Bên trong phòng chụp ảnh, tràn ngập không khí khẩn trương.
Người chụp ảnh lại một lần ấn máy rồi lại một lần nhíu mày.
Đứng trước màn ảnh Tĩnh Vân, đã cười đến mức cứng cả mặt, vô
luận nhân viên làm thế nào, giúp nàng thế nào, khuyên nàng thả
lỏng ra, mà đầu ngón tay nàng vẫn lạnh lẽo, không thể đạt được yêu
cầu của đạo diễn.
Cuối cùng, nàng chẳng những cười không nổi, mà còn nhanh chóng phát khóc.
Cô bé ngồi trên đùi nàng, nhìn thấy mẹ khóc, cái miệng hồng mềm mại nhỏ nhắn cũng mở to, phối hợp ăn ý bắt đầu oa oa khóc lớn. Mẹ
con hai người, ở trước màn ảnh ôm nhau khóc, khóc thật lớn.
Đạo diễn mắt thấy trường quay bị biến thành một đoàn loạn xì ngầu
thì chỉ có thể thân ngâm một tiếng, hai thái dương đau nhức.
‘Giang phu nhân, cô làm ơn bình tĩnh lại.’
Tĩnh Vân ôm con gái gật đầu, nước mắt vẫn rơi không ngừng.
Quảng cáo lần này, nguyên là do ông chủ kế hoạch quen biết
nàng, nhìn thấy con gái nàng có đôi mắt thật to, cái miệng nhỏ
hồng hồng, làn da mềm trắng như bánh bao, đáng yêu đến mức làm
người ta rất muốn cắn một ngụm, nên mời nàng tham gia chụp ảnh
quảng cáo cho công ty bách hoá.
Thân là một người mẹ kiêu ngạo, Tĩnh Vân lập tức đồng ý. Lòng
tràn đầy ý nghĩ, có thể qua quảng cáo, cho mọi người biết được con
người ta đáng yêu cỡ nào, đáng mến cỡ nào.
Nhưng mà vạn vạn không nghĩ tới, khi bắt đầu quay chụp, nàng là mẹ nó mà lại khẩn trương đến mức không thể động đậy.
Đúng lúc mọi người hết đường xoay xở thì thân ảnh cao lớn từ
ngoài cửa đi vào, không coi ai ra gì ung dung tới thẳng màn ảnh.
Nhìn thấy Giang Chấn xuất hiện, một lớn một nhỏ nước mắt giàn
dụa nhanh chóng tiếp tục. Tĩnh Vân ở trong lòng hắn, con gái thì
ôm đùi, phân đủ chỗ cho cả hai người, rồi khóc tới ẩm cả áo
hắn.
‘Hu hu hu, A Chấn, người ta rất lo! Người ta cười không nổi!’ nàng
cuối cùng cũng trầm tĩnh lại, nước mắt vẫn rơi không ngừng, vừa khóc
vừa than.
Chuyện tới nước này, nàng mới biết được, chụp ảnh quảng cáo hoá ra lại khó khăn đến vậy.
‘Vậy đừng cố, chúng ta về nhà.’ Giang Chấn ôm lấy con gái, nắm tay
Tĩnh Vân, đảo mắt qua mọi người, đi ra ngoài, không thèm để người
khác vào mắt.
Ngại con mắt sắc bén của hắn, mọi người động cũng không dám động, chỉ có thể ở trong lòng kêu khổ.
Nếu thật sự đi như vậy, thì quảng cáo mẹ con lần này, khẳng định họ sẽ bệnh, sẽ bị lột da mất!
Cũng may, Tĩnh Vân tâm địa tốt, chưa chạy đi cùng chồng, nước mắt giàn giụa lắc đầu.
‘Không thể đi, em đã đồng ý với người ta rồi. Nếu giờ mà đi
thì bọn họ sẽ bị phiền toái.’ Nàng tựa vào lòng hắn, nghe tiếng tim đập trong vòm ngực rộng lớn, cảm xúc đã dần dần bình phục. ‘A Chấn, anh ở lại giúp chúng em được không?’ nàng kéo áo sơ mi của hắn nhỏ giọng hỏi.
‘Hảo.’
Giang Chấn ngồi trong phòng đạo cụ, vợ và con đều ngồi trên đùi.
Hắn vươn ngón tay, nhẹ nhàng lau sạch nước mắt trên mắt con
gái. Cô bé giờ cũng không khóc nữa, hi hi cười né tránh, lại tiến
vào lòng hắn, thoải mái cọ cọ.
‘Papa ở gần đây, con sẽ không khóc phải không?’ Tĩnh Vân chu miệng, hai tay vòng ôm gáy chồng, nhìn con gái đang cười hì hì.
‘Thế không giống em à?’ hắn nhíu mày, khóe miệng nhếch lên, mỉm cười.
‘A Chấn!’ nàng quẫn đánh hắn, xấu hổ đến mức mặt hồng cả lên.
Sau một lúc lâu, khi đạo diễn đến hỏi, Tĩnh Vân cuối cùng cũng gật
đầu, đã sẵn sàng ngồi trước ống kính. Giang Chấn đứng ra khỏi
màn ảnh, nhưng không cách quá xa, hắn đứng ở nơi đó, nơi mà hai
người vẫn có thể thấy hắn.
Chỉ cần nhìn thấy hắn, trong lòng Tĩnh Vân như có một con bướm
bay. Nàng càng ngày càng thương hắn, cũng càng ngày càng thấy khóe miệng hắn mang ý cười.
Nhất là sau khi sinh con gái, tính tình khó hiểu của Giang Chấn dường như đã thay đổi. Đối với người ngoài, tuy rằng hắn vẫn
lạnh như băng, nghiêm khắc như xưa, nhưng khi về đến nhà, vẻ nguỵ
trang lạnh lùng hoàn toàn biến mất, hắn yêu thương nàng, cũng yêu
thương con gái của bọn họ.
Ánh flash loé lên không ngừng, Tĩnh Vân đã không lo nữa, ôm con gái tươi cười trước màn ảnh.
Qua một lúc, công việc chụp ảnh cũng đã hoàn thành. Tĩnh Vân
sau khi nói chuyện với mọi người, liền cùng chồng, ôm con gái,
ngọt ngào mật mật về nhà.
Bản vẽ mẫu thiết kế, vài tuần sau được đưa đến.
Vừa thấy ảnh chụp, Tĩnh Vân há hốc miệng vì kinh ngạc, rồi không
ngừng lắc đầu. ‘Không được không được, không thể thế này!’
Ông chủ phòng kế hoạch vẻ mặt ủy khuất. ‘Nhưng mà mọi người nhất
đã nhất trí với nhau cái ảnh này sẽ cho hiệu quả tốt nhất,
cho nên –’
‘Không được! Cho dù hiệu quả tốt nhất, cũng không cho đăng cái ảnh
này.’ Tĩnh Vân kiên trì hết mức, đầu óc không ngừng nghĩ, đến biện
pháp phản đối. ‘Lúc trước ký hợp đồng, đâu có cái này, chỉ ghi
là có tôi cùng con gái, các ngươi không thể trái với hợp đồng
được.’
‘Nhưng mà – ’
‘Các người cả phim cũng phải trả lại cho ta!’ nàng nũng nịu
nói, tuy rằng giọng nói ngọt mà mềm, nhưng biểu tình lại khác
hẳn.
Ông chủ phòng kế hoạch ủ rũ, thu hồi bản vẽ, đồng ý ngày mai đem phim tới, rồi bước từng bước một, thở dài một hơi, chậm rãi bỏ đi.
Tĩnh Vân ngồi ở trên sô pha, tuy rằng cảm thấy có chút có lỗi với
bằng hữu, nhưng vẫn không thể không giữ mình được bình thường.
Bọn họ không nói sai, cái ảnh đó chụp rất khá.
Trên thực tế, là chụp quá tốt!
Người chụp ảnh đã trộm được cảnh Giang Chấn an ủi các nàng.
Trong bức ảnh, vẻ mặt của Giang Chấn rất nhẹ nhàng, tình cảm,
phụ nữ nhìn thấy, chỉ sợ cảm động đến mức hòa tan.
Một khi bức ảnh này được đăng quảng cáo, khẳng định sẽ có một đống phụ nữ, chạy theo đuổi chồng của nàng! Để tránh đêm dài lắm
mộng, nàng quyết định giấu bức ảnh này, không công khai cho người
khác.
Qua vài ngày, Giang Chấn vừa bước vào cửa, một lớn một nhỏ theo lệ thường dùng tốc độ nhanh nhất ôm sầm tới.
‘ A Chấn!’ Giọng nói ngọt ngào vang lên.
‘Pa!’ Giọng nói non nớt cũng đồng thời kêu lên.
Hắn ôm các nàng vào cửa, vừa nhấc đầu, không ngờ phát hiện, trên tường phòng khách treo một khung ảnh lại.
Trong ảnh chụp, hắn đang ôm các nàng. Hắn kiếp này kiếp sau, hai
người con gái quan trọng nhất đời hắn đang an vị trong lòng hắn, ỷ ôi trong ngực hắn.
Mùi thức ăn, dưới ánh đèn nhẹ nhàng, tiếng cười của vợ, bầu không khí gia đình vây quanh hắn.
Cái gia đình này, có tình yêu của hắn, có tình yêu của nàng,
hơn nữa còn có cô con gái đáng yêu của bọn họ, khiến cho bọn họ
không còn mong gì hơn.
Giang Chấn chăm chú nhìn thê tử, ánh mắt có chút lo lắng, khóe miệng mang ý cười.
Rất nhiều người vừa kết hôn, cũng không quen thuộc lẫn nhau. Là nàng
dạy hắn, tình yêu và sự hạnh phúc, hai thứ đó đều cần học. Nếu không có nàng, mệnh hắn vẫn chỉ cô đơn một mình một người, trong lòng
hắn vẫn chỉ như bằng, tự mình vượt qua con đường đời dài đằng
đẵng.