Biết rằng biểu tỷ ở bên ngoài cũng là người có chừng mực, Lương Y Đồng không nói gì thêm, ngược lại là Lục Cầm dặn dò nàng, " Ngày Tam Công chúa thành thân nhất định sẽ có không ít người qua lại, muội có thai trong người, nhất định phải chú ý thân thể, đừng để va chạm."
+
Lương Y Đồng gật đầu.
Lục Cẩm dặn dò xong lại nghĩ tới biểu ca, cũng không biết lần này nên dỗ hắn như thế nào, chỉ cảm thấy sau khi thành thân,
đau đầu ăn tinh tỉnh cổ quái của hắn mà cữu mẫu hay nhắc tới hoàn toàn bộc lộ trước mặt nàng. Lục Cẩm có chút đau đầu, chỉ mong vị biểu ca luôn dỗ dành và chưa bao giờ nổi giận với nàng sớm ngày quay trở lại.
Thấy biểu tỷ có suy tư, Lương Y Đồng duỗi tay ra quơ quơ trước mắt Lục Cẩm, "Sao lại u sầu như vậy? Chẳng lẽ lại có mâu thuẫn với biểu ca sao?"
Nàng có thai trong người, Lục Cầm vốn không muốn để chuyện của mình làm phiền nàng, nhưng thấy sự quan tâm hiện rõ trong mắt muội, Lục Cẩm đột nhiên lại hơi xúc động, cũng có ý nghĩ nói hết ra, thở dài: "Cũng không
tính là mâu thuẫn. Ngày đó khi muội đến, không phải ta đã thuận miệng nói là để huynh ấy đi tìm nữ nhân khác mà sinh hài tử sao, lúc đó huynh ấy đã có chút không vui, khi muội rời đi, huynh ấy lại châm chọc ta vài câu, buổi tối còn một hai muốn ngủ với ta."
Lục Cẩm sờ sờ chóp mũi, nhìn nàng một cái, "Muội hiểu đúng không? Ta không thoải mái nên đẩy huynh ấy ra, thế là huynh ấy lại lạnh mặt rời đi."
Lương Y Đồng nhớ là khi bắt đầu viên phòng thì đúng là không thoải mái, sau đó thì cảm giác đau đớn cũng ít đi rất nhiều. Biểu tỷ đã thành thân một tháng, lẽ ra đã thích ứng được rồi mới đúng. Không biết vì sao khi nhìn ánh mắt của biểu tỷ, nàng đột nhiên nhanh trí hỏi: "Hai người đã cùng phòng bao nhiêu lần rồi? Đừng nói với ta là chỉ có một lần hôm động phòng nhé?"
Nhìn thấy biểu tình của Lục Cẩm, Lương Y Đồng sao có thể không hiểu? Nàng đã có thể tưởng tượng ra bộ dáng chỉ hận rèn sắt không thành thép của cữu mẫu nếu bà ở đây rồi. Lương Y Đồng mím môi, nói: "Biểu tỷ chỉ đơn thuần không muốn viên phòng, hay là đang bài xích biểu ca?"
Vấn đề này của Lương Y Đồng khiến Lục Cẩm ngẩn ra một chút, nàng tất nhiên không bài xích biểu ca, ai ngờ tiếp theo lại nghe biểu muội bình tĩnh nói: "Nếu biểu tỳ bài xích biểu ca, sau khi thành hôn không muốn ở chung một chỗ, vậy không bằng hai người hòa ly đi, tự kiếm tìm hạnh phúc của riêng mình. Còn nếu tỷ không bài xích huynh ấy, lại vì sợ đau mà vẫn luôn kéo dài thời gian viên phòng, phỏng chừng là sẽ khiến biểu ca lạnh tâm, thời gian trôi qua lâu thành ra oán giận nhau, cũng không bằng mau chóng hòa ly đi."
Nàng biết Lục Cẩm không thích phiền toái nên mới nhất châm kiến huyết mà đưa ra giải pháp hòa ly.
(Nhất châm kiến huyết: chỉ châm một mũi là thấy máu, một câu ngắn mà chỉ ra được chỗ trọng yếu)
Lục Cẩm càng thêm chột dạ, vô thức sờ sờ chóp mũi, "Sao lại đến nỗi hòa ly chứ?"
Nàng tất nhiên là vừa lòng với biểu ca, sao có thể nguyện ý hòa ly?
Tuy rằng cảm thấy hắn trở nên hơi kỳ quái, bọn họ lại có mười mấy năm cảm tình, người mà Lục Cẩm tín nhiệm nhất cũng là Phó Minh Trác, cho dù hiện tại biểu ca thích tức giận, hắn cũng không đến mức làm khó nàng, cữu mẫu cùng cữu cữu của nàng thương nàng như thân sinh nữ nhi.
Nàng bị điên mới muốn hòa ly. Hiện giờ tỷ muội của nàng đều đã thành thân, trừ bỏ biểu muội, cơ hồ là người nào cũng không quá hài lòng, không phải bất hòa với phu quân thì chính là thường xuyên bị bà mẫu làm khó, các nàng còn chưa hòa ly, nàng sao có thể hòa ly?
Lương Y Đồng lại nói: "Nếu biểu tỷ không muốn hòa ly thì hà tất phải làm biểu ca thương tâm, hiện tại hai người đã là phu thê, đến nay còn chưa từng chân chính viên phòng, tỷ muốn biểu ca nghĩ như thế nào? Nói không chừng là cũng cảm thấy tỷ chán ghét huynh ấy."
Lục Cẩm không biết sao lại nhớ tới lúc trước, khi nàng tìm biểu ca nhận lỗi, hắn hỏi nàng ghét hắn hôn sao. Đáy lòng Lục Cẩm có chút không thoải mái, chẳng lẽ trong lòng biểu ca, nàng chán ghét hắn như vậy?
Sao có thể chứ?
Thấy bộ dáng thất hồn lạc phách của biểu tỷ, Lương Y Đồng thở dài, cũng không nói thêm nữa. Vừa rồi nàng sở dĩ nói những điều đó cũng vì là biết rằng bọn họ không có khả năng hòa ly, sợ bọn họ cứ như vậy mãi, thương tổn đến cảm tình, nàng mới dứt khoát nói mấy câu.
Sau khi biểu tỷ rời đi, Lương Y Đồng tiếp tục xem Kinh Thi, sau khi thật sự không tìm được cái tên nào thích hợp thì xem thêm quyển sách khác. Khi Dự Vương trở về, phát hiện nàng vẫn còn đang tìm tên, hắn vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, duỗi tay lấy sách của nàng đi, nhất thời có chút hối hận vì để nàng đặt tên, "Sao vẫn còn tìm? Cũng không sợ đôi mắt bị thương"
Lương Y Đồng cười cười, "Mấy người Tuyết Mai vẫn luôn nhìn chằm chằm ta, thường xuyên thúc giục ta nghỉ ngơi, có thể bị thương đến đôi mắt mới lạ."
Lúc này Dự Vương mới không nói thêm cái gì nữa.
Buổi tối, hắn cũng chỉ hôn nàng, trước khi mất khống chế thì lập tức dừng lại chỉ hôn lên mắt của nàng, hiển nhiên là bận tâm việc nàng có thai.
Thấy hắn đứng lên, Lương Y Đồng lập tức biết hắn muốn đi tắm gội. Lúc trước khi nàng có nguyệt sự, hắn đều hôn nàng đến mức có cảm giác rồi đi tắm nước lạnh. Lương Y Đồng ôm lấy chăn bình phục hô hấp một lát, chờ đến khi hắn trở về thì nàng nhịn không được nói: "Vương gia, hay là chúng ta ngủ riêng một đoạn thời gian đi?"
Khi ngủ chung sẽ khó tránh khỏi nhiều thứ, Lương Y Đồng thỉnh thoảng sẽ muốn hôn hắn, nam nhân ở phương diện này lại khống chế kém hơn rất nhiều.
Dự Vương lại lắc lắc đầu, "Không cần, cũng không phải ngày mai là nàng sinh, chỉ cần mỗi đêm nhẫn nhịn chút là được, chẳng lẽ lại muốn ngủ riêng hết chín tháng?"
Lương Y Đồng líu lưỡi, cũng không nhiều lời về đề tài này nữa. Tách ra chín tháng, đừng nói là hắn không thích ứng được, mà nàng cũng sẽ không quen. Bất tri bất giác, nàng đã quen ngủ với hắn mỗi ngày rồi. Lúc trước khi đi hành cung, buổi tối nàng ngủ một mình, muốn đi vào giấc ngủ thật sự quá gian nan, lăn qua lộn lại hồi lâu mới ngủ được.
Sợ lại lần nữa mất khống chế, hắn không hôn nàng nữa, chỉ ôm lấy nàng, tay phải vuốt ve bụng nàng, hiển nhiên là đang chào hỏi với bảo bảo, còn không quên nói với nàng, "Không phải muốn mơ thấy bảo bảo sao? Sờ nhiều một chút, nói không chừng nàng cũng sẽ mơ thấy."
Lương Y Đồng cong cong môi, thật sự duỗi tay vuốt ve trong chốc lát. Nàng vốn dĩ không coi là thật, ai ngờ buổi tối lại thực sự mơi thấy bảo bảo. Bảo bảo trong mộng đã hai tuổi, thật sự là đáng yêu y như lời Vương gia nói, trắng trắng nộn nộn, trên mặt còn phúng phính, mặt mày giống nàng, mũi và cằm thì giống Vương gia.
Lương Y Đồng chưa bao giờ gặp tiểu gia hỏa nào đáng yêu như vậy, ở trong mộng sủng hắn đến không chịu được.
Tiểu gia hỏa cực kỳ dính người, thích nhất là ở bên cạnh nàng, chỉ vừa mới không thấy nàng đã duỗi tay muốn ôm, Gọi mẫu thân.
Thanh âm của tiểu gia hỏa mềm mại êm tai, mỗi lần nghe câu "Mẫu thân, ôm một cái", đáy lòng Lương Y Đồng đều mềm ra. Khi tỉnh lại, nàng mới phát hiện chỉ là một giấc mộng, nàng ôm chăn không muộn dậy, hận không thể lần nữa nhắm mắt lại, ngủ thêm một giấc, muốn mơ thấy bảo bảo lần nữa.
Mang thai tuy là chuyện vui, nhưng cũng có những lúc rất thống khổ. Lương Y Đồng bị nôn nghén, khi quá lợi hại còn nôn hết đồ ăn ra ngoài, có khi còn ra cả nước chua, thật vất vả mới tăng được một cân, không ngờ lại gầy đi rất nhanh.
Các Thái y mỗi ngày đều phải tới khám cho nàng, nói không ít về những biện pháp ngăn cản nôn mửa, nhưng tác dụng lại không quá lớn. Vì điều dưỡng thân thể thật tốt, nàng không có khả năng không ăn chút thức ăn mặn nào. Thấy nàng gian khổ như thế, Dự Vương chỉ hận không thể mang thai thay nàng.
Cũng may nàng chỉ nôn nghén có một tháng. Nhưng dù như thế, một tháng này. Dự Vương cũng gầy đi mấy cân, thấy nàng nuốt không trôi, hắn cũng không muốn ăn uống. Mỗi lần nàng ngủ, hắn sẽ đến Tàng Thư các, sách trong đó gần như đã bị hắn đọc hết rồi.
Thấy nàng mang thai mà hắn lại vất vả thành như vậy, Lương Y Đồng có chút đau lòng, thậm chí còn muốn sinh luôn bây giờ.
Thời gian không nhanh không chậm mà trôi qua, bất tri bất giác đã đến ngày Tam Công chúa xuất giá. Lúc này, thời tiết đã dần nóng lên, mọi người ăn mặc đơn giản. Nhưng vì Lương Y Đồng chi mới có thai hai tháng, vẫn chưa hiện rõ bụng, nhìn từ ngoài căn bản không nhận ra nàng đang mang thai.
Một tháng này, nàng chưa từng ra khỏi cửa, bên ngoài thậm chí còn cho rằng nàng bệnh rất nặng, dù sao thì mỗi ngày Thái y đều tới Dự Vương phủ, thậm chí còn có người lén lút nghị luận, nói thân thể của nàng phỏng chừng không ổn rồi, có thể sống qua mùa hè này hay không cũng rất khó nói.
Ai ngờ vào ngày Tam Công chúa xuất giá, nàng vậy mà lại tới. Vì sợ trang điểm sẽ ảnh hưởng đến thân thể của hài tử trong bụng, hôm nay khi ra cửa, Lương Y Đồng không hề trang điểm, chỉ thoa ít son làm từ cánh hoa.
Tuy nàng đơn bạc gầy gò, cằm cũng nhọn như bị bệnh, khí sắc lại vẫn ổn. Thiếu nữ da thịt tuyết trắng, ngũ quan tinh xảo, cho dù không trang điểm thì vẫn có thể đẹp đến độ xuất trần. Mọi người thấy sắc mặt nàng hồng hào thì cũng biết tin tức nàng bị bệnh chỉ là đồn đại mà thôi.
Hiền phi cũng không đoán được rằng nàng sẽ tới, dù sao thì mấy lần trước mời nàng đến Ngự Hoa viên ngắm hoa, nàng đều dùng lý do thân thể không khỏe để uyển chuyển từ chối. Hiền phi cho rằng Dự Vương phi thật sự bị bệnh, còn phái cung nữ tới an ủi, mà Lương Y Đồng cũng không hề bác bỏ tin đồn, ai ngờ hôm nay nàng lại đích thân tới.
Nhìn thấy nàng, Hiền phi cười mà nắm lấy tay nàng. "Vốn tưởng rằng muội không đến được, thân thể không sao chứ?"
Lương Y Đồng cười nói: "Đã không có việc gì rồi, đa tạ Hiền phi nương nương quan tâm. Đại hôn của Công chúa, ta dù sao cũng nên đến đây chung vui."
Tam Công chúa đã trang điểm xong, thấy mẫu phi đưa mắt ra hiệu thì nàng ta lập tức đi tới thỉnh an Lương Y Đồng. Từ sau khi nàng trở thành Dự Vương phi, Tam Công chúa cực kỳ cung kính với nàng, lúc này tất nhiên cũng không phải ngoại lệ. Nếu không phải đã nhìn thấy bộ dáng ương ngạnh của nàng ta rồi, Lương Y Đồng cũng cho rằng nàng ta vốn hiểu lễ nghĩa như vậy.
Lương Y Đồng nói vài câu chúc mừng, sau đó để nha hoàn trình lễ vật đã chuẩn bị lên. Người khác thay nhau thỉnh an nàng, Lương Y Đồng lúc này mới phát hiện Tưởng Tư Hinh cũng đã tới rồi.
Công chúa thành hôn là chuyện lớn, ngay cả Thục phi còn phải tới, Tưởng Tư Hinh là nhi tức phụ của Thục phi, tất nhiên cũng đến tham dự.
Kiếp trước, mỗi lần Tưởng Tư Hinh xuất hiện ở bên cạnh nàng đều cao ngạo không ai bì nổi, trong mắt tràn đầy miệt thị đối với nàng. Hiện giờ nàng chỉ thay đổi thân phận, trở thành Dự Vương phi, khi nàng ta đối mặt với nàng, thái độ đã hoàn toàn khác biệt. Khi nàng ta thỉnh an thì rũ lông mi, có vẻ vô cùng cung kính.
Lương Y Đồng vốn cực kỳ chán ghét nàng ta, khi nhìn thấy nàng ta cũng lười quan tâm, trực tiếp bỏ qua, cùng người khác nói chuyện, giống như không nghe thấy lời thỉnh an của nàng ta vậy. Dù sao thì kiếp trước, Tưởng Tư Hinh không chỉ một lần bỏ qua nàng, coi như gậy ông đập lưng ông đi.
Thục phi tất nhiên đã nhìn thấy một màn này ở trong mắt, cũng có thể nhìn ra địch ý của Lương Y Đồng với mình, lúc này thấy nàng không thích Tưởng Tư Hinh, sắc mặt Thục phi càng thêm khó coi, chỉ cảm thấy nàng đang vả mặt mình.
Lương Y Đồng cũng không quản, cười cười nói với người khác hai câu.
Thục phi hít vào một hơi thật sâu mới không phát tác tại chỗ, ai ngờ Lương Y Đồng đều nói chuyện với người khác một hai câu, chỉ không để tâm đến hai người Thục phi.
Thục phi rời đi trước, sau khi trở lại cung của mình thì tức giận đến mức đập vỡ một cái bình hoa, mắng: "Gả được cho Dự Vương đã thật sự coi mình là phượng hoàng, cũng không tự nghĩ lại thân phận của bản thân. Nếu không phải nhi tử của ta rộng lượng nhường nàng ta cho Dự Vương, chỉ sợ nàng ta hiện tại chỉ là một thị thiếp của Tam Hoàng tử phủ, đến xách dép cho ta cũng không xứng, giả bộ cao ngạo cái gì chứ!"
Khi Tưởng Tư Hinh tới thì vừa lúc nghe được lời này, trong lòng nàng ta nén lại kinh hãi, căn bản không dự đoán được Lương Y Đồng cùng Tam Hoàng tử lại có quan hệ thế này. Nghĩ đến Tam Hoàng tử mãi chưa viên phòng với mình, nàng ta cơ hồ là bóp chặt cái khăn trong tay.
Nàng ta chỉ mới thấy Lương Y Đồng vài lần, mỗi lần đều cảm thấy nàng quá mức xinh đẹp, trong lòng cũng có chút không thích nàng, rất nhiều lần chỉ cần nhìn nàng là tim đập nhanh, cũng không biết vì sao khi đối mặt với nàng, Tưởng Tư Hinh luôn có cảm giác như đã quen biết từ lâu.
Giờ phút này, kết hợp với lời Thục phi nói, nàng ta lập tức nhận định rằng quan hệ của Tam Hoàng tử và Lương Y Đồng không đơn thuần. Khó trách mỗi lần nhìn thấy Lương Y Đồng, nàng ta đều không thoải mái, chẳng lẽ Tam Hoàng tử không viên phòng với nàng ta là bởi vì thích Lương Y Đồng?
Luận về tư sắc, Lương Y Đồng xác thực thắng nàng ta một bậc. Tưởng Tư Hinh căn bản không dự đoán được sẽ nghe thấy một chuyện kinh thiên động địa như thế, chỉ cảm thấy Tam Hoàng tử khinh người quá đáng, trong lòng có người lại vẫn cưới mình vào cửa, thậm chí còn chưa từng chạm vào mình. Tưởng Tư Hinh hận đến mức đứng không vững, chỉ cảm thấy có chút choáng váng.
Nha hoàn vội đỡ nàng ta lại, kinh hô: "Hoàng tử phi, người không có việc gì chứ?"
Lúc này Thục phi mới phát hiện Tưởng Tư Hinh ở đây. Vừa rồi Thục phi thực sự quá bực nên mới chửi ầm lên một hồi, khi nàng ta tức giận, cung nữ bên người luôn im như ve sầu mùa đông, cũng không để ý rằng Tưởng Tư Hinh đã tới, lại còn bị nghe thấy hết mọi thứ.
Sắc mặt của Thục phi thay đổi, lần này hơi thu liễm lửa giận, cung nữ cũng nhanh tay lẹ mắt thu dọn bình hoa vừa vỡ, Thục phi cho người đỡ Tưởng Tư Hinh vào.
Sắc mặt của Tưởng Tư Hinh tái nhợt, nha hoàn bên người nàng ta cũng rất sợ hãi, hiển nhiên không dự đoán được sẽ nghe thấy loại chuyện này. Sau khi Tưởng Tư Hinh bình tĩnh lại, kêu nha hoàn lui xuống, hiển nhiên là có chuyện muốn hỏi Thục phi, Thục phi cũng để ma ma bên người lui ra.
Tam Hoàng tử còn phải dựa vào phụ thân của Tưởng Tư Hinh, nên Thục phi đối xử với nhi tức phụ này rất tốt. Thấy nàng ta hỏi về Lương Y Đồng, Thục phi cũng không giấu giếm cái gì, "Nàng ta vốn là thứ nữ của Vũ An Hầu phủ, bị Tống thị tặng cho Hoàng nhi. Sau khi Dự Vương cứu nàng ta thì mang về Vương phủ, nàng ta có thể được như hôm nay, hoàn toàn là nhờ Hoàng nhi nhường nàng ta đi, sau khi nàng ta làm Dự Vương phi thì lại trở mặt không nhận, thật sự là đáng giận."
Việc Tam Hoàng tử chưa từng viên phòng với mình vẫn luôn là nỗi đau trong lòng Tưởng Tư Hinh, lúc này nghe Thục phi nói xong, trong lòng tất nhiên rất hụt hẫng, "Phu quân đối với nàng ta... Có phải là có ý không?"
Thục phi tất nhiên là không nhận, "Sao có thể? Nếu nó có ý với nàng ta thì sao lại tặng nàng ta cho Dự Vương? Hoàng nhi vẫn luôn thích con, con đừng suy đoán lung tung."
Tưởng Tư Hinh cũng không tin lời Thục phi, nếu hắn ta thích nàng ta thì sao lại không chạm vào nàng ta? Chỉ cần ngẫm lại, người mình ái mộ lại thích một nữ nhân khác, nàng ta chỉ hận không thể nghiền Lương Y Đồng thành tro.
Lúc này, Lương Y Đồng cũng đã trở về Dự Vương phủ, nàng hoàn toàn không biết Tưởng Tư Hinh đã hiểu lầm Tam Hoàng tử có ý với nàng. Vì nhìn thấy Tưởng Tư Hinh, hận ý trong lòng nàng cũng đã bị gợi ra một chút, nàng cho người nhắn với Tuyết Trản một câu, Muốn gặp mặt một chút.