Kiêu Thần

Quyển 3 - Chương 18: Có qua có lại mới toại lòng nhau




Trên bàn rượu Cố Ngộ Trần nói với Lâm Phược chức quan còn thiếu dưới chức Án sát tại Chính quyền địa phương là do hắn đảm nhiệm. Người bên cạnh nghe xong liền đố kỵ.

Công việc của Án sát bao gồm điều tra vụ án, tư pháp và giám sát. Phía dưới có một người là Quan Ngũ phẩm, và có một người là Quan Tam phẩm. Những việc như huy động binh lính, quản lý giáo dục, tuần tra trên biển, giám sát quân sự, giám sát dịch bệnh sẽ do quan địa phương đảm nhận. Quan Ngũ phẩm sẽ giám sát những việc đó.

Tuy nói ba người nắm quyền trong Quận đó bao gồm Án sát sử ti, Tuyên phủ sử ti và Doanh trại quân đội. Nhưng trên thực tế, quyền lực của Án sát sử ti với hai người còn lại tương đối mạnh. Ví dụ như việc giám sát của Quan Ngũ phẩm dưới quyền Quan Án sát, bình thường sẽ đảm nhiệm việc chấn hưng giáo dục, sữa chữa thành trì, thẩm tra xử lý tố tụng, thời chiến sẽ điều hành lính địa phương dẹp loạn, nhưng lại trao quyền cầm binh cho các văn thần; Quan Án sát lại có quyền giám sát quân sự đối với Ngũ phẩm và với các Doanh trại quân sự trong trấn. Kỳ thật đây là triều đại lấy văn chế ngự võ.

Hơn nữa bất luận là Quan Án sát, hay Phó quan án sát, đều có quyền cao chức trọng trong nhóm Ngũ phẩm, đều thuộc hàng quan do Kinh thành phái đến. Ngoài ba người này và những quan chức quan trọng khác, những người còn lại trong phủ Án sát đều thuộc loại thuộc chức. Những quan thuộc chức này, có người có chức vị là một quan nhỏ, nhưng có người là chức quan nhỏ cũng không có, họ cũng chỉ được giám sát trong phạm vi một địa phương nào đó. Trong đó bao gồm quan quản lý nước sạch, cũng có lúc sẽ có được món hời nào đó từ phi vụ nào đó. Có khi là một chức quan nhỏ nhoi, nhưng quyền lực lại khiến người ta kinh ngạc.

Cố Ngộ Trần nói như vậy, làm sao khiến Lâm Phược không ghen ghét đố kỵ được chứ?

Tuy nói những chức vụ nhỏ phía dưới Quan án sát vùng Giang Đông là do Quan Tuyên phủ Giang Đông và Quan bộ Giang Ninh cùng phụ trách tuyển chọn, nhưng cụ thể phải chọn ai, người ắm quyền nhất vẫn là Quan án sát của vùng đó. Và điều duy nhất cần làm trước đó là tìm những người mà Quan Tuyên phủ và Quan bộ Giang Ninh đã muốn cho vào trước đó. Đương nhiên rồi, khi tự bản thân Quan án sát không có người nào để đề cử, thì Quan Tuyên phủ và Quan bộ Giang Ninh sẽ có quyền đề cử.

Lâm Phược cũng không ngờ Cố Ngộ Trần vừa mới nhậm chức đã hứa hẹn với hắn như vậy, liền vội vàng đứng lên cảm tạ:
-Đa tạ Đại nhân quan tâm, Lâm Phược nguyện sẽ dùng hết tâm sức mình để báo đáp…


-Ngươi có tài năng này, ta sẽ tiến cử ngươi để dốc sức vì triều đình.
Cố Ngộ Trần mặt mày tươi cười, gã rất vui vì lần này Lâm Phược không từ chối.
-Ngươi suy nghĩ kỹ lại đi, cũng không cần hôm nay phải quyết định vội vàng đâu…
Gã đến Giang Ninh, mặc dù là một người của Sở Đảng Tân Quý, nhưng lại không thể yên tâm. Những người đáng để tín cẩn, thì cũng phải biết cho họ quyền lực. Dương Phác, Dương Thích, Mã Triều tuy đều là những người đáng tin cậy bên cạnh gã, nhưng bọn họ không có đủ tài cán để có thể tiến thân, chỉ có thể sắp xếp cho họ làm những bậc quan hộ vệ mà thôi. Nhưng nếu làm quan hộ vệ ở Nha môn Án sát thì chẳng có tiền đồ gì, không nắm được quyền gì thì không nói, mà cũng không có đường để thăng chức. Lâm Phược tuy chỉ có chút công danh, xuất thân thấp kém một chút, nhưng như vậy càng dễ đào tạo, cuối cùng rồi cũng sẽ thuộc về bộ máy quan văn thôi.



Mặc dù có lời hứa của Cố Ngộ Trần, nhưng Lâm Phược cũng không dám sơ suất, chỉ nhắm mắt chọn chức quan nhỏ. Cố Ngộ Trần là người của Sở Đảng Tân Quý, lại đường đường là quan Tứ phẩm, gã muốn làm gì, đương nhiên sẽ làm được, không cần phải e dè nhiều; Nhưng Lâm Phược lại không được, hắn phải tránh gây xung đột với những quan chức cấp dưới trong Sở Án sát, tránh khỏi trở thành đối tượng ghen ghét của những quan chức cấp dưới ở Sở Án sát. Chọn một chỗ đứng trong Sở Án sát cũng phải cẩn thận một chút.

Vài ngày sau đó, Triệu Hổ hộ tống Lâm Cảnh Trung, Cố Thiên Kiều quay trở về huyện Thạch Lương để bàn về chuyện hàng trà nhà họ Cố. Lâm Phược tìm mua một cửa hàng nhỏ gần cầu Tàng Tân ở Tây thành, phía sau cửa hàng có ba gian nhà chính, bốn gian phụ, có thể cho tiểu nhị ở, rồi làm kho cất trữ trà.

Mặc dù nói Lâm Phược quyết chí xây kho hàng ở cửa song Kim Xuyên ở Đông thành, vừa muốn mua tàu vừa thuê tổ tàu thuyền, để biến Tập Vân Xã trở thành một hiệu buôn lớn làm ăn hai chiều, nhưng những việc này không phải cứ có tiền là làm được.

Nhìn từ góc độ thực tế, mặc dù đàm phán thuận lợi việc bao tiêu trà của nhà họ Cố. Nhưng vào mùa xuân năm sau trước khi trà ra thị trường, trong tay nhà họ Cố vẫn còn hàng ngàn cân trà cũ có thể vận chuyển đến Giang Ninh. Nếu cứ dồn một đống hàng mà không xuất ra được thì cũng không hay, nên trước tiên vẫn nên xây dựng một cửa hàng trà trước.

Bọn Lâm Cảnh Trung đi được bốn ngày thì quay lại, ba người Lâm Cảnh Trung, Cố Thiên Kiều, Triệu Hổ có vẻ mệt mỏi. Lâm Cảnh Trung gầy hẳn đi, mặt ốm nhom, vội vàng quay về cũng không kịp uống một ngụm nước, liền kéo theo Lâm Phược đến cầu Tân Kiều ở Tây thành xem cửa hàng trà vừa mới mua. Vị trí, giá cả gã đều thấy vừa ý, còn nói đùa với Lâm Phược:
-Ta còn nghĩ ngươi là ông chủ làm liều, không ngờ ngươi còn tính toán khôn khéo hơn ta rất nhiều…

-Tôi có là ông chủ làm liều hay không thì không cần nói, nhưng ngươi phải nhanh chóng làm được thu ngân…
Lâm Phược nói, thời đại này có một thói quen xấu, đó chính là sư phụ phải dẫn theo đệ tử, nhưng chỉ dạy rất ít thôi, rất ít ngươi nguyện ý đem tất cả những bí mật kinh doanh truyền dạy toàn bộ cho đệ tử, tránh để sau này đệ tử cướp mất chén cơm của sư phụ. Hơn nữa càng kéo dài thời gian học, thì có thể sử dụng lao động giá rẻ được lâu hơn, nên thông thường thời gian học nghề sẽ rất lâu. Như Lâm Cranh Trung nếu học việc ở Lâm Ký, mặc dù gã là người nhà họ Lâm, nhưng khả năng có thể thu ngân thông thường trước tuổi ba mươi cũng rất khó. Lâm Phược sợ Lâm Cảnh Trung cũng học được thói xấu này trong Lâm Ký, rồi lại khiến cho những người làm trong Cổ Thiên Kiều và những người do hắn tuyển chọn không có cơ hội thăng tiến trong Tập Vân xã.

-…
Lâm Cảnh Trung cười thầm, nhìn Lâm Phược hắn cũng cảm thấy xấu hổ. Tuy nhiên nghĩ lại cũng đúng, Lâm Phược kinh doanh Tập Vân xã cũng rất lớn, nếu gã chỉ đặt tâm tư ở một cửa hàng nhỏ chỉ khiến Lâm Phược khinh thường, liền nói,
-Tôi hiểu được đạo lý này, tôi cũng hy vọng có người có thể giúp mình…

-Lúc này chỉ là một cửa hàng trà nhỏ, sau này sẽ là một kho trà lớn, đội thuyền đều được thành lập, sẽ cần một số lượng trợ thủ lớn.
Lâm Phược nắm bả vai Lâm Cảnh Trung,
-Còn có việc của kho hàng ở cửa sông Kim Xuyên, cũng cần ngươi giúp ta một chân.

-Như vậy chẳng phải tôi chạy tới mệt luôn sao?

Lâm Cảnh Trung nhếch miệng nói, trong lòng lại không hề có một câu oán giận. Gã đã làm thu chi ở kho hàng Lâm Ký hai năm, cũng tự nhân rằng làm tốt hơn những người khác, nhưng nếu không có ngày được ngẩng đầu lên, thì bây giờ vất vả vẫn hoàn vất vả.

Quãng đường từ Giang Ninh đến Đông Dương cũng hơn năm trăm km, nếu phải đến Hồ Yển để bàn việc thu mua trà của Cố gia, rồi còn phải quay về Thượng Lâm để bàn chuyện cùng phu nhân Thất. Gã mới quay về đây được bốn ngày, ngủ được nửa ngày ở nhà họ Lâm, mặt gầy hẳn đi, nhưng những vất vả đó hắn đều can tâm tình nguyện, không ca thán lời nào.

Lâm Phược lại sâu xa nói với Cố Thiên Kiều,
-Thiên Kiều à, bây giờ ngươi còn phải cần cùng Cảnh Trung học nhiều thứ nữa, tôi chỉ hy vọng sang năm sau có thể giao cửa hàng trà này cho ngươi quản…

Cố Thiên Kiều gật đầu nói:
-Cảm ơn ông chủ.

Lần này hắn cùng Lâm Cảnh Trung quay về Thạch Lương Hồ Yển, Tập Vân xã đồng ý nâng giá thu mua trà ở kho hàng Lâm Ký lên gấp ba, ngoài việc thu mua toàn bộ một ngàn cân trà của Cố gia còn lại lần trước, còn đồng ý trả tiền cọc ba trăm lạng bạc cho số hàng trà năm sau thu hoạch. Như vậy sẽ thúc đẩy Cố gia, còn việc giao dịch cùng Lâm gia hoàn toàn không cần Cố gia lo lắng. Trưởng bối nhà Cố gia không do dự liền đồng ý, thậm chí còn phái hai người đến Giang Ninh để học việc.

Người học việc chỉ được cung cấp ăn ở, liền có thể toàn quyền sai khiến. Nhưng nếu Cố gia muốn thoát khỏi hoàn cảnh khốn khó ở Đông Dương, không có mấy đệ tử có thể dùng, vì vậy nghĩ lại có lẽ nên phái thêm nhiều người đến Giang Ninh học tập tay nghề mở mang kiến thức; Điều này, Lâm Phược đã đoán trước, trước đó đã dặn dò Lâm Cảnh Trung nếu Cố gia có nhắc tới chuyện này thì cứ thoải mái đáp ứng.

Lâm Phược cũng không muốn hạn chế Cố gia ở phủ Đông Dương, sau đó Tập Vân xã có thể liên tục hút máu từ Cố gia. Trước tiên phải chiếu cố đến tâm tư của Thất phu nhân Cố Doanh Tụ, thêm một điều nữa, dù rằng bây giờ nâng giá đã đáp ứng được yêu cầu của Cố gia, nhưng sau này cũng khó bảo đảm Cố gia có nảy sinh bất mãn hay không.

Lâm Phược có kinh ngiệm ngàn năm, nên biết một việc rằng hai bên phải duy trì quan hệ lâu dài với nhau, phải cùng có lợi ích mới được.

Ngoài việc Cố gia đem đến hai đệ tử, lần này Triệu Hồ cũng dẫn theo đệ tử Tiểu Hùng gần hai mươi tuổi đến.

Lâm Phược biết cha mẹ Triệu Hổ, đặc biệt là tâm tư mẹ gã Triệu thị. Còn nhà họ Hộ nông dân cung cấp đệ tử cũng rất khó, rất tốn sức, hơn nữa việc học hành tìm kiếm công danh cũng là một việc lớn. Như ba huynh đệ Triệu Hổ, hắn đã học đến năm thứ hai ở trường học miễn phí, nhưng sớm đã muốn về nhà đốn củi làm ruộng kiếm sống. Đó cũng là sự lựa chọn thông thường của những hộ nông dân.

Con thứ hai của Triệu Báo cũng đã mười lăm tuổi, cũng bị Thât phu nhân Triệu thị đem đến chạy việc. Lần này Triệu thị bảo Triệu Hổ dẫn theo đứa con nhỏ đến Giang Ninh. So với việc sớm tối quanh quẩn bên mấy sào ruộng, vào thành học buôn bán, có thể trở thành trưởng quầy hoặc thầy giáo. Đối với những hộ nông dân mà nói, đó chính là tiền đồ rộng lớn.

Nhìn Triệu Hổ dặn dò đệ tử nhỏ Triệu Hùng, Triệu Hổ mới đến Giang Ninh nửa tháng đã bắt đầu dặn dò, nghiễm nhiên gã đã trở thành khách cũ của Giang Ninh, Lâm Phược không kìm nổi cười, gọi Triệu Hổ, Triệu Hùng đến bên cạnh nói,
-Cha mẹ các ngươi sao lại đặt tên cho ba anh em ngươi như vậy, Hổ Báo Hùng, cả một vườn bách thú?

-Vườn bách thú là cái gì?
Triệu Hổ vừa nghe tới một danh từ mới, nghi ngờ hỏi.


-Những cánh rừng nơi Hoàng gia săn bắn, nơi nuôi hổ và cho con cháu luyện cưỡi ngựa bắn cung, không phải gọi là vườn bách thú thì hợp hơn sao?
Lâm Phược bịa chuyện, gọi Triệu Hùng, đứa nhỏ nhất nhưng bộ dạng hung hãn nhất đến bên cạnh, nói:
-Ta đặt tên mới cho ngươi, thêm một từ ‘Mộng’ vào giữa hai từ ‘Triệu Hùng’…Tuổi ngươi còn nhỏ, tạm thời không cần học tay nghề gì. Trong thành có phòng sách, ngươi đi học thêm hai năm nữa, một người nhỏ như ngươi có thể ăn khiến ta nghèo được sao?


-Triệu Mộng Hùng, tên này hay, Văn vương Mộng Hùng, lập chí nơi xa.
Lâm Cảnh Trung cười nói,
-Còn có một việc vui, Triệu Hổ ngại không nói, nên tôi nói.

-Việc vui gì?
Lâm Phược hỏi.

-Ngươi còn nhớ khuê nữ Hồng Anh nhà lão Quách không?
Lâm Cảnh Trung nói,
-Vốn dĩ lão Quách đổi ý không muốn đàm phán nữa, nhưng mấy ngày trước lại phái người đến nói với Thất phu nhân, việc hỷ này vẫn muốn tiến hành như đã bàn, và sẽ chờ nhà họ Triệu hồi âm. Thím Triệu tức giận lão Quách lúc trước đã đổi ý, nên lần này không quan tâm. Lần này quay về tôi cùng Triệu Hổ đã ở Thượng Lâm nửa ngày, lão Quách liền tìm một người đến nói trực tiếp với Triệu Hổ. Thời gian chúng tôi dừng lại ở Thượng Lâm cũng ngắn, rồi còn bận bàn chuyện với Thất phu nhân, rồi lại vội vàng quay trở về. Vốn dĩ tôi định để Triệu Hổ ở lại Thượng Lâm thêm hai ngày, nhưng nó không đồng ý, nói sợ ở đây thiếu người…Nói thật, Triệu Hổ có ý gì, tôi cũng không hiểu lắm.

Lâm Phược cười lớn, nói:
-Ai mà không mong khuê nữ có thể được gả cho người tốt chứ? Tâm tư của lão Quách, tuy đáng ghét, nhưng cũng có thể hiểu.
Rồi nắm tay Triệu Hổ,
-Nếu ngươi còn ý tứ với người ta, thì mau trả lời cho họ, sang năm sau đón người đến Giang Ninh luôn cũng được. Nếu cứ như vậy ngươi không sợ người ta sẽ nghĩ ngươi không muốn lấy con gái người ta nữa rồi đem gả cho người khác sao?

Mặt Triệu Hổ vốn đen, lúc này đột nhiên hồng lên, ngập ngừng nói:
-Đợi…đợi có người quay về Đông Dương, thì gửi một bức thư là được rồi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.