Kiều Thê Của Tôi

Chương 2



Tĩnh Vân đứng trước toà nhà đã hơn mười lăm phút, lòng bồi hồi. Căn nhà nằm ở ngoại ô thành phố, là một nhà ba tầng đã cũ với cái cửa ra vào sơn nước hồng đã sớm loang lổ, mấy bụi trường xuân đã héo vàng, khô cong bò đầy bên tường ngoài, bên trong sân chỉ trơ lại cơ man nào là cỏ dại cùng những dây leo.

Nàng cúi đầu, nhìn tờ giấy trong lòng bàn tay, xác nhận lại địa chỉ không lầm mới hít sâu một hơi, vươn cánh tay trắng nõn ra run run ấn chuông.

Tiếng chuông vang lên, nàng hoảng sợ, vội vàng thu tay lại.

Đôi mắt trong veo nhìn vào bên trong cửa, khuôn mặt phấn nhỏ nhắn có chút khiếp đảm nhưng sự mong chờ vẫn cứ nhiều hơn.

Bên trong nhà im ắng, không một chút động tĩnh.

Nàng đứng ở ngoài cửa, đợi chờ kiên nhẫn. Bốn phía lá nhẹ nhàng rơi, cứ một lá lại một lá, nàng đếm tới cái lá thứ hai mươi mới lại vươn tay ra, cẩn thận ấn chuông thêm lần nữa.

Tiếng chuông lại lần nữa vang lên.

Vẫn chẳng có phản ứng gì.

Nàng nhìn cái cửa gỗ sơn hồng, bỏ qua cái sân đầy hỗn độn, đứng dưới bóng cây gần nhà, hướng lên cái cửa sổ không nhìn thấy ai cả.

Chậc, chẳng lẽ — chẳng lẽ Giang Chấn không có ở nhà à?

Nàng không chịu hết hy vọng, quyết định thử lại lần cuối cùng.

Ba tiếng chuông vang lên, vang lại vang như thúc giục lòng người, nàng ấn chặt chuông điện, tai kiên nhẫn nghe tiếng chuông, ngón trỏ ấn đến nỗi mỏi nhừ, mãi đến lúc một âm thanh rung động rầm rầm bên tai mới dừng lại –

Một tiếng mắng lớn oang như sấm nổ bỗng từ phòng truyền ra.

“ Con mẹ nó! Đừng ấn nữa!”

Hắn ở nhà!

Nghe được giọng nói của Giang Chấn, mặt nàng liền cảm thấy nóng lên.(Cam: Chị này mặt có bị làm sao không thế, mặt mỏng vậy ta??) Nàng vội vàng rụt ngón tay trắng trẻo lại khẩn trương ngoan ngoãn đứng chờ trước cửa.

Tiếng mắng truyền ra, một lèo xuyên qua sân đi ra phía cửa ngoài.

Cửa gỗ bị mở ra một cách thô lỗ, đánh mạnh vào tường, nước sơn hồng loang lổ hình như lại rơi ra một ít. Giang Chấn như một con mãnh sư bị chọc giận đến điên đầu, mắt tràn đầy những vằn đỏ, biểu tình đầy hung ác, tưởng chừng như sắp đem người ấn chuông ra bóp chết để ăn tươi nuốt sống.

“ Mẹ kiếp, ai vậy?!”

Tiếng chửi bới vang ầm trời, làm Tĩnh Vân phải dùng hai tay bịt lỗ tai lại, rụt cổ vào, không ngừng giải thích, nhanh chóng nói rõ ý định.

“ Thực xin lỗi, quấy rầy anh sao? Cái kia — ách, tôi tới lấy lại –” nói mới được một nửa, lại bắt gặp “cảnh đẹp” trước mắt, nháy mắt đã im lặng. Nàng cứng họng, ngây ngốc nhìn Giang Chấn, con mắt trong veo vừa to vừa tròn nhìn chằm chằm.

Oa, hắn không mặc quần áo!

Đúng ra mà nói thì Giang Chấn không mặc áo (Cam: Vẫn mặc quần hí hí), thân hình tráng kiện để trần, nửa dưới chỉ mặc duy nhất cái quần đùi kiểu quyền anh màu đen để lộ ra hai bắp chân rắn chắc, khêu gợi một cách nam tính, quả thực nó có thể làm cho bất cứ người con gái nào cũng không thể chống đỡ.

Chỉ tiếc là miếng vải trắng băng từ vai phải xuống vòm ngực rộng lớn, dày đến vài lớp, phá hủy hết cả “ cảnh đẹp”.

“ Anh bị thương!” nàng kinh hô ra tiếng.

“ Tôi biết.”

Giang Chấn mặt mang vẻ giận dữ, thân hình to lớn di chuyển vào trong nhà.

Tĩnh Vân nắm chặt cái túi vải, vội vàng đuổi theo. “Giang tiên sinh, tôi, tôi tôi tôi tôi — tôi tới lấy cái chăn. Anh không nhớ sao? Hôm chị cả tôi kết hôn, chúng ta đã hẹn trước đó, anh muốn tôi thứ Ba tới đây lấy.” nàng nhắm mắt theo đuôi, một đường theo vào trong nhà.

“ Chăn ở góc tường ý, đi ra ngoài khi nhớ cài cửa vào.” hắn nói cũng không quay đầu lại, đi qua phòng khách thẳng tới phòng ngủ luôn.

Cảm xúc thất vọng lẳng lặng hiện lên trong lòng nàng. Tĩnh Vân cắn môi, trong lòng tiếc hận, không thể có cơ hội bêm Giang Chấn nhiều hơn, lại mất đi một lần để bồi dưỡng cảm tình với hắn.

Nàng cầm túi chống bụi lên, lo lắng có nên nói với hắn một lời cám ơn không, hoặc là nói lời tái kiến[1] –

Bịch!

Trong phòng ngủ truyền đến một âm thanh dọa cho nàng nhảy dựng lên.

“ Giang tiên sinh!” Tĩnh Vân để chống bụi túi xuống, bất chấp ngại ngùng, vội vàng chạy vào phòng ngủ.

Ngoài cửa sổ bóng cây che rợp cả ánh mặt trời, trong phòng ngủ mang vẻ âm u. Trong không gian rộng lớn như vậy, chỉ có hé ra một cái giường, không còn đồ đạc gì nữa, nửa thân trần của Giang Chấn nằm sấp trên giường, hai mắt nhắm nghiền, đôi môi mỏng mím lại thành một đường, chịu đựng cơn đau đớn khốn cùng.

Tiếng vang vừa rồi, hình như là do hắn ngã vào giường.

May mà hắn ngã sấp trên giường. Nhưng, dù là ngã sấp vào giường, khẳng định cũng rất đau nghen?!

Tĩnh Vân đứng bên mép giường, cẩn thận cúi đầu, đoan trang nhìn sắc mặt Giang Chấn. Đôi mắt đen láy, nhìn qua gương mặt tuấn tú, bởi thấy sắc mặt hắn trắng xám, đôi mắt nàng hiện lên vẻ thật lo lắng.

Trên sàn nhà gần bên giường có mấy túi thuốc nằm lăn lóc, nàng lặng lẽ nhặt lên coi, phát hiện ra mỗi túi thuốc đều như mới, chưa từng được mở.

“ Giang tiên sinh, anh có khỏe không?” nàng đặt lại mấy túi thuốc, dựa vào hắn càng gần, bím tóc dài đen rủ xuống, lơ đãng vương lên lưng hắn.

Hắn mở mắt, bởi vì đang mệt mỏi cùng với suy yếu, hắn không hề che dấu ánh mắt, nó so với mắt thường còn lợi sắc bén hơn nhiều.

“ Cô còn có chuyện gì à?”

“ Anh không uống thuốc sao?” Nàng nhẹ giọng hỏi, liếc một cái nhìn xuống gói thuốc, phát hiện đống thuốc này hôm qua mới bóc ra.

Đôi mắt sắc bén lần nữa khép lại, Giang Chấn không thèm buồn đáp lại, làn môi mỏng khô cong mím lại càng nhanh, chìa ra hàng râu đã mọc đầy bên dưới cái cằm kiên định.

“ Tôi giúp anh lấy một chén nước, được không?” nàng nhẹ nhàng mở miệng, thử hỏi.

Hắn nằm trên giường, không nhúc nhích. Trong chốc lát, nàng lo lắng không yên, cứ nghĩ là hắn đang ngủ, hoặc là chỉ hôn mê thôi thì nghe thấy một âm thanh từ mũi tới miệng của hắn phát ra.

“ Ừh”

Sự vui sướng ánh lên trong đôi mắt nhỏ của nàng, như lĩnh thánh chỉ, nàng nhấc cái chân nhỏ, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng ngủ, nhìn xung quanh phòng khách một lát rồi tìm đến phòng bếp.

Phòng bếp thực sạch sẽ.

Trên thực tế, là quá mức sạch sẽ.

Trong phòng bếp không có lấy một hạt bụi, chỉ có một cái bồn rửa cùng vòi nước và một cái lò vi sóng, không thấy có nồi, bát, cũng chẳng nhìn thấy bình đựng nước, lại càng không thấy ấm đun nước, mà trên nóc lò vi sóng sáng choang, còn mới cứ như là chưa từng sử dụng qua vậy.

Nàng mở ngăn chạn ra, tìm được một ít quà mừng năm mới thường được đưa cho nhóm cảnh sát là cái bát ăn và cái cốc. Nàng bỏ một cái cái cốc ra, sau khi rửa sạch mới mở tủ lạnh ra lấy nước để uống.

Trong ngăn đầu tủ lạnh , chỉ có bia và nước khoáng, chỉ có cái duy nhất được gọi là đồ ăn, là hai quả trứng gà trên kệ. Nàng cầm trứng gà, lại phát hiện ra trứng gà lại nhẹ vô cùng, nàng nghi hoặc lắc lắc nó, không ngờ lại phát hiện bên trong nó gần như rỗng, thật không biết là nó đã “yên nghỉ” trong tủ lạnh bao lâu rồi.

Khó trách Giang Chấn lại có thể yếu như vậy, hắn bị thương, chưa uống thuốc, thậm chí còn chưa ăn gì cả!

Tĩnh Vân đổ một ly nước khoáng ra, đi về phòng ngủ, ngồi xổm xuống bên cạnh giường.

“ Giang tiên sinh.” nàng nhỏ giọng kêu, đợi cho hắn mở mắt ra, miễn cưỡng ngồi dậy mới đưa cốc nước tới trước mặt hắn.

Hắn nhận nước, ngửa đầu uống một hơi.

“ Anh có ăn gì không? Anh không muốn ăn gì sao?” nàng hỏi, trong lòng tràn đầy lo lắng.

Giang Chấn buông lỏng bàn tay to, đặt cái cốc không xuống, xong lại nằm xuống nghỉ, sắc mặt so với lúc trước còn xám trắng hơn.

Cái cốc lăn lăn ở trên giường, mắt nhìn nó sẽ rơi khỏi giường, nàng cuống quít vươn tay, giữ lại được cái cốc, tính thử lại lần nữa.“Tôi làm vài món cho anh ăn nhé, được không?”

Thanh âm dịu dàng lại lần nữa vang lên, cứ như một ong mật vo ve ghé vào lỗ tai hắn kêu không ngừng, liên tục quấy nhiễu hắn nghỉ ngơi.

Hắn lại mở to mắt, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang nóng bừng kia.

“ Cô không bận chuyện gì khác chứ?”

Tĩnh Vân cắn môi, suy nghĩ trong chốc lát.

“ Ừh, buổi chiều tôi không có việc gì.” Nàng đơn thuần trả lời, lông mi dài khẽ chớp, không chút ngại ngần việc hắn nói năng thô lỗ. “Cứ như vậy đi, anh nghỉ ngơi một lát, tôi đi ra ngoài mua đồ ăn rồi lập tức trở về nha.” Nói xong, nàng đã cầm cái túi, vội vàng chạy ra ngoài.

Giang Chấn cử động nửa thân mình bệ vệ của mình, hắn chưa kịp mở miệng, nàng đã lao ra cửa, còn làm theo lời dặn của hắn lúc trước, ngoan ngoãn đóng cửa lại.

Hắn mệt mỏi nhắm hai mắt lại, nằm lại trên giường, đôi môi mỏng phun ra một câu mắng nhỏ.

Đáng chết, hắn còn phải dậy lần nữa để mở cửa cho nàng!

——————————-

Mua một lượng lớn thức ăn xong, Tĩnh Vân dùng tốc độ nhanh nhất chạy về. Nàng xách túi lớn túi nhỏ, đi thẳng tới cái cửa lớn phía trước, rồi đột nhiên dừng lại đi bộ, nhìn chằm chằm vào cái cửa mà sững sờ.

Ai a, không xong rồi, cửa bị đóng rồi!

Bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể di chuyển tới ấn cái chuông có âm thanh chói tai đến mức làm cho người ta nổi cả da gà kia, rồi nhanh chóng rụt tay lại, ló đầu về phía trước cửa chờ đợi thôi.

Một lát sau, trong cửa có động tĩnh, Giang Chấn vác thân mình ra mở cửa. Lần này, sắc mặt hắn xám xịt, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, người ngay cả lực để mắng cũng chả có, mở cửa xong, thân hình cao lớn mềm nhũn, như sắp ngã xuống bất động.

Tĩnh Vân hạ mấy cái túi trong tay, vội vàng tiến gần lại, người không chút nghĩ ngợi, chống đỡ thân hình to lớn của hắn, chỉ sợ hắn té xỉu.

“ Giang tiên sinh, anh có khỏe không?” Hai tay trắng mềm, để trên ngực hắn, hơi thở nam tính mãnh liệt làm cho khuôn mặt nhỏ của nàng ửng đỏ, mà người hắn nặng vậy làm cho cánh tay mảnh khảnh của nàng khó có thể đỡ được.

Thân hình cao lớn lại trượt xuống một chút, hai tay nàng run lên, run càng lúc càng nhiều. Mắt thấy Giang Chấn sắp ngã sấp xuống, tình thế cấp bách nàng chỉ có thể tiến thêm một bước, đứng trong lòng hắn, làm cho toàn thân hắn đều dựa trên vai nàng.

Đầu Giang Chấn tựa vào cái gáy nhỏ của nàng, hơi thở nam tính thổi sức nóng phảng phất qua gáy nàng, qua xương quai xanh, làm cho khuôn mắt nhỏ bé trắng trẻo nháy mắt đã đỏ hồng như quả táo vì xấu hổ.

Nàng chưa bao giờ từng dựa vào người đàn ông nào gần như vậy. Gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của hắn, nhịp tim của hắn, cùng với cả sức nóng từ cơ thể hắn…… Hắn nóng như vậy, làn da rám nắng trơn nhẵn, da thịt nóng bỏng, giống như là — giống như là –

Đôi mắt trong suốt nhỏ bé đột nhiên mở lớn.

Trời ạ, Giang Chấn bị sốt!

Tình cảm bị xáo động làm nàng có xấu hổ vài phần, nhưng đột nhiên tất cả lại lo lắng thay thế hết, Tĩnh Vân hít sâu một hơi, dùng cái lưng nhỏ bé, sức của ngực, đỡ Giang Chấn vào trong phòng. Hơn mười phút sau, Giang Chấn nửa hôn mê cuối cùng cũng được nàng đưa về phòng ngủ, để nằm lại trên giường.

Bất chấp thân thể đang mệt mỏi, nàng ngồi bên giường, cả trái tim đều nghĩ về hắn.

Ngón tay non nớt nhẹ chạm vào da thịt của Giang Chấn, phát hiện ra nhiệt độ thân hắn cao đến dọa cả người. Hai mắt hắn nhắm nghiền, vài lọn tóc đen thấm đẫm mồ hôi dính lại trên trán.

Nàng bỏ chiếc khăn tay vẫn mang theo người, cẩn thận gấp lại thành miếng nhỏ, nghiêng thân mình xinh đẹp, lau mồ hôi trên trán của hắn, hy vọng nó có thể làm cho hắn thoải mái một chút.

Lau từng giọt mồ hôi lạnh xong, nàng để khăn lại trên trán hắn, rồi cũng mau chóng đứng dậy, chạy đến trước cái cửa chính ôm một đống thức ăn vào. Trước khi vào, nàng đóng cửa lại xong mới vọt vào phòng bếp, nhanh chóng vì hắn mà làm cơm.

Sau khi chứng kiến trạng thái “trống rỗng” của cái tủ lạnh, nàng đã hiểu, người đàn ông này hoàn toàn là loại người hay ăn bên ngoài, nàng căn bản không cần phải lo hắn tiết kiệm tiền. Vì vậy, nàng vừa ra khỏi cửa liền đi mua khắp nơi, chẳng những mua một ít thức ăn dinh dưỡng mà còn mua cả một đống gia vị trở về.

Qua mấy lần tìm đông tìm tây, nàng cuối cùng cũng kiếm được một cái chảo ở tủ bát bên trong, cùng với một cái nồi để đun nước.

Nàng rửa sạch đồ trước rồi mới dùng nồi đun nước nấu bát cháo cá. Thừa dịp cháo đang đun, nàng bỏ nước khoáng trong tủ lạnh ra, cho đỡ lạnh đi rồi dùng cái chảo đun nóng rau chân vịt trộn lẫn với dầu vừng cùng nước tương, xong còn thêm một quả trứng luộc.

Cháo đun nóng sôi cả bọt, nàng cho nhỏ lửa để tiếp tục nấu rồi bỏ một chút hành xanh mướt đem cắt cho vào.

Tuy rằng trong phòng bếp có hơi nóng, nàng làm ở đó một lúc lâu, nhưng hàn ý vẫn còn hiện hữu, đi từ lòng bàn chân đi lên, làm cho nàng không nhịn được mà run run.

Làm sao có thể lạnh như thế chứ?

Vì dòng nước chảy quá lạnh hay là bởi cây ngoài phòng quá rậm rạp nên ánh mặt trời chiếu không chiếu được vào trong mà sinh ra cảm giác lạnh như băng?

Phòng bếp cũng được bài trí giống phòng khách và phòng ngủ, ít đồ đạc, đơn giản như không có người ở, trong phòng ngủ thì chỉ có cái giường, trong phòng khách thì chỉ có một cái ghế sôpha và một cái tivi không còn mới.

Một cái ghế –

Chẳng lẽ, Giang Chấn không có người thân, cũng không có khách sao?

Có một chút gì đó hơi nhói lên siết chặt lòng nàng.

Gian phòng tuy rằng sạch sẽ nhưng lại quá mức lạnh lùng trống rỗng, không mang theo chút tình cảm nào, có đồ đạc nhưng cũng chỉ chú trọng tính thực dụng, chẳng thấy gì gọi là trang trí để an ủi lòng người cả.

Giang Chấn làm sao mà lại có thể ở cái loại nhà này để nghỉ ngơi? Làm thế nào để có thể ở cái nhà này mà thư giãn cơ chứ? Hắn cứ như một cái dao nhỏ, rất sắc bén, vĩnh viễn không chịu chui vào vỏ dao –

Ngực đau, cảm xúc lại lặng lẽ lại trào lên một chút.

Nàng tắt bếp, thêm gia vị vào, rồi múc cháo cá vào trong bát, rắc lên một chút hành đã thái; rau chân vịt và trứng luộc cũng được đặt cùng ở trên cái mâm đó.

Hương thơm của thức ăn ngào ngạt khắp nơi, nàng từng bước từng bước cẩn thận đem đồ ăn mang vào phòng ngủ.

Nửa thân trần của Giang Chấn nằm trên giường, hai mắt vẫn như cũ nhắm nghiền, trên trán còn cái khăn tay của nàng.

Tĩnh Vân để đồ ăn xuống trước rồi mới vươn tay, nhẹ chạm lên cổ tay hắn.

“Giang tiên –”

Phút chốc, thân hình cao lớn tĩnh lặng bỗng đột nhiên cử động, bàn tay to lớn nắm chặt lấy cổ tay nàng, lực mạnh như kìm sắt, đôi mắt vằn đỏ, cảnh giác trừng nàng.

“ Tôi, tôi tôi tôi — tôi là Tĩnh Vân –” nàng như là một con thú nhỏ bị mãnh thú bắt giữ, dưới cái nhìn chăm chăm của hắn mà lạnh run, ấp a ấp úng một lúc lâu mới có thể nói được tên của mình.

Đôi mắt đen dần, sắc đỏ cũng đã rút đi, hắn nheo mắt lại, đang trong tình trạng sốt cao, choáng váng, hắn miễn cưỡng mới có được một chút thanh tỉnh, nhận ra được khuôn mặt khả ái kia.

“ Tôi đang ngủ.” Giang Chấn khẩu khí lạnh lùng buông lời kiềm chế với nàng, thuận tay chạm lên cái khăn trên trán.

“ A, không, không sao đâu.” nàng cúi đầu, che hai má đỏ bừng. “ách, tôi nấu cũng được lắm, khả năng không phải là rất tốt, nhưng anh có thể ăn một chút, ăn từ từ để lót dạ, rồi uống thuốc có được không?” nàng nói có chút dồn dập, tưởng chừng như đang che dấu xấu hổ trong lòng.

Đôi mắt đen nhìn nàng, tuy rằng đang yếu, nhưng vẫn khó giữ lại được sự sắc bén.

Bàn tay to vươn tới trước mắt nàng, hướng lên, nàng có thể thấy rõ ràng vân tay trong lòng bàn tay hắn, cùng với những đầu ngón tay thô ráp hạ xuống –

“ Cô không phải bảo là nấu cũng được lắm sao?” tiếng nói trầm thấp vang lên.

Tĩnh Vân hoảng sợ, lúc này mới bừng tỉnh lại, vội vàng bưng bát canh lên, giống cô phó bàn nhu thuận cung kính đưa vào trong tay hắn.

“ Tôi còn nấu rau chân vịt, cùng với trứng luộc nữa.” nàng đưa bát đĩa đến trước mặt hắn, tự nguyện đảm đương lấy cơm.

Hắn cầm đũa, lặng yên mà ăn cơm, không khí trong phòng bởi im lìm, trở nên có chút xấu hổ.

Tĩnh Vân trái lo phải nghĩ, cố gắng tìm ra đề tài nói chuyện.

“ Ách, Giang tiên sinh, anh cố gắng ăn nhiều một chút. Tôi mỗi lần sinh bệnh, chị cả liền nấu thiệt nhiều món, bức tôi ăn, nói phải bổ sung dinh dưỡng, mới có thể lực được.” nàng nói, vụng trộm liếc mắt một cái, phát hiện bát cháo cá kia đã bị hắn ăn hơn một nửa.

Vui sướng, trong lòng như có giọt nước ấm nóng nóng tuôn trào, nàng phải dùng sức cắn môi, mới có thể nhịn không mỉm cười xúc động.

Nhìn thấy bát cháo đã thấy tới đáy, rau chân vịt cùng trứng luộc cũng vào trong bụng hắn rồi, nàng thu mâm lại, bước về bếp bưng ra một cốc nước mát.

“ Chờ chút nha!” nàng đặt cốc nước xuống, cầm lấy gói thuốc, dựa theo hướng dẫn mà lấy ra các loại thuốc.

Tiếng nói nam tính từ phía sau nàng truyền đến.

“Vì sao cô còn chưa đi?”

Bởi vì tôi đối với anh vừa gặp đã yêu!

Trong lòng nàng hò hét như vậy, da mặt trắng mỏng căn bản nói không nên lời, chỉ cố cứng đầu, nhất thời rơi vào hoàn cảnh này liền bừa ra một lí do.

“ Ách — bởi vì — bởi vì lúc trước anh giúp tôi, còn đưa tôi về nhà.” nàng xoay người, đặt cốc nước cùng viên thuốc ra không quên tiếp tục giải thích. “Chị tôi từng nói, làm người có ơn phải báo đáp, anh hiện tại đang bị thương, lại không có ai săn sóc, đương nhiên tôi phải ở lại giúp rồi.”

Đôi mắt đen ngóng nhìn nàng, khuôn mặt tuấn tú đẹp như tạc không lộ ra chút xúc cảm nào vẫn như cũ lãnh đạm. Một lúc lâu sau, mắt hắn rũ xuống, nhận lấy cốc nước cùng viên thuốc, không nói một tiếng mà nuốt vào.

Xác định hắn đã nuốt xong xuống viên thuốc, Tĩnh Vân mới thở dài nhẹ nhõm.

Nàng cứ tưởng là Giang Chấn sẽ cự tuyệt ăn cơm, cự tuyệt uống thuốc, nhưng không ngờ là hắn lại nguyện ý nghe theo lời khuyên của nàng. Cái này có nghĩa là nhiều hoặc ít hắn cũng đáp lại thành ý nghe theo lời của nàng sao?

Khuôn mặt kiều diễm đỏ ửng, nhuộm sang cả đôi má trắng. Nàng để cốc nước lên bàn, vội vàng như chạy nạn đi ra hướng tới phòng bếp.

Bàn tay nhỏ bé run run, vặn mở vòi nước, nước uống rào rào chảy ra. Nàng nhìn dòng nước chảy xuống cái cốc, đôi tay trắng tự gõ vào đầu mình, trách cứ bản thân ngu xuẩn.

A, nàng rốt cuộc suy nghĩ cái gì vậy?!

Giang Chấn vì bị thương mà suy yếu nên mới nói gì nghe nấy, nếu đổi là những người khác hắn tám phần cũng sẽ ngoan ngoãn nghe theo thôi. Với lại hắn chẳng đã nói, nàng chính là cô em vợ của người bạn tốt đấy sao, cũng chẳng phải người nào đặc biệt quan trọng ……

Thật vất vả lắm mới bình tĩnh lại được, Tĩnh Vân khẽ lau tay, nhẹ bước về phòng ngủ.

Thuốc đã phát huy tác dụng, Giang Chấn nằm ở trên giường, hai mắt nhắm nghiền, đôi mày rậm giãn ra, hô hấp cũng tương đối bình thản đã bắt đầu yên lặng mà ngủ.

Ngoài cửa sổ ngày đã tàn, ánh hoàng hôn xuyên qua bóng cây, chiếu lên nửa thân trần cơ bắp tuyệt mĩ của hắn cư nhiên mà quấn quít lấy không rời.

Nàng đứng ở bên giường, say mê nhìn hắn, rồi lại thẹn thùng, sợ hắn đêm khuya gió lạnh, vết thương chưa lành sẽ bị cảm lạnh.

Không được để hắn ngủ như vậy được, nàng phải giúp hắn thay cái chăn khác mới được!

Nhưng nàng ở bên giường cứ lăn tăn, mở ngăn tủ ra, tìm một chút phát hiện ra trong phòng ngủ chỉ có một cái chăn. Nàng sờ lên chất vải dệt, biết ngay là loại vải mỏng, cái này thì đắp cả mùa hè còn mát làm sao có thể chống đỡ cái lạnh đêm đông được.

Tĩnh Vân quay đầu, nhìn người đàn ông trên giường.

Bỗng nhiên trong lúc đó, nàng hiểu được cách sống của hắn.

Hắn không chỉ đối với người ngoài nghiêm khắc mà còn đối xử với chính mình cũng rất khắc nghiệt. Thân là tiểu phó đội Phi ưng đặc vụ, hắn buộc mình có nhiều thời gian bảo vệ cho trật tự an ninh đến nỗi không cho phép bản thân được thả lỏng, không cho phép bản thân được ngủ nhiều. (Cam:Thế mà anh vẫn đẹp trai là được rồi chị ạ *an ủi*)

Cảm xúc đau xót như một trận sóng biển oà tới tới, bao trùm lên sự lo sợ của nàng.

Tĩnh Vân đi tới phòng khách, lấy cái chăn lông dầy màu phấn hồng của nàng nhẹ nhàng đắp lên người Giang Chấn để giữ ấm cho hắn.

Có lẽ, khi hắn tỉnh lại, hắn sẽ ngại nàng nhiều chuyện, thậm chí lại dùng cái thái độ thô lỗ, vô lễ kia để đuổi nàng về nhà. Nhưng vô luận thế nào, nàng vẫn không đành lòng rời đi, vẫn cứ lưu lại quan tâm hắn.

Trong phòng ngủ không có ghế dựa, từ nhỏ đến lớn được dạy dỗ gia giáo làm nàng không dám ngồi trên đất, chỉ có thể chần chờ xoay vòng vòng bên giường, suy tư không biết nên ngồi làm sao bây giờ.

Cuối cùng, nàng chỉ có thể vượt qua xấu hổ lấy cái túi vải ra, cùng tấm vải dệt và kim chỉ trong đó, ngồi bên giường may búp bê vải, tiện thể còn chăm sóc Giang Chấn.

Ánh chiều tà đã rút dần đi, nàng tìm một lát, sờ soạng đến công tắc cái đèn, bật nó lên, dưới thứ ánh sáng mỏng manh đó, nàng đâm một đường thêu.

Sắc trời dần dần trở về khuya, bóng đêm bao phủ khắp nơi nhưng nàng vẫn ở bên hắn, thật lâu không chịu rời đi.

***

Ấm áp.

Mùi hương .

Mùa xuân ấm áp, hương hoa hồng thoang thoảng.

Bóng tối cùng với cơn đau đớn đã rời đi, đổi lại là hương thơm cùng với tình cảm ấm áp tràn đầy giác quan của hắn.

Giang Chấn mở hai mắt, hé ra một khuôn mặt nhỏ bé trắng trẻo.

Khuôn mặt có chút khờ dại lại kết hợp với sự mềm mại thanh thuần làm cho mọi người cũng phải động lòng, hắn không thể dời tầm mắt ra khỏi khuôn mặt nhỏ bé đó, chỉ có thể chăm chú nhìn dung nhan xinh đẹp tuyệt trần của nàng.

Tĩnh Vân bên cạnh mặt hắn, ngủ ngon lành, bím tóc đen nhánh còn nằm trên giường, sợ tóc dài còn vương trên mặt nàng đẹp mĩ miều, trong đó còn có mấy lọn tóc dây dưa bên hắn.

Nàng cuộn mình trong cái chăn lông màu phấn hồng, ngủ bên giường, chỉ cần động vào là có thể ngã xuống ngay. Nhưng hai người ngay cả da thịt không có tiếp xúc thân cận, thì hơi thở thơm mát của nàng vẫn bao trùm lấy cái chăn lông, vờn xung quanh hắn, đôi môi mọng khẽ cong lên, dưới ánh đèn khuya lại có vẻ non như vậy, mềm như vậy.

Giang Chấn nhìn nàng chăm chú, không thể tin vào chính mình lại ngủ sâu thế, thậm chí còn không nhận thấy được nàng đã dựa vào mình gần như vậy.

Từ trước đến nay đều cẩn thận kiềm chế, không biết vì tác dụng của thuốc hay là nguyên nhân sâu xa nào đó mà làm cho nó dần dần vỡ vụn. Không thể giữ được mình, hắn vươn ngón tay, nhẹ nhàng lướt qua cái má hồng.

Có cái gì nhột nhột chạm tới, nàng giống như con mèo con, ở trên giường cọ sát vào, thân mình mảnh khảnh theo bản năng muốn mượn cái nguồn nhiệt kia nên lại càng dựa thêm vào.

Ngón tay dài thô ráp dài vẫn cứ tiếp tục cọ vào má nàng.

Hơi thở của nàng nhẹ nhàng phảng phất trên mặt hắn như mùi của mùa xuân ấm áp, như hoa hồng đang toả hương. Cho đến tận lúc này, hắn mới phát hiện ra không biết từ lúc nào nào, hắn đã thân mật dựa vào nàng, gần đến nỗi hơi thở của hai người giao hòa, gần đến nỗi chỉ cần cúi đầu thôi hắn đã có thể chạm tới đôi môi mềm mại hồng hồng kia.

Nhịn không được sự quyến rũ của nó, ngón tay dài hạ xuống dưới, bất giác vuốt lên cánh môi mềm, căng mọng.

“ Mm……”

Đôi môi hồng hé mở, khẽ hừ nhẹ một tiếng, như giọng của con mèo con, đánh vỡ sự yên tĩnh của đêm khuya, đồng thời cũng gợi lên sức nóng bừng.

Trong nháy mắt, lý trí hoàn toàn bị mê mẩn, hắn cúi xuống, chạm tới làn môi hồng quyến rũ kia, bừa bãi hấp thu hương vị ngọt ngào của nàng. (Cam: Anh cưỡng hôn nha, phạt tiền!!! Giang Chấn: *Chìa ra cộp năm trăm!!* Cam: *mắt sáng rỡ*)

“ Mmm……”

Đôi môi nhỏ bị giam hãm, một làn hơi như sương mù thở ra.

Tĩnh Vân đang ở trong mộng ngọt ngào phiêu đãng, nhưng lại cứ có lực nào đó, lôi nàng ra khỏi cảnh trong mơ. Nàng mở đôi mắt nhỏ đang hoang mang, lười biếng khẽ chớp, trên môi bị hôn nồng nhiệt, mình lại bị một thân hình nam tính khác gắt gao vây quanh làm cho nàng như bị gây mê sâu, sắp mất mạng.

Nàng hoàn toàn thanh tỉnh.

Nhưng mà nàng không thể hiểu tột cùng đã xảy ra chuyện gì vậy?

Sao lại thế này?!

Giang Chấn hắn, hắn hắn hắn hắn hắn hắn hắn, hắn đang hôn nàng?!

Dưới cái hôn nồng nhiệt đang xâm nhập vào, nàng cố gắng hồi tưởng, sự tình thế nào mà lại tiến triển như thần tốc thế.

Mơ hồ, nàng nhớ rõ, nàng một bên chăm sóc Giang Chấn, một bên làm búp bê vải, đôi khi còn chạm vào trán để thử nhiệt độ thân thể hắn.

Căn bản là ngày hôm qua đã bề bộn lại thêm tối qua vì muốn thấy hắn, khẩn trương không ngủ được, nàng ngồi vài giờ bên giường, mệt mỏi làm nàng không chống đỡ được.

Suy nghĩ sau một lúc lâu, nàng cuối cùng cũng giơ cờ trắng lên hàng, chọn nơi cách xa Giang Chấn nhất để đặt thân mình xuống ngủ, thậm chí còn cố nén cơn lạnh lại, không dám cùng hắn chia xẻ cái giường, chăn ấm áp.

Cứ nghĩ chỉ ngủ một ít thôi, nhưng mà tối hôm qua không ngủ, hơn nữa hôm nay lại quan tâm hắn hết mình, càng làm cho cơn ngủ của nàng thêm say.

Đêm khuya, luồng gió lạnh thổi vào, nhiệt độ đột nhiên hạ xuống, nàng mơ hồ ngủ mệt quá, vô ý lui tiến vào chăn, rồi mới — rồi mới –

Trong trí nhớ đứt đoạn đó, giờ nàng chỉ có khả năng cảm nhận được thứ duy nhất còn lại là nụ hôn nồng nhiệt của Giang Chấn.

Đầu lưỡi bá đạo liếm khắp cả trong miệng nàng, từng tấc từng tấc non mềm một, mút lấy đầu lưỡi của nàng, khiêu khích phản ứng ngây ngô của nàng.

Thân hình nam tính to lớn, đem nàng áp xuống dưới, làm cho nàng cơ hồ không thở nổi.

Bàn tay thô ráp cứ làm càn ở trên người nàng, nhưng lực đạo lại vô cùng nhẹ nhàng, giống như đang chạm vào bảo vật trân quý.

Nhiệt độ cơ thể Giang Chấn xuyên qua bàn tay truyền đến làm bừng nóng cả thân thể nàng. Khi tay hắn luồn vào áo nàng, nắm lấy bộ ngực ngọt ngào của nàng, đầu ngón tay hắn thô ráp nhẹ xượt qua nụ hoa hồng hồng làm nàng sợ hãi rên lên, bị cái cảm giác kỳ diệu kia chi phối.

“ Giang, Giang Giang tiên sinh, anh, anh……” nàng cuống quít muốn nói gì đó, nhưng lại chịu thua, đầu nàng lúc này trống rỗng.

Đôi môi mỏng lại hôn lên nàng, nuốt vào tiếng rên sợ của nàng.

Một cảm giác nàng chưa từng trải qua, lại càng khó có thể kháng cự đang xâm nhập giác quan của nàng.

Làn môi cứ thong thả di chuyển xuống, vừa liếm vừa hôn qua cái cổ trắng của nàng, rồi đến xương quai xanh, đột nhiên không nhẹ không nặng cắn một cái, phảng phất trên người nàng lưu lại vết hôn của hắn.

Khoái cảm mãnh liệt như là dòng điện chạy qua thân thể nàng làm cho nàng run rẩy không thôi. Nàng bất lực vặn vẹo thân mình, da thịt non mềm cứ thế lại ma sát với hắn, động tác này chỉ tổn đổ thêm dầu vào lửa, một tiếng gừ nhẹ sung sướng ở bên tai nàng vang lên.

“ Nhìn tôi.” hắn giữ lấy mặt của nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng.

Nàng nhìn thấy sự khát khao trong mắt hắn, đôi mắt đen láy, chẳng những không bị tác dụng của thuốc làm mờ mắt mà còn sáng rực, cùng với dục vọng sâu thẳm.

Nàng cũng có biết chút ít, bản năng của con gái làm cho nàng hiểu được, hắn đang khát khao cái gì.

Đây là cơ hội cuối cùng mà Giang Chấn cho nàng để nàng kháng cự, cự tuyệt, nhanh chóng rời xa vòng ôm của hắn, thận trọng nói cho hắn, hai người phải dựa theo trình tự kết giao bình thường, chậm rãi bồi dưỡng cảm tình, cùng đi uống cà phê, vài lần hẹn hò rồi mới mới có thể cầm tay, sau đó là hôn trán, rồi hôn hai má, nùng tình mật ý[2] xong nàng mới có thể vì hắn mà dâng môi thơm……

Thực rõ ràng, Giang Chấn không phải là một người kiên nhẫn.

Nội trong vài giờ, hắn đã nhảy qua dự định trong trình tự nửa năm mới có thể đạt được của nàng, lại còn tham lam tiến thêm một bước nữa.

Tĩnh Vân chần chờ một lúc, môi, lưỡi cùng hai tay hắn thủy chung vẫn chưa từng rời nàng. Râu ria trên miệng hắn, bàn tay thô ráp lại chạm vào da thịt non mềm của nàng, một loại say mê trước nay chưa từng có khiến cho mở đôi môi đỏ mọng, thoát ra một âm thanh thở gấp cùng rên rỉ.

Khi hai tay hắn bắt đầu cởi bỏ quần áo của nàng, nàng chỉ có thể bất lực nhìn hắn, thân thể mềm mại vì khẩn trương mà run run.

Nàng đã bỏ qua cơ hội cuối cùng.

Hơn thế, càng tệ hơn là, nàng đã không thể cự tuyệt hắn.

Ngoài cửa sổ không khí lạnh lẽo nhưng trong lòng hắn nàng lại nóng bừng, từ trong ra ngoài nóng như có lửa đốt vậy. Khi hắn khẽ cắn và mút, hôn triệt để lên toàn thân của nàng, nàng đã bị giam hãm trong ma lực mê quyến của hắn, khó có thể tự kềm chế.

Dưới ánh đèn đêm mờ nhạt, nàng nửa mở đôi mắt mờ sương, nhìn hắn mạnh mẽ rộng lớn, che cả ngọn đèn, đôi mắt đen nhanh chóng nhìn nàng, mang ý nghĩ phải nhớ được biểu tình của nàng, tiếng thở dốc của nàng……

Bàn tay to lớn thô ráp của hắn tách hai chân của nàng ra, ngón tay dài lúc trước đã nhẹ nhàng chạm vào dung mạo nàng, xác định nàng đã vì hắn mà ướt át mềm mại.

Vật nam tính của hắn cũng đã to lớn, dài mà nóng rực, chạm nhẹ nhàng tới lối vào của nàng, thong thả mà kiên định thăm dò. Hắn tiến vào trong nàng, như là một lưỡi dao bỏng lửa nhưng lại mở ra nhu tình như mật bơ.

Hắn là cứng rắn, là nham thạch, là lưỡi dao sắc bén. Nàng là bông, là nhung tằm, là bơ, hai người hoàn toàn bất đồng nhưng lại kết hợp vừa vặn vô cùng tuyệt vời.

Một cơn đau đớn xảy ra trong nháy mắt, rồi tiếp đó là nóng ấm cùng no đủ, nàng lắc cái eo nhỏ, chứa toàn bộ hạt giống của hắn vào, say mê rồi khẽ nấc lên, ở trong vòng tay cuồng dã của hắn, cả đêm triền miên duyên dáng mà rên rỉ……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.