Kiều Thê Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 165: Dính Lấy





Tác giả: Ninh Ninh
Chương 164: Dính lấy
Hôm nay là cuối tuần nên sau khi ăn xong Mộng Uyên lại về phòng của mình để dọn dẹp.

Cao Trọng cũng không muốn tách rời với cô cũng muốn theo giúp cô một tay nên đi theo cô.
Khi về đến trước cửa phòng nhưng cô vẫn thấy Cao Trọng đi theo cô.

Cô quay lại hỏi.
"Anh đi theo tôi làm gì?"
"Giúp em dọn phòng."
"Tôi tự mình dọn là được rồi ạ."
"Nhiều đồ còn nặng nữa sao em có thể làm một mình được?"
"Tôi chỉ quét dọn thôi, cũng không có gì nặng đâu."
"Em đang hiểu nhầm ý của anh rồi.

Anh giúp em dọn đồ của em sang phòng của anh."
"Hả? Tại sao phải dọn sang phòng anh?"
"Vậy anh dọn sang phòng của em cũng được."
"???"

"Anh đã là người của em, thì chúng ta phải chung phòng chứ."
"Không không, chúng ta mỗi người một phòng thì hơn."
"Tại sao?"
"Bởi vì tôi chưa quen."
"Được vậy cho em hai tuần.

Một là dọn sang phòng của anh.

Hai là anh dọn sang phòng của em."
"Khoang đã, hình như hai cái mà nói thì có gì khác nhau đâu chứ?"
"Khác mà.

Được rồi anh về phòng trước đây em cứ từ từ mà suy nghĩ."
"Nhưng..."
Mộng Uyên cũng hết cách không biết nên làm sao.

Đợi anh về phòng rồi cô cũng đi vào trong phòng mình.

Vừa dọn dẹp vừa suy nghĩ dường như có chỗ nào đó không đúng.
Mộng Uyên nghĩ mãi vẫn không ra liền gọi điện cầu cứu cô bạn thân.
"Dương Dương mình có việc này muốn hỏi cậu."
Hai người cùng nhau trò chuyện qua điện thoại rất lâu.

Cao Trọng thì cũng vậy ở trong phòng mình gọi điện cho Thiên Trạch nói gì đó.
Buổi trưa, Cao Trọng ăn cơm xong liền ra ngoài.

Mộng Uyên ở nhà cũng chán nên tìm Thu Hương và Hồng Trâm cùng xem họ huấn luyện vệ sĩ.

Thấy họ tập luyện với gậy khúc rất điêu luyện cô lại có hứng thú muốn thử.

Nhưng Thu Hương và Hồng Trâm lại không dám cho cô thử, sợ cô sẽ xảy ra chuyện thì tất cả bọn họ đều xong đời.

Nhưng cô lại nài nỉ quá nên hai người họ đành phải đồng ý cho cô thử.

Bọn họ chỉ cho cô cách sử dụng như thế nào để không thể làm mình bị thương.
Lúc cô ở đây học thì Cao Trọng cũng đã về đến, biết cô lại chạy đến chỗ của Thu Hương và Hồng Trâm anh liền sợ cô lại muốn tìm hiểu mấy món vũ khí trên sân tập.

Anh sợ cô sẽ bị thương khi đụng đến mấy món đồ liền nhanh chóng đi đến đó.
Vừa đến nơi lại thấy cô đang tập cùng gậy khúc anh vô cùng lo lắng bước nhanh đến chỗ cô.


Vô tình cô lại quay cây gậy lại trúng ngay vào tay anh.

Mộng Uyên giật mình quay lại nhìn Cao Trọng, lập tức bỏ gậy xuống lo lắng chạy đến chỗ anh mà hỏi hang:
"Tôi xin lỗi.

Tôi không biết anh ở phía sau.

Anh không bị sao chứ?"
"Không sao!"
"Vậy có đâu không?"
"Không có.

Nhưng sao em lại cầm mấy cái gậy này nó rất nguy hiểm em không biết sao?"
"Tôi biết là nó rất nguy hiểm nhưng mà, tôi cũng muốn thử một chút.

Sẽ không để mình bị thương đâu ạ."
"Em xó hứng thú với nó sao?"
Mộng Uyên liền gật đầu lia lịa trả lời:
"Đúng vậy."
"Vậy anh sẽ dạy em sử dụng."
"Được ạ!"
Nói là làm anh trực tiếp ôm từ phía sau cô hướng dẫn cô cách sử dụng.

Mộng Uyên được anh chỉ sử dụng liền thích thú.

Cô theo hướng dẫn của Thu Hương và Hồng Trâm tập mãi nhưng vẫn bị gậy va trúng.

Vậy mà hai người ở tư thế này anh giúp cô lại không hề bị trúng và người.
Những người xung quanh điều nhìn thấy rõ hai người đây là đang thân mật mà, chỉ có Mộng Uyên là không nhận ra mà thôi.
Mộng Uyên chơi một lúc lại chán không muốn tập nữa.

Liền hỏi anh.
"Tôi không muốn tập nữa, tôi muốn đi giúp dì Dương một lát."
Cao Trọng gật đầu:
"Được."
Mộng Uyên liền vui vẻ đi vào trong, nhưng anh lại đi theo cô.

Mọi người vừa tập luyện vừa hóng hớt.
"Sao dạo gần đây tôi thấy ngài ấy cứ dính lấy cô Mộng Uyên vậy?"
Lại thêm một người khác hóng hớt nói:

"Đúng vậy, hai người đó có gì đó đáng nghi lắm."
Thu Hương và Hồng Trâm thấy mọi người đang hóng hớt liền khiển trách bọn họ.
"Mọi người mau tập trung tập luyện đi, đừng nói chuyện nữa."
Mộng Uyên vào bếp để phụ giúp cho dì Dương cùng nấu ăn vậy mà anh lại đi theo cô đến phòng bếp.

Làm cho dì Dương có chút hoảng hốt.
"Cậu đói sao?"
Anh nhìn châm châm Mộng Uyên mà trả lời:
"Không có."
Dì Dương nhìn một cái đã hiểu vì sao anh lại đến phòng bếp rồi, anh đây là vì ai kia mà đến.

Dì ấy cũng không làm phiền anh mà quay lại làm việc.

Nhưng anh cứ ngồi mãi ở đây làm cho Mộng Uyên khó mà có thể tập trung làm việc được.
Lâu lâu cô lại liếc nhìn anh một cái, anh cũng đang nhìn cô hai chạm mắt nhau.

Mộng Uyên có chút không tự nhiên.
Dì Dương đưa cho cô rau củ nhờ cô giúp gọt vỏ.

Mộng Uyên cầm lấy qua bên chỗ Cao Trọng ngồi xuống bắt đầu gọt.

Nhưng anh vẫn cứ ngồi nhìn cô.

Cô đã chịu không nổi nữa liền bỏ dao xuống nhìn anh chất vấn.
"Anh ở đây làm gì?"
"Nhìn em làm việc."
"Nhưng anh nhìn như vậy tôi không thể nào làm việc được."
"Vì sao? Anh chỉ nhìn em thôi mà đâu có làm gì đâu."
"...."
Cô cũng khô cạn lời với anh, cũng không thèm nói chuyện với anh nữa mà bắt đầu gọt vỏ của mình mặc kệ anh nhìn.

Cô xem nhưng không nhìn thấy anh..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.