Kiều Thê Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 15: Xin Lỗi Thay





Hôm sau Mộng Uyên dậy rất sớm, chuẩn bị đi làm thì dì Dương gọi cô lại đưa cho cô đồ ăn sáng.

Mộng Uyên vội vã hỏi " sao dì chuẩn bị đồ ăn sáng cho con làm gì, con có thể ăn ở ngoài mà"
"Ở ngoài không chất lượng đâu, mau mang theo ăn đi cậu chủ bảo dì làm thêm phần cho cháu đó"
"Dạ cảm ơn dì, vậy con đi làm đây ạ"
Cô tạm biệt dì Dương rồi xuống hầm lấy xe đi làm, ở cổng Hồng Trâm và Thu Hương đã đứng đợi cô.

Cô gật đầu chào buổi sáng với họ, hai người bọn họ cũng theo cô đến công ty rồi quay về.

Vốn dĩ bọn họ muốn dùng ô tô đã được cấp đưa Mộng Uyên đi làm, nhưng lại thấy cô đi xe máy nên đành đổi xe đi theo bảo vệ cho cô.

Bọn họ được giao nhiệm vụ bảo vệ cho Mộng Uyên nhưng cứ bị cô hiểm lầm là giám sát.

Cao Trọng là cấp trên lại không nói rõ với Mộng Uyên, bọn họ chỉ là vệ sĩ nên cũng không dám nói nhiều.


Nếu nhưng bọn họ tộc mạch gì đó, thì coi như xong đời.

Cao Trọng bây giờ mới thức dậy xuống lầu, ở phòng ăn nhìn tới nhìn lui vẫn không thấy bóng dáng Mộng Uyên đâu.

"Dì Dương, dì lên gọi cô ấy dậy đi.

Trễ giờ rồi"
Dì Dương mỉm cười nói với cậu chủ " Cô Mộng Uyên dậy từ sớm rồi ạ, cô ấy đã đi làm rồi.

Cậu không cần lo lắng "
"Tôi đâu có lo lắng "
"Vâng, cậu không có lo lắng "
Ăn xong bữa sáng đúng giờ tài xế lái một xe đưa Cao Trọng đến công ty.

Phòng làm việc của Cao Trọng nằm ở nơi cao nhất của nhà.

Cao Trọng hôm nay có một chút vui vẻ.

Thiên Minh nhìn ra hôm nay anh không có u ám như mọi khi, mà có chút mùa xuân.

Ở trong phòng làm việc Cao Trọng ngồi tựa vào ghế tay gõ gõ trên bàn, không ai biết được anh nghĩ gì.

Một lúc rất lâu sau đó Cao Trọng gọi Thiên Minh vào
"Bắt đầu từ ngày mai, báo dì Dương chuẩn bị 2 phần cơm trưa cho tôi".

"À sẵn cậu cho người lắp camera quan sát các phòng ban luôn đi"
"Vâng, tôi đi làm ngay"
Thiên Minh tuy không biết mục đích của anh là gì nhưng chắc chắn có liên quan đến Mộng Uyên.


Thiên Minh được giao phó liền đi ra khỏi phòng làm việc, bắt đầu báo cho dì Dương chuẩn bị.

Cho người chuẩn bị lắp camera giám sát các phòng ban.

Một ngày tất bật với công việc cuối cùng cũng đã kết thúc.

Mộng Uyên có hẹn với Dương Dương đi mua sấm, nhưng mà cô lại quên mất còn có 2 người theo giám sát cô nữa.

Nhưng để không làm mất không khí mua sấm mà bị người ta theo mình như là tội phạm, Mộng Uyên đành bàn bạc lại với 2 vệ sĩ.

Tuy họ được lệnh bảo vệ Mộng Uyên, chứ không cấm họ làm bạn mà.

Cuối cùng 2 cô vệ sĩ đồng ý cùng là bạn khi dạo phố, ăn uống, đi chơi, chỉ là khi có Cao Trọng thì mới nghiêm túc.

Bốn người cùng dạo nhưng chỉ có Dương Dương là mua sấm thôi.

Mộng Uyên còn phải tích gốp tiền trả nợ nữa.

Dạo phố xong rồi các cô ai về nhà náy.

Buổi tối về, hai vệ sĩ báo cáo lại tình hình cho Cao Trọng.

Anh quét mắt một cái hai cô lo sợ nôm nốp, thì cửa đột nhiên mở ra Mộng Uyên "chủ...tiiiịch" đang định nói gì đó liền dừng lại.

Mộng Uyên quên khi ở nên chưa kịp thay đổi thối quen xấu này, cô nhìn trong thấy trong phòng có cảm giác lạnh lẽo bao trùm.

Mộng Uyên mở cửa mà không báo trước, làm cho hai vệ sĩ nhìn nhau nghĩ tiêu rồi cậu chủ sẽ phát điên lên mất, chết chắc rồi, làm sao đây.


Mộng Uyên kịp thời phản ứng " Xin...xin lỗi chủ tịch.

Tôi quên mất" rồi từ từ đóng cửa lại.

Mộng Uyên đóng cửa lại rồi đứng mất mấy giây liền gõ cửa "cốc, cốc " đợi bên trong đáp lại thì cô mới mở cửa bước vào.

Bởi vì lúc nảy Mộng Uyên xuống lầu gặp Đằng Phong, nghe cậu ta đang nói chuyện với những người khác, chủ tịch đang phạt Thu Hương và Hồng Trâm vì họ lơ là công việc.

Mộng Uyên tức tốc chạy đến phòng làm việc của Cao Trọng xin cho hai vệ sĩ kia, mà quên mất gõ cửa.

Bây giờ cô gõ cửa rồi đi vào, thì Cao Trọng nghĩ rằng cô có gì đó gắp mới tìm anh.

Nên đã cho hai vệ sĩ kia rời đi.

Lúc này trong phòng chỉ còn lại Mộng Uyên và Cao Trọng.

" Chủ tịch anh có thể đừng phạt hai người họ không.

Bởi vì họ đi là tôi thấy mất tự do, cứ như là kẻ tội phạm vậy.

Cho nên tôi mới đưa ra phương án đó" nói đến đây giọng cô dừng khàn khàn như sắp khóc đến nơi.

Cao Trọng thấy vậy không biết vì sao anh cảm thấy xót trong tim " được rồi tùy em vậy, miễn hai người họ làm đúng nhiệm vụ là được ".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.