Kiều Thê Chớ Có Chạy!

Chương 19-2: ( 2 ) Bí Mật Đã Bị Chôn Vùi



...

Nhân Mã khó khăn lắm mới đuổi kịp được Kim Ngưu, khi cô chịu chấp nhận nghe anh nói, họ mới phát hiện sắc trời đã chuyển đỏ, còn có những con quạ kì lạ nhìn họ, Kim Ngưu không có hỏa hệ nhưng có lôi hệ, lúc định tạo một vệt sáng để nhìn kĩ những con quạ hơn thì bị Nhân Mã cản lại, anh nghe thấy tiếng vung kiếm, tất cả lũ quạ đều bay về hướng phát ra tiếng vung kiếm.

Kim Ngưu cũng thấy mờ ảo ánh sáng màu đỏ như lửa, không nói nhiều nữa, Nhân Mã với cô cùng qua đó, đến nơi thì nhận ra ánh sáng đó phát ra từ thanh kiếm trên tay Sư Tử, bọn họ thế mà gặp nhau rồi.

- Hỏa Phượng Kiếm..? Là Thái Tử!

Kim Ngưu vẫn biết Hỏa Phượng Kiếm thuộc chủ quyền của Sư Tử, cô là người làm ăn, không trách được chuyện phím, chí ít cũng đã nghe danh qua thanh kiếm thuộc hỏa hệ này.


Sư Tử nghe có tiếng động, anh đừng kiếm lại một chút mới để ý thấy Nhân Mã và Kim Ngưu, anh nhíu mày nhìn Nhân Mã, Nhân Mã lại tránh mặt anh.

- Cái tên chết tiệt nhà ngươi! Đã bảo càng ít người biết càng tốt mà! 

- Thần xin lỗi..!

Sư Tử không thể dừng lại được nữa, mấy cái bóng đen xuất hiện càng nhiều như muốn kéo lấy anh rồi, không ra tay e rằng cái mạng này giữ không nổi.

Nhân Mã cũng nhận ra bóng đen muốn nuốt chửng bọn họ, đã 11 năm trôi qua rồi, nơi này vẫn như xưa, vẫn cái mùi chết chóc như hôm nào còn sát phạt chiến trường.

- Thiết Thương - Phong hệ chiêu thức - Đao Thiệt.

Một cây thương dài xuất hiện, Nhân Mã cầm lấy cây thương chém thẳng vào oan hồn, chiêu thức của anh nhanh nhẹn tựa gió, cộng thêm động tác di chuyển điêu luyện, trong phạm vi 100 dặm không có bóng đen nào lại gần được anh.


Kim Ngưu đứng qua một bên không có hề hứng gì, một con quạ còn đậu xuống bả vai cô, nó thì thầm gì đó vào tai cô, cô như hiểu được tiếng nó liền chạy đi không một lời từ biệt. Nhân Mã liền nắm lấy tay cô, Kim Ngưu trừng mắt nhìn anh, mắt cô thế mà không có hồn, anh chợt nhớ ra cô sở dĩ không bị bóng đen bao vây là vì cô thuộc - về - nơi - này.

- Tướng Quân, bỏ vũ khí đi, nếu ngài không đánh họ, họ sẽ bỏ qua cho ngài.

- Bỏ qua? Diệp Nương đây nói có vẻ hay nhỉ? 

Sư Tử không đánh nữa, thanh kiếm trong tay anh biến mất, nhưng mấy cái bóng vẫn xuất hiện, đúng như Kim Ngưu nói, khi ánh sáng của pháp bảo binh khí biến mất, những hồn ma vất vưởng ấy hoàn toàn không động đến họ, Nhân Mã cũng từ từ bỏ tay cô ra, cô liền chạy đi mất.

- Diệp Nương!

Nhân Mã lại không bắt kịp Kim Ngưu, Sư Tử chợt tiến lại vỗ vai anh, anh không hiểu, cô đi còn bỏ ngựa lại, chạy một mình trong đêm như vậy, dù có thuộc về nơi này cũng không tránh được nguy hiểm.


- Tướng Quân, ngài thế mà vớ phải một thí nghiệm vu tộc năm xưa đấy à?

- Thái Tử xin cẩn thận mồm miệng, thần tin nàng không giống như bọn họ.

- Thế thì ta lấy gì tin ngài đây?

Sư Tử bỏ tay ra khỏi vai Nhân Mã, anh tiến lại xem ngựa, rồi nhảy lên lưng một con. 

- Trăng lưỡi liềm không có màu đen, tức nàng vẫn chưa trải qua thí nghiệm.

Nhân Mã nhảy lên lưng con ngựa còn lại, Sư Tử nheo mắt, anh nhớ rồi, năm ấy có đi khám nghiệm tử thi, những người chết ấn kí đều chuyển đen hoàn toàn, còn một vài người còn sống, tuy họ không khai ra hết, nhưng một nửa ấn kí của họ đã chuyển đen, anh lúc đấy không hiểu chuyện, nhưng giờ thì hiểu rồi.

- Phải ha, ấn kí mà chuyển đen, dù chỉ một chút thôi, thì nàng ta đã không còn là người rồi.

Nhân Mã nghe xong liền thúc ngựa chạy trước, chuyện Sư Tử nói đả kích đến anh rồi. 
Sư Tử hừ một cái rồi thúc ngựa chạy theo sau, thời gian trôi qua nhanh thật đấy, thấp thoáng đã tròn mười một năm từ khi trận chiến bắt đầu rồi.

- Tại Thượng Nguyệt Thành, Thất Nguyệt Thập Nhị, Huyết Vũ Khuynh Bồn.

----------------------------------------------------

Song Tử mở hé cửa một căn phòng, cô thấy thấp thoáng trên giường là một thân ảnh nhỏ nhắn say giấc, Song Tử đoán được đó là Lệnh Hồ Như liền vui vẻ vào trong đóng cửa lại, tiến tới bên giường khẽ gọi nàng. 

- A Như, ta khó ngủ, cho ta ngủ với ngươi được không? 

Lệnh Hồ Như nghe tiếng gọi liền mở mắt, con mắt nàng ta trắng dã dọa Song Tử một trận, cô giật mình ngã xuống sàn, nàng ta ngồi dậy, đầu quay từ từ nhìn cô. 

- Công Chúa, sao lại ở đây rồi? 

Giọng nói của nàng thánh thoát một cách lạ lùng, Song Tử sợ hãi lùi lại, Lệnh Hồ Như từ từ đặt chân xuống giường, đi đến trước mặt cô. 
- A Như, ngươi bị gì vậy...? 

- Ta bị gì, chẳng phải ngài rất rõ sao? 

Tay trái nàng ta ra phất một cái, dây leo từ các ngóc ngách trong phòng từ từ trườn ra, Song Tử vội đứng lên, dây leo cảm nhận được con mồi động đậy liền lao nhanh đến, cô không cẩn thận bị tóm mất. 

- Diệc Hỏa! Ngọn lửa bùng lên đốt cháy bảy phần dây leo, thế mà chúng lại mọc tiếp mấy dây mới, lại tiếp tục lao nhanh đến cô. 

- A Như! Ta không làm gì có lỗi với ngươi, sao ngươi lại muốn hại ta chứ!? 

Lệnh Hồ Như chợt nở nụ cười quỷ dị, nàng ta thoắt ẩn thoắt hiện trong bóng tối, khi Song Tử bắt được nàng ta, nàng liền gieo mình xuống lầu, kéo theo cả cô xuống. 

- A Như..!  

Song Tử bây giờ không sợ chết, cái mạng cô sao dễ chết như chơi được, thứ cô sợ chính là Lệnh Hồ Như trước mắt, dây leo của nàng ta quấn lấy cô, còn nàng ta kéo cô xuống dưới. 
- Sở Song Tử, sao ngươi vẫn chưa chết nhỉ? 

Lệnh Hồ Như lật ngược tình thế để Song Tử dưới thân, đến khi chạm đất thì lưng cô đập mạnh xuống dưới, cô thế mà phụt ra máu, nàng ta còn nắm chặt lấy vai cô. 

- Tất cả đều tại ngươi, hoàng tộc các người, cả con ả Thẩm Bạch Dương kia, là các ngươi hại chết cả gia tộc ta, các ngươi hại chết gia tộc ta! 

Song Tử không dám đối diện với con người trước mắt, nàng ta không còn là người nữa, con mắt vô hồn thì đã là gì, cặp mắt nàng ta lúc này là một màu trắng, mái tóc đen kia cũng chuyển thành màu bạc trắng, gương mặt không có một chút sinh khí, cô ví nàng ta như là, Tôn Tử Quyên. 

 - Đ* m* tổ sư nhà mày. 

Song Tử gắng sức nắm lấy vai Lệnh Hồ Như, một phát vật nàng ta ngã ra đất, rồi cô dùng tay bóp cổ nàng. 
- Nhà mày là chỗ nào!? Nổ địa chỉ cho bố! Mày là con nào chứ đ*o phải A Như!? Chết m* mày đi con đ*! 

Lệnh Hồ Như thế mà không phản kháng, lại còn cười nhẹ, tóc nàng ta trở về màu đen, Song Tử thấy có gì đó không đúng, chưa kịp buông nàng ra, cô đã nghe thấy tiếng gọi quen thuộc. 

- Sở Song Tử! 

 - Chết mọe rồi... 

Song Tử không kịp nói thêm câu nào đã bị Thiên Bình một tay kéo đứng lên, cô vội chùi vết máu phụt ra lúc nãy, hắn liền nhíu mày, vứt cô qua một bên. Lệnh Hồ Như tự dùng dây gai đâm vào cổ ngụy tạo vết thương, khi Thiên Bình quỳ xuống đỡ nàng dậy thì thấy có máu chảy ra từ cổ nàng, Song Tử ban nãy còn đưa tay lau lau gì đó, hắn thật sự tức giận rồi. 

- Sở Song Tử! 

 - Khụ..Hả? Gọi tên thế luôn hả? 

Song Tử ho vài tiếng, rơi từ trên lầu xuống đập hẳn xuống nền đất, đương nhiên là đau bỏ xừ, cô chưa kịp load được chuyện gì đang sảy ra thì chợt hắn bóp lấy cổ cô nhấc lên. 
- Quốc... Quốc Sư..! Bỏ ra.. 

- Bọn này bị lắk thật à!? 

Thiên Bình quăng hẳn cô xuống dưới đất, máu không biết từ chỗ nào lại trào lên họng cô, thế là cô lại phụt ra một bãi máu. 

- Gọi là Công Chúa cho quen đi, Công Chúa, nửa đêm nửa hôm còn muốn làm gì muội muội của thần? 

- Bổn công chúa bị khó ngủ, muốn ngủ chung cũng không được, còn..khụ khụ! 

Song Tử muốn ra dáng một chút, nhưng cơ thể cô không cho phép, cô lại ho thêm mấy hồi. Song Tử thấy lục phủ ngũ tạng của bản thân có gì đó không đúng, tựa như có hạt cây sinh sôi nảy mầm, cô trợn tròn mắt nhìn Lệnh Hồ Như, nàng ta đứng sau Thiên Bình nở nụ cười quái dị. 

- Hỏa hệ chiêu thức - Dục Hỏa! Muốn phân tán ý thức bố mày không có dễ!

Cô tạm thời dùng lửa thiêu chính bản thân để có được trạng thái tỉnh táo, Lệnh Hồ Như không thể nào gieo được hạt cây vào trong người cô, nhưng chiêu thức thuộc tính mộc hệ có khả năng đánh lừa trực giác. Ngọn lửa bùng lên nuốt chửng lấy Song Tử, cô nảy ra ý tưởng này cũng vì biết bản thân cơ thể này không thể bị chính lửa của bản thân thiêu chết được, vì cô còn thủy hệ tùy lúc cân bằng a. 
- Công Chúa muốn tự mình thiêu sống mình sao? 

Thiên Bình búng tay một cái, một màn sương dày phủ xuống làm dịu đi lửa của Song Tử, bản thân cô tỉnh táo hơn rồi, vừa tắt lửa thì nhận được cái lạnh cắt da cắt thịt của sương mù, cô lại càng tỉnh táo hơn, cơ thể không còn thấy đau nữa. 

- Muốn hỏi thì ngài hỏi muội muội tốt của ngài đi. 

Thiên Bình nhìn Lệnh Hồ Như, nàng ta mắt ứa lệ, tay níu lấy áo của hắn, Song Tử tức không thèm nhìn, đúng là xem thường cô ả này rồi. 

- Ca.. Công Chúa đúng là có đến tìm muội, muội cũng đồng ý cho nàng ngủ cùng.. thế mà nàng lại không chịu, muốn muội nằm dưới đất... 

- Sh!t, mẻ đang nói j zay tr!??? 

Song Tử cố nhịn, để nàng ta bịa đặt xong cái đã rồi bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện với Quốc Sư, chứ tầm này chạy ra đánh thẳng mặt nhỏ thì hắn tiễn cô lên thiên đàng. Kiểu nào cũng không sợ chết, sợ mỗi bị hắn gϊếŧ thôi, dân đọc lướt cũng biết sương sương là hắn thiếu và cần một con chuột bạch có tố chất lạ thường, ai đâu mà đi nhìn trúng cô, gây gổ với Lệnh Hồ Như khiến cô gián tiếp trở thành mục tiêu thí nghiệm quái đản của hắn mất. 
- Muội không đồng ý, nàng liền hung hăng cắn muội rồi đẩy muội xuống đây... 

- Ai mới là người bị đẩy ấy nhờ?

Thiên Bình lúc này không bình tĩnh được nữa, hắn giậm mạnh chân xuống đất, Chi Minh Ty trồi từ dưới đất lên lao thẳng về phía Song Tử, cô không phải lần đầu đối phó với loại thực vật này, cơ mà cô thấy có cái gì đó không đúng.

- Chi Minh Ty sinh sôi dưới nước mà!

Song Tử nhảy lên cành cây, Chi Minh Ty một mực đuổi theo, cô nhảy từ cành này sang cành khác, rồi nhảy lên mái nhà bỏ chạy. Chi Minh Ty chốc chốc đã bám khắp các cành cây, Song Tử cố chạy xung quanh hai người kia, tạo một lớp lưới cây lớn, chút nữa dùng lửa đốt là ngon liền. 

- Mộc hệ chiêu thức - Hoa Sức Tuyến Tích.

Song Tử chỉ muốn hạ Lệnh Hồ Như, sợ liên lụy tới Thiên Bình nên cô định lao tới đẩy hắn ra, không ngờ hắn giơ tay lên tạo một lớp dây gai làm phòng ngự, cô không kịp tránh liền bị dây gai đâm vào tay.
Chi Minh Ty đuổi tới nơi rồi, Song Tử đứng nhìn vết máu trên tay, cô liền nắm chặt bàn tay thành nắm đấm, đợi Chi Minh Ty quấn lấy cô, cô liền bộc phát ma pháp làm nổ nó.

- Quốc Sư, ngài thật sự muốn đối đầu với ta?

Song Tử đọc thầm thần chú, Thủy Hoàng Kiếm xuất hiện trong tay cô, cô vung ra một đường, vài ba cây lớn liền ngã đổ, lũ quạ lại kêu quác quác, một con bay xuống đậu trên bả vai Lệnh Hồ Như, nàng ta nghiêm đầu cọ mặt vào con quạ, nó cũng cọ đầu vào mặt nàng, rồi nàng lại giương con mắt màu trắng dã nhìn cô, từ trong hốc mắt chảy ra một chất dịch đen, miệng nàng ta cũng chảy ra một chất dịch đen, tóc nàng ta cũng đổi thành bạc trắng, sắc mặt lại trắng bệch như xác chết, thế mà Thiên Bình đứng trước một kẻ người không ra người lại không hề biết gì cả.
- Công Chúa, mời.

Cô nhận ra mắt hắn thế mà lại không có hồn, Lệnh Hồ Như đứng phía sau hai tay đan vào nhau nở nụ cười quen thuộc.

- Xuân Thiên Quá Khứ, Hạ Nhật Hữu Lai. Tẩu Liễu Đích Nhân, Bất Yếu Hồi Lai.

------------------------------------------------------------------

Ghi chú: Hai câu thơ mà Bạch Dương với Sư Tử nói đều chỉ sự kiện đã diễn ra cách đây 11 năm ở thành Thượng Nguyệt.

--------------------

Chuyên Mục Hằng Ngày~

Kim Ngưu: Tử nó sẽ không chết nếu bọn này đến trễ chứ?

Tg: Đã bảo nhân vật chính đâu có chết được đâu mà~

Bạch Dương: Nhưng vai của nó là nữ phụ phản diện mà?

Tg: Thì đúng rồi.

Song Tử: (╯ಠ_ಠ)╯?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.