Giang Chấn ngồi ở trên bàn cơm, đồ ăn đã được sắp sẵn.
Vậy mà nàng vẫn chưa vào, phòng khách im lìm không một tiếng động. Lo lắng trong lòng như một con sâu từ từ bò lên lưng của hắn.
Không ứng phó được với nước mắt của nàng, hắn buộc mình ăn một chén
cơm, cố gắng không ra ngoài nhìn nàng, hắn chỉ đơn giản nghĩ nàng khóc
xong rồi tự nhiên sẽ ngoan ngoãn vào nhà. Nhưng cho tận đến khi hắn nuốt hết một chén cơm, thậm chí còn uống thêm một chén canh, mà thân hình
nhỏ bé đó vẫn chẳng thấy bóng dáng đâu cả.
Giang Chấn ném bát vào bồn nước, không hiểu sao lại cảm thấy tức giận.
Nàng muốn hỏi, hắn hiểu được, nhưng hắn tuyệt không muốn trái lại với lương tâm. Hồi đó, bất quá hắn mới chỉ gặp qua nàng có vài lần, làm sao có thể muốn lấy nàng về nhà ngay được?
Không trả lời thế thì hắn nên trả lời như thế nào? Nói dối sao?
Âm thầm mắng một tiếng, hắn xoay người đi ra ngoài, chuẩn bị đối mặt
với cô vợ hay khóc, hay làm nũng kia. Nhưng ai biết được trong phòng
khách lại trống rỗng, không có đến nửa nhân ảnh. Hắn nhíu mày, lên tầng
vào phòng ngủ coi, phát hiện bên trong cũng không có nàng.
Hơn nữa, túi hành lý màu hồng lần trước nàng mang theo để trốn khỏi nhà cũng không thấy đâu nữa.
‘Shit!’
Hắn mắng ra tiếng, sắc mặt u ám cầm lấy điện thoại, gọi cho Lệ Đại Công.
‘Alô?’
‘ Tôi, Giang Chấn đây, Tĩnh Vân ra ngoài, tôi nghĩ có thể là cô ấy tới chỗ anh.’
‘Tôi biết, cô ấy vừa đến.’
‘Cô ấy có khỏe không?’ Giang Chấn cứng nhắc hỏi.
‘Khỏe, Phượng Đình đang nói chuyện với cô ấy.’ Lệ Đại Công có chút bất đắc dĩ trả lời.
Nghe được nàng không có việc gì, hắn thoáng thở nhẹ ra, dựa vào bên
cạnh bàn, nhức đau, nhẹ nhàng bóp thái dương, giọng có chút mệt mỏi nói: ‘Thật có lỗi.’
‘Không sao.’ Lệ Đại Công nhếch miệng. ‘Thế anh không muốn tới đón cô ấy sao?’
‘Không được, hôm nay tôi không có cách nào để đi khám thai cùng cô
ấy, có lẽ giờ cô ấy nhìn thấy tôi vẫn rất tức giận, thôi thì chờ cho cô
ấy hết giận sẽ tự trở về.’ (Cam: Vào rừng mơ bắt con tưởng bở à anh?)
‘Cũng được.’
‘Có việc gì thì gọi điện lại cho tôi.’
‘Ok.’
Xác định được Tĩnh Vân bình yên vô sự, Giang Chấn gác điện thoại,
xoay người đi vào phòng tắm, nhanh chóng tắm rửa rồi sớm nằm yên trên
giường, trong bóng đêm yên tĩnh, đôi mắt vẫn mở to, kiên nhẫn chờ.
Nhưng lần này dù hắn đã đợi cho tới hừng đông rồi nhưng Tĩnh Vân vẫn không trở về.
Bình minh tới, hắn trong lòng tràn đầy khó chịu xuống giường, mặc
đồng phục, đang chuẩn bị đi làm thì không ngờ phát hiện ra, đôi búp bê
chú rể cô dâu trên tủ giầy bị thiếu mất một con.
Là con búp bê nữ.
Con búp bê nữ trong trang phục cô dâu đã biến mất giờ chỉ còn lại con búp bê nam trong bộ quần áo chú rể.
Hắn cứng người đứng yên một chỗ, nhìn vào chỗ trống rỗng bên cạnh búp bê chú rể.
Sau khi Tĩnh Vân làm xong hai con búp bê thì đó vẫn mãi là chỗ của
nó, không chỗ nào khác, hai con chưa từng bị tách riêng khỏi nhau. Cho
dù nàng có đặt nó chúng trên bàn, đầu giường, hay tủ tivi thì búp bê cô
dâu chú rể vẫn mãi đi có đôi có cặp.
Hắn nhìn chằm chằm vào búp bê nam cô đơn chiếc bóng. Vài giây sau đó, hắn trở về phòng khách, phòng ngủ tìm con búp bê nữ. Nhưng kể cả phòng
tắm, phòng bếp, nhà ăn hắn đều đã xem qua, thậm chí còn quỳ rạp trên
mặt đất xem nó có rơi xuống gầm bàn hay gầm giường không.
Thì vẫn không thấy con búp bê nữ!
Tĩnh Vân đã mang nó theo, con búp bê có nụ cười đến đáng yêu, đến đáng yêu.
Sao nàng có thể nhẫn tâm mang nó đi?
Để búp bê chú rể cô đơn ngồi trên tủ giầy, vẻ mặt bi thương nhìn hắn.
Sao nàng lại để lại một mình nó!
Giang Chấn mím môi, nhìn búp bê nam cô linh đơn độc, chỉ cảm thấy tức giận vô cùng. Hắn duỗi tay ra, cầm búp bê lên, vạn phần khó chịu mang
nó theo mình lên xe lái ra ngoài.
Lệ Đại Công vừa mới ngồi vào ghế làm việc, mông còn nóng đã thấy bạn tốt của mình, vẻ mặt lạnh băng tiêu sái tiến vào.
‘Cô ấy không về.’
‘Tôi biết rồi.’ Lệ Đại Công cười khổ. Sáng nay vừa mới bước ra khỏi cửa, Phượng Đình đã nói chuyện với hắn.
Giang Chấn trừng hắn, một lúc lâu sau mới ném lại một câu.
‘Hôm nay tôi với cậu cùng về.’ Nói xong, hắn xoay người bước ra ngoài.
Lệ Đại Công âm thầm thở dài.
Cho dù Giang Chấn muốn cùng hắn về đón Tĩnh Vân thì cũng phải để Phượng Đình thả người mới đón được a!
Đêm hôm qua, chị em họ thức trắng đêm để nói chuyện, đến lúc hắn ngủ
rồi mà các nàng vẫn còn tán gẫu không dứt. Hai phụ nữ nằm lẩm bẩm oán
giận, tự nhiên không cẩn thận để hắn nghe được, nhưng phần lớn họ nói về Giang Chấn.
Sáng hôm nay ngồi nói chuyện cùng nhau, hắn để ý sắc mặt Phượng Đình, nghe ý tứ trong lời nói liền hiểu được sự tình lần này thực không đơn
giản như vậy.
Lệ Đại Công âm thầm lắc đầu, đoán người anh em tốt của hắn lần này
nhất định sẽ dính phải đau khổ. Hắn lại thở dài một hơi, nhìn cái điện
thoại đang kêu lên trên bàn, lấy lại tinh thần nghe điện, bắt đầu làm
việc.
Ngày hôm nay, thời gian đặc biệt trôi qua mau.
Cả ngày hôm nay Giang Chấn đều bày ra vẻ mặt sinh khí, cả người toát
ra mùi nguy hiểm làm các anh em trong đội chạy xa khỏi hắn. Tội phạm bị
hắn hỏi thì chỉ trong vòng thời gian kỉ lục đã khóc rống lên, nước mắt
giàn dụa khai hết hành vi phạm tội ra. (Cam *dựng tóc gáy* =))
5 giờ rưỡi, bọn họ khó về được đúng giờ.
Hai người đều tự lên xe của mình, từng người một trở lại Lệ gia.
Quả nhiên như Lệ Đại Công dự liệu, bọn họ vừa mới ngừng xe thì Phượng Đình đã chờ ở cửa.
‘Anh ta tới làm gì?’ nàng chớp mắt, chất vấn chồng.
‘Tôi tới đón Tĩnh Vân.’ Giang Chấn nghiêm túc nói.
‘ Tĩnh Vân không có ở đây.’ nàng khoanh hai tay trước ngực, hếch cái
mũi, liếc mắt với chồng một cái, nhìn xem hắn có dám vạch trần nàng hay
không.
Biết tính tình vợ, cũng hiểu được lần này là Giang Chấn làm sai, Lệ
Đại Công đành phải hy sinh người anh em, ngoan ngoãn ngậm miệng lại,
thối lui sang một bên.
‘Cô ấy là vợ tôi.’ Giang Chấn kiềm chế mình, nói ra một câu lạnh lẽo, sắc nhọn như dao. ‘Cô ấy không thể mỗi lần tức giận lại trốn sang nhà
người khác được –’
‘Tôi là chị của cô ấy, không phải người khác! Anh tức cái gì mà tức?
Dù sao, anh cũng chỉ xem nó như món đồ trang bị đa năng thôi mà –’
‘Cho dù là trang bị đa năng thì đấy cũng là trang bị đa năng của nhà tôi!’ Giang Chấn nổi trận lôi đình cắt ngang lời nàng.
‘Đấy nhá đấy nhá, chỉ là đồ đa năng thôi, làm mất cũng chả sao, đúng không? Vậy anh đi mua một cái khác đi, hay theo như anh nói ý, nha,
đúng rồi đúng rồi, đi xin một cái khác là được, đúng chứ? Hừ!’
‘ Tránh ra!’
Cơn tức dâng lên, hắn không muốn lại cùng nàng tranh cãi. Hắn bước
lên phía trước như muốn bức người đàn bà chanh chua này tránh ra, trực
tiếp đi vào tìm Tĩnh Vân.
‘A a, giờ thì sao?’ Phượng Đình thấy thế, cũng không lui, chỉ chớp
mắt, chu cái mỏ nhọn lợi hại ra nói. ‘Thế nào, chẳng lẽ đường đường là
đội phó đội Phi ưng đặc vụ mà muốn trái pháp luật xông vào nhà dân sao?’
Giang Chấn tức giận đến mức gân xanh trên trán nổi lên.
Hắn nắm chặt quyền, thấp giọng nói.
‘Tránh ra!’
‘Còn lâu tôi mới tránh!’ Phượng Đình cứng rắn ôm lấy cánh tay chồng,
tiếp tục lớn tiếng ồn ào. ‘Anh có giỏi thì đẩy tôi ra ngay trước mặt đội trưởng của anh đi!’
Biết rõ Giang Chấn sẽ không đánh phụ nữ, nhưng là nhìn thấy tình hình căng go, Lệ Đại Công khó xử, chỉ có thể một bên bảo vệ vợ, một bên mở
miệng khuyên can người anh em thân thiết.
‘ Giang Chấn, tôi xem hôm nay cho dù –’
‘Cái gì mà hôm nay cho dù?’ Phượng Đình càng thêm to giọng. ‘Tôi nói
cho anh biết, em gái tôi không muốn gặp anh, hôm nay anh đừng nghĩ sẽ
được gặp, ngày mai cũng không , sau này lại càng không! Đừng nói tôi
chưa cho anh cơ hội, mấy tháng qua, chính là anh không biết đường mà giữ lấy cơ hội, không biết đường mà quý trọng thôi, tôi khổ khổ sở sở mới
nuôi lớn được em gái, nó được như vậy không phải để đến nhà người ta làm đồ trang bị đa năng!’
Từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên Giang Chấn tức giận đến mức muốn động thủ bóp chết một người đàn bà.
‘ Cô –’
‘ Thế nào? Tôi có nói sai sao?’
Mắt thấy sắc mặt bạn tốt xấu đi, Lệ Đại Công vội vàng đem vợ kéo ra sau, còn dùng thân thủ ép bạn tốt ở trong ngực.
‘A Chấn, cậu bình tĩnh một chút; Phượng Đình, em đừng nói nữa.’
‘ Em cứ muốn nói đấy, anh mà muốn giúp anh ta thì –’
Nàng nói còn chưa nói xong, đã chợt nghe thấy điện thoại di động để
trên hông của hai người đàn ông cùng vang lên. Cùng một lúc, theo phản
xạ bọn họ nghe điện thoại, nàng lập tức ngậm miệng.
Quả nhiên, cuộc gọi đó là do tổng bộ của tổ phi ưng gọi tới.
Hai nam nhân liếc nhau một cái, Giang Chấn cắn răng, biết nhiệm vụ
lần này không thể bỏ, đành phải trừng Phượng Đình, cắn răng làm theo
mệnh lệnh: ‘Tôi đi một lúc rồi sẽ về gặp cô ấy!’
Nói xong, hắn quay đầu bước đi.
Lệ Đại Công bóp cái miệng nhỏ nhắn của vợ, không cho nàng lại nói
nữa, rồi trấn an nàng. ‘Tốt lắm, đừng tức giận, có việc gấp, một tên tội phạm nguy hiểm vượt ngục, có khi bọn anh phải làm việc đến vài ngày, em biết cách liên lạc với anh rồi chứ, hử?’
Nàng bất mãn nhíu mày, rồi mới lại thả lỏng ra, gật gật đầu.
Lệ Đại Công thấy thế, mới nới lỏng tay.
Phượng Đình kéo cổ hắn xuống, theo lệ thường, ấn môi hôn hắn, ôn nhu nhẹ nhàng. ‘Cẩn thận một chút, đừng để bị thương.’
‘Ừ.’ hắn lên tiếng, lại hôn nàng một cái rồi mới xoay người lên xe.
Phượng Đình vẫy vẫy tay với chồng, sắp chia tay lại thấy bóng dáng
cái xe của Giang Chấn ở xa. Nhớ đến câu mệnh lệnh của hắn, nàng bỗng cảm thấy một trận hỏa đại.
‘Muốn gặp em gái tôi sao? Hừ, đừng mơ tưởng!’
Nàng xoay gót chân, bước vào cửa, lên tầng mở cửa phòng cho khách ra, quả nhiên thấy cô em gái của mình đang ngồi trước cửa sổ, si ngốc nhìn
xe Giang Chấn đã đi xa.
‘Đừng nhìn nữa, sớm đi xa rồi.’ Nàng cầm cái túi hành lý màu hồng
lên, nhét búp bê vải, kim khâu, quần áo vào. ‘Mau, cầm bàn chải đánh
răng, khăn mặt của em trong phòng tắm lại đây.’
Tĩnh Vân ngoan ngoãn đi lấy bàn chải đánh răng, khăn mặt, trở về
phòng cho khách thì phát hiện ra chị mình đã sắp xếp xong hành lí cho
nàng.
‘Chị cả, làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao? Chúng ta phải về nhà à?’
‘Không, chỉ là chuyện công việc của bọn họ thôi, chúng ta cũng không phải về nhà.’
‘Thế, thế — thế giờ……’
‘Em ở lại đây, hắn mà rảnh, nhất định sẽ đến làm loạn. Cái gì mà kêu ‘Tôi đi một lúc sẽ về gặp cô ấy’ chứ? Làm gì có chuyện đơn giản như vậy đã được gặp em, hừ hừ, hắn nghĩ đến là đẹp a!’
Phượng Đình mười phần khí thế mắng, một tay cầm hành lý, một tay kéo em gái đi ra ngoài.
Tĩnh Vân không dám phản kháng, chỉ có thể tùy ý để chị cả cứng rắn
kéo nàng đi. Trong lòng nàng hoảng loạn, đi được một đoạn đường, mới dám mở miệng, giọng nho nhỏ hỏi: ‘Chị, chị cả, chị — chị muốn dẫn em đi đâu vậy?’
Hai tuần sau, án kiện trong tay Giang Chấn, tạm thời ngưng lại.
Nàng vẫn không trở về, không liên lạc với hắn, dù là cuộc nói
chuyện điện thoại hay một cái tin ngắn ngủn cũng không hề có, hoàn toàn bặt vô âm tín.
Hắn từng thử hỏi qua Lệ Đại Công.
‘ Cô ấy ở đâu vậy?’
‘Không biết.’ Sắc mặt Lệ Đại Công không thay đổi trả lời.
‘Không biết hay là không thể nói?’ hắn chớp mắt, nén giận hỏi lại.
Lệ Đại Công ngừng ba giây, mới cười khổ mở miệng: ‘Không thể nói.’
Từ đấy trở đi, Giang Chấn không hỏi lại người bạn tốt thêm nữa.
Sau hai tuần làm việc, hắn chỉ cảm thấy người vô cùng mệt mỏi lại cộng thêm cả phẫn nộ nữa nên cảm xúc sớm tích lũy đến mức sắp bùng nổ cả sang người bên cạnh.
Hắn không thể ở trong nhà, không thể nghỉ trong gian phòng đó. Từ trong ra ngoài, tất cả bài trí nơi nơi đều lưu lại dấu vết của
Tĩnh Vân, nàng làm vải trùm cho sô pha, làm gối ôm, làm rế lót
chén bằng đăng ten, còn có vô số búp bê vải nữa, nhưng trong đó
lại thiếu duy nhất búp bê tiểu Tĩnh Vân trong trang phục cô dâu,
trên tủ tivi chỉ trơ lại có tiểu Giang Chấn, cô đơn ngồi một chỗ.
Ngay cả ở trên bàn ăn, bình hoa vẫn còn lưu lại hoa nàng cắm.
Giờ thì hoa đã héo rũ mà vẫn không thấy bóng dáng Tĩnh Vân đâu.
Hắn không tới Lệ gia nữa vì hắn biết Phượng Đình chắc chắn sẽ
không hé nửa miệng còn Lệ Đại Công thì lo với vợ nên cũng sẽ
giữ bí mật với hắn.
Không có lựa chọn nào khác, hắn sử dụng mạng lưới của tổ tình
báo đặc vụ trong thời gian ngắn nhất đã tra ra nơi ở của Tĩnh
Vân –
Nàng dưới sự an bài của Phượng Đình, hai tuần đó đã rời tới
Đài Bắc, tạm thời tránh trung tâm thành phố ra, đến một thị trấn
nhỏ trồng hoa để ở.
Giang Chấn kiệt lực kiềm chế muốn vọt tới Lệ gia, bóp chết Phượng
Đình vì xúc động. Nhưng hắn không làm thế, hắn khởi động xe, lái
xe trong đêm rời khỏi nhà đi lòng vòng, vẫn đang nóng lòng vì
đến giờ mà vẫn chưa tìm được cô vợ nhỏ.
Đây một trấn nhỏ bình thường, nắng đẹp, là nơi trồng hoa cỏ,
kinh doanh hoa là chính. Từ ngoài nhìn vào có thấy được một
mảng lớn toàn hoa cúc, ngọn đèn trong đêm mãi không tắt, mọi người vận chuyển hoa cỏ, xe tải ngừng lại cho máy bơm tưới nước, không
khí bên trong thoang thoảng hương hoa tự nhiên, làm cho người ta cảm
thấy tươi tỉnh, dễ chịu.
Đối với cảnh đẹp như vậy mà Giang Chấn lại coi không thấy.
Thị trấn nhỏ nên cửa của cảnh cục cũng không lớn, qua cửa đã
nhìn thấy rõ nhân viên cảnh sát, vừa thấy đến hắn có huy hiệu
cảnh sát, biết được đó là người có cấp cao, hắn lập tức đứng
lên nhấc tay chào theo nghi lễ.
‘Cục trưởng của các anh ở đâu vậy?’
‘Trên tầng.’ Cảnh sát viên ngoan ngoãn trả lời, nhìn theo Giang Chấn đi lên tầng hai.
Kiến trúc ở tầng hai được làm để có thể hứng nắng, độ ấm
bên trong cũng dần dần tăng lên. Nhưng nhiệt độ có cao thì không
khí vẫn rất thoải mái, hai người đàn ông cao lớn dựa vào cái
ghế cạnh bàn, một người uống trà, một người ăn hạt dưa nói chuyện
phiếm.
‘ Ai là phân cục trưởng?’ Giang Chấn hỏi.
Một người đàn ông gò má cao, da sậm, chậm rãi nhấc tay, nhưng không quay đầu, miệng vẫn cắn hạt dưa.
‘Tôi muốn tìm người.’ Giang Chấn lãnh lùng mở miệng, ánh mắt lạnh như băng trừng đối phương.
Người đàn ông kia chậm rãi xoay người, vừa nhìn thấy hắn thì khuôn mặt ngăm đen chậm rãi nổi lên một nụ cười kì quặc.
‘ A, là Giang Chấn nha, hoan nghênh hoan nghênh a!’ miệng hắn nhếch
lên cười. ‘Anh còn nhớ rõ tôi chứ? Tôi là Trần Chí Minh nè, cùng
học với anh ở trường cảnh sát.’
Một người đàn ông khác, mặc đồng phục phòng chữa cháy, uống
vơi chén trà trong tay xong mới xoay người theo, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười không có chút ý tốt nào, như là đã sớm dự đoán được Giang Chấn sẽ tìm tới cửa.
‘Ế, đây không phải là tiểu phó đội trưởng đội Phi Ưng đặc vụ lừng lẫy nổi danh đó sao?’ Thành Đại Nghiệp dựa lưng vào chiếc ghế,
cắn hạt dưa cho vào miệng, xấu xa cười. ‘Xin hỏi, đội phó Giang đại
giá quang lâm tới thị trấn nhỏ này của chúng tôi, muốn tìm người
nào thế?’(Có một truyện kể về mấy anh này nha, Phản Nghịch thì phải, ai edit gọi Cam hóng nhé)
Nhận ra hai người đàn ông trước mắt này là ‘lão bằng hữu’, sắc mặt Giang Chấn trầm xuống, càng lúc càng xanh mét.
Hai người đàn ông này xác thực là bạn học trường cảnh sát
của hắn. Trần Chí Minh cùng khóa, hắn cũng quen biết sơ sơ, chắc
chắn sẽ giúp hắn tìm người.
Nhưng kém hắn mấy khóa là Thành Đại Nghiệp thì chưa chắc. Ở
trường cảnh sát, ai cũng có tâm huyết, chí hướng, giờ hắn đã
quên mất nguyên nhân động thủ với mấy học đệ này rồi, chỉ nhớ rõ
lúc đó hai người từng có xung đột vài thứ.
‘ Lâm Tĩnh Vân? Ai a? Là thế nào với anh thế?’
‘Vợ của tôi.’ hắn sắc mặt khó coi trả lời.
Trần Chí Minh gật gật đầu, thông minh không tiếp tục truy vấn.
Nhưng Thành Đại Nghiệp bên cạnh lại lập tức nắm chắc cơ hội, cố ý giả
bộ kinh ngạc.
‘Là anh nói, anh không biết vợ mình ở đâu sao?’ hắn xướng cao
giọng lên, muốn lời nói của hắn có thể truyền khắp các phòng. ‘Ý
là vợ anh bỏ anh à?’ hắn nói xong lập tức cười ha ha.
Giang Chấn lạnh lùng nhìn hắn, nếu không phải vì nóng lòng tìm
Tĩnh Vân thì khẳng định hắn sẽ giải quyết tên dê con này rồi. Hắn
quay đầu, nhìn Trần Chí Minh.
‘Trần Chí Minh, anh có biết cô ấy đang ở đâu không?’ hắn xác định trăm phần trăm là Tĩnh Vân trọ ở thị trấn nhỏ này.
Trần Chí Minh đang định mở miệng thì Thành Đại Nghiệp đã tiến
sát lại, cánh tay vung lên, dúi đầu Trần Chí Minh xuống, kiên trì
giữ lực mạnh, lên giọng nói.
‘Đợi chút, đợi chút, tôi chờ hôm nay đã lâu lắm rồi.’Vẻ mặt hắn
đểu giả, nhíu mày cười. ‘Giang học trưởng, Giang phó đội trưởng, đến
đây, anh mở miệng cầu tôi đi! Tôi là đội trưởng ở cái phòng chữa
cháy này, đây coi như là địa bàn của tôi, chỉ cần anh cầu xin tôi, tôi sẽ nói cho anh biết vợ anh đang ở nơi nào.’
Giang Chấn xiết chặt nắm tay, lạnh lùng trừng Thành Đại Nghiệp,
nhìn ra người này muốn quấy rối hắn, ngăn cản hắn đi tìm người.
Muốn hắn cầu người sao?!
Đừng có mơ!
Nháy mắt hắn đã quay đầu bước đi, một mình ra khỏi cảnh cục, quyết
định sẽ từ từ hỏi, sớm hay muộn cũng có thể biết được nơi ở của Tĩnh
Vân.
Trong cái trấn nhỏ yên bình này nơi nơi đều lưu lại “dấu vết” của nàng!
Một số học sinh tiểu học đội cái mũ nồi màu vệt quất, lưng đeo túi
sách, vui vẻ tới trường. Trên mỗi cái túi sách đều đeo một chú gấu bông
tinh xảo. Những con gấu bông đó đều rất xinh đẹp, và giống chủ nó y như
đúc.
Trên bàn của cửa hang tạp hoá còn bày ra nhiều mảnh vải in hoa, bên cạnh đó còn trang trí bằng đăng ten.
Bên dưới tán cây đa, đám người già tụ tập lại nói chuyện phiếm, mỗi
người một ly trà và trước mặt mỗi người đều là cái lót chén làm bằng vải lam.
Một thiếu phụ trẻ đẩy xe trẻ con đi qua. Trong lòng đứa trẻ cũng ôm một con gấu bông đáng yêu.
Giang Chấn lần theo “manh mối” đó tìm đường đi. Đúng lúc hắn chuẩn bị đi lại gần một cô gái ngồi trên xe máy, mở miệng định hỏi bà lão ngồi
sau sắp xuống xe thì phía sau bỗng dưng truyền đến một tiếng loa lớn.
Một chiếc xe cứu hỏa sắc hồng, không biết từ khi nào, đã đi tới phía
sau hắn. Nhìn xuyên qua cửa kính có thể thấy được môi Thành Đại Nghiệp
đang nhếch lên với nụ cười xấu xa.
‘Tiểu Uyển, người đàn ông này tới tìm Tĩnh Vân đấy!’ Tiếng nói từ cái loa khuếch đại truyền ra, vang chói tai, làm cho tất cả mọi người trên
phố, đều quay đầu ra, vểnh tai lên nghe.
Nghe thấy người Giang Chấn muốn tìm là Tĩnh Vân, cô gái đột nhiên mặt biến sắc, hoả tốc leo lên xe máy, bỏ chạy cứ như người đàn ông trước
mắt đang mang một căn bệnh đáng sợ vậy.
Không chỉ cô gái trẻ tuổi đó có thái độ khác thường mà cả người trên
đường nghiêm túc hay vui vẻ đều bắt đầu quay ra nói chuyện, thì thầm to
nhỏ với nhau.
Giang Chấn cắn chặt răng, nắm chặt tay lại cũng không quay đầu, đi thẳng về phía trước.
Xe cứu hỏa đi với tốc độ chậm nhất, theo sát hắn, giọng của Thành Đại Nghiệp liên tục khuếch đại lên truyền qua loa.
‘Cảnh cáo trốn thê, cảnh cáo trốn thê. Lâm Tĩnh Vân, chồng của cô tới tìm cô đấy! Cảnh cáo trốn thê, cảnh cáo trốn thê. Nếu cô muốn cùng hắn
trở về, thì đi ra; nếu không muốn cùng hắn trở về thì nhanh chóng trốn
đi a!’ Thành Đại Nghiệp miễn cưỡng ngồi ở trên xe, lấy Microphone lớn
tiếng kêu gọi.
Giang Chấn âm thầm mắng vài câu.
Đáng chết, người này căn bản không phải phải giúp hắn, mà là cản trở
hắn! Tĩnh Vân nếu bằng lòng gặp hắn thì đã sớm tự động về Đài Bắc. Nàng ở nơi này hai tuần đã có nghĩa là nàng không muốn trở về, nếu nàng mà
nghe được nội dung câu nói qua cái loa kia, biết được hắn đến đây thì
khẳng định nàng sẽ chạy thoát xa.
Thành Đại Nghiệp tệ hại không ngừng làm điều xấu, hắn đổi khẩu khí
‘lấy nhu chế cương’, dùng những ngôn từ thâm tình chân thành làm cho
người nghe muốn nổi cả da gà mà nói.
‘ Tĩnh Vân, cô mau ra đây đi, chồng cô rất nhớ cô nha, nhớ đến mức
không thể ăn, không thể ngủ, vừa rồi còn khóc trong cảnh cục đấy!’ hắn
càng nói càng vui vẻ, sung sướng cực kì . ‘Cô biết không? Hắn khóc y như một đứa trẻ con vậy, miệng còn không ngừng kêu tên cô, nói không thể
mất cô, không thể không có cô nha!’
Người qua đường đều lộ ra vẻ mặt khó có thể tin được, tầm mắt hướng
thẳng sang người đàn ông to cao vẻ mặt nghiêm nghị kia, khó có thể tưởng được hắn vì nhớ vợ, nghĩ đến vợ mà khóc ra nước mắt.
Âm thanh khuếch đại qua loa lại lần nữa truyền đến giọng nói thân thiết của Thành Đại Nghiệp.
‘Giang học trưởng, anh có cần khăn giấy không? Mau lấy mà lau hết lệ trên khóe mắt đi!’
Trong lòng Giang Chấn, lửa giận bốc hơi ngùn ngụt như thể hắn muốn
dùng răng nanh cắn xé cái gì đó vậy. Hắn siết chặt nắm tay, nhẫn nại với sự trêu chọc của Thành Đại Nghiệp, từng bước từng bước đi về phía
trước, cố gắng tìm Tĩnh Vân, trong lòng âm thầm mắng, nếu giờ phút này
trên tay có thương, hắn chắc chắn sẽ xoay người, một thương cắt lìa đầu
tên kia!
Tiếng loa lớn lại truyền ra tiếng hát khó nghe tới cực điểm.
‘ Đài Loan hòn đảo quý, là nơi vạn vật phong phú chấn hưng, xã hội
phát triển……’ Thành Đại Nghiệp bắt đầu xướng lên cảnh giáo ca (Bài hát dủng trong trường cảnh sát), hắn dùng tiếng nói khó nghe nhất, xướng mấy bài hát liền, cho học trưởng thưởng thức.
Tiếng hát đáng sợ, cuối cùng cũng làm cho sự phẫn nộ của Giang Chấn bùng nổ!
Hắn đứng yên một chỗ, xoay người lại nhìn cái xe cứu hỏa rít gào ra tiếng.
‘ Con mẹ nó, cậu còn ẻo lả tới mức giữ khư khư cái khăn tay của đàn bà cơ mà!’ (Anh Đại Nghiệp si tình lắm, cầm khăn tay của chị Hướng Nhu bao năm a! Đọc phản nghịch để biết thêm chi tiết)
Lời vừa nói ra, Thành Đại Nghiệp mặt tươi cười liền cứng ngắc ba
giây. Rồi, da mặt như dầy ra, mình đồng da sắt hắn hít sâu một hơi, tựa
đầu vào cửa kính, dùng âm lượng lớn nhất rống to qua Microphone.
‘Thế thì làm sao? Đó chính là vì tôi yêu vợ tôi a!’
Hai bên đường quanh ngã tư , trận võ mồm này đúng là trò hay cho hàng xóm láng giềng xem, họ nghe thấy thông báo lớn mật của Thành Đại Nghiệp người thì cười to, người thì huýt sáo, còn có người vỗ tay đôm đốp.
‘Đúng, nói đúng a!’
‘Không hổ là tiểu đội trưởng phòng cháy của trấn chúng ta.’
‘Hướng Nhu không gả lầm người a!’
Nhìn mọi người cổ động như vậy, Thành Đại Nghiệp lại mừng rỡ hướng
mọi người vẫy tay, không ngừng hô: ‘Tiểu Nhu, anh yêu em! Anh tuyệt đối
sẽ không để em mang bầu mà rời nhà trốn đi đâu!’ (Anh sút thẳng vào mặt anh GC rồi đấy, em khâm phục khâm phục!)
Mọi người nghe vậy thì đều bật cười, duy chỉ có Giang Chấn đứng trước xe cứu hỏa, sắc mặt xanh mét khó coi.
Hắn siết chặt nắm tay, đang tính hủy cái cửa xe cứu hỏa kia rồi lôi
tên Thành Đại Nghiệp chết tiệt kia ra, dần cho một trận thì nhìn thấy
phía trước cách đó không xa có căn nhà nhỏ, bên cạnh cửa còn hé ra một
cái đầu, đôi mắt to, đen láy chớp chớp, cẩn thận nghe ngóng bên ngoài,
đúng lúc lại bắt gặp ánh mắt của hắn.
Là Tĩnh Vân!
Nháy mắt, Giang Chấn đã quên luôn Thành Đại Nghiệp.
Hắn không ngừng chạy như điên, dùng hết tốc độ chạy về phía nhà cao tầng.
Tĩnh Vân thấy Giang Chấn, sợ tới mức lùi về trong phòng. Nàng nhìn
chung quanh, bởi vì khẩn trương quá độ nên nhất thời không tìm được nơi
có thể trốn. Huống chi, hắn am hiểu nhất, chính là rượt bắt, nếu ở lại
trong phòng, thì chẳng cần phí bao nhiêu sức hắn đã có thể tóm được
nàng.
Dưới tình thế cấp bách, nàng đành phải xuyên qua phòng, chạy ra cửa sau.
Hướng đằng sau nhà dẫn thẳng tới ruộng hoa rộng mênh mông, Tĩnh Vân
theo con đường nhỏ, liều mình chạy về phía trước. Nàng không dám quay
đầu, chỉ có thể dùng hết khí lực chạy đi như thể phía sau có quỷ đuổi
vậy.
Tiếng bước chân càng lúc lại càng gần.
Giang Chấn sắp đuổi kịp tới đây! Hắn muốn bắt được nàng ! Hắn hắn hắn hắn hắn hắn……
Nàng càng nghĩ càng sợ hãi, sợ tới mức cước bộ như điên, thiếu chút nữa là ngã xuống ruộng hoa rồi.
Đằng sau truyền tới tiếng rống giận.
‘Em đang mang thai còn chạy cái gì mà chạy?!’ Giang Chấn trắng mặt
quát to, thấy nàng suýt ngã vào ruộng hoa mà tim hắn như ngừng đập.
‘Không được chạy! Đứng lại cho tôi!’ hắn lớn tiếng hạ lệnh.
Tĩnh Vân chần chờ ba giây, nghĩ tới an toàn của sinh mệnh nhỏ bé
trong bụng, lại không muốn đứng yên một chỗ ngoan ngoãn giơ tay chịu
trói, để cho Giang Chấn mang trở về –
Nên nàng bắt đầu bước nhanh.
Nhưng thể chất Giang Chấn vốn đã tốt kinh người, cho dù nàng có kiệt
lực chạy đi chăng nữa thì cũng vẫn không thể bằng hắn. Lúc này, nàng chỉ có thể bước nhanh nên đương nhiên chỉ trong chốc lát, đã bị hắn dễ dàng đuổi kịp.
Cánh tay khỏe mạnh, vô thanh vô tức từ phía sau vươn ra đem nàng ôm
vào lòng. Hơi thở nam tính quen thuộc, ấm nóng bao vây lấy nàng.
Giang Chấn cúi đầu xuống, ghé vào bên tai nàng, dùng ngữ điệu nhẹ
nhàng mà nguy hiểm mở miệng nói: ‘Em còn dám vừa mang thai vừa chạy cho tôi xem.’
Nàng cố giãy dụa kháng nghị nhưng Giang Chấn đã ôm lấy cô vợ, xoay
người trở về căn nhà kia. Mở cửa sau ra, hắn ôm nàng vào nhà, xuyên qua
phòng bếp, tới phòng khách rộng rãi.
Bài trí trong phòng lấy gỗ làm chủ đạo, đơn giản mà cũng mất đi khí
phái. Mặt khác, những đồ dùng ở đây đều được bao phủ bởi lớp đăng ten
chập lại thành mảnh vải hoa lớn, tivi được đặt ở ngăn tủ cao nhất, phía
dưới đó thì còn bày những chú gấu bông xinh xẻo, nghiễm nhiên là giống
khung cảnh một gia đình cảnh rồi.
Hắn đã đoán đúng, trong khoảng thời gian đó, Tĩnh Vân hẳn là sống trong gian trong phòng này.
Đi thẳng tới cạnh bên bàn ghỗ, Giang Chấn mới buông nàng ra, để cho
nàng ngồi ở trên mặt bàn. Nhưng mông nàng vừa mới chạm vào bàn thì thân
hình nhỏ bé đã liều lĩnh chạy ra bên ngoài, vọng tưởng thoát khỏi sự kìm cặp của hắn.
Bàn tay to, rộng dễ dàng kéo nàng trở về.
‘Buông, buông!’ Tĩnh Vân giãy dụa kêu to, giống như một con mèo nhỏ bị chọc giận, đôi tay cứ vung loạn lên, liều mình đánh hắn.
‘Đừng có mơ!’ hắn lạnh lùng trả lời.
Mặc cho tay nàng dừng lung tung trên vai, ngực, Giang Chấn không nhúc nhích, chỉ cúi thân hình to lớn xuống, hai tay giữ chặt bên sườn của
nàng, khống chế nàng hành động, làm cho nàng rơi vào tầm mắt của hắn.
Ánh mắt u ám của hắn làm cho Tĩnh Vân không thể nhìn thẳng vào. Nàng di chuyển tầm mắt, cố ý không nhìn hắn.
‘Sao không về nhà?’ Giang Chấn hỏi, một tay giữ cái cằm xinh xắn của nàng, đem khuôn mặt nhỏ nhắn quay lại nhìn hắn.
Nàng không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể ngẩng đầu.
Tuy nàng sớm đã để ý lo liệu, biết Giang Chấn nhất định sẽ tìm tới
cửa. Nhưng, ngay khi hắn xuất hiện thì nàng vẫn sợ tới mức tay chân
hoảng loạn, đầu óc chưa gì đã nghĩ tới đào tẩu.
Đáng tiếc, nàng chạy trốn không đủ nhanh, hai ba tuần đã bị hắn đem trở về –
Đôi môi hồng hắt ra một tiếng thở dài.
Ai, quên đi, bị mang trở về cũng tốt. Sớm hay muộn, nàng cũng muốn
đối mặt với hắn, nói cho hắn hiểu, tất cả mọi thứ trong lúc đó của bọn
họ đã kết thúc.
Ngày đó, hắn thất tín không dẫn nàng đi khám thai, khi về nhà, nàng
cố chấp bức hắn trả lời câu hỏi. Sau khi biết được đáp án thì trên khuôn mặt nhỏ nhắn xuất hiện vẻ như vậy.
Một vẻ như bị mất hết can đảm vậy.
Không hiểu làm sao mà ngực Giang Chấn ngực đột nhiên đập nhanh. Trực
giác nói cho hắn biết, mình dường như sắp mất đi một điều gì đó rất quan trọng……
Hắn ương ngạnh tự đè nén bối rối trong lòng. Hắn lại mở miệng hỏi, thần sắc không thay đổi.
‘ Vì sao?’
Tĩnh Vân trả lời rất đơn giản. ‘Tôi không muốn gặp lại anh.’ nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, gằn từng tiếng nói: ‘Tôi muốn ly hôn.’
Tự chủ mất, Giang Chấn hít sâu một hơi, tức giận rống to: ‘Ly hôn?!
Chỉ bởi vì tôi không cùng em đi khám thai mà em ly hôn với tôi?’
‘Không chỉ vì việc khám thai.’
‘Thế thì vì cái gì?’
Nàng cúi cái đầu nhỏ, hai tay xoa nhẹ qua lớp vải hoa tới cái bụng đã lớn. ‘Đây không phải là hôn nhân mà tôi mong muốn.’ nàng nhẹ giọng nói. ‘Tôi nguyện ý kết hôn, là vì tôi yêu anh. Nhưng, anh nguyện ý kết hôn,
chỉ bởi vì đứa nhỏ, vì trách nhiệm, tồn tại của tôi đối với anh mà nói
có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Hôn nhân như vậy, tôi không
cần.’
Hắn thầm rủa một tiếng, một tay vò mái tóc đen, phẫn nộ nheo mắt lại.
‘Ai nói xằng nói bậy như vậy?’
‘Anh.’
‘Tôi chưa từng nói em đối với tôi có cũng được mà không có cũng chẳng sao!’
‘Nhưng anh đồng ý lấy tôi, là bởi vì tôi mang thai, không phải sao?’
Hắn không thể phản bác.
Tĩnh Vân rũ mắt xuống, cố kiềm chế không cho nước mắt trào ra, hai tuần này, nàng đã vì hắn mà khóc quá nhiều.
Trong phòng tĩnh lặng, bầu không khí ngưng trọng bao phủ hai người, làm cho người ta thấy cũng không thở nổi.
Cuối cùng, nàng hít sâu một hơi, nhẹ giọng đánh tan sự yên lặng.
‘Tôi muốn ly hôn.’
‘Tôi không đáp ứng.’
Trên khuôn mặt ngăm đen, tràn đầy biểu tình nghiêm trọng, đôi mày rậm không ngừng nhăn lại.
Nhìn vẻ mặt của hắn, từng hình ảnh hai người ở chung lại xuất hiện
trong đầu nàng. Lòng nàng căng thẳng, như muốn vươn tay ra xoa nhẹ chỗ
nhăn giữa đôi lông mày của hắn ……
Đôi tay nhỏ bé trắng noãn vừa mới có động tác, đã bị bản thân nàng áp chế ngay.
Không nên không nên, nàng không thể mềm lòng! Cuộc hôn nhân trói buộc này phải mau chóng chấm dứt, nếu để nó tiếp tục kéo dài thì đối hai
người bọn họ mà nói, đều là một việc tra tấn.
Nàng yêu hắn như thế nhưng hắn không thể đáp lại tình yêu của nàng.
Nếu không bởi vì nàng mang thai ngoài ý muốn thì căn bản sẽ không có
cuộc hôn nhân đau lòng này. Hắn cũng không giống nàng, không bị đêm đó
lay động một chút nào.
Các loại suy nghĩ đột nhiên quay cuồng trong đầu nàng. Cục cưng trong bụng, đột nhiên đổi mình, nàng lấy hai tay đặt lên bụng, cảm thụ sự
chuyển động thần kỳ đó.
Bỗng dưng, Giang Chấn đột nhiên mở miệng.
‘Được, tôi ở lại.’
Nàng hoang mang trừng mắt nhìn hắn, trong khoảng thời gian ngắn như vậy không ngờ hắn lại nói thế.
‘Cái gì?’
Hắn chăm chú nhìn nàng, đôi mắt đen bừng sáng, nhẹ giọng nói: ‘Tôi cũng muốn trọ lại ở đây.’