Bọn Lâm Phược hoàn toàn không để ý tới sự tình xảy ra phía sau, chạy qua cầu Cửu Úng cứ điều khiển xe ngựa chạy một mạch thẳng đến Nhiếp Sơn mà đi.
Đi vào trong núi, liền bỏ xe ngựa, nghe thấy phía sau có tiếng vó ngựa, Lâm Phược chỉ hướng về hai chị em dâu nói :
- Thích khách vẫn ở đằng sau truy sát, xin đắc tội.
Lần lượt kẹp thiếu phụ và thiếu nữ hai người đặt lên lưng ngựa, dắt ngựa đi qua núi, còn tên thích khách bị đánh hôn mê được Ngô Tề đặt lên lưng ngựa, lúc này Lâm Cảnh Trung mới được Chu Phổ nới lỏng cho tự tay dắt ngựa, Triệu Hổ dắt một lúc ba con ngựa, Chu Phổ cùng một tên trong nhóm giặc Lưu Mã đi bộ ở phía sau xóa dấu vết.
Bên trong Nhiếp Sơn, hôm trước Lâm Phược và Chu Phổ đã tới thám thính nơi này, bọn họ ở trong núi đi hết nửa tuần hương, liền bỏ xa tiếng vó ngựa phía sau, bọn họ dừng lại ở phía bên mật rừng, để hai chị em dâu Xa gia xuống.
Thiếu nữ kia lúc ấy đã sớm biết rằng bọn Lâm Phược tuyệt đối không giống với những người qua đường bình thường khác, đội xe hộ vệ nhà nàng có tới hơn một trăm người, thích khách nhiều nhất cũng chỉ hơn ba mươi người, bọn họ cứu các nàng mà không chạy theo hướng có hộ vệ, cũng không chạy theo hướng thành Giang Ninh hay thành huyện Mạt Lăng, mà lại càng chạy đến nơi hoang vắng, cuối cùng chạy tới núi này, trong lòng tự dưng thấy thật khó lường. Thiếu phụ xinh đẹp được đặt xuống ngựa, nàng ta đứng hơi xa về phía tảng đá bên khe suối, trong lòng hỗn loạn, cũng biết Lâm Phược là người đứng đầu của nhóm này, nhìn hắn nói:
- Các ngươi rút cuộc muốn gì mới định thả bọn ta đi?
- Các ngươi dám đối xử không ra gì với bọn ta, cẩn thận Xa gia bọn ta…
Thiếu nữ kia liền thêm một câu.
- Phu nhân và tiểu thư lo lắng quá rồi. ngươi xem bọn ta giải thích gì cũng không khiến các ngươi không khỏi nghi ngờ, các ngươi cứ chờ xem, xem bọn ta rút cuộc có tâm địa xấu xa không,
Lâm Phược nhếch mép vừa cười vừa quay sang nói với Triệu Hổ,
- Các ngươi ở đây chịu khó chăm sóc hai vị cô nương này, bọn ta đi giải quyết tên thích khách này…
Liền cùng Chu Phổ, Ngô Tề kẹp tên thích khách đi hướng ra bên ngoài, Lâm Cảnh Trung cũng bước thấp bước cao đi theo sau.
- Đầu cơ kiếm lợi?
Lâm Cảnh Trung mắt nhìn hướng về phía khu rừng sâu, lại liếc nhìn lên hai chị em dâu nhà Xa gia, nghi ngờ hỏi Lâm Phược một câu.
- Ngươi á, bình thường lúc cẩn trọng lại có chút nhát gan, thế mà bây giờ lòng tham còn hơn cả bọn ta, chúng ta có tư cách đầu cơ kiếm lợi với Xa gia sao?
Lâm Phược cười to lên, bảo Chu Phổ đặt tên thích khách xuống, nói với tên thích khách đang nằm bất động dưới đất,
- Vị đại ca này, nếu ngươi không chịu tỉnh lại, bọn ta cũng không dám thay ngươi băng bó vết thương đâu.
Nghe Lâm Phược nói thế, tên thích khách tưởng gần như đã chết ấy liền xoay người ngồi dậy, băng bó vết thương bên sườn, mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Phược:
- Các ngươi là ai?
- Ngươi không nên hỏi bọn ta là ai, bọn ta cũng không hỏi ngưoi là ai,
Lâm Phược cũng tìm một tảng đá ngồi lên, trước mặt tên thích khách, sấp xỉ ba mươi tuổi, râu dưới cằm hắn nhọn như kim đâm, vẻ mặt biểu cảm nói,
- Ta nghĩ ngươi cũng không nhẫn tâm ra tay với hai người phụ nữ kia, nên bọn ta cũng tiện cứu họ, chứ hoàn toàn không có ý định ngăn cản các ngươi thích sát Xa Phi Hổ---Bọn ta cũng không hề có mối giao tình nào với Xa Phi Hổ. Ngay từ đầu các ngươi đã xác định nhầm xe, chắc chắn đợt thích khách lần này sẽ thất bại, nên bọn ta mới điều khiển xe chạy theo hướng này, gây chú ý cho đồng bọn của ngươi đuổi theo, hi vọng sau khi tiến vào núi, đồng bọn của ngươi sẽ tận dụng được địa hình núi này mà thoát thân được vài người, dù thế nào ngươi cũng không được nghĩ rằng bọn ta có ý đồ xấu xa gì…
Lúc này Lâm Cảnh Trung mới biết rõ dụng ý của bọn Lâm Phược khi điều khiển xe chạy theo hướng này, nói cho cùng vẫn là không đành lòng nhìn thấy mấy tên thích khách bị giết chết dưới đao của hộ vệ Xa gia.
- Ta vẫn còn biết phải trái tốt xấu chứ, đai ân không lời nào cảm tạ hết được
Tên thích khách căm hận đánh một quyền vào tảng đá
- Khi ở bờ sông ta đã thấy Xa Phi Hổ ngồi trên chiếc xe đầu tiên, không ngờ tên nhãi này đã đổi xe trên đường đi…
Lâm Phược nhìn thấy một quyền của hắn đánh tới mức chảy máu be bét, cũng biết được trong lòng rất hối hận đối với đợt thích khách lần này, Xa Phi Hổ lần này có hơn trăm lính hộ vệ tinh nhuệ, bọn họ tổng cộng có hơn ba mươi người, cũng đã chuẩn bị tinh thần cá chết lưới cũng rách, hiện tại xác định nhầm xe, Xa Phi Hổ chắc hẳn vẫn bình an vô sự, bọn chúng lại chẳng có bao nhiêu người có thể chạy thoát, hơn nữa Giang Ninh bên đó sẽ triển khai binh mã đi lùng bắt bọn chúng.
Lâm Phược cũng biết nên an nủi hắn thế nào, nhìn bộ dạng hắn như khúc gỗ ngồi trên tảng đá, ra hiệu cho Chu Phổ băng bó vết thương cho gã.
Vết thương dưới eo cũng không nặng, một quyền từ phía sau đánh hắn gây bất tỉnh của Ngô Tề cũng có chừng mực, Chu Phổ băng vết thương cho hắn, Lâm Phược đưa cho hắn mấy chiếc bánh nha cùng một ít thuốc trị thương và một con dao không có kí hiệu riêng đưa cho hắn, nói :
- Bọn ta cũng coi ngươi là vị tráng sĩ đã trốn thoát trên đường đi, núi Nhiếp Sơn này cũng không lớn, không giấu được người, ngày mai nhất định sẽ có binh tới khám xét…
- Ngươi không muốn biết bọn ta vì sao muốn thích sát Xa Phi Hổ sao?
Gã đàn ông kia hỏi
- Những năm gần đây Xa gia làm biết bao chuyện thất đức, bọn ta quan tâm nhiều như thế làm gì?
Trong lòng Lâm Phược biết lúc đó không nên can thiệp hỏi quá sâu về cuộc chiến đấu lần này, trong tay bọn họ vẫn còn có một đống rắc rối chưa giải quyết xong, không muốn để quá nhiều chuyện ảnh hưởng tới mình, nói ngắt lời của tên kia xong, liền chắp tay nói
- Bọn ta đi đây, các ngươi hãy bảo trọng.
Gã đàn ông kia cũng biết không nên cầu cứu bọn Lâm Phược quá nhiều, im lặng không nói gì nhìn bọn Lâm Phược rời đi.
Bọn Lâm Phược trở lại bên khe suối, dưới sự giám hộ của bọn Triệu Hổ, hai vị cô nương của Xa gia đều rất ổn, không có ý định chạy trốn, Lâm Phược bước tới, cười và nói:
- Xem ra bọn thích khách bị cắt đuôi rồi, chúng ta hộ tống phu nhân và tiểu thư đi Giang Ninh thôi, tránh để phu nhân nghi ngờ bọn ta có ý đồ xấu xa.
Người thiếu phụ xinh đẹp kia nhíu mày lại, làm như có vẻ nghi ngờ hành tung của tên thích khách được bọn Lâm Phược đưa vào rừng sâu ban nãy, Lâm Phược lại nói :
- Tên thích khách kia ư, khoảng hai ngày sau thi thể của hắn sẽ bị loài sài lang trong rừng ăn sạch sẽ…
Lâm Phược cố ý làm Xa gia sốt ruột lo âu hơn trong thời gian này, để phân tán truy binh trong thành và truy binh đi bắt thích khách của Xa gia, bọn họ cố ý đi xuyên qua núi rừng rời khỏi Nhiếp Sơn, lại vòng qua Tử Kim Sơn, đến hồ Mạt Lăng, đến Nam tmhành Na Huân Môn rồi vào thành, trực tiếp đưa hai vị cô nương của Xa gia tới thẳng cổng nha môn án sát Giang Đông, lúc này trời đã bắt đầu tối.
Đến nha môn sử ti án sát mới biết Tấn An Hầu Tiến Tấu Sứ trước khi vào thành đã gặp chuyện, gia quyến đi theo đã bị thích khách cướp đi, làm náo loạn cả thành Giang Ninh. Sử ti án sát Giang Đông, binh mã phủ Giang Ninh đều cử người đi Đông thành truy tìm tung tích của bọn thích khách và tìm kiếm hai chị em dâu Xa gia, sử ti án sát Giang Đông còn cử người đi thông báo cho phủ Tướng quân ở Giang Ninh, hi vọng sẽ phái quân đi lục soát tìm kiếm.
Chuyện lớn như vậy, vì thế mà phó sử án sát Cố Ngộ Trần sau khi trời tối vẫn phải canh giữ trước cổng nha môn án sát, ngay cả án sát sử Cổ Bằng Vũ cũng phải đứng canh giữ phía bên trong cổng nha môn đợi tin tức. Không phải chỉ vì sợ quan nha lục phẩm Tiến Tấu Sứ, nhưng đảm nhiệm Tấn An Hầu Giang Ninh Tiến Tấu Sử lại chính là Xa Phi Hổ con thứ của Tấn An Hầu, người bị cướp đi lại chính là vợ yêu của Xa Phi Hổ Tống Thị cùng với ái nữ của Tấn An Hầu Xa Minh Nguyệt, Đông Nam không dễ gì mới bình yên được trở lại, nếu lần này lại khởi binh, trách nhiệm này các quan tam tứ phẩm địa phương cũng không gánh vác được.
Cố Ngộ Trần được Dương Phác vào bẩm báo nói bọn Lâm Phược đúng lúc ở ngoài thành gặp hai chị em dâu nhà Xa gia nên đã cứu được, liền vui mừng nói:
- Nhanh đưa bọn họ vào
Lại căn dặn bọn sai nha
- Nhanh đi bẩm báo Cổ đại nhân, nói là bên ta đã cứu được người rồi.
Gã đứng trước ban công nhìn bọn Lâm Phược dắt ngựa hộ tống hai vị cô nương nhà Xa gia đi vào trong.
Đèn lồng treo cao, khiến cửa sân sáng như ban ngày, hai cô nương nhà Xa gia bị bọn Lâm Phược dắt mũi đi tận nửa ngày, mặt mày thảm đạm, tóc tai rối bù, áo gấm váy lụa cũng bị xộc xệch đi ít nhiều, nhưng dưới ánh đèn, lại có vài phần khổ sở đáng thương, mê hoặc được quan viên và võ tốt trước cổng án sát sử ti đều đứng vây xem.
Lúc này Lâm Phược mới vừa nói vừa cười với thiếu phụ:
- Đây là cổng nha môn án sát sử ti Giang Đông, bây giờ phu nhân có thể an tâm rồi chứ?
Nhìn thấy Cố Ngộ Trần đi ra khỏi phòng đứng trước ban công, liền vội chắp tay thi lễ :
- Lâm Phược diện kiến Cố đại nhân. Sau giờ ngọ cùng tùy tùng đi thăm hỏi tri huyện Mạt Lăng Trần Nguyên Lượng đại nhân, không ngờ lại bắt gặp bọn thích khách đi hành thích Tấn An Hầu Giang Ninh Tiến Tấu Sứ ngoài Đông Hoa Môn. Lâm Phược người ít lực mỏng, lúc đó có tới hơn mười tên thích khách cùng truy sát phu nhân và tiểu thư, sau khi cứu được người, bị bọn thích khách đuổi vào Nhiếp Sơn, lúc trốn bọn thích khách lại sợ trên đường đi gặp quan binh e rằng giải thích không thông, liền đem phu nhân và tiểu thư từ Nam Huân Môn vào nha môn án sát, giao cho Cố đại nhân xử lí…
- Tốt, tốt, ngươi vẫn chưa vào án sát sử ti đã lập được công lớn.
Cố Ngộ Trần vui vẻ nói, trong bụng nghĩ chỉ cần Lâm Phược không qua đêm với hai vị cô nương ở bên ngoài thành, cứu được người coi như đã lâpj được công lớn, nhưng đằng này vấn đề thanh bạch của hai cô nương lại không được giải thích rõ ràng.
Lâm Phược giới thiệu hai vị cô nương Xa gia với Cố Ngộ Trần:
- Cố đại nhân là phó sứ án sát Giang Đông, phu nhân và tiểu thư có uất ức gì không, có thể nói hết với Cố đại nhân.
Xa Minh Nguyệt trừng trừng nhìn Lâm Phược một cái, uất ức đầy một bụng mà nói không lên lời, nàng và chị dâu trên xe ngựa đã bị tên vô lại ấy sờ qua một lượt, nối uất ức này sao có thể nói với người ngoài? Bọn họ rõ ràng có thể sớm đưa các nàng về giao cho Xa gia, lại nằng nặc đi lòng vòng từ Nam thành đi từ sáng tới tối mới vào thành, khiến bọn họ trên đường đi chỉ lo không biết bọn họ có dụng ý xấu gì, liệu có thể giữ được thân thể thanh bạch, lúc này hắn lại chỉ nhẹ nhàng một câu ‘ sợ giải thích không rõ ràng” là có thể đem tất cả bỏ hết đi sao.
Thiếu phụ nhà Xa gia dường như lại quên hết tất cả mọi chuyện lại sau giờ ngọ hôm ấy, nhún mình thi lễ với Cố Ngộ Trần, nhẹ nhàng nói:
- Thần thiếp Tống Thị báo kiến Cố đại nhân, rất may được các vị nghĩa sĩ đây lo lắng cứu giúp, thần thiếp và tiểu thư Minh Nguyệt mới có thể bình yên vô sự tới thành Giang Ninh, mong Cố đại nhân mau mau thông báo cho phu quân nhà ta Tấn An Hầu Tiến Tấu Sứ Xa Phi Hổ, để phu quân thần thiếp có thể cảm tạ được các vị nghĩa sĩ đây…
- Không cần, không cần bản thân Lâm mỗ đã là người trong nha môn án sát sứ ti Giang Đông, tuy vẫn chưa chính thức bổ nhiệm, nhưng cũng có thể coi như một nửa chân đã đứng trong nha môn của án sát sử ti rồi. Chuyện rút đao trừ hại thổ phỉ trên đường đi, trên thực tế cũng có trách nhiệm của Lâm mỗ…
Trong bụng Lâm Phược nghĩ đàn bà thật không đơn giản, trước tiên lấy thân mình để dụ dỗ thích khách đuổi theo, tuy nói trên đường đi cũng bị bọn chúng dọa cho khiếp sợ, nhưng đến cổng nha môn án sát sứ ti lại có thể điềm tĩnh lại ngay được, đúng là trong bụng các cô nương nhà Xa gia còn có chút che dấu oán hận.
Lúc này án sát sứ Giang Đông Cổ Bằng Vũ nhận được tin bẩm báo lập tức vội vàng đi từ chính viện tới, nhìn thấy hai vị cô nương nhà Xa gia vẫn bình yên vô sự đứng ở trong sân, thở phào nhẹ nhõm hỏi Cố Ngộ Trần :
- Đã cử người đi Giang Ninh phủ báo tin chưa?
- Nghe lời dặn dò của Cố đại nhân, tại hạ sẽ phái người đi báo tin
Cố Ngộ Trần cười khanh khách nói, bảo Dương Thích lấy thủ bài của hắn đi nha môn Giang Ninh phủ báo tin, lại nói với Lâm Phược
- Tấn An thiếu hầu gia ở nha môn phủ Giang Ninh vẫn chưa hồi âm, ngươi phái người đi cùng Dương Thích đi báo tin…
Lại trực tiếp đưa hai tiểu thư nhà Xa gia lên xe ngựa tới nha môn phủ Giang Ninh thì càng tiện, nhưng bọn Xa Phi Hổ ở nha môn Giang Ninh phủ đợi tin tức, rõ ràng không coi lực lượng đi tìm kiếm của án sát sứ ti ra cái gì, cho dù là Cố Ngộ Trần hay Cổ Bằng Vũ đều không chủ động đưa người trực tiếp đi nha môn Giang Ninh, mà để Xa Phi Hổ và quan viên phụ trách đi tìm kiếm phủ Giang Ninh tới án sát sứ ti đón người.
Dương Thích đi báo tin là báo tin mừng, Xa gia đương nhiên sẽ thưởng cho người báo tin, Cố Ngộ Trần mới để Lâm Phược cử người cùng đi báo tin, cũng là muốn Xa gia và nha môn Giang Ninh phủ biết được chuyện bọn Lâm Phược mới là người lập được công lớn.
Cố Ngộ Trần chỉ bảo Dương Phác:
- Ngươi mau đi bảo người chuẩn bị một gian phòng sạch sẽ, mới thiếu phu nhân, tiểu thư Xa gia nghỉ ngơi đợi hầu thiếu gia tới…
Lại thân thiết kéo tay Lâm Phược lại giới thiệu với Cổ Bằng Vũ
- Đây là vị Lâm cử nhân mấy hôm trước ta có tiến cử với Cổ đại nhân, hai vị cô nương Xa gia cũng do Lâm Phược và người hầu hết sức cứu được…
Lâm Cảnh Trung lúc ấy mới biết Lâm Phược tại sao lại đi lòng vòng một vòng lớn đến thế từ ban ngày tới tận tối mới vào đến thành giao cho nha môn án sát sứ ti, ngoài việc gây sức ép cho Xa gia, còn có mục đích càng gây sức ép lớn, thì công lao cứu người cũng càng lớn, nhưng cũng cần một người có địa vị tới thay bọn họ khuyêch trương công lao ấy lên.