương Tả Nhậm đưa Liễu Nguyệt Nhi tới Cố gia là muốn lấy lòng Cố Ngộ Trần, đâu ngờ rằng, ở Cố gia là đàn bà làm chủ, hơn nữa lại đánh một đòn rất mạnh lên vảy của Cố Thị. Lâm Phược cười thầm, nói với Cố Thị qua tấm rèm xe:
- Tại hạ Lâm Phược ở Giang Ninh không có người thân thích, không có quê hương, gặp sự gì cũng không có người thương lượng, phu nhân hỏi, Lâm Phược bèn mạo muội hỏi ý phu nhân…
Ngồi trong xe, Cố Thị hối hận cũng không kịp, bà ta chỉ tiện miệng hỏi một tiếng, không ngờ Lâm Phược lại mượn cớ vun thêm, bà thầm nghĩ: Nói là hỏi ý, nhưng không phải là đang tới cửa nhà Cố gia cầu xin ư?
Cố Thị lạnh lùng đáp:
- Lão gia coi trọng ngươi, có việc gì thì ngươi cứ nói, còn khách sao làm chi?
Hắn nghĩ thầm trong lòng rằng chắc Cố Ngộ Trần đã chịu nhiều uất hận vì bà ta, nguyên nhân chủ yếu để ông ta trở thành người kế thừa của họ Sở, để học hỏi sự đời là vì cuộc hôn nhân của ông ta và Cố Thị đã khiến ông ta trở thành con rể của Thang Hạo Tín- người đứng đầu họ Sở, và trở thành đồng môn của ngự sử Trương Hiệp. Hắn nhổ nước bọt, nhưng mặt vẫn tỏ thái độ kính cẩn, nói:
- Lâm Phược muốn mở hiệu buôn các loại đặc sản như trà Đông Dương tại Giang Ninh , Cố gia vẫn là nhà buôn chính của Đông Dương, Lâm Phược muốn mời phu nhân cho phép, trà của Cố Gia làm ra đều để tôi đại diện cho Cố gia bán tại hiệu buôn Giang Ninh. Nếu Cố gia đồng ý, ngoài việc thu mua trà với giá hiện tại, Lâm Phược hàng năm xin dâng Cố gia một ngàn lượng bạc để đóng góp.
Cố Thị có phần ngỡ ngàng, không ngờ Lâm Phược lại mở hiệu buôn ở Giang Ninh, bà ta muốn hỏi hắn: Việc nhà Cố gia muốn tôi đồng ý điều gì, nhưng vừa mở miệng, bà chợt nghĩ: Lão gia bây giờ là chỗ dựa lớn nhất của Cố gia, vì sao bà không thể quyết định việc của Cố gia? Bà lại nghĩ tới những điều có lợi nếu đồng ý với hắn việc này.
Cố Ngộ Trần vốn làm quan ở Giang Ninh, nhà họ Cố lại nằm ở huyện Thạch Lương cách đó mấy trăm dặm, Cố Ngộ Trần hoàn toàn không có thời gian rãnh rỗi để hỏi thăm việc Cố gia, nhưng nếu để cho trà Cố gia đều do Lâm Phược phân phối tại Giang Ninh, thì sự việc đã khác hoàn toàn, Cố Thị thầm nghĩ: Việc ở huyện Thạch Lương, lão gia còn không với tới, những việc nhỏ nhặt như Giang Ninh, lão gia cũng chỉ có thể hỏi han qua loa. Nghĩ vậy, bà ta thấy nếu đồng ý lấy để trả Đông Dương của Cố gia được phân phối với danh nghĩa Lâm Phược thì đúng là việc tốt, rồi bà ta lại suy nghĩ về món tiền một ngàn lượng bạc mà Lâm Phước hứa hẹn là ý gì, nghĩ một hồi, bà lại không dám quyết định. Bà ta cất tiếng hỏi Lâm Phược qua tấm rèm xe: - Mua trà với giá hiện tại là được rồi, lại còn trả thêm ngân lượng là có ý gì?

- Đại nhân nhậm chức ở Giang Ninh, phu nhân cùng công tử, tiểu thư đều tới vùng đất lành, Lâm Phược vốn chuẩn bị lễ lớn để tỏ lòng kính cẩn, nhưng chỉ vì Lâm Phược tự gây dựng cơ nghiệp, lần đầu tiên mở hiệu buôn, không biết cư xử thế nào cho phải, chỉ có thể dùng chút lễ mọn để tỏ tấm lòng, xin phu nhân hãy nhận cho…
Lâm Phược không nhắc tới khoản tiền đóng góp, mà chuyển cho người đàn bà ngồi phía trước xe danh mục lễ vật, để bà ta chuyển cho Cố Thị đang ngồi trong xe.
Cố Thị nhận danh mục mà thót tim, thầm nghĩ Lâm Phược mà trước đây vẫn thường coi thường không ngờ lại phóng khoáng như thế. Cố Quân Huân ngồi bên nghiêng đầu lại, nhìn thấy trên tờ giấy nào là tám đĩnh bạc quan, một miếng dương chi bạch ngọc, hai con ngựa đỏ thẫm; những lễ vật này một lúc nữa sẽ được đem tới Cố gia.
Cố Thị gập tờ giấy lại, ấn tượng của bà ta với Lâm Phược đột nhiên tốt hẳn lên, nghĩ thầm người cháu Cố Tự Minh nói Lâm Phược là kẻ thư sinh nghèo hèn, chắc là bởi vì đố kỵ mới đưa tiếng nói xấu hắn, khi ấy, bà đột nhiên thấy ghét Cố Tự Minh, bà vẫn ngồi trên xe và cất tiếng:
- Hai đời nhà ngươi có ân với Cố gia, tôi nào dám nhận lễ cao của ngươi? Mà người còn nói đây là lễ mọn sao?
Tám đĩnh bạc quan đã là bốn trăm lượng. Ngoài năm ngàn lượng trong tay để làm vốn mở tiệm buôn, chỉ còn lại chưa đủ ngàn lượng để xoay vòng, trong một lúc mà dâng bốn trăm lượng làm lễ vật cho Cố gia, lòng hắn cũng đang nhỏ máu. Nhưng hắn ta hiểu chỗ dựa lớn nhất ở Giang Ninh này là Cố gia, máu lần này không đổ không được. Tuy nói Cố Ngộ Trần rất tán dương hắn, nhưng không biết vì sao chủ nhân của Cố gia là Cố Thị đang ngồi trong xe đây, lại cả công tử của Cố gia Cố Tự Minh lại có ấn tượng không tốt về hắn, làm sao có thể không bỏ ra chút tiền này? Lâm Phược do dự rằng lễ vật tám đĩnh bạc quan còn nhẹ, Cố Ngộ Trần nhậm chức ngự sự giám sát Giang Đông, thì chắc chắn phải tham tiền của, quan chức dưới quyền mấy chục lượng chắc cũng không đáng. Trong tất cả các lễ vật tám đĩnh bạc quan đúng là không phải điều gì quá to tát, Lâm Phược đành cắn răng bán rẻ hai con ngựa tốt nhất trong số bốn con người mà lần này hắn đem tới Giang Ninh; miếng bạch ngọc này vốn là quà tặng mà tả tư mã phủ Đông Ninh Trương Ngọc Bá của ngày trước, cho dù là ngọc có tốt hay xấu cũng đáng giá mấy lượng bạc. Với tính chủ quan lớn, Lâm Phược đành dạn mặt viết miếng ngọc này vào danh sách lễ vật, để làm cho Cố Thị cho rằng miếng ngọc này đáng giá hai trăm lượng. Trong mắt của Cố Thị thì những lễ vật này cũng đáng giá chừng hơn ngàn lượng bạc.
Mặc dù vậy, Cố Thị vẫn không quên nhắc “Lễ cao, lễ mọn”, rõ ràng là vẫn nhớ đinh ninh về khoản đóng góp một ngàn lượng bạc mỗi năm. Lâm Phược nhếch mép cười, hắn chỉ sợ Cố Thị quên không nhắc tới điều này, hắn nói:
- Thực không dám giấu phu nhân, tại hạ vốn đã chuẩn bị sẵn hai mươi tám đĩnh bạc quan để làm lễ, nhưng bữa trước bên khu đóng tàu cần trả gấp hai ngàn lượng bạc, ở Giang Ninh này Lâm Phược nhất thời không tìm được ai trả thay, trong lúc vội vã, đã mượn tạm hai mươi đĩnh trong lễ vật dâng cho đại nhân và phu nhân để giải quyết việc gấp. Hai hôm nay, không còn khó khăn nữa, vốn muốn chuẩn bị cho đủ lễ vật, nhưng nghĩ lại: hai mươi đĩnh bạc quan mà trước đã lấy đi vì sao không thể coi là vốn của đại nhân và phu nhân ở tiệm buôn? Lâm Phược bèn mạo muội thay đại nhân và phu nhân quyết hai mươi đĩnh bạc quan, coi như đó là phần đóng góp của đại nhân và phu nhân ở tiệm. Chỉ có điều khi cửa tiệm làm ăn thua lỗ, Lâm Phược sẽ không thể để đại nhân và phu nhân chịu rủi ro, nên quyết định mỗi năm gửi đại nhân và phu nhân một ngàn lượng làm tiền lãi….Phu nhân sẽ không trách tại hạ Lâm Phược này đã tự quyết định chứ?
Bạc đĩnh lớn, mỗi đĩnh đủ năm mươi lượng.
Hai mươi đĩnh là một ngàn lượng.
Cố Thị nghe tới một ngàn lượng hư vô của Lâm Phược nói hoa mỹ, bèn vui mừng đáp:
- Sao lại trách ngươi được? Sao lại trách ngươi được?
- Vậy lát nữa tại hạ tới phủ, sẽ viết khế ước góp vốn cho phu nhân.
Lâm Phược trả lời.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.